Bạch Tinh Nhiên nghỉ trưa xong chỉ một lòng muốn đến bệnh viện thăm Tiểu Lạp, cô ở trong phòng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được cái cớ nào hay để nói với chị Hà cả.

Và chị Hà lại gõ cửa đi vào, chưa chờ cho cô xin phép ra ngoài thì chị ta đã mở miệng thông báo với cô rằng tối nay cần đi cùng Nam Cung Thiên Ân đến dự tiệc sinh nhật của chủ tịch thành phố.

Đi cùng Nam Cung Thiên Ân đi dự tiệc sao? Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trêи tường, giờ đã hơn năm giờ, xem ra hôm nay không thể đi gặp Tiểu Lạp được rồi.

“Thiếu phu nhân, trợ lý Nhan đang ở dưới lầu chờ cô để cùng đi chọn trang phục cho tối nay, cô mau xuống dưới nhà đi”, chị Hà nói.

“Ừm... nhất định phải đi sao?”, chỉ cần nghĩ đến những kiểu phải làm bộ làm tịch, rồi cảnh tượng nịnh nọt tâng bốc nhau, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy chán ghét. Nam Cung Thiên Ân lại không phải là không biết cô rõ ràng là không thể ứng phó được những nơi như vậy.

“Đây là bữa tiệc đầu tiên mà đại thiếu gia tham dự, cô là vợ của cậu ấy, đương nhiên là cần xuất hiện bên cạnh cậu ấy rồi”, từ sau khi biết cô mang thai, thái độ của chị Hà đối với cô thay đổi tốt lên một cách rõ rệt cũng giống như thái độ của lão phu nhân đối với cô vậy, chị ta cười nói: “Đại thiếu gia là người tình trong mộng của biết bao cô gái xinh đẹp ở Châu Thành đó, người muốn làm bạn nữ đồng hành với cậu ấy thì nhiều lắm, thiếu phu nhân nỡ nhường lại cơ hội tốt này cho người phụ nữ khác sao?”.

Chị Hà nói cũng có lý, một người chồng hot như vậy sểnh cái là bị người phụ nữ khác cướp ngay, cho nên cô vẫn đành chịu tủi thân một chút, chiếm giữ chắc chắn cái vị trí bạn nữ đồng hành kia của anh.

Trước khi ra khỏi cửa, chị Hà còn dặn dò: “Thiếu phu nhân, phải nhớ là mình đang mang thai đó, nên đừng có mà uống rượu nhé”.

“Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý mà”, Bạch Tinh Nhiên nói xong liền ra khỏi phòng và đi xuống dưới nhà.

Dưới sự dẫn dắt của trợ lý Nhan, Bạch Tinh Nhiên đến trung tâm thương mại cao cấp mà lần trước có cùng Nam Cung Thiên Ân đến, trợ lý Nhan rõ ràng là rất quen thuộc với chỗ này, đưa thẳng cô đến một cửa hàng nổi tiếng về trang phục dự tiệc.

Chủ cửa hàng nhiệt tình tiếp đón hai người, ánh mắt tò mò cứ thế đổ dồn về phía Bạch Tinh Nhiên.

Trợ lý Nhan cười nói: “Đây là vợ của Thiên Ân thiếu gia nhà chúng tôi, mong chị chọn cho cô ấy vài bộ phù hợp nhé, à mà... không cần quá xa xỉ đâu, đơn giản mà sang trọng chút là được”.

Nam Cung Thiên Ân không thích người phụ nữ nào ăn mặc quá diêm dúa, điều này thì cô biết rất rõ.

Nói xong cô lại quay sang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Thiếu phu nhân, cô cũng xem đi, nếu thích bộ nào thì mang đi mặc thử nhé”.

“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên không có khái niệm gì về lựa chọn trang phục dự tiệc cả, nhưng là thiếu phu nhân của Nam Cung Thiên Ân nếu một chút chính kiến cũng không có thì xấu mặt quá đi, thế là cô bắt đầu giả vờ đến những giá treo đồ dự tiệc rồi chọn.

Và đương nhiên, bộ mà cô cuối cùng chọn được lại chính là mẫu mà chủ cửa hàng giới thiệu cho cô.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này có đánh chết cô cũng không chọn màu trắng, mà chọn một bộ đồ dự tiệc màu xanh lơ dài qua đầu gối.

Bộ đồ vừa vặn với cơ thể cô, trông trong sáng và thuần khiết, cũng chính là hình tượng trong mắt của trợ lý Nhan. Trợ lý Nhan gần như vừa nhìn cái đã thấy ưng ngay, cô cười nói: “Lấy bộ này đi, Thiên Ân thiếu gia chắc chắn sẽ rất thích”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, bản thân cô cũng khá là thích nó.

