Mình tôi ba cái vali, lại mượn thêm Lục Tuệ hai cái thì mới thành công đem hết toàn bộ đồ của tôi đi.
Cả gia đình họ tiễn tôi xuống nhà, cũng giúp tôi chuyển vali vào nhà tôi. Thích Hồng Vũ sau khi vào cửa thì quan sát một chút, quyết định để Lục Tuệ ở lại giúp tôi làm vệ sinh.
Cũng may nhà mới chẳng qua là bẩn với lộn xộn thôi. Lần trước cũng mới mua ga giường, hai đứa tôi bỏ miếng chống bụi qua một bên, lại quét tước sơ qua một tý là có thể ở được rồi.
Lục Tuệ đang lau nhà cho tôi, khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì em gọi tôi, nói: "Trên đường đi thì mẹ em nói là muốn tặng cho chị một chiếc xe, để báo đáp việc chị chăm sóc em trong mấy năm nay."
Tôi quay đầu nhìn em: "Em trả lời sao?"
Em hỏi: "Chị muốn không?"
Tôi lắc đầu: "Không muốn."
Em gật đầu: "Em cũng nói là chị sẽ không lấy." Em nhìn tôi rồi nói: "Em nói với mẹ là, chị chăm sóc em thì em sẽ báo đáp chị, không phải là bà ấy báo đáp chị."
Tôi nhướng mày nhìn em: "Em tính báo đáp chị thế nào?"
Lục Tuệ cười: "Lấy thân báo đáp."
Nói thì nói thế thôi, nói đến báo đáp thì thật ra tôi không chịu được. Đúng là cô ấy đã ném con gái cho tôi suốt mấy năm qua, nhưng tôi cũng thu lợi từ đó không ít, ở nhà của em, mượn tiền của em thì mới có được sự nghiệp ngày hôm nay.
Sắp chín giờ rồi, tôi vội vàng chở Lục Tuệ về nhà, mai em còn phải có mặt ở công ty nữa. Trước khi xuống xe thì tôi đem toàn bộ kinh nghiệm làm trong công ty nói hết cho em nghe, cuối cùng nghĩ lại không còn gì để nói nữa thì mới chịu để em xuống xa.
Chỗ mới xa lạ, lại chăn đơn gối chiếc, thế là tối đó tôi mất ngủ.
Giữa trưa hôm sau, tôi canh giờ Lục Tuệ tan làm thì lập tức hỏi em công ty mới thế nào, thích ứng không?? Sau khi em nói được thì nói là tôi còn khẩn trương hơn mẹ em nữa.
Vị trí địa lý của công ty em rất là xấu hổ, cách hai tiệm Tây Phong Thoại của tôi không xa không gần. Đi bộ thì quá xa, mà lái xe thì lại quá gần, muốn em ghé qua uống trà chiều thì lại cảm thấy thời gian quá eo hẹp.
Tối đó đi làm về thì em được bố mẹ kéo về là ăn tiệc chúc mừng ngày đầu tiên đi làm, thế là hôm nay lại không có việc gì của tôi.
Mấy ngày kế tiếp, có vẻ như bố mẹ em muốn bù đắp lại tình yêu mà họ đã thiếu sót trong những năm qua nên dính em rất chặt. Thỉnh thoảng em tới tìm tôi thì cũng có thể thấy mẹ em gửi tin nhắn liên tục, nếu không hỏi bộ đồ này có đẹp hay không, thì lại hỏi con có thích món này không, cuối cùng lại hỏi lúc nào về nhà?
Rốt cuộc thì vài ngày sau, Lục Tuệ uống đồ uống mà tôi pha cho em, nhìn xem tin nhắn của mẹ em rồi nói với tôi: "Trước khi đi em đã nói với mẹ em là muốn dọn ra ngoài ở."
Tôi cười ra tiếng, nghiêng người nhìn vào điện thoại của em: "Cô ấy nói thế nào?"
Em nói: "Hỏi em là vì sao." Rồi lại nói tiếp: "Em nói là em đã đi làm rồi, tự mình một người ở bên ngoài thì sẽ dễ chịu hơn, có thể tìm một chỗ ở gần công ty nữa."
Tôi nhìn em: "Nhà chị sao?"
Em nghiêng đầu nhìn tôi: "Đồng ý giữ em sao? Mỗi lần em tan làm đều muốn đi thẳng tới nhà chị đó."
Ta: "Sao chị lại không đồng ý chứ."
Em nhìn vào mắt tôi, hỏi tôi: "Em có thể thú nhận chuyện của chúng ta với mẹ không?"
Tôi dừng một chút, chậm rãi lắc đầu: "Sau này hãy nói đi."
Đối với chuyện này, thật ra thì tôi không có một bản kế hoạch nào cả. Trong mắt tôi thì mẹ em luôn tồn tại như hình ảnh của một người chị cả, mà người chị cả này, thì tôi lại không biết một tí gì. Tôi không biết thái độ của cô ấy với chuyện này ra sao, tôi là một người lười biếng và rất dễ bằng lòng, không thích chủ động gây chuyện. Bây giờ cuộc sống rất tốt rất dễ chịu nên tôi sẽ cứ ỷ lại, không đến mấu chốt thì sẽ không thay đổi quỹ đạo cuộc đời đâu.
