Lúc ra ngoài chỉ kéo theo một cái vali, khi trở về lại kéo nhiều hơn một cái.
Tôi sợ là mình mắc phải bệnh chung của những người không thường đi du lịch rồi, nhìn thấy gì ly kỳ, nhìn thấy cái gì ăn ngon, lại thấy cái gì chơi vui thì đều thích mua về cất trong túi.
Mấy ngày nay càng đi càng xa, khi về lại vô cùng bất tiện, hết xe lửa rồi lại máy bay. Tỉnh dậy vào buổi sáng mà khi kéo hai chiếc vali về đến nhà cũng đã là 8 giờ tối, phải mất hết sức lực thì mới xách được chiếc vali kia lên được bậc cửa.
Ngọn đèn trong phòng khách xuyên qua hành lang, tôi dựa vào tường liếc về bên trong một cái, nhìn thấy trên ghế sofa màu gạo lộ ra một cái đầu nho nhỏ, chắc chắn là Lục Tuệ rồi.
Tôi dựa vào nắm tay của vali ho khan vài tiếng, thấy em không nhúc nhích gì thì lại: "Chị về rồi."
Em vẫn như cũ, không hề nhúc nhích.
Nghỉ ngơi một lát, rồi tự mình xách vali vào, thật ra tôi có thể trực tiếp về phòng, nhưng để chứng minh là tôi về rồi thì tôi vẫn kéo hai cái vali một lớn một nhỏ đứng ở bên cạnh ghế sofa của Lục Tuệ.
Ánh mắt của em rất nhanh đã bị tôi hấp dẫn, nhìn em tháo tai nghe ra thì cũng đã giải thích được tất cả sự thờ ơ ban nãy, trong lòng tôi cười cười, nói: "Chị về rồi nè."
Em ngẩng đầu giương mắt nhìn tôi, có lẽ là nhìn trang phục của tôi.
Trên đầu mang mũ, trên người mang ba lô, áo khoác cũ kỹ cột lại bên hông, cái cằm còn đeo khẩu trang, kính mát thì giắt trên cổ áo. Em mà không nhìn tôi như thế thì tôi cũng không để ý, nhìn tôi giờ phút này chắc chắc là phong trần mệt mỏi, ăn mặc quần áo của những năm tám mươi xưa cũ.
Mấy giây sau, em đưa mắt nhìn về hai cái vali bên tay tôi, hỏi: "Tự chị đem lên sao?"
Tôi gật đầu: "Ừm."
Em đột nhiên nghiêng đầu một cái rồi nhìn tôi: "Sao không gọi em đi đón chị."
Tôi khoát tay, đặt tay lên tay kéo: "To tát gì đâu mà."
Em lấy hai cái vali từ trên tay tôitôi đi theo em về phòng mình, nàng đem rương hành lý sau khi để xuống, rồi dựa vào tủ sách của tôi nhìn tôi lấy từng món ra khỏi vali.
"Coi nè." Tôi từ trong vali lấy ra một cái túi, quay đầu đưa cho em.
Em đưa tay nhận lấy: "Gì vậy?"
"Đồ lưu niệm, hướng dẫn viên nói hiện tại mấy bạn nhỏ đều thích cái này." Tôi cúi đầu tiếp tục lấy đồ trong vali ra: "Bày trên giá sách hẳn là rất đẹp."
Lục Tuệ nhàn nhạt ồ một tiếng, hỏi: "Hướng dẫn viên có nói là 21 tuổi vẫn là bạn nhỏ sao?"
Tôi lại quay đầu, đưa tay: "Không muốn thì trả chị, chị cho bạn nhỏ 21 tuổi khác."
Em rụt tay đang cầm quà về phía ngực: "Chị muốn cho ai?"
Thật ra tôi chỉ nói đùa, nhưng em như thế khiến tôi đột nhiên nghĩ đến Tuyết Lê, nhưng là Tuyết Lê lại không biết là tôi đi du lịch, bạn bè mà không biết là tôi đi chơi thì tất cả đều khỏi cần quà.
Tôi quay đầu không trả lời em, lại nghe em hỏi: "Ăm cơm tối chưa?"
Tôi lắc đầu: "Không có."
Em hỏi như thế làm tôi đột nhiên thấy đói bụng, em nghe xong thì bước lên hai bước, nhéo áo tôi, xách tôi từ dưới đất lên.
Cái nhéo này, đúng là nhéo, nhìn kỹ nè, ngón trỏ và ngón cái tay em nắm cầu áo trên vai tôi, có khi là chỉ khoảng nửa đốt ngón tay thôi đó.
Ôm cũng ôm rồi mà, đột nhiên em ngại va chạm như thế làm tôi hơi ngây người. Tôi thuận theo tay em rồi đứng lên, sau khi em bỏ áo tôi ra thì lấy trái cây sấy trong tay tôi, chỉ vào phòng tắm nói: "Chị đi tắm trước đi, em gọi thức ăn cho chị." Em chỉ mớ đồ lộn xộn dưới đất, vẽ một vòng tròn trong không trung: "Mấy thứ này để em dọn cho."
Em đã mở miệng thì tôi cũng không khách sáo. Thật ra tôi cũng rất rất mệt mỏi để dùng chút sức cuối cùng để thu dọn đồ đạc.
Sau khi tắm xong người cũng thoải mái hơn rất nhiều, sấy tóc rồi ra ngoài thì Lục Tuệ gọi tôi vào phòng bếp.
Em gọi cho tôi một phần cơm bốn món một canh rất là phong phú, cứ như là tôi chịu khổ gặp nạn về nhà, mà em lại làm tiệc tẩy trần cho tôi.
Cầm đũa, tôi hỏi: "Em ăn chưa?"
Em gật đầu: "Sắp mười giờ rồi."
Ăn rồi thì ăn rồi, mười giờ gì mà mười giờ.
Tôi vừa ăn vừa nói: "Chị nghĩ là em ở trường, về lúc nào vậy?"
Em trả lời: "Không có về trường."
Lẽ ra tôi phải dạy dỗ em lại về việc trốn học này, có lẽ cũng nên giả ngu hỏi lại vài câu như là không phải nói về trường mà sao lại không về? Mà cũng có lẽ nên trực tiếp gác lại chuyện này rồi nói với em về những chuyện thú vị mà tôi gặp trong mấy ngày qua.
Nhưng tôi chẳng qua chỉ là ồ lên, không nói thêm gì nữa, vậy nên xung quanh lại trở nên yên lặng.
Sau khi cơm nước xong, em lại bưng một đĩa xoài ra bàn, vẽ nên một dấu chấm kết thúc viên mãn cho tiệc tẩy trần này. Tôi ăn xoài xong rồi súc miệng, sau đó cầm gối ôm rụt người lại ngồi trên ghế sofa trong phòng khác, nhìn em từ xa buộc chặt túi rác trong phòng bóp, rửa tay rồi lại lau tay, cuối cùng là tắt đèn đi tới đây.
Dù xem tivi, nhưng dư quang toàn đặt lên người em, em ngồi xuống cạnh tôi, cũng nhìn vào TV như tôi.
Vậy nên chúng ta cứ không nhúc nhích say sưa ngon lành mà xem quảng cáo trên TV, cũng không có ý chuyển kênh.
Cuối cùng, sau khi quảng cáo kết kết thúc, bắt đầu vào phim thì em mở miệng gọi tên tôi: "Giản Hứa Thu."
Cái tên này cứ như là công tắt, vô thanh vô tức, toàn bộ phòng lâm vào màn đên.
Bị cúp điện.
Toàn bộ cư xá đều bị cúp điện, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, sau đó lại có tiếng rộn ràng ồn ào truyền vào, nghe kỹ thì có thể phân biệt được là từng chủ hộ nào đang phàn nàn về hiện trạng này.
Lớn rồi thì rất ít khi gặp phải cảnh mất điện như này, y theo kinh nghiệm khi còn bé, tôi đang nghĩ đến thứ như nến để thay thế ánh đèn thì Lục Tuệ ở bên kia bỗng nhiên đưa mở đèn pin điện thoại lên.
Trong lòng tôi nhất thời ồ lên.
Có lẽ là ngại cãi nhau ầm ĩ nên em đứng lên đóng cửa sổ sát đất lại, sẵn tiện kéo rèm cửa luôn.
Vừa làm xong thì quả nhiên là an tĩnh, âm thanh gì cũng không có, mà sa khi em lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh tôi, thì tắt đèn pin điện thoại đi.
"Sao vậy..."
Nghi ngờ của tôi lộ ra, liền cảm giác em cách tôi càng ngày càng gần.
Thật ra phòng khách cũng không tối lắm, mượn ánh đèn đường ở xa thì vẫn có thể thấy một chút, sau khi đồng từ thích ứng với độ sáng này thì trong bóng tối, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Em tới gần tôi, tôi dựa vào tay vị, cùng em mặt đối mặt nhìn nhau. Hai chân tôi cứ như là gặp phải rào cản, mà tay em thì lại đặt lên đầu gối tôi.
Bổ sung lời nói trước khi mất điện, em lại thì thầm tên tôi.
"Giản Hứa Thu."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Sao vậy?"
Em quỳ ở trên ghế sofa, quỳ ở trước mặt ta, chống cằm lên mu bàn tay, giương mắt nhìn tôi: "Bị cúp điện."
Tôi "Ừ" một tiếng: "Chắc là trục trặc nơi nào đó, lát nữa sẽ ổn thôi, đừng sợ."
Em phát ra một tiếng cười từ trong lỗ mũi: "Em không có sợ."
Em nói xong, cái chân ở ngoài ghế sofa chống đỡ không nổi mà trượt xuống, tay của nàng cũng tuột xuống theo, cuối cùng chống xuống cạnh đùi tôi.
Không khí lại lần nữa yên tĩnh, thật lâu, em mới mở miệng hỏi: "Có phải em làm chị áp lực quá không?"
Tôi liếm liếm môi, cả buổi mới trả lời: "Không có."