“Thiếu phu nhân, đây là đôi giày đi kèm với bộ váy kia”, chủ cửa hàng lôi từ trong chiếc hộp ra một đôi giày cao gót hở mũi cao đến hai mươi phân rồi đặt sang bên cạnh chân cô: “Chân của thiếu phu nhân nhỏ nhắn xinh xắn, size số 6 chắc là vừa thôi”.

Bạch Tinh Nhiên vừa nhìn thấy gót của đôi giày lập tức thụt chân lại: “Không, tôi không muốn đi giày cao gót đâu”.

Cô chủ cửa hàng và trợ lý Nhan bốn mắt nhìn nhau, trợ lý Nhan hỏi thắc mắc hỏi: “Vì sao vậy?”.

“Vì... tôi không đi được giày cao gót”.

“Nhưng đồ dự tiệc mà không đi với giày cao gót thì không lên dáng được, hơn nữa những người phụ nữ đến dự tiệc đều đi giày cao gót hết mà”, chủ cửa hàng cũng đứng bên cạnh nói vào.

“Thôi cứ đưa cho tôi một đôi thấp gót đi”, Bạch Tinh Nhiên cười khan, vội vàng nói thêm một câu: “Nhỡ may lại ngã trong buổi tiệc thì không hay ho gì đúng không?”.

Không còn cách nào khác, chủ cửa hàng đành tìm cho cô một đôi đế vuông, tuy cũng hơi cao nhưng so với đôi vừa rồi thì tốt hơn nhiều.

Đi giày đế vuông quả thực không thể đẹp thanh thoát được, nhưng vì nghĩ cho bảo bối của mình, cô đành phải đi như vậy thôi.

Khi trợ lý Nhan đưa Bạch Tinh Nhiên đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân, chưa chờ cho Nam Cung Thiên Ân lên tiếng thì biểu cảm trêи khuôn mặt cô đã tỏ ra áy náy, cô không nói gì cả mà đứng vào một góc.

Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên từ đầu đến chân, tổng thể thì nhìn cũng đẹp, mái tóc uốn xõa ngang vai, lối trang điểm tự nhiên, kèm bộ váy đơn giản sang trọng, chỉ là...

Anh hơi nhíu mày rồi hỏi một câu: “Không có đôi giày nào khác để chọn nữa à?”.

Trợ lý Nhan hơi cúi đầu xuống và không dám nói gì.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng lên tiếng: “Là tôi thích kiểu giày này, chứ đi giày cao gót tôi sợ sẽ bị ngã”.

“Có tôi ở đây mà còn sợ ngã sao?”.

“Những chuyện như thế này khó nói lắm, nhỡ đâu ngã thật thì coi như tôi làm mất mặt hết cả nhà Nam Cung rồi còn gì, cho nên...”, cô cười với vẻ vô tội: “Để an toàn thì đi giày thấp gót vẫn tốt hơn”.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa.

Thực ra anh không để ý những thứ này đến vậy, dù sao đi dự tiệc chứ không phải là đi khoe người phụ nữ đi cùng, nếu cần khoe thì với tư chất của Bạch đại tiểu thư như cô ấy có trang điểm ăn mặc thế nào cũng không thể bằng với những cô người mẫu nổi tiếng ở trong bữa tiệc được.

Nam Cung Thiên Ân anh chưa cần phải dựa vào một người phụ nữ để đánh bóng mình như vậy.

Nhìn đồng hồ cũng thấy sắp đến giờ rồi, anh đứng lên rồi tiện tay lấy bộ vest vắt ở trêи thành ghế: “Đi thôi, giờ chúng ta qua đó”.

Thấy Nam Cung Thiên Ân không còn tiếp tục chê đôi giày của cô nữa, Bạch Tinh Nhiên thở phào, bước từng bước theo sau anh đi ra hướng cửa chính của công ty.

Bữa tiệc của anh Phùng chủ tịch thành phố được tổ chức tại Khách sạn Hoa Hoàn, khi hai người đến nơi, khách khứa cũng đã đến gần đông đủ.

Nam Cung Thiên Ân có thể đích thân đến tận đây khiến anh Phùng chủ tịch thành phố vui mừng đến mức không khép nổi miệng, anh ta tay bắt mặt mừng phấn khởi tiếp đón hai người xong bảo người ở đón hai người vào bên trong hội trường.

Bạch Tinh Nhiên vừa bước vào đến hội trường đã cảm thấy có gì đó bất an, nhà họ Lâm ở Châu Thành cũng coi như là một gia đình có chút máu mặt, những dịp như thế này chắc không thể thiếu Lâm An Nam đâu, nhỡ may lại gặp phải anh ta thì biết làm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play