Mặc dù Thích Hồng Vũ dự định mang Lục Tuệ xuất ngoại, nhưng trong mắt tôi thì chắc chắn là Lục Tuệ không muốn. Chỉ cần em không muốn thì không ai có thể mang em đi được, cuối cùng thì em vẫn sẽ ở bên tôi thôi.
Nhưng con người không có khả năng mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Những ngày thoải mái này không kéo dài được bao lâu thì mẹ em tìm tới cửa.
Đây là lần đầu tiên Thích Hồng Vũ chủ động tìm tôi sau nhiều năm, lúc trước cô ấy thích quần áo màu xanh lam, bây giờ cũng thế.
Lúc cô ấy vào cửa tiệm, thấy cô ấy mang váy xanh lam thì cảm giác quen thuộc bất giác dâng lên, còn chưa đợi tôi mở miệng thì cô ấy đã nhìn tôi cười rồi nói: "Tìm một chỗ, chúng ta tâm sự đi."
Cách mở màn này của cô ấy làm tôi rất sợ hãi, theo bản năng liền cảm giác là là chuyện của tôi và Lục Tuệ bị bại lộ.
Kết quả thì y thế luôn.
Trên đường đến văn phòng trên lầu hai của cô ấy, thì cô ấy thong thả khen ngợi cách bài trí của cửa hàng tôi rồi nhạc hay này nọ.
Khi vào văn phòng, trong lúc tôi pha trà thì cô ấy ung dung dạo một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ bức tranh do tôi và Lục Tuệ cùng vẽ.
Ở góc dưới bên phải có dấu vân tay màu xanh của tôi và Lục Tuệ, trên vân tay còn có họ của chúng tôi, cô ấy chỉ ần để ý một chút thì chỉ cần nhìn thoáng qua là biết được.
Pha trà xong thì cô ấy ngồi xuống phía đối diện.
"Tiệm này là mới mở à?" Cô ấy mở miệng hỏi.
Tôi gật đầu: "Mở chừng nửa năm rồi."
Cô ấy lại hỏi: "Nơi cũ cũng đã mở được năm năm rồi sao?"
Tôi lại gật đầu: "Hơn năm năm."
Cô ấy ừ một tiếng, cầm lấy trà mà tôi pha cho cô ấy, thổi thổi rồi uống một ngụm: "Chị nhớ là lúc đó em mượn tiền của Lục Tuệ, cũng chính là số tiền chị để lại, mở cái này sao?"
Tôi liếm liếm môi, gật đầu: "Dạ, mượn một khoản tiền, sau đó trả lại rồi."
Cô ấy từ tốn gật đầu, lại uống một ngụm trà.
Sau vài ngụm, cô ấy để ly xuống: "Lúc chị đi thì chị nhớ em đang làm trong công ty nào đó."
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Về sau cảm thấy mệt mỏi, tiền lương không cao nên từ chức."
"Sau đó thì thất nghiệp một thời gian, không có thu nhập à?" Nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Còn chuyển vào nhà mà chị để lại cho Lục Tuệ."
Cô ấy đột nhiên hùng hổ dọa người như vậy làm tôi khó mà ứng phó kịp.
Cô ấy nghiêng đầu cười một tiếng, gần năm mươi tuổi rồi, vẫn còn nắm bắt được sự quyến rũ của phụ nữ ba mươi rất tốt.
"Chị đến đây cũng không phải để thảo luận mấy chuyện này với em, những chuyện này thật ra chị cũng không thèm để ý." Cô ấy rót đầy trà để phối hợp cho mình: "Chẳng qua là hai ngày nay chị nhận được một tin." Cô ấy giương mắt nhìn tôi, rốt cuộc cũng nói ra mục đích hôm nay: "Em và Lục Tuệ, đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi dừng một chút, nhìn vào mắt cô ấy: "Làm sao chị biết..."
Cô ấy nở nụ cười vô cùng bất lực: "Hai đứa phô trương như thế, chị không biết cũng khó." Cô ấy nói xong thì chỉ vào điện thoại để ở trên bàn.
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi: "Tuệ Tuệ còn nhỏ, con bé hồ đồ thì thôi chứ sao em lại hồ đồ theo? Hứa Thu, em cũng đã ba mươi tuổi rồi, em không cảm thấy, không cảm thấy việc này rất buồn nôn sao?" Cô ấy nói xong thì dừng một chút: "Thật xin lỗi."
Tôi bị câu nói buồn nôn của cô ấy làm cho buồn nôn.
Tôi nói: "Bọn em không có hồ đồ."
Lời nói của tôi chẳng có chút tác dụng nào trong mắt cô ấy, tôi biết thậm chí là cô ấy cảm thấy tôi rất là lố bịch. Đứng ở góc độ của một người phụ nữ đã 43 tuổi, biết được tin một người phụ nữ 30 tuổi quen một cô gái 22 tuổi thì cho dù là ai thì cũng cảm thấy hoang đường thôi.