Emnhẹ nhàng thở dài: "Chị luôn dịu dàng như vậy, không chịu nói với em một câu nặng lời nào."
Tôi đưa tay nắm nhẹ một lọn tóc rớt xuống bên tai em, nói thầm trong lòng: Như vậy không tốt sao?
Hình như em được cổ vũ bởi động tác này của tôi, lại như là nhận được tín hiệu nào đó từ tôi. Trong đêm tối, ánh mắt em đột nhiên bừng sáng, mặt mày vui vẻ mà nhìn tôi, thân thể vòng qua đầu gối tôi, nghiêng người về phía tôi.
Khoảng cách giữa cơ thể không thể so với khoảng cách giữa hai đôi môi, tôi không dám cử động, trơ mắt để em tới gần tôi, ánh mắt thậm chí còn không biết nên đặt ở đâu nữa.
Là hàng mi dài dưới mắt em, hay là đuôi mày nhiễm đầy ý vui của em, hay là đôi môi đang mím lại hơi nhếch lên của em đây.
Không biết là ai trong chúng tôi, toàn thân đều đang phát ra dục vọng tới gần nhau, quanh quẩn trong không khí, theo thời gian từng phút từng giây, càng thêm nồng đậm.
Lúc chóp mũi em sắp chạm vào tôi thì đột nhiên em ngừng lại.
Em chớp mắt hai cái, thăm dò nhìn thoáng qua môi tôi, nhỏ giọng nói: "Nếu không đồng ý thì hãy đẩy em ra.
Em nói xong thì không kịp chờ đợi mà hôn lên, hai tay cũng không sáo mà khoác lên vai tôi.
Rất gấp, khoảnh khắc mà môi em chạm vào khiến trái tim vốn đang đập mãnh liệt của tôi càng nhanh tới mức khó thở, em không có chút kỹ xảo nào mà đặt môi dưới của tôi vào môi em, thậm chí cũng không nhấm nháp ra hương vị mà mở miệng cắn lấy.
Tôi ấn vai em rồi đẩy ra, nhìn ánh mắt mông lung của em làm tôi sững sờ một chút, thở khẽ mấy hơi thở về sau, lại nhìn nhau mấy giây, tôi liếm vết nước trên môi do em lưu lại, nói: "Chị đẩy ra rồi."
Em đột nhiên cười, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Chị không có."
Lần hôn này còn dữ dội hơn so với lúc nãy, sau khi em chạm vào môi tôi thì không hề khách sáo mà cắn môi tôi, thử thăm dò rồi đưa đầu lưỡi vào.
Tôi đưa tay vỗ vỗ đầu em, lùi ra sau một chút, phát ra âm thanh từ giữa răng môi: "Đừng vội vã như vậy."
Em nghe vậy thì cuối cùng cũng dịu đi, người cũng đột nhiên mềm nhũn ra, nửa người dựa vào bờ vai tôi.
Có lẽ là bị tôi dạy dỗ nên em cẩn thận dùng môi liếm liếm khóe miệng tôi, thậm chí còn đầu lưỡi dùng quét qua cánh môi của tôi.
Học theo cách tôi làm vừa nãy, em hơi lùi ra sau rồi thì thầm: "Em sẽ không."
Em nói xong thì lại dùng đầu lưỡi một chút, lần này dùng có hơi dùng lực, trực tiếp mở hai cánh môi ra, gõ vào răng tôi như là gõ cửa.
Trong lời nói của em còn mang theo ý cười, còn nói: "Chị dạy em."
Ngây thơ lại còn đáng yêu cực kỳ, tôi không biết khi em nũng nịu còn có chức năng này đấy, tay tôi đang đặt lên lưng em vì sự quấn quít trêu chọc này làm cho không còn chút sức nào.
Tôi nhấc tay đặt lên gáy em, nhắm mắt lại, đầu tiên là dùng môi cánh đùa giỡn em, tiếp đó lại dùng lưỡi quấn quanh lưỡi em.
Quá mức triền miên, em không có kỹ xảo nào nhưng từng bước từng bước vây lấy tôi, để tôi hoàn toàn gục ngã. Mà trái tim của tôi vốn đang bị kéo căng vì khẩn trương, cũng vì được em xoa dịu từng chút một mà ấm áp lại.
Dịu êm đến dữ dội, dữ dội lại dịu êm, dưới sự hướng dẫn của tôi thì em dần đảo khách thành chủ, ngay lúc em không kiềm chế được đưa tay vào tóc tôi, đột nhiên đèn trong phòng khách phát sáng lên.
Chúng tôi cũng vì thế mà ngừng, em ngẩng đầu thoáng rời đi ta một chút, tôi cúi xuống nhìn em, mà em cũng mím môi nhìn tôi lại.
Tôi đưa tay chỉnh lại tóc mái hơi rối trên trán em, nghe em hỏi thì thầm: "Em biểu hiện được không?"
Em nói xong thì đỏ bừng mặt, trực tiếp phủi đất rồi đứng lên.
Tôi thấp giọng bật cười, giữ gáy em rồi kéo em vào lòng tôi.