Nếu là trước đây Thương Trăn nghe thấy nhà họ Phong sẽ mất hứng, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn một điều nhịn chín điều lành.
Nhưng hiện giờ, nếu cô không nói rõ trước mặt mọi người, không biết ngày mai sẽ bị đồn linh tinh thành thế nào nữa!
Thương Trăn nhìn mọi người, chịu đựng cảm giác suy yếu trong cơ thể, cười lạnh lùng.
“Chị cũng không vui, nhà họ Phong mở tiệc, nhưng có người muốn giết chị! Chị không dễ dàng mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lại bị em ngụ ý nói xấu, em gái tốt à, em còn chưa nói rõ đâu.”
Thương Thanh Thanh luống cuống, nhưng một chữ “giết”, đã khiến mọi người ở đây rộ lên.
Bọn họ đều là người có thân phận, tất nhiên là rất luyến tiếc sinh mạng! Nếu không xuất phát từ tin tưởng nhà họ Phong và giáo dưỡng của bản thân, chỉ sợ bây giờ đại sảnh đã rối loạn!
Lúc này, Thương Bách Tề mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới, vội vàng hỏi.
“Cái gì? Có người muốn giết con? Kẻ nào?”
Nhưng người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở bên cạnh ông nhíu mày, tiến lên một bước cười nói, “Bách Tề, ông đừng nghe Trăn Trăn nói linh tinh, chắc chắn là con bé ham chơi, hiện giờ là xã hội pháp trị, nơi này lại là địa bàn của nhà họ Phong, ai dám giết người?”
Ngụ ý là Thương Trăn tự mình “chơi” thành như vậy, vì che giấu, cố ý nói có người muốn giết mình!
Một câu của bà ta, khiến ánh mắt lạnh như băng của Thương Trăn đột nhiên nhìn về phía bà ta, Lâm Tuyết Hàm, mẹ kế của cô.
Thật tốt, vậy mà lại gặp mặt.
Lâm Tuyết Hàm bị ánh mắt của Thương Trăn làm cho khiếp sợ, những lời muốn bôi đen đều bị nghẹn trong cổ họng, đúng là gặp quỷ, con nhóc Thương Trăn luôn yếu đuối, sao hôm nay ánh mắt lại khiến người ta hoảng sợ?”
“Mẹ, không thể nói lung tung được, nơi này là nhà vị hôn phu của con, mẹ bôi đen con như vậy, là muốn làm khó nhà họ Phong sao?”
Một câu “làm khó nhà họ Phong”, khiến gương mặt Lâm Tuyết Hàm vặn vẹo, bà ta cuống quít nói, “Đứa nhỏ này con nói gì thế, mẹ chỉ quan tâm con mà thôi! Sợ con ham chơi, làm mất mặt người nhà họ Phong, con nhìn con hiện giờ xem, ai biết lại tưởng là người điên!”
Nói giống như cô thường xuyên chơi điên cuồng, không nghe dạy bảo vậy.
Có trời mới biết, từ nhỏ cô lớn lên dưới tay mẹ kế, vốn không dám ngỗ nghịch chuyện gì, yếu đuối tới mức, ai cũng có thể giẫm một cái.
“Cảm ơn mẹ quan tâm.”
Thương Trăn cúi đầu nhìn mình, cười trào phúng.
Đầu mùa xuân thời tiết rét lạnh, toàn thân cô ướt đẫm, dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng bọn họ không thèm quan tâm, chỉ muốn bôi đen cô trước.
“Hóa ra quan tâm là như vậy, thấy con chật vật mà thờ ơ, trái lại luôn miệng bóp méo chuyện con bị người ta đuổi giết, giúp đỡ em gái cùng hắt nước bẩn lên người con, quan tâm của mẹ khiến con hơi sợ hãi đó.”
Những lời này của cô có thể nói là không chút lưu tình nào, từng câu, khiến sắc mặt Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh đều thay đổi.
“Con nhóc chết tiệt kia, cô nói linh tinh gì thế!”
Lâm Tuyết Hàm mở to mắt, nhất thời không nhịn được, để lộ bản tính.
Thương Thanh Thanh khiếp sợ, gọi bà ta đúng lúc, “Mẹ!”
Cô ta vội vàng nói, “Mẹ, con biết mẹ quan tâm chị, nhưng mẹ đừng nóng lòng quá!”.
Truyện SắcNhững lời này của cô ta khiến Lâm Tuyết Hàm tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới là mình đang ở nhà họ Phong, không phải nơi bà ta có thể giương oai.
Thương Thanh Thanh lại nhìn về phía Thương Trăn, trong lòng hơi bực bội, đêm nay chị gái phế vật của cô ta như uống nhầm thuốc, nói gì cũng dám nói, thật sự khiến người ta không xuống đài được!
Nhưng cô ta phải nhịn xuống, đợi lát nữa Hứa Triết tới đây, xem Thương Trăn còn miệng lưỡi sắc bén thế nào!
Nhưng trên mặt cô ta vẫn là vẻ ấm ức nói.
“Chị! Có phải là chị bị kích động hay không? Mẹ chỉ vô tâm thôi, sao chị có thể nói như vậy? Mẹ đối xử tốt với chị như thế, chị như vậy sẽ bị người ta che cười đấy!”