Lục Tuệ nói không có việc gì, nhưng chắc chắn là tôi không tin rồi.
Bây giờ tôi có thể chia cuộc sống của em làm bốn phần. Đầu tiên là tôi, tiếp theo là công việc, trường học, cuối cùng là việc ca hát của em.
Loại trừ việc tôi làm em không vui ra, thì còn lại có thể tìm được từ ba phần kia.
Thế là tôi nghĩ đến Hiểu Lê.
Nhưng tôi chưa kịp mở miệng thì cô ấy đã gọi tới rồi.
Là gọi điện thoại, không phải là ghi âm Wechat, cũng không phải là tin nhắn Wechat.
Dưới con mắt của những người thời nay thì đó là dấu hiệu chứng minh tính nghiêm trọng của sự việc.
Cô ấy cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Tuệ Tuệ sao rồi?"
Tôi nghe xong thì lập tức đem chuyện Lục Tuệ không vui quy về vấn đề ca hát.
"Sao là sao? Em ấy về phòng rồi."
Hiểu Lê nói tiếp: "Vừa nãy em ấy với fans tranh cãi trong nhóm."
Tôi hỏi: "Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?"
Thế là Hiểu Lê kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe, còn nói chuyện này có liên quan đến tôi.
Hóa ra nguyên nhân là do trong nhóm có một người tên là [Quạt điện nhỏ], khi Tiểu Hòa Hòa ở trong nhóm thì luôn miện hỏi vì sao hôm livestreaam chị bé Hứa Thu bảo hát bài "Bảo bối", mà Tiểu Hòa Hòa hát lại hát bài "Thích".
Tiểu Hòa Hòa hỏi lại là không thích sao?
Đương nhiên là Quạt điện nhỏ thích rồi, cô ấy thấy Tiểu Hòa Hòa để không có ý trả lời thì không hỏi nữa. Rồi một người tên là [Nước suối] đột nhiên nhảy ra nói, bài hát đó là bái hát Tiểu Hòa Hòa hát chúc ngủ ngon cho chị bé nghe, thì làm sao Tiểu Hòa Hòa chịu hát cho chúng ta nghe được.
Nước suối còn nói là Tiểu Hòa Hòa rất coi trọng mối quan hệ của cô ấy với chị bé, không phải là mọi người không biết.
Nước suối còn nói, làm sao có thể đem ca khúc ngủ ngon hát cho chúng ta nghe được.
Lúc này Tiểu Hòa Hòa lên tiếng, cô ấy nói là chị bé chỉ muốn phát phúc lợi cho mọi người, không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Nước suối: Phúc lợi là phúc lợi, có vẻ chị bé không quan tâm đến loại chuyện này lắm.
Nước suối: Tiểu Hòa Hòa, tôi đau lòng vì bạn đó.
Tiểu Hòa Hòa: Tôi không cần bạn đau lòng, chị ấy đối xử với tôi rất tốt.
Nước suối: Tốt có thể giống như yêu sao?
Nước suối: Bạn đã đối xử với cô ấy như thế nào? Mà cô ấy lại đối xử với bạn như vậy? Nếu cô ấy thật sự để ý đến bạn, thì loại ca khúc thân mật này cô ấy sẽ để bạn hát cho người khác nghe sao?
Nước suối: Lúc đầu tôi rất để ý tới quá khứ của chị bé, nhưng bây giờ các bạn đã ở bên nhau nên tôi cũng không tiện nói gì. Có thể là tôi thấy xót cho bạn thôi, cô ấy đã lớn như vậy rồi mà hẹn hò ra sao cũng đều là do bạn sắp xếp, quen nhau rồi mà cũng không tỏ ý gì, hơn nữa bạn vẫn luôn là người chủ động, rốt cuộc cô ấy đối với bạn là quan tâm hay tình yêu đây?
Tiểu Hòa Hòa: Im miệng.
【Nước suối đã bị chủ nhóm đá ra nhóm】
Tôi nhìn lịch sử nói chuyện với Hiểu Lê, nuốt một ngụm nước bọt.
Tôi đối chiếu với thời gian, khi Lục Tuệ ném điện thoại cũng có lẽ là lúc em nhắn câu "Im miệng", mà lúc đuổi người kia ra khỏi nhóm là khi em cầm điện thoại gõ gõ gì đó.
Tôi hỏi Hiểu Lê: "Nước suối là ai? Sao cô ấy lại hiểu rõ vậy."
Hiểu Lê cảm thán: "Fan chân chính của Tiểu Hòa Hòa đó, không biết đêm nay bị sao nữa." Cô ấy còn nói: "Hình như là đã làm fan rất nhiều năm rồi, những người như bọn họ có một nhóm riêng, có lẽ Tuệ Tuệ cũng nói một ít chuyện về mày ở trong đó."
Tôi ồ một tiếng.
Hiểu Lê hỏi tôi: "Mày định làm thế nào?"
Tôi cười: "Dỗ dành thôi chứ biết làm gì giờ." Tôi thở dài: "Mày nghĩ tao dễ dàng lắm sao? Fans hâm mộ bọn mày làm sai mà tao phải chùi mông hộ đây."
Hiểu Lê ha ha gượng cười hai tiếng, cảm xúc cũng không vui vẻ lắm.
Không lâu sau, cô ấy cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi: "Hứa Thu, mày yêu Tuệ Tuệ thật sao?"
Tôi: "..."
Tôi: "Tao không yêu em thì tao ở bên em ấy để chơi sao?"
Lần này thì rốt cuộc Hiểu Lê cũng cười thoải mái, thở dài một hơi: "Tao biết mà, tao yêu mày Giản Hứa Thu!"
Tôi: "Cút đi."
Mặc dù tôi biết con người như thế nào, nhưng người ngoài thì không giống vậy.
Lớn tuổi luôn đi kèm với sự trầm ổn, năm tháng càng lắng đọng thì sẽ càng ngày càng biết kiềm chế. Tôi thừa nhận là tôi không muốn bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nên mới khiến cho nhiều chuyện nhìn qua thì có vẻ vô tâm.
Đọc lại nhật ký trò chuyện, lúc cất điện thoại thì đúng lúc Lục Tuệ đi ra ngoài, trong tay còn cầm một cái ly.
Em chỉ thản nhiên nhìn tôi một chút, lại nhìn bộ phim còn chưa chiếu xong rồi đi tới phòng bếp.
Em rót nửa ly nước rồi đi ra, tôi thấy em tính vô phòng lại thì ngoắc tay bảo em tới.
Em thấy thế thì đi tới, tôi giơ tay lấy ly nước trên tay của em đặt lên bàn. Sau đó thì dưới ánh mắt khó hiểu của em, đột nhiên tôi kéo tay em xuống, làm em ngã lên ghế sofa rồi tôi thuận thế ngồi lên đó.
Tôi xoa đầu em: "Có tâm sự sao?"
Em nháy mắt hai cái, đột nhiên hạ thấp âm lượng: "Chị biết rồi?"
Tôi gật đầu: "Biết."
Em than nhẹ, như là an ủi tôi: "Không có việc gì, em không sao."
Việc này khiến cho câu chuyện có phần nhẹ nhàng hơn, tôi dùng tay chạm vào lông mi của em: "Em có sao hay không thì chị vẫn nhìn ra được mà."
Tôi nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ đến việc chúng ta cách nhau 8 tuổi, em ở bên chị thì phải giả vờ mạnh mẽ kiên cường. Trong mắt chị thì em mãi là một đứa trẻ, chị tình nguyện thương em, cũng tình nguyện chiều chuộng em, cho nên em có thể to gan làm nũng với chị, cũng có thể to gan tố khổ với chị nha."
Em nghe thế thì hé miệng nhìn tôi, nhưng trong phút chốc thì lại che giấu cảm xúc.
Tôi lại đổi sang giọng trách cứ, sờ lông mày em: "Em cái gì cũng không chịu nói với chị hết, có phải là em không yêu chị đúng không?"
Em nhướng mày, bật cười.
"Giản Hứa Thu, sao em lại không yêu chị được chứ."
Em nói rồi chạm vào bàn tay tôi đang đặt trên eo em, tôi cũng thuận thế đan tay tôi vào tay em.
Tôi lại hỏi: "Nếu thế thì sao lại che giấu cảm xúc?" Tôi dịu dàng, "Vừa rồi nghĩ gì nói cho chị nghe xem nào."
Em rũ mắt, nhỏ giọng trả lời: "Suy nghĩ rất nhiều." Em nói rồi nhìn vào mắt tôi: "Có mấy giây em đã nghĩ là Nước suối nói rất đúng, cô ấy..."
Tôi lập tức ngắt lời em: "Tuệ Tuệ, chị yêu em."
Ban đầu em ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa, sau đó là mừng rỡ, tôi thấy như em sắp trào nước mắt ra.
Em đưa tay ôm đầu tôi tựa vào vai em, rồi hôn lên đầu tôi, nhẹ giọng trả lời: "Dạ."
Em nói tiếp: "Vừa nãy em rơi vào bẫy rập của Nước suối nên mới không chấp nhận được. Sau khi em về phòng thì đã tự an ủi mình, sự thật cũng không giống như vậy. Chẳng qua là chị bận rộn thôi, chị cũng đáp lại em mà, chị cũng tặng em rất nhiều thứ, hơn nữa cũng rất tiếp xúc cơ thể với em, chẳng qua là..."
Em dừng lại không nói nữa
Tôi bổ sung: "Chẳng qua là em thấy thiếu gì đó."
Em: "Dạ."
Tôi cười cười: "Tuệ Tuệ, không thiếu gì cả, không hề ít một chút nào, chẳng qua là em không cảm nhận được thôi."
Giọng em trầm hơn, lại ừ một tiếng.
Em nói: "Em biết rồi."
Từ câu "Em biết rồi" này của Lục Tuệ, thì tôi có thể nghe được là em đã buông xuống chuyện này. Mặc dù tôi nói là có thể trong mắt tôi em vẫn là một đứa trẻ, tôi thật sự cũng rất thích chăm sóc em, nhưng tôi vẫn tin vào khả năng hiểu chuyện của em.
Là một đứa trẻ có khả năng phân tích.
Cho nên, tôi biết, cách nói chuyện của tôi, em đều hiểu.
Tô dựa vào em, em vuốt tóc tôi, giống như tôi từng làm với em, rất nhẹ, không có tiết tấu.
Em nói: "Chị luôn có loại ma lực thần kỳ, chỉ dùng dăm ba câu là đã chữa lành vết thương của người ta rồi."