Anh ta cũng là một người có gia đình, chỉ có điều dù muộn thế nào, Tô Tích cũng sẽ không gọi điện cho anh ta, càng sẽ không hỏi anh ta ở với ai, trong mắt Tô Tích, anh ta còn trong suốt hơn cả một người trong suốt.
Phương Mật nhìn hướng nhà vệ sinh, rồi lại nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông của Nam Cung Thiên Ân, sau đó vươn tay cầm điện thoại kéo mũi tên nghe máy sang, sau đó đặt điện thoại bên tai yểu điệu a lô một tiếng.
Bạch Tinh Nhiên ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói này thì ngồi bật dậy khỏi giường, bỏ điện thoại xuống nhìn số trêи màn hình, rõ ràng là không gọi nhầm.
“Ừm… tôi tìm Thiên Ân thiếu gia”, Bạch Tinh Nhiên do dự rồi nói, rốt cuộc là sao? Đêm hôm sao lại có một người phụ nữ nghe máy chứ?
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên lạnh lẽo, bạn của Nam Cung Thiên Ân chắc không phải là người phụ nữ này chứ?
“Thiên Ân thiếu gia à… anh ấy vừa làm xong việc, đang tắm trong nhà tắm, xin hỏi cô có việc gì không?”, Phương Mật cố ý dịch diện thoại ra gọi một tiếng với cái tường: “Thiên Ân thiếu gia, anh tắm xong chưa, có người tìm anh”, sau khi gọi xong thì lại đưa điện thoại về sát tai: “Cô này, cô đợi một lát nhé, Thiên Ân thiếu gia nói anh ấy xong ngay”.
“Ờ, xin hỏi cô là… bạn của anh ấy?”, sự ghen tuông ngập trong lòng Bạch Tinh Nhiên nhưng không tiện thể hiện ra.
“Đúng đó, tôi vừa từ nước ngoài về”, Phương Mật cười mờ ám: “Cô này, chắc không phải cô cũng là tình nhân của Thiên Ân thiếu gia chứ? Nói với cô một bí mật nhé, tôi phát hiện kỹ thuật của Thiên Ân thiếu gia giỏi hơn trước nhiều lắm, sướиɠ chết tôi rồi…”.
“Mặt dày!”, Bạch Tinh Nhiên không nghe nổi nữa ngắt lời cô ta, sau đó dập máy.
Phương Mật vốn còn định nói thêm mấy câu, nhưng sau khi nhận ra điện thoại đã bị mất kết nối thì hậm hực dập máy.
Kiều Tư Hằng ở bên cạnh mỉm cười nhìn cô ta: “Em đang muốn khiến vợ chồng họ đánh nhau đấy à?”.
“Việc phá hoại tình cảm của người khác là em giỏi nhất”, Phương Mật cười đắc ý, vẻ mặt khinh thường: “Nhưng em thấy cô ta cũng là kẻ yếu ớt như vợ anh”.
Cô ta vừa dứt lời thì gương mặt đẹp trai của Kiều Tư Hằng lại u ám, Phương Mật biết đã động vào giới hạn của anh ta, vội vàng ngậm miệng.
Trùng hợp lúc này Nam Cung Thiên Ân từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn điện thoại mình một cái rồi hỏi: “Ai gọi?”.
“Vợ cậu kiểm tra đó”, Kiều Tư Hằng tươi cười trêu chọc: “Không ngờ đường đường là Thiên Ân thiếu gia cũng có ngày bị kiểm tra, đáng buồn, đáng hận quá cơ”.
Nam Cung Thiên Ân không cảm thấy gì, vờ như vô tình liếc Kiều Tư Hằng cười: “Đàn ông không có vợ kiểm tra mới đáng buồn nhỉ?”.
“Nói vậy… Thiên Ân thiếu gia đúng là người đàn ông hạnh phúc”, Phương Mật cười khẽ một tiếng, cầm cốc rượu lên đứng dậy khỏi sofa: “Tôi vẫn chưa mời Thiên Ân thiếu gia một ly, dù thế nào cũng phải uống một ly với tôi rồi mới về chứ… á…!”.
Cô ta đột nhiên trẹo chân, cơ thể đổ về phía Nam Cung Thiên Ân, đôi môi hồng thắm rất “trùng hợp” hôn lên sơ mi trắng của anh.
“Xin lỗi, giày tôi cao quá”, cô ta xấu hổ tựa vào ngực Nam Cung Thiên Ân, rất hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình.
Phương Mật là phụ nữ thế nào trong lòng Nam Cung Thiên Ân biết rõ, cũng biết rõ là cô ta cố ý, chỉ có điều căn bản không hiểu mục đích của cô ta, cũng không để ý đến kiệt tác của cô ta. Chỉ bày vẻ mặt chán ghét đẩy cô ta về sofa, nói: “Rượu thì thôi, tôi còn phải lái xe về”.
Nói xong, sau khi ra hiệu liên lạc bằng điện thoại với Kiều Tư Hằng đang có vẻ mặt xám xịt rồi xoay người đi ra cửa phòng riêng.
Vốn dĩ chỉ là gọi điện hỏi thăm Nam Cung Thiên Ân một chút, biết anh không sao thì mình có thể ngủ một giấc thật ngon, không ngờ người nhận điện thoại lại là phụ nữ, hơn nữa còn nói ra mấy lời mặt dày như vậy.
Giờ Bạch Tinh Nhiên thực sự phải thức đến khi trời sáng rồi, vì vừa nhắm mắt là hình ảnh Nam Cung Thiên Ân và người phụ nữ đó trêи giường sẽ hiện ra.
Cô lắc đầu, đang định nhét tai nghe vào nghe nhạc để khiến bản thân phân tán sự chú ý, ngoài cửa sổ đột nhiên lại vang lên tiếng xe từ xa chạy đến gần.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy khỏi giường, đi chân trần đến phía sau cửa sổ sát đất nhấc rèm lên nhìn ra ngoài một cái, là xe của Nam Cung Thiên Ân, lúc này ngoài anh ra cũng sẽ không có ai lái xe từ ngoài về nữa.
Nam Cung Thiên Ân dừng xe ở cửa nhà chính, rồi xuống xe đi nhanh lên tầng.
Anh không về phòng ngủ của mình mà sau khi đứng ở cửa phòng ngủ của Bạch Tinh Nhiên thì khẽ khàng vặn tay nắm mở he hé cửa, thấy cô chưa ngủ thì mới đẩy cửa đi vào.
“Sao muộn thế mà còn chưa ngủ?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên đứng ở giữa phòng ngủ, cười khẽ: “Không phải đang đợi tôi đấy chứ?”.
Bạch Tinh Nhiên quan sát anh từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở dấu son môi đỏ chót trêи cổ áo anh, cô chuyển mắt đi: “Không, tôi chỉ dậy đi vệ sinh thôi”.
“Vậy sao?”, Nam Cung Thiên Ân tiến lên trước hai bước, đứng trước mặt cô quan sát cô: “Sao trêи mặt cô lại chẳng có tí cảm giác ngái ngủ nào, chắc không phải vẫn chưa ngủ đấy chứ?”.
Bị anh phát hiện, Bạch Tinh Nhiên cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, nhìn chằm chằm anh nói với vẻ lạnh nhạt: “Tôi tưởng anh ngày mai mới về chứ”.
“Thế à? Lại còn ghen cơ”, Nam Cung Thiên Ân dùng ngón tay nâng cằm cô lên: “Tôi đột nhiên cảm thấy có người ghen vì mình cũng là một loại hạnh phúc”.
Nói xong, anh cúi đầu định hôn lên môi cô, Bạch Tinh Nhiên nghiêng mặt tránh nụ hôn của anh: “Phụ nữ ghen vì anh chắc chứa đầy xe tải nhỉ?”.
Nam Cung Thiên Ân hôn hụt, chân mày hơi cau lại, đuổi theo môi cô lại định hôn, Bạch Tinh Nhiên trong lúc cấp bách thì đẩy anh ra, lùi về sau nói: “Tôi không thích nếm vị son môi của người phụ nữ khác, tốt nhất anh nên đi tắm rửa từ đầu đến chân cho sạch rồi hẵng chạm vào tôi”.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hoàn toàn thay đổi, chân mày cũng cau chặt hơn: “Cô có ý gì?”.
“Anh nghĩ sao?”, mặc dù Bạch Tinh Nhiên biết anh không phải người đàn ông mình có thể quản thúc được, với việc anh chơi gái bên ngoài cũng không dám hỏi, nhưng cô cực kì không thích dáng vẻ giả ngu, vờ vô tội này của anh, cũng không thích bị người ta lừa dối.
Dù anh giống như bình thường, lạnh lùng mỉa mai cô một câu, nói cô không có tư cách quản cuộc sống riêng của anh thì cùng lắm cô cũng chỉ buồn, đau lòng một chút, chắc chắn sẽ không khinh thường anh như bây giờ.
“Bạch Ánh An cô nói rõ ràng cho tôi”.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi cuộc sống riêng của anh, đại thiếu gia đi thay quần áo rồi ngủ sớm đi, tôi cũng phải đi ngủ rồi”, Bạch Tinh Nhiên vẫn coi như là bình tĩnh nói xong câu này, xoay người bèn đi về phía chiếc giường.
Song chân cô vừa chuyển, Nam Cung Thiên Ân đã túm cánh tay cô kéo giật cô lại.
————————-
Đọc truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhập nhanh tại nhayho.com
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT