Bình thường khi đón người nhà xuất viện, người ta chẳng phải đều sẽ đem theo hoa sao? Gì mà đến chuyện đơn giản như vậy cũng không muốn làm chứ!

Nam Cung Thiên Ân bó tay, nhướn mày nói với giọng không chút khách khí: “Chẳng phải cô dị ứng với phấn hoa sao?”.

“Tôi chỉ dị ứng với phấn hoa ly, chứ có dị ứng với loại khác đâu”.

“Lắm chuyện”, Nam Cung Thiên Ân ném cho cô một câu, rồi quay người định đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên vội vàng gọi anh lại: “Chờ đã”.

“Lại sao nữa?”, Nam Cung Thiên Ân quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn ngồi trêи giường mà không có ý rời khỏi, anh không kìm được mà định quạt cho cô vài câu. Bạch Tinh Nhiên lại chỉ vào đầu gối cô nói với giọng vô tội: “Bác sĩ nói tôi vẫn chưa đi lại được, nếu không vết thương sẽ dễ bị rách trở lại”.

Tiểu Lục không nghe tiếp nổi nữa, nhìn cô với con mắt khinh thường, rõ ràng bác sĩ đâu có nói vậy!

Vốn tưởng đại thiếu gia sẽ tức tối mà bỏ đi luôn, ai ngờ anh ấy lại chỉ lưỡng lự một lúc rồi bước lại nhìn xuống Bạch Tinh Nhiên nói: “Thế cô muốn thế nào?”.

“Cõng tôi chứ sao nữa”, Bạch Tinh Nhiên vẫn chớp chớp rồi mở to đôi mắt vô tội kia mà nói.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân chần chừ một lúc, anh quay người, lưng hướng về phía cô mà cúi xuống.

Bạch Tinh Nhiên cười thầm trong bụng, cô nghiêng người, hai tay bám vào vai anh rồi ập người lên lưng anh, cô cười rạng rỡ nói: “Được rồi”.

Nam Cung Thiên Ân đứng lên, đỡ chắc hai chân cô rồi đi ra phía cửa phòng bệnh.

Tiểu Lục đứng bên cạnh ngơ ngác, người phụ nữ này lại dám bảo đại thiếu gia cõng mình? Hơn nữa điều khiến cô ta càng ngạc nhiên hơn là không ngờ đại thiếu gia lại đồng ý.

Cô ta đứng như trời trồng ở đó một lúc mới hoàn hồn vội vàng xách đồ chạy theo sau.

Bạch Tinh Nhiên nằm trêи lưng Nam Cung Thiên Ân, cảm giác vừa mới mẻ vừa thích thú, không chỉ Tiểu Lục thấy bất ngờ, mà đến bản thân cô cũng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại đồng ý cõng cô xuống dưới tầng, dù gì cũng làm trước mặt bao nhiêu người như vậy.

Vừa rồi cô chỉ là nói đại một câu để thăm dò anh thôi, ai ngờ lần thăm dò này lại có được một kết quả bất ngờ luôn.

Đi trêи hành lang dài, bước đi của Nam Cung Thiên Ân vẫn dài và nhanh như vậy, rõ ràng chút cân nặng của cơ thể cô không khiến anh cảm thấy nặng nề.

Cảm nhận được Bạch Tinh Nhiên nằm trêи lưng anh đã cười suốt cả quãng đường, anh mới hơi nghiêng đầu qua rồi nhíu mày hỏi cô: “Cô cười gì thế?”.

“Không, không có gì”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng không dám cười nữa.

Cô lặng lẽ siết chặt vòng tay vào cổ anh, má áp vào tai anh, để có thể cảm nhận rõ hơn hơi thở và mùi của anh.

Anh luôn là mặt trời của cô, vừa chói mắt, lại vừa ở rất xa.

Một Nam Cung Thiên Ân như vậy đúng là khiến ai cũng thích, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cô chắc chắn sẽ yêu anh mất. Rõ ràng đã biết yêu anh chính là tự ngược đãi bản thân, nhưng cô vẫn không kìm được mà muốn lại gần anh để cảm nhận cái tố chất tốt hiếm có này của anh.

Một lúc sau, hai người đã đến bãi đỗ xe ở tầng một.

Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh, bất giác hỏi một câu: “Sao anh không đỗ xe ở bên ngoài?”.

Sao lại đỗ xe ở ngay phía dưới khu nội trú chứ, đỗ ở bên ngoài bệnh viện có phải tốt hơn không, ở đây cách cửa chính ít cũng phải hai trăm mét.

“Ý của cô là gì cơ? Chê tôi chưa đủ mệt sao?”.

“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên lập tức lắc đầu.

“Thế còn không mau mà buông tay cô ra đi?”.

“Ồ”, Bạch Tinh Nhiên mới phát hiện ra mình đang ôm chặt lấy cổ anh, thế là cô vội vàng buông ra.

Nam Cung Thiên Ân đưa một tay ra mở cửa xe rồi đặt cô vào bên trong xe, còn anh thì ngồi vào xe bằng cửa còn lại.

Sau khi đưa Bạch Tinh Nhiên trở về nhà Nam Cung, Nam Cung Thiên Ân liền ra khỏi phòng ngủ và đến công ty luôn.

Chị Hà thấy xe của Nam Cung Thiên Ân dần dần đi khuất mới cười tươi nói: “Phu nhân, không ngờ đại thiếu gia lại nghe lời phu nhân đích thân đi đón thiếu phu nhân về”.

Lão phu nhân đang nhìn ra cửa liền quay đầu nhìn sang chị Hà nói: “Cô nói xem nó đột nhiên nghe lời như vậy, liệu có phải đang giở trò gì với tôi không? Ví dụ như... đang lén lút qua lại với con bé họ Chu đó?”.

“Chắc không vậy đâu”, chị Hà nghĩ rồi nói: “Sáng nay cháu có hỏi trợ lý Nhan, cô ấy nói với cháu rằng đại thiếu gia mấy hôm nay đều bận công việc, tan làm thì lại đến bệnh viện với thiếu phu nhân chứ không qua lại với người phụ nữ nào cả”.

“Không phải chứ...”, lão phu nhân lẩm bẩm nói.

Chị Hà cười: “Phu nhân, cháu thấy sau khi đại thiếu gia và thiếu phu nhân từ Yên Thành trở về, tình cảm đúng là có tốt hơn không ít, chắc đây mới là lí do khiến cậu ấy ngoan ngoãn nghe lời bà cũng nên?”.

“Nhưng mấy hôm trước nó vẫn còn đi tìm người phụ nữ kia cơ mà”.

“Chuyện này...”, chị Hà không giải thích được nữa.

Điều này thì lão phu nhân cũng thấy khó hiểu, bà ta trầm ngâm một lúc mới nói với chị Hà: “Cho người theo dõi kỹ một chút, nếu phát hiện nó gặp người phụ nữ kia thì lập tức báo cho tôi”.

“Vâng, phu nhân”, chị Hà đáp.

Những ngày ra viện, Bạch Tinh Nhiên rất quan tâm đến hành tung của Nam Cung Thiên Ân, sau khi thấy anh không có biểu hiện gì khác về cuộc sống cũng như hành động so với thường ngày, cô mới hơi cảm thấy yên tâm.

Tuy cô không biết trong lòng Nam Cung Thiên Ân đang nghĩ gì, nhưng sau khi thấy anh không qua lại với người phụ nữ đó, thì cô cũng thấy yên tâm phần nào. Xem ra anh không hề lừa cô, mà thật sự đã gạt đi người phụ nữ đó ra khỏi lòng anh.

Tuy Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng sẽ không thuộc về cô, nhưng có thể nhìn thấy anh gạt bỏ được quá khứ, buông tha bản thân, cô cũng cảm thấy mừng cho anh.

Từ sau khi gả vào nhà Nam Cung, cô rất ít khi về nhà, vì cô không hề có chút tình cảm gì với ngôi nhà đó.

Kể cả hôm nay Hứa Nhã Dung kịch liệt yêu cầu gặp cô, nhưng cô chỉ muốn hẹn gặp ở quán cà phê chứ không muốn trở về nhà họ Bạch.

Điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là trong quán cà phê không chỉ có Hứa Nhã Dung, mà đến Bạch Ánh An cũng có ở đó. Tính ra thì cũng khá lâu rồi cô chưa gặp lại người chị này của mình, hôm nay gặp lại thấy chị ta có chút thay đổi.

Nốt ruồi ở đuôi mắt đã được tẩy đi, tóc cũng dài hơn, xem ra chị ta thực sự đã rất cố gắng chuẩn bị cho cuộc sống xa hoa sau này rồi.

Thấy cô bước vào, Bạch Ánh An đột nhiên đứng dậy, đi tới đặt tay lên vai cô mà tươi cười nói: “Mẹ, mẹ xem này, hai chúng con có phải càng giống hơn không?”.

Hứa Nhã Dung quan sát hai chị em, gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Ừ, đúng là giống hơn trước thật”.

Bạch Tinh Nhiên thấy không thoải mái nên bỏ cánh tay của Bạch Ánh An ra khỏi vai mình, cô thực sự cảm thấy không quen khi người chị ruột mà xa lạ còn hơn cả người dưng này lại đối xử thân thiết với cô như vậy.

Bạch Ánh An cảm nhận được sự xa cách của cô, nhìn cô mà chế nhạo: “Bạch tiểu thư, năm xưa khi mày phẫu thuật thẩm mỹ theo khuôn mặt tao, sao tao không thấy mày tỏ vẻ chê bai như bây giờ?”.

“Đúng rồi, đừng quên cái khuôn mặt này là của chị gái mày đó”, Hứa Nhã Dung bưng cốc nước lên uống một ngụm, trêи khuôn mặt bà ta cũng có chút không hài lòng.

Bạch Tinh Nhiên cười gượng, đúng vậy, khuôn mặt này của cô là của Bạch Ánh An, chồng cô là của Bạch Ánh An, tất cả mọi thứ của cô đều là... của Bạch đại tiểu thư ạ!

“Mày cười cái gì?”, Bạch Ánh An tức tối.

“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên thu lại nụ cười, nhìn hai mẹ con kia mà nói: “Hôm nay hai người gọi tôi ra đây, không phải là để xem thử hai chúng ta bây giờ rốt cuộc giống nhau đến mức nào đấy chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play