Thích Hồng Vũ không những cảm thấy là hoang đường, thậm chí còn cảm thấy chút tình cảm này rất mong manh, cô ấy chỉ cần một đòn là đã đánh bại được nó
"Hứa Thu." Cô ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Chị vẫn luôn rất thích em, cũng rất vui vì Lục Tuệ nghe lời em nhiều năm như thế, nhưng sao hai đứa lại có thể ở bên nhau được? Là hai người con gái đó."
"Nhiều năm qua chị cũng giúp em nhiều như vậy, nhìn lại những gì em có bây giờ đi, nếu như lúc đó em không gặp được chị thì em sẽ có những thứ này sao?" Cô ấy nói rồi thở dài một hơi: "Chị biết là hai đứa mới quen nhau chưa được bao lâu, trước khi em quen con bé thì cũng có một người bạn gái đúng không? Chị nghĩ em cũng không có tình cảm với con bé quá sâu đâu, Tuệ Tuệ bên kia, dù sao cũng còn nhỏ, tình cảm vẫn còn khá phong phú."
Cô ấy nhìn tôi, khống chế cảm xúc một chút: "Con bé mới vào xã hội, mặc dù nói là người trưởng thành thì có thể tự quyết định rồi, nhưng có một số việc vẫn cần có người nhà hỗ trợ, cho nên chuyện này tuyệt đối không được." Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi: "Em lớn hơn con bé, lớn hơn những tám tuổi, có lẽ nửa năm qua các em rất vui vẻ, nhưng không thể bỏ qua cuộc sống tương lai của mình vì hạnh phúc giản đơn này. Con bé không hiểu nhưng chẳng lẽ em không hiểu sao? Em hẳn là hiểu, cuộc sống không chỉ được chèo chống bằng tình cảm."
"Trước kia chị không biết là em thích người đồng giới." Cô ấy thở dài, cân nhắc sắp xếp từ ngữ một chút: "Đương nhiên, chị không ghê tởm em, em có thể tìm bạn gái, em vẫn là Hứa Thu trong mắt chị, nhưng là Lục Tuệ." Cô ấy nhìn tôi lắc đầu: "Con bé thì không được."
"Chị hi vọng em có thể hiểu rõ mục đích hôm nay chị đến đây tìm em. Loại tình cảm mới lạ này sẽ không kéo dài, không thích thì đổi người khác cũng không có gì to tát." Giọng cô ấy dịu lại một chút: "Chị vẫn chưa nói chuyện này với Lục Tuệ, em cũng biết là con bé rất bướng bỉnh, chị nói thì chắc chắn con bé sẽ sẽ không nghe, nhưng em thì khác."
"Hứa Thu." Cuối cùng thì cô ấy vỗ vai tôi: "Xem giao tình nhiều năm của chúng ta, hãy chia tay với Lục Tuệ đi."
Sau khi Thích Hồng Vũ đi, tôi gục xuống bàn thật lâu không thể vui nổi. Nếu như cô ấy hung dữ một chút điểm, mắng tôi, thì tôi còn có thể nói lại được một hai câu. Nhưng cô ấy lại không nóng không lạnh, chơi bài tình cảm rồi liệt kê những gì đã từng giúp tôi. Cô ấy đứng ở trên cao chỉ trích tôi, lại lui về chỗ sau tôi rồi cầu xin tôi, tôi thật sự bất lực không thể đánh trả được.
Ở trong mắt cô ấy, tôi và Lục Tuệ chẳng qua chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi. Trò này có thể nghiện nhưng lại chẳng có tác dụng gì, sự xuất hiện của cô ấy là để gõ tỉnh chúng tôi, mà tôi là người lớn tuổi hơn thì nên chủ động lui ra ngoài.
Rõ ràng tất cả quá trình này đều là một mình cô ấy nói, nhưng cuối cùng người mệt lại là tôi.
Nửa tiếng sau khi cô ấy rời đi, trong lòng tôi buồn bực tới mức không thể ngẩng đầu lên được, cũng không có cách nào khác tìm ra được đạo lý có ích nào trong lời nói của cô ấy.
Rất loạn, chỉ cảm thấy nguy rồi.
Lại qua không lâu, điện thoại vang lên, là Lục Tuệ gọi.
Tôi vuốt vuốt cổ, nghe máy.
"Giản Hứa Thu, chị ở đâu? Em đi tìm chị."
Tôi nhìn bức tranh chúng tôi cùng nhau làm ở trên tường, đè tâm tình rầu rĩ không vui xuống, nói: "Chị đang ở nhà của chị Hiểu Lê."
Lục Tuệ nghe xong thì đầu tiên là sững sờ, tiếp đó mới ồ lên rồi nói: "Vậy em về nhà."
Tôi ậm ừ: "Về đi."
Mặc dù là tôi lừa em, nhưng đúng là bây giờ tôi rất cần một chiếc Tống Hiểu Lê. Tôi là người ở trong chuyện này, nên tự nhiên cũng không có cách nào suy nghĩ kỹ càng, nhưng Hiểu Lê không giống, cô ấy là người ngoài, tôi cần cô ấy lắng nghe, cũng cần cô ấy trình bày cái nhìn của cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT