Bước chân của Nam Cung Thiên Ân chững lại, quay đầu nhìn chị ta: “Sao lão Vương lại biết?”.
“Ông ấy...”.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân trầm xuống: “Là bà đã sắp xếp à?”.
“Ừ...”, chị Hà cười gượng: “Đại thiếu gia, cậu đừng tức giận, lão phu nhân cũng là vì muốn tốt cho cậu, sợ cậu... gặp bất trắc”.
“Lần nào cũng nói là vì muốn tốt cho tôi!”, Nam Cung Thiên Ân tức tối: “Đi ra ngoài mua sắm cũng cho người theo dõi, tôi có còn quyền tự do của mình nữa không đây?”.
“Đại thiếu gia...”.
“Chị về nói với bà! Sau này còn như vậy nữa thì tôi sẽ... sẽ... không bao giờ đi ra ngoài nữa”, anh tức giận ném cho chị Hà một câu.
Chị Hà vâng dạ gật đầu lia lịa rồi rời khỏi đó.
Nam Cung Thiên Ân nhìn theo bóng dáng trông rất phục tùng của chị Hà, anh bất lực hít một hơi, trước đây anh từng vì chuyện này mà nổi giận với lão phu nhân mấy lần liền. Nhưng bất kể anh tức giận thế nào, phản kháng ra sao, lão phu nhân vẫn cứ tự mình cho người ngầm theo dõi anh, và lí do thì luôn luôn là vì muốn tốt cho anh.
Anh biết bà nội anh làm như vậy quả thực là muốn tốt cho anh thật, nhưng... chẳng ai thích cái cảm giác bị giám sát như vậy cả!
Nam Cung Thiên Ân đứng ở phía hành lang một lúc, khi chuẩn bị bước đi anh không hề định bước tiếp về phía thang máy mà anh quay trở lại cửa phòng bệnh của Bạch Tinh Nhiên.
Sau việc ban nãy, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức chảy nước mắt ra, cô vịn vào ghế đứng lên, men theo mép giường đi từng bước một về phía bàn ở đầu giường.
Tuy không bị thương đến xương, nhưng khi đi lại vết thương vẫn đau đớn như bị rách da vậy, đứng bên cạnh chiếc bàn một lúc cô mới bắt đầu hơi thích ứng được, rồi xách bình nước lên rót cho mình một cốc.
Uống nước xong, cô muốn lên giường để nghỉ ngơi, chân trái bị thương kiểu gì cũng không thể nhấc lên giường được, đau đến mức cô cắn răng, mồ hôi lạnh cứ thế toát ra...
Bạch Tinh Nhiên, mày đừng có sợ đau như thế được không? Cô thầm khinh bỉ mình một câu, sau đó cố gắng dùng sức khiến vết thương đột nhiên đau thấu tim gan, cô kêu khẽ một tiếng rồi ngã xuống đất.
Nhưng cô không hề bỏ cuộc, mà còn gan hơn trước, cô bám lấy thành giường từ từ đứng dậy, cô không tin bản thân kém đến mức mỗi lên giường cũng không lên nổi!
Nam Cung Thiên Ân đứng ở cửa cuối cùng cũng không nhìn tiếp được nữa mà đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô không nói gì mà cúi người xuống bế cô đặt lên giường luôn.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhìn anh đứng trước mặt mình mà cô cứ tưởng chỉ là ảo giác.
Chẳng phải anh ấy đã đi rồi à? Sao lại quay lại làm gì?
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đặt cô lên giường xong, nhìn cô một lượt rồi buông lời chế nhạo: “Chẳng phải là cô rất có bản lĩnh à, sao đến giường cũng không lên nổi thế?”.
“Chuyện của anh à!”, Bạch Tinh Nhiên tức tối lườm anh một cái, giơ tay vội vàng lau đi nước mắt còn đọng trêи mặt. Cô không thể để anh nhìn thấy nước mắt của cô, không thể cho anh cơ hội mỉa mai cô tiếp.
Nhưng hai hàng nước mắt trêи má cô đã bị Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy từ trước, Nam Cung Thiên Ân cũng không muốn vạch trần cô, chỉ kéo chăn lại và đắp lên người cô.
Tiếp xúc với cô lâu như vậy, anh làm sao mà không nhìn ra được tính cách của cô chứ, thực ra cô rõ ràng là một người không mạnh mẽ như vậy nhưng cứ tỏ ra cứng đầu thôi.
Kiểu người như vậy cá tính thì cũng có đấy, nhưng nhiều lúc thực sự khiến đàn ông cảm thấy chán ghét, nhất là kiểu đàn ông sĩ diện và lòng tự tôn còn cao hơn cả cô như anh.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một cái, nói với giọng dửng dưng: “Anh quay lại đây làm gì? Vừa rồi cãi nhau chưa đủ hả giận sao?”.
Nam Cung Thiên Ân đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện anh đã trách nhầm cô, càng sẽ không thừa nhận trong lòng anh đã có chút chột dạ và áy náy với cô, mà nói với cô bằng giọng điệu vô cùng không vui: “Nếu không phải là vì bà bắt tôi phải ở lại chăm sóc cô thì tôi đã đi khỏi đây từ lâu rồi.”
“Anh chăm sóc tôi?”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình như vừa nghe được chuyện cười.
“Cô có ý gì?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, biểu cảm vừa rồi của cô ấy là gì vậy? Là chê bai anh sao?
“Anh bớt nói đểu tôi vài câu là tôi đã cảm ơn anh lắm rồi”, Bạch Tinh Nhiên xua tay rồi chỉ ra hướng cửa phòng: “Đại thiếu gia, nếu anh không muốn tôi phải tức chết thì mời anh lập tức rời khỏi đây cho tôi nhờ”.
Nói xong, cô còn không quên bổ sung thêm một câu: “Anh yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ với bà”.
“Giải thích? Cô thì giải thích được gì với bà?”, Nam Cung Thiên Ân khinh bỉ: “Đừng tưởng dạo này thái độ của bà đối với cô tốt hơn chút mà cô tưởng cô đã thật sự lấy được lòng bà rồi. Nói cho cô biết, tim của bà làm bằng sắt đá đấy, cả đời này sẽ không bao giờ thật lòng yêu quý bất kỳ ai đâu”.
Bạch Tinh Nhiên bị anh nói cho không biết trả lời ra sao, nhưng những gì anh nói quả thực không hề sai.
Lão phu nhân đối xử tốt với cô không phải vì quý cô, mà là vì đứa bé trong bụng cô, điều này từ trước đến giờ cô vẫn hiểu rất rõ.
Bạch Tinh Nhiên cũng không muốn dài dòng với anh, cô quay lưng về phía anh rồi nằm nghịch điện thoại.
Còn Nam Cung Thiên Ân cũng không định cãi nhau với cô tiếp, anh đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống.
Ở trong phòng bệnh một lúc, Nam Cung Thiên Ân không chịu nổi nữa, anh đứng dậy nói với cô: “Tôi đi ra ngoài tìm cái gì ăn đây, cô muốn ăn gì không?”.
“Sao cũng được”, Bạch Tinh Nhiên không thèm quay đầu sang mà trả lời.
Nam Cung Thiên Ân không chấp nhận được câu trả lời của cô, anh nói: “Không có món nào tên là ‘sao cũng được’ cả”.
“Tôi muốn ăn điểm tâm”, tuy cô vừa ăn cơm xong, nhưng vì tâm trạng không tốt nên không ăn được nhiều, lúc này thực sự cũng hơi đói.
Nam Cung Thiên Ân rời khỏi bệnh viện, tìm được gần đó có một quán điểm tâm nên anh liền vào bên trong, trong cửa hàng có rất nhiều loại điểm tâm, mỗi loại anh đều mua một ít, lúc trước khi đi khỏi, ánh mắt anh bị thu hút bởi món kem ở gần tủ bếp.
Cô nhân viên phục vụ thấy anh có vẻ thích kem, bèn lịch sự mỉm cười nói: “Chào anh ạ, kem ở chỗ chúng em ngon lắm, anh có thể mua một viên ăn thử”.
Nam Cung Thiên Ân nhớ ra sáng nay Bạch Tinh Nhiên bị người khác làm rớt mất viên kem, thế là anh hỏi cô nhân viên: “Có thể gói đem đi không?”.
“Được ạ, chúng em có hộp để kem đó, nhưng không giữ lạnh được lâu đâu anh”.
“Vậy cô cho tôi vài viên rồi đóng hộp nhé”.
“Vâng ạ, mà anh thích vị gì ạ?”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, anh thực sự không biết Bạch Tinh Nhiên thích những vị kem gì, anh ngượng ngùng mà đẩy lại gọng kính râm hỏi cô nhân viên: “Cho tôi hỏi là... con gái thì thường thích những vị gì vậy?”.
“Dạ...”, cô nhân viên khi bị anh hỏi thì có chút ngạc nhiên: “Mỗi một cô gái có một khẩu vị khác nhau, cái này cũng khó nói lắm ạ”.
“Vậy thì mỗi vị lấy cho tôi một viên đi?”.
“Hả?”.
“Sao thế?”.
“Anh ơi, như vậy... có sợ hơi nhiều không ạ?”, ở đây có tổng cộng hai mươi tư vị, hơn nữa giá cũng hơi đắt.
“Không sao, người kia nhà tôi ăn giỏi lắm”.
“Vâng, vậy được ạ”, cô nhân viên phục vụ gật đầu, rồi vừa lấy kem vừa thầm ngưỡng mộ cái cô nàng giỏi ăn này thật hạnh phúc quá đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT