“Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao?!”, Bạch Tinh Nhiên khóc lóc lao về phía anh, bàn tay nắm thành nắm đấm dùng sức đấm vào ngực anh, khóc như đứt từng khúc ruột: “Tại sao anh lại độc ác như vậy? Tại sao? Anh nói đi!”.

“Không phải tôi cố ý đâu!”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên giữ chặt tay cô, tức giận nói: “Tôi không cố ý ép chết bà cụ Chu, cũng không hại chết những người phụ nữ đó, tôi…”.

“Chết thì cũng chết rồi! Có phải cố ý hay không có khác biệt không? Có thể giảm nhẹ tội ác của anh sao?”.

“Tại sao không thể? Pháp luật còn phân biệt cố sát và ngộ sát cơ mà!”.

“Anh…!”, Bạch Tinh Nhiên bị những lời nói lý đanh thép của anh làm cho tức phát điên, không khống chế được mà gào lên: “Nam Cung Thiên Ân anh còn nói được những lời như vậy, anh không phải là người! Tôi phải ly hôn với anh!”.

Không chỉ gào thét, cô còn vùng vẫy tiếp tục đánh anh.

“Ly hôn phải không? Vậy tháo nhẫn ra cho tôi trước đã!”, Nam Cung Thiên Ân túm lấy ngón tay cô, giơ chiếc nhẫn vàng nạm ngọc đó ra trước mặt cô.

Bạch Tinh Nhiên đang tức giận, rút hai tay của mình về rồi bắt đầu ra sức rút chiếc nhẫn trêи ngón áp út ra, nhưng chiếc nhẫn thường ngày lúc bình tĩnh dùng nước khoáng còn không tháo ra được, làm sao cô có thể tháo được chứ?

Nhưng cô tức đến phát điên rồi, cũng mất lý trí rồi, rõ ràng biết không thể vẫn cứ tiếp tục dùng sức tháo, đến ngón tay bị cọ sát đến trầy da chảy máu cô cũng mặc kệ.

Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy ngón tay cô chảy máu, liền túm lấy cổ tay cô phẫn nộ nói: “Đủ rồi! Còn kéo nữa ngón tay cô sẽ đứt đấy!”.

“Không phải việc của anh”, Bạch Tinh Nhiên trừng anh bằng đôi mắt đẫm lệ: “Anh bỏ tay ra”.

“Cô nhất định phải làm ầm lên ở đây à?”, Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Bạch Tinh Nhiên không nghĩ được nhiều thế, cũng không quan tâm đến thể diện nữa, ngược lại còn tăng sức giãy giụa, chân bước từng bước lùi về bờ sông đằng sau, khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi bàn tay của Nam Cung Thiên Ân, dưới chân không biết bị ngáng bởi thứ gì, cả cơ thể theo quán tính ngã về phía sau.

“A!”, cô kêu thất thanh một tiếng, toàn thân ngã thẳng vào làn nước lạnh thấu xương.

Nam Cung Thiên Ân ngẩn người ra, rồi ngay lập tức cởi áo khoác trêи người, nhún người nhảy theo xuống sông.

Cái lạnh thấu xương bao bọc lấy cơ thể hai người, Bạch Tinh Nhiên không biết bơi thì sợ hãi, vừa vùng vẫy chân tay vừa hét lớn: “Cứu với… cứu với…!”.

Nam Cung Thiên Ân cố nén cái rét thấu xương đập tay bơi về phía cô, từ đằng sau ôm cô vào lòng, sau đó ra sức bơi vào bờ.

Bạch Tinh Nhiên không biết gì vẫn khua tay múa chân giãy giụa, khiến Nam Cung Thiên Ân vốn đã khó khăn lại càng không tiến được vào bờ. Nam Cung Thiên Ân hít một hơi, lạnh lùng cảnh cáo cô: “Đừng động đậy, còn động đậy là chìm đấy”.

Nghe thấy tiếng của anh Bạch Tinh Nhiên tuy đã dừng giãy giụa, nhưng bị dọa cho khóc òa lên. Nước sông vừa sâu vừa lạnh thế này, cô cảm giác bản thân lần này chết chắc rồi.

Cô vẫn còn chưa an toàn sinh đứa bé ra, còn chưa cứu được mẹ và em trai về, cô không muốn chết, không muốn chết…

Nam Cung Thiên Ân thấy cô bị dọa thành ra như thế, bèn ôm chặt lấy cô, miệng ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng sợ, có tôi ở đây”.

Giọng của anh thật dịu dàng, nhưng lại rất có sức thuyết phục, Bạch Tinh Nhiên thế mà cũng bình tĩnh lại, cũng không khóc nữa. Cô rất muốn phối hợp với Nam Cung Thiên Ân trèo được lên bờ, tiếc là vì nước sông lạnh quá, hơn nữa vừa phải chịu một cú sốc quá lớn, thể lực của cô dần không thể chống cự được nữa, ý thức cũng dần dần mất đi.

Dưới sự giúp đỡ của người dân, hai người được cứu lên bờ.

Xe cứu thương cũng chạy đến trong thời gian sớm nhất, đưa hai người đến Bệnh viện Hồng Ân ở gần đó.

Mãi đến khi Bạch Tinh Nhiên được khẩn cấp đưa vào phòng cấp cứu, Nam Cung Thiên Ân mới thở phào, lùi sau một bước ngồi xuống ghế, anh vừa lạnh vừa mệt, gần như không còn sức để đứng nữa.

Phác Luyến Dao vừa nghe thấy đồng nghiệp nói Nam Cung Thiên Ân được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, liền lập tức từ phòng khoa của mình chạy đến phòng cấp cứu, lúc cô ta nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ướt như chuột lột, lập tức ôm lấy một cái chăn trong phòng bệnh khoác lên người anh, quan tâm hỏi: “Anh họ, anh làm sao thế? Sao lại ướt như thế này?”.

“Ngã xuống sông”, Nam Cung Thiên Ân trả lời ngắn gọn.

“Tại sao lại ngã xuống sông? Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Không cẩn thận thôi”.

Phác Luyến Dao thấy anh không có ý định kể rõ với mình chuyện này, hơn nữa đã lạnh đến mức toàn thân run rẩy rồi, thế là đứng lên khỏi ghế nói: “Để em đi lấy cho anh bộ quần áo thay nhé”.

Phác Luyến Dao gọi điện thoại bảo chị Hà cho người mang quần áo đến, chị Hà truy hỏi một hồi đã xảy ra chuyện gì, Phác Luyến Dao nói không rõ, chỉ đành bảo chị ta đích thân hỏi Nam Cung Thiên Ân.

Phác Luyến Dao cầm bộ quần áo bệnh nhân đưa cho Nam Cung Thiên Ân nói: “Anh họ, thay bộ quần áo ướt ra trước đi, cẩn thận cảm lạnh đấy”.

“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân cầm lấy bộ quần áo bệnh nhân, rồi đi về phía phòng thay đồ bên cạnh.

Nam Cung Thiên Ân thay quần áo xong đi ra, đèn ở phòng cấp cứu vừa hay cũng tắt sáng, Bạch Tinh Nhiên được các y bác sĩ đẩy ra ngoài.

————————-

Đọc truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhập nhanh tại nhayho.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play