“Để tôi”, Nam Cung Thiên Ân giật lấy bình sữa trong tay cô rồi rót cho mỗi người một cốc sữa.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh đang rót sữa cho mình, trong lòng có chút cảm động, vì anh biết dưới ống tay áo kia của cô có vết thương nên mới giằng bình sữa khỏi tay cô sao?

Không chỉ Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, đến cả những người khác đang ngồi ăn cũng đều kinh ngạc, bình thường đến việc tự rót sữa cho mình mà Nam Cung Thiên Ân cũng lười nói gì đến việc rót cho người khác? Xem ra sau khi anh lấy vợ thực sự đã thay đổi được nhiều đấy chứ!

Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, ra hiệu mọi người mau chóng ăn sáng đi.

Tuy bà ta dạo này đang tác hợp cho hai người, nhưng khi nhìn thấy tình cảm của hai người họ tốt lên thật thì lại đột nhiên có chút lo lắng. Cô con gái nhà họ Bạch này vốn dĩ là tình nhân định mệnh mà Thiên Ân tìm nhầm, nếu có tình cảm với con bé này, liệu sau này có ảnh hưởng đến việc tìm tình nhân định mệnh của nó không đây?

Vì bà ta hiểu rất rõ, Nam Cung Thiên Ân một khi yêu ai thì sẽ thuộc vào loại vô cùng chung tình!

Nam Cung Thiên Ân ăn đại một chút đồ ăn sáng rồi buông đũa đi khỏi bàn ăn, còn lão phu nhân lại như mọi khi cứ mỗi lần sau khi anh phát bệnh sẽ ra lệnh cho anh không được đến công ty.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi đồng ý luôn.

Trước đây anh chỉ mong được trốn khỏi cái nhà này, có thể không về thì cố gắng không về nhà, vì cái nhà này ngoài đống thuốc anh không bao giờ uống hết ra, thì còn có bà nội và Vương đại sư luôn càm ràm bên tai và những sứ mệnh gần như không thể nào hoàn thành nổi.

Nhưng giờ anh lại không cảm thấy phản cảm như vậy nữa, rốt cuộc là vì lí do gì thì đến bản thân anh cũng không biết.

Anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì lại khiến lão phu nhân thấy kinh ngạc, trước đây bảo anh ở nhà nghỉ ngơi một hôm thì hết ngọt nhạt đến răn đe đều vô tác dụng, khiến bà ta tức đến mức không biết phải làm gì.

Chị Hà cười tươi nói: “Phu nhân, cháu thấy thiếu phu nhân đúng là phúc tinh của nhà Nam Cung đó, đại thiếu gia còn nghe lời phu nhân nữa rồi kìa.”

Lão phu nhân thở dài một cách bất lực: “Tiếc là Vương đại sư lại nói là tìm nhầm người, nó lại không phải là tình nhân định mệnh của Thiên Ân”.

“Vâng, đúng là tiếc thật”, chị Hà cũng tỏ vẻ tiếc nuối.

Nam Cung Thiên Ân bị cấm túc ở nhà cuối cùng lại rơi vào quãng thời gian tẻ nhạt vô vị hết sức, muốn đến phòng làm việc giải quyết một số việc gấp thì phát hiện ra lão phu nhân đã khóa cửa phòng làm việc của anh rồi.

Đi bộ vài vòng trong phòng, anh chuyển hướng ra ngoài cửa, đi đến căn phòng ngủ đối diện.

Bạch Tinh Nhiên vẫn đang cố gắng hoàn thành bức tranh sơn dầu của cô, chăm chú vẽ đến mức Nam Cung Thiên Ân vào đến nơi mà cô cũng không biết.

Nam Cung Thiên Ân tựa lưng vào cửa kính nhìn cô, nói với vẻ không vui: “Cô không cảm thấy mình nên làm gì đó cùng tôi sao?”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Tôi tưởng anh đang bận bù đầu trong phòng làm việc chứ, nên mới không dám làm phiền anh”.

“Phòng làm việc bị bà khóa cửa rồi”.

“Ồ, chẳng trách anh lại có thời gian lăng xăng đến chỗ tôi”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Chờ tôi vẽ nốt chỗ cuối cùng này rồi sẽ chơi với anh”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt cô, trong lòng chỉ muốn đốt quách đi cho xong, ngày nào cũng bận vẽ tranh, tay đã bị thương như vậy rồi vẫn đòi vẽ, hơn nữa lại còn là vẽ cho người đàn ông khác.

Thực sự thì không thể phủ nhận cô vẽ tranh rất đẹp, cách phối màu rất hợp lý và rất có thần. Nhưng đây không phải là điểm khiến anh quan tâm, điều mà anh quan tâm là khi nào thì cô mới không vẽ người đàn ông này nữa.

“Anh muốn tôi cùng anh làm việc gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi đại một câu.

“Cô biết làm những gì?”.

“Tôi á? Tôi thì biết nhiều lắm”.

“Cô biết chơi tennis không?”.

“Đương nhiên là biết, sở trường của tôi đấy!”, Bạch Tinh Nhiên nói đại một câu, nhưng sau đó cô mới nhận ra mình đã lỡ lời. Quả nhiên, Nam Cung Thiên Ân lập tức mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi đánh tennis đi”.

“À mà... thôi, không chơi đâu”, chơi tennis á? Đây là môn vận động mạnh đó.

“Sao lại không chơi nữa?”.

“Vì...”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi mừng thầm trong lòng mà giơ tay trái bị thương của cô ra: “Vì tay tôi đang bị thương mà, không chơi tennis được”.

Nam Cung Thiên Ân lúc này mới nhớ ra chuyện cổ tay cô bị thương, xem ra đúng là không chơi tennis được rồi.

Sau khi cô đẩy vừa đi vào, mới phát hiện Nam Cung Thiên Ân không hề có trong phòng, thế là cô đi ra ban công, đứng trêи ban công nhìn xuống, cô thấy Nam Cung Thiên Ân đang nằm trêи ghế dài bên cạnh bể bơi dưới tầng một xem điện thoại.

Hôm nay mặt trời ấm áp, cũng không có gió, thực sự thích hợp với việc nằm nghỉ ngoài trời.

Cô quay bước vào trong rồi đi xuống tầng dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play