“Đương nhiên là thật rồi, con người em là thế đó, thứ gì cũng có thể chia sẻ với người khác, ngoài đàn ông ra, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc”, Phác Luyến Dao vỗ mu bàn tay cô: “Điều này chị phải học em”.
Nụ cười trêи mặt Bạch Tinh Nhiên nhạt đi, không nói gì.
Nam Cung Thiên Ân vốn không thuộc về cô, vấn đề khó nhằn này đợi Bạch Ánh An tự đi nghĩ cách đi.
Phác Luyến Dao thấy vẻ mặt cô ảm đạm, thì đổi chủ đề nói: “Thôi, đừng nói việc này nữa, em đã bảo người đi mua cơm tối cho chị, lát nữa sẽ đưa đến”.
“Cảm ơn”.
“Không cần cảm ơn”, Phác Luyến Dao an ủi: “Vậy chị nghỉ đi, em không làm phiền chị nữa”.
Lão phu nhân vừa nghe Bạch Tinh Nhiên nhập viện thì quả nhiên tức giận chất vấn Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có chuyện gì.
Phác Luyến Dao hoảng hốt giải thích là lúc Bạch Tinh Nhiên dạo phố đột nhiên cảm thấy cơ thể không khỏe nên mới nhập viện nghỉ ngơi, lão phu nhân lúc này mới hơi yên tâm.
Sáng ngày hôm sau lão phu đã xuất hiện trong viện, thấy Bạch Tinh Nhiên không sao mới hơi hơi yên lòng.
Lão phu nhân gọi bác sĩ điều trị đến, bảo ông ấy làm kiểm tra toàn diện cho Bạch Tinh Nhiên, xem thử thai nhi rốt cuộc có vấn đề gì không.
Vừa nghe đến phải làm kiểm tra toàn diện, tim Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức đập thịch một cái, mặc dù cô luôn tin con mình không sao, nhưng đến khi kiểm tra thật thì trong lòng vẫn sẽ căng thẳng.
Nhỡ đứa bé thực sự có vấn đề thì phải làm sao? Cô sẽ không còn lí do gì để giữ nó nữa rồi.
Làm xong kiểm tra, bác sĩ điều trị nói với lão phu nhân phải hai ngày sau mới biết kết quả, lão phu nhân bảo Tiểu Lục ở lại chăm sóc Bạch Tinh Nhiên rồi rời khỏi bệnh viện.
Từ hôm qua đến giờ, Nam Cung Thiên Ân chưa từng xuất hiện lại, đương nhiên, kết quả này Bạch Tinh Nhiên đã đoán được từ trước, không dám hi vọng xa vời rằng anh sẽ đến, cũng không cần.
Sau khi lão phu nhân đi không lâu, cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, người đẩy cửa vào là trợ lý Nhan. Cô ấy đứng ở cạnh cửa, dùng giọng điệu lịch sự bao lâu nay chào hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Thiếu phu nhân, cô đỡ chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô, gương mặt tinh tế, ăn mặc trưởng thành, với trợ lý Nhan mặc váy đen gợi cảm tối qua như hai người khác nhau. Cô kéo khóe môi cười khẽ với cô ấy: “Rất khỏe, cảm ơn”.
Trợ lý Nhan bước vào, đặt hộp điểm tâm trong tay lên bàn mỉm cười nói: “Tôi vừa hỏi Thiên Ân thiếu gia cô thích ăn gì, anh ấy nói cô thích ăn điểm tâm và kem của hàng này, kem thì chắc chắn là không mua cho cô được rồi, chỉ đành mua cho cô ít điểm tâm”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn hộp điểm tâm trêи bàn, giọng điệu không nóng không lạnh: “Cảm ơn”.
Sự lạnh nhạt của cô khiến trợ lý Nhan hơi xấu hổ, nhưng dù sao thì cũng là phụ nữ lăn lộn thương trường lâu năm, cô ấy điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết cô có thể không nghe lọt lời giải thích của tôi, nhưng vì trách nhiệm tôi vẫn phải giải thích với cô. Tôi và Thiên Ân thiếu gia ngoài quan hệ cấp trêи cấp dưới ra thì không có quan hệ gì bất chính, tối qua có một buổi tiệc cần Thiên Ân thiếu gia tham dự, tôi tưởng anh ấy sẽ dẫn cô đi, đến cả đồ dạ hội của cô tôi cũng đã bảo thư ký chuẩn bị xong rồi. Nhưng Thiên Ân thiếu gia lại nói sức khỏe cô không tiện lắm, bảo tôi đi với anh ấy, Thiên Ân thiếu gia cùng tôi đến Bách hóa Cẩm Nghiệp chọn đồ dạ hội cũng là do cần cho bữa tiệc”.
Thấy cô không nói gì, trợ lý Nhan tiếp tục nói: “Còn về việc va vào cô trong thang máy, tôi thực sự rất xin lỗi, rất áy náy, nhưng tôi thề tôi không cố ý va vào cô, tôi cũng không biết là ai đẩy mạnh tôi phía sau, kết quả là cứ thế va phải. May mà cô và em bé không sao, nếu không thì tôi thành tội đồ thật rồi”.
Bạch Tinh Nhiên cụp mắt, vẫn không nói gì.
Trợ lý Nhan vẫn luôn có năng lực tự kiềm chế cực mạnh, thấy dáng vẻ này của cô cũng hơi mất tự nhiên.
Nam Cung thiếu phu nhân trong trí nhớ của cô là một cô gái hiền lành, lịch sự, nếu không phải thực sự rất giận thì chắc chắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với người ta như bây giờ.
Cô ấy âm thầm thở dài, dè dặt nói: “Thiếu phu nhân, cô có đang nghe tôi nói không?”.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng cử động, ngước mắt lên nhìn cô ấy đăm đăm, cười nhạt: “Nghe thấy rồi, cô nói cô và Thiên Ân thiếu gia không có quan hệ gì hết”.
“Đúng, tôi hi vọng cô có thể tin tôi, không, phải là tin Thiên Ân thiếu gia”.
“Vậy…”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy một cái, nụ cười bên môi nhạt đi: “Lúc Thiên Ân thiếu gia tặng cô căn nhà của nhà họ Chu, có phải cô cũng tin tưởng bản thân như này không?”.
Trợ lý Nhan sững sờ, hiển nhiên là không ngờ cô lại đột nhiên nhắc đến việc này.
Bạch Tinh Nhiên thấy cô câm nín, trái tim đau đớn, tiếp tục cười lạnh lùng: “Sao? Lời thề son sắt vừa nãy đâu mất rồi?”.
“Việc này…”, trợ lý Nhan nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Thiếu phu nhân cô đừng hiểu nhầm, Thiên Ân thiếu gia không tặng căn nhà của nhà họ Chu cho tôi, mà là mượn tên tôi thôi”.
“Vậy à? Vậy sao anh ấy lại muốn để tên cô mà không để tên tôi?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT