“Đồ hẹp hòi!”, Bạch Tinh Nhiên bất lực lẩm bẩm một tiếng, chỗ điểm tâm kia cô còn chưa ăn được mấy miếng vậy mà anh đã đem đi vứt hết rồi.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên dựa vào đầu giường mở tạp chí ra xem, tâm trạng cũng tốt hơn lúc trước nhiều.
Tuy cô không biết cái người đàn ông kiêu ngạo Nam Cung Thiên Ân này vì sao lại quay trở lại, hơn nữa còn chủ động mua kem cho cô, nhưng có thể nhìn ra được đây là sự nhượng bộ ngầm của anh.
Tuy hành động sáng nay của anh khiến cô rất thất vọng, nhưng có thể biết nhượng bộ là đã coi như một sự tiến bộ rồi, cô thực sự không dám yêu cầu anh thêm nữa.
Mở tạp chí ra xem một lúc, điện thoại để trêи bàn của Bạch Tinh Nhiên đột nhiên reo lên, là Triệu Phi Dương gọi đến.
Cô cầm điện thoại lên ấn vào nút nghe, trong điện thoại vọng ra những tiếng hoan hô của bọn trẻ, Triệu Phi Dương vui vẻ cười: “Cô Bạch, cảm ơn chỗ kem và điểm tâm của cô nhé, bọn trẻ hôm nay vui lắm luôn”.
“Cái gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên nghe mà tưởng nghe nhầm, chỗ kem và điểm tâm? Chuyện gì vậy?
“Vừa rồi người của phòng bảo vệ đem đến một loạt những hộp kem và điểm tâm, nói là cô Bạch đem đến mà, sao thế? Cô không biết à?”, Triệu Phi Dương cũng bị câu hỏi của cô làm cho khó hiểu.
“Hả... à, là tôi nhờ người đem đến”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói.
Thì ra chỗ kem và điểm tâm kia không phải bị Nam Cung Thiên Ân tức giận vứt đi mà đem đến trại trẻ mồ côi rồi sao? Không phải chứ, rõ ràng là khi cô còn chưa nói ra yêu cầu thì đã bị anh từ chối thẳng thừng rồi mà, sao có thể vẫn đem đồ đến đó được?
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên cứ luôn thắc mắc chuyện này.
Cô nói muốn tự mình đem đến thực ra là vì tức nên nói vậy, Nam Cung Thiên Ân đáng nhẽ ra không nên tin cô mới phải, vậy rốt cuộc vì lí do gì mà anh lại thay đổi quyết định đây?
Cô cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, mới do dự mà gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại kêu một lúc lâu mới thấy Nam Cung Thiên Ân nghe máy, anh ở bên đầu dây bên kia vẫn trả lời với giọng bình thản: “Sao thế? Lại muốn tôi làm gì nữa à?”.
“Không phải...”, Bạch Tinh Nhiên mấp máy miệng, cô cảm động nói: “Cảm ơn anh, nghe nói bọn trẻ rất vui”.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là sợ làm việc thiện chưa đủ nhiều sẽ dễ gặp báo ứng nên mới đi thôi”, nghe được trong giọng nói của anh vẫn còn chút không vui.
Bạch Tinh Nhiên không kìm được mà cười lên thành tiếng: “Yên tâm đi, anh sẽ sống thọ trăm tuổi đấy”.
“Cảm ơn”.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được anh chuẩn bị cúp máy, vội vàng nói: “Vậy giờ anh định đi đâu?”.
“Sao? Muốn tôi ở qua đêm với cô chắc?”.
“Không dám, tôi chỉ là đang nghĩ liệu anh có lại... đi uống rượu không thôi”.
Thực ra cô muốn hỏi anh rốt cuộc đã tìm thấy vị Chu tiểu thư kia chưa, tối nay có phải sẽ đến với cô ấy không, hay là lại đi tìm tiếp, vừa tìm vừa uống cho bản thân say đến mức không biết gì nữa.
Phía bên Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Sáng nay tôi rất xin lỗi, nhưng tôi hứa với cô, sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Nói xong, Nam Cung Thiên Ân cúp máy luôn.
Bạch Tinh Nhiên như đứng hình, cứ thế cầm điện thoại ngẩn người một hồi lâu.
Cô có phải đã nghe nhầm không? Hay là anh ấy nói nhầm? Anh ấy mà lại xin lỗi cô? Hơn nữa còn hứa lần sau sẽ không như vậy nữa? Đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra!
Vậy thì rốt cuộc hôm nay anh đã tìm thấy cô ấy chưa? Vì sao lại đột nhiên nói với cô những lời này?
“Nam Cung Thiên Ân! Anh nói rõ xem nào!”, rõ ràng biết anh đã cúp máy, cô vẫn không kìm được mà hỏi lên một câu, nhưng âm thanh vọng lại chỉ là những tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại.
Đúng thật là, những câu nói khó lắm mới nghe được, sao không nói nhiều thêm chút hẵng cúp máy chứ.
Sau khi có được lời hứa của Nam Cung Thiên Ân, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên càng trở nên tốt hơn, một mình cô ở trong bệnh viện cũng không cảm thấy buồn tủi ấm ức.
Tuy cả một ngày một đêm không thấy Nam Cung Thiên Ân đến thăm cô, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân không giỏi bày tỏ tình cảm của mình, có thể làm được như vậy là đã rất khó rồi, nhưng đã đến thăm cô thì cũng có thể tha thứ được, hơn nữa công việc của anh bận như vậy, công ty lại ở xa đây nữa.
Nói chung khi đã thích một người, anh ấy có làm gì đi nữa thì cũng là đúng, và đáng để tha thứ!
Diêu Mỹ thấy tâm trạng của Bạch Tinh Nhiên tốt lên rõ rệt, cô nói với vẻ trêu đùa: “Xem ra dạo này tình cảm của cậu với Thiên Ân thiếu gia rất tốt đấy chứ, mặt mày rạng rỡ lúc nào cũng tươi cười như hoa ấy”.
“Cũng tạm thôi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô mà cười he he.
“Thế anh ấy biết chuyện cậu có bầu chưa”, Diêu Mỹ tò mò hỏi.
Một câu nói, đã khiến cho tâm trạng đang tốt đẹp của Bạch Tinh Nhiên trở nên xuống dốc trầm trọng, sao lại nhắc đến chuyện này chứ, đúng là mất hứng.
Đây là chuyện mà cô luôn không dám nghĩ đến, cũng thực sự không có dũng khí mà đoán sau khi Nam Cung Thiên Ân biết được bí mật này thì sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ xử lý hai mẹ con cô ra sao.
“Cũng không biết nữa”, cô nhìn sang phía cửa phòng bệnh rồi quay sang nhìn Diêu Mỹ và đưa tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng.
Lão phu nhân còn đặc biệt dặn dò bác sĩ ở đây, không được để người khác biết chuyện cô đang mang thai, nếu bị Diêu Mỹ buột miệng nói ra rồi đến tai Nam Cung Thiên Ân thì nguy mất.
“Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết sao?”, Diêu Mỹ hạ giọng nói nhỏ, mặt đầy ngạc nhiên: “Thế bình thường đến tối anh ấy không tìm cậu à? Cậu không sợ anh ấy làm ảnh hưởng đến đứa bé sao?”.
“Mình có cách mà”, Bạch Tinh Nhiên cười với giọng đắc ý.
Giờ cô đã thành thần rồi, chỉ cần Nam Cung Thiên Ân đòi thì cô sẽ giả vờ ngủ, hơn nữa ngủ say đến mức có làm gì cũng sẽ không dậy, Nam Cung Thiên Ân lại là một người mà thiếu kiên nhẫn, thử mấy lần không làm gì được là chán nản bỏ đi luôn.
Nhưng số lần Nam Cung Thiên Ân tìm cô cũng không phải quá nhiều, hơn nữa mỗi khi làm xong việc thì cũng là lúc bản thân anh mệt nhoài rồi.
“Nhưng cậu không chăm sóc anh ấy, không sợ anh ấy chán cơm thèm phở à?”, Diêu Mỹ lo lắng thay cho cô.
Đối với chuyện này, Bạch Tinh Nhiên thực sự chưa suy nghĩ nhiều, cô nghĩ một lúc rồi bất lực nói: “Người xuất sắc như anh ấy, bên ngoài không có một hai em thì mới là lạ!”.
“Bạch tiểu thư, cậu như vậy là đang tự an ủi bản thân sao?”.
“Nếu không thì biết làm gì đây? Kiểm soát hành tung của anh ấy chắc?”, Bạch Tinh Nhiên không nói rõ ra, nhưng với kiểu người bá đạo kiêu ngạo như Nam Cung Thiên Ân sẽ cam chịu bị phụ nữ kiểm soát chắc? Có mà chuyện lạ!
“Đàn ông có tiền đều hư hỏng, chuyện này... đúng là hơi khó thật”, Diêu Mỹ nghĩ xong nhìn vào chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô: “Vấn đề là giờ thì cậu có cách để đối phó với anh ấy, nhưng thêm vài tháng nữa thì sao? Lúc đó bụng cậu to lên thì sẽ thế nào?”.
Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi nói: “Chuyện này... tạm thời mình cũng chưa nghĩ đến”.
Cô không nói cho Diêu Mỹ biết kế hoạch của Bạch Ánh An, dù sao chuyện kiểu này thêm một người biết là thêm một phần rủi ro.
Diêu Mỹ lắc đầu với kiểu thông cảm: “Haiz, mình còn thấy lo thay cậu đây”.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi”, Bạch Tinh Nhiên không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
“Nói gì đây?”.
“Thì nói... chuyện của Triệu Phi Dương và Viên Quế đi, nghe nói hai người họ sắp đính hôn rồi đấy”, nói đến chuyện này, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lại trở nên tươi tắn trở lại.
“Ừ, cái đồ bảo thủ Triệu Phi Dương cuối cùng cũng thông não rồi”.
“Yêu nhau rồi đến được với nhau, thích thật đấy”, Bạch Tinh Nhiên nói với giọng ngưỡng mộ.
“Nghe cậu nói cứ như cậu thì không được như vậy không bằng”, Diêu Mỹ bất lực lườm cô một cái: “Nhưng kể cả có không tốt thì cậu cũng phải chịu, đều là tự cậu chọn thôi, với lại...”.
Thấy mặt Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi biến sắc, hơn nữa cứ thế nháy mắt ra hiệu cho cô, Diêu Mỹ hiểu được liền không nói tiếp nữa mà quay đầu lại nhìn.
Khi cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân không biết đứng phía sau cô từ lúc nào khiến cô giật thót mình, cô vội vã đưa tay lên bịt miệng lại, trời ơi... anh ấy vào từ lúc nào vậy? Sao không nghe thấy gì hết cả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT