Tiểu Lâm là một cậu bé năng động, sáng sủa, về việc mình tối qua suýt bị đuổi, cậu ấy cũng đã nghe nói.
Vừa thấy Bạch Tinh Nhiên, cậu ấy đã cảm kϊƈɦ nói: “Thiếu phu nhân, tối qua may mà có chị, cảm ơn”.
“Tối qua?”, Bạch Tinh Nhiên hơi đơ ra, cô chẳng hề để việc nhỏ này trong lòng.
“Em nghe trợ lý Nhan nói rồi, là chị xin Thiên Ân thiếu gia giúp em, em mới giữ được công việc”, Tiểu Lâm cười ngô nghê: “Tối qua em không nên tự ý rời khỏi vị trí, khiến Thiên Ân thiếu gia không có xe đi”.
Đổi thành ngày trước, cậu ấy đã bị đuổi lâu rồi.
“Việc nhỏ vậy, không đáng nhắc tới, sau này làm tốt là được rồi”, Bạch Tinh Nhiên cười với cậu ấy.
“Em nhất định sẽ làm tốt”, Tiểu Lâm lớn tiếng hứa hẹn.
Sau khi xe khởi động, trong xe yên tĩnh lại, Bạch Tinh Nhiên không kiềm được mà nghĩ thầm, nếu tối qua mình không nhiều chuyện xin cho Tiểu Lâm, thì Nam Cung Thiên Ân sẽ đứng ở cửa khách sạn đợi Tiểu Lâm đến, sẽ không bị cô kéo đến phố mua sắm, sẽ không gặp cô gái đó, cũng sẽ không tìm cô ấy cả tối…
Cô lắc đầu, mình đang nghĩ gì thế?
Nếu trong lòng Nam Cung Thiên Ân có cô gái ấy, không chỉ phố mua sắm, mà đi đến đâu cũng sẽ có bóng dáng cô ấy, đi đến đâu cũng sẽ nhớ đến cô ấy.
Thực ra hôm nay cô từ chối Nam Cung Thiên Ân đi cùng mình có một phần nguyên nhân là vì cô không định đi dạo ở đâu hết, mà quyết định đi thăm mộ bà ngoại, tế bái bà cụ.
Sau khi bỏ lại Nam Cung Thiên Ân, cô bèn yêu cầu Tiểu Lâm đưa cô đến nghĩa trang ở Thành Bắc.
Nam Cung Thiên Ân làm xong việc, gập văn kiện lại ấn điện thoại nội bộ.
Chẳng mấy chốc, trợ lý Nhan đã đi vào, đứng trước mặt anh rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Thiên Ân thiếu gia, anh xong việc rồi?”.
“Ừ”.
“Vậy giờ tôi báo cáo với anh việc về căn nhà của nhà họ Chu một chút”, trợ lý Nhan đưa tài liệu trong tay đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân: “Đây là bảng thông tin cơ bản thành viên của nhà họ Chu, còn có tất cả các tài liệu lúc thu mua căn nhà của nhà họ Chu năm ấy”.
Nam Cung Thiên Ân lật tập tài liệu, trang đầu tiên là thông tin cơ bản về bà Chu, ngày ra đi của bà ấy chính là thời gian anh mua căn nhà của nhà họ Chu.
Tiếp tục xem mấy trang, động tác của anh đột nhiên dừng lại, dừng ở thông tin của một người.
Cái tên quen thuộc, dung mạo quen thuộc…
Chu Châu, một cái tên mộc mạc mang chút đáng yêu, anh còn nhớ lần đầu mình hỏi cô tên gì, cô ngại ngùng nói ra, bảo anh gọi cô Tiểu Chu là được.
Anh cười nói Tiểu Chu không thân mật, muốn gọi cô là Chu Chu, cô xấu hổ lẩm bẩm anh mới là lợn ấy. (Chu trong tiếng Trung đồng âm với lợn)
Sau đó gọi mãi, anh dần biến cách gọi Chu Chu thành thật.
“Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan gọi một tiếng, Nam Cung Thiên Ân tỉnh táo lại, ổn định tâm trạng nói: “Cô nói đi”.
“Tôi đã điều tra rồi, việc là thế này, lúc đó giám đốc Hà ra mặt bàn chuyện mua căn nhà của nhà họ Chu với Chu Chí Văn, con trai của bà Chu. Chu Chí Văn vừa nghe có thể được bồi thường biệt thự ở trung tâm thành phố thì đồng ý ngay, nhưng bà Chu lại sống chết không chịu bán nhà, còn lấy việc tự sát ra để uy hϊế͙p͙. Giám đốc Hà vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đã kết hợp với cả nhà Chu Chí Văn ép bà cụ ra khỏi căn nhà, bà cụ trong lúc tức giận đã nhảy xuống từ tầng hai, ngã gãy chân. Nhưng kì lạ là bà cụ rõ ràng chỉ bị thương ngoài da, nhưng ngày hôm sau được đưa đến bệnh viện thì đã từ trần. Có lời đồn Chu Chí Văn vì để cướp được căn nhà này của bà cụ, đã nhân cơ hội giết chết bà ấy, sự thực rốt cuộc thế nào, e là chỉ có Chu Chí Văn mới biết”.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm, ra chiều suy nghĩ.
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn là bà Chu bị ép chết trong vụ mua bán căn nhà của nhà họ Chu”, trợ lý Nhan nói tiếp.
Quả nhiên! Quả nhiên là bị bức chết!
Hai tay đặt trêи tập tài liệu của anh dần siết lại, cười thê lương: “Xem ra vẫn là lỗi của tôi”.
Lúc đầu anh chỉ muốn nặc danh mua căn nhà đó, sắp xếp một chỗ ở tốt cho nhà họ Chu, cho nên mới cử Hà Phong đi nói chuyện với nhà họ Chu, không ngờ lại xảy ra việc thế này.
Có vẻ năm đó Hà Phong đã hiểu nhầm ý anh, tưởng anh có hứng thú với căn nhà của nhà họ Chu mới cử anh ta đi, mà khi ấy trợ lý Hà nóng lòng muốn thăng tiến, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, lấy lòng anh, nên đã kết hợp với Chu Chí Văn bức chết bà Chu.
Anh biết rõ bà Chu là người thân duy nhất yêu thương Chu Chu, cũng là người thân Chu Chu yêu thương, quan tâm nhất, song anh lại vô tình hại chết người cô yêu thương nhất rồi.
“Thiên Ân thiếu gia, anh đừng nói vậy”, trợ lý Nhan lên tiếng an ủi: “Việc này không liên quan đến anh”.
“Sao lại không liên quan đến tôi? Nếu lúc ấy không phải tôi lắm chuyện thì bà Chu sẽ không chết”, Nam Cung Thiên Ân bất đắc dĩ hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn trợ lý Nhan: “Có tra ra được mộ của bà Chu ở đâu không?”.
“Đã tra rồi”, trợ lý Nhan nói, việc gì cũng làm chu toàn là đặc điểm của cô, đến cả việc bà cụ khi còn sống thích nhất là hoa bách hợp cô cũng điều tra rõ ràng rồi.
“Thiên Ân thiếu gia muốn đến thăm mộ bà Chu?”, trợ lý Nhan hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
“Tôi đi chuẩn bị xe cho anh”, trợ lý Nhan nói xong thì đi ra.
Bạch Tinh Nhiên đứng trước mộ bà ngoại, ở cạnh bà thật lâu, mới lặng lẽ hít vào, dùng mu bàn tay lau chất lỏng bất cẩn dâng lên trong mắt.
Lần từ biệt này không biết bao giờ mới về được, trong lòng vô cùng không nỡ, nhưng lại không thể không rời đi.
Cô còn nhớ năm ấy lúc mình rời khỏi nhà họ Chu, bà ngoại dùng lòng bàn tay già nua nắm tay cô, nước mắt tuôn rơi, lưu luyến không rời, sau đó còn nhét mấy chục đồng tiền cuối cùng trong túi cho cô.
Bà ngoại nói với cô, nếu con đường nhận người nhà không dễ đi thì quay về Yên Thành, dù Yên Thành có không tốt thế nào thì cũng là nơi dừng chân.
Cô luôn miệng hứa hẹn, sau đó con đường nhận người nhà đúng là không dễ đi, nhưng có cậu mợ, cái nhà này cô mãi mãi không về được nữa.
“Bà ngoại, bà yên tâm, giờ cháu sống tốt lắm”, cô giơ tay lên, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve bức ảnh bà cụ trêи bia mộ: “Sau này cháu sẽ về thăm bà hàng năm, mang bách hợp mà bà thích cho bà”.
Tiếc là dù cô nói lời dễ nghe thế nào thì bà ngoại cũng không thể đáp lại cô nữa.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên rời khỏi nghĩa trang về lại xe, Tiểu Lâm nhìn cô đang ướt nước mắt, quan tâm hỏi: “Thiếu phu nhân, chị không sao chứ?”.
“Tôi không sao”, Bạch Tinh Nhiên khịt mũi, rồi dùng tay xoa má mình.
Tiểu Lâm nhìn cô, rồi lại nhìn bên trong nghĩa trang, thăm bạn có cần phải đau lòng vậy không? Cậu ấy thực sự hơi khó hiểu.
“Lái xe đi”, Bạch Tinh Nhiên thúc giục.
Tiểu Lâm gật đầu, khởi động xe lái ra phía ngoài nghĩa trang.
Lái ra khỏi con đường nhỏ của nghĩa trang, thì chính là đường quốc lộ đi về trung tâm thành phố, xe vừa lái ra không lâu thì phía trước có một chiếc xe con sang trọng màu xám bạc lái đến.
Chiếc xe đó được thuê ở Yên Thành, Tiểu Lâm và Bạch Tinh Nhiên không biết, cũng chưa từng để ý đến Nam Cung Thiên Ân và trợ lý Nhan ngồi trong xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT