Trước ngực anh ta xuất hiện một loại cảm giác rất kỳ lạ, nếu như ánh mắt của cô không lạnh lùng thì thật tốt.
Thương Trăn nhìn thấy anh ta, lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế, người mà mẹ con Thương Thanh Thanh muốn tìm để bịt miệng hai người đàn ông kia lại, Lâm Văn Phong chính là lựa chọn tốt nhất.
“Ngồi đi.”
Thương Trăn cười với anh ta một tiếng, thấy anh ta sững sờ, dáng vẻ không biết mình, cô tự giới thiệu.
“Tôi là Thương Trăn, nhìn dáng vẻ của anh, hình như không nhớ rõ tôi rồi à?”
Đầu tiên, Lâm Văn Phong bị nụ cười của cô làm cho kinh diễm.
Sau đó mới nghe thấy cô nói gì, Thương Trăn, cô thế mà lại là Thương Trăn!
Lâm Văn Phong vô thức nhíu mày.
Làm anh họ của Thương Thanh Thanh, là người nhà ngoại của Lâm Tuyết Hàm, anh ta đương nhiên gặp qua Thương Trăn.
Nhà họ Lâm cũng coi như là nhà quyền quý, tuy không cách nào so sánh với nhà họ Phong, nhưng cũng là số một, số hai, gia đình như thế, ban đầu vốn dĩ không nên kết thân với nhà họ Thương.
Nhưng Lâm Tuyết Hàm chỉ là con riêng, kết đôi với nhà họ Thương, xem như là trèo cao.
Nhưng Lâm Văn Phong chính là người thừa kế của nhà họ Lâm, hai người họ Lâm này vốn dĩ không nên có giao tình gì.
Chẳng qua Lâm Tuyết Hàm rất biết làm người, tuy xuất thân không vẻ vang gì, nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm quen hạ thấp mình phục tùng, Thương Thanh Thanh lại giỏi ăn nói, luôn miệng gọi Lâm Văn Phong là anh họ. Lâm Văn Phong không có em gái, đối với việc Thương Thanh Thanh ngoan ngoãn, đáng yêu, dĩ nhiên sẽ đối xử như em gái ruột.
Từ nhỏ Lâm Văn Phong không ít lần nghe Thương Thanh Thanh nhắc đến chuyện Thương Trăn bắt nạt cô ta. Trước kia, từ xa, anh ta đã gặp qua Thương Trăn mấy lần, cảm thấy cô gái này vô cùng trầm mặc, không lễ phép, nhưng lần này gặp mặt, cô giống như đã biến thành người khác.
Lâm Văn Phong lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, anh ta là cảnh sát, gặp được chuyện khả nghi, anh ta sẽ hết sức lưu ý, đây là bệnh nghề nghiệp của anh ta.
“Thì ra là cô…”
Thái độ của anh ta lãnh đạm hơn nhiều, trở nên lễ phép mà xa lánh: “Dì đâu? Thanh Thanh đâu?”
Thương Trăn rót cho anh ta một chén trà, lúc này trong toàn bộ phòng khách chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
“Bọn họ đột nhiên có việc, cho nên tôi đến chào hỏi anh, chuyện là thế này, cảnh sát Lâm, tối hôm qua có phải nhà họ Phong đã đưa hai tên tội phạm giết người đến cục cảnh sát không?”
Nói đến chuyện công việc, Lâm Văn Phong lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt trở nên sắc bén: “Vụ án đó liên lụy lớn, trước mắt đang điều tra, sao cô lại hỏi đến chuyện này?”
Thương Trăn khẽ cười: “Đừng khẩn trương như thế.”
Cô nhấp một ngụm hồng trà, ung dung nói: “Hôm qua, chuyện xấu của bọn họ bị bại lộ, là bởi vì tôi nghe được tội của bọn họ, ở trước mặt mọi người đứng ra vạch trần, bác gái Phong vì bảo vệ tôi, mới không để tôi đến cục cảnh sát uống trà, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói với anh một câu.”
Gương mặt anh tuấn của Lâm Văn Phong bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Ý của cô là, chính tai cô nghe được?”
Thương Trăn gật đầu.
Lâm Văn Phong nở nụ cười gằn: “Tôi thật sự không nghĩ ra, vì sao bọn họ lại đột nhiên nhắc đến tội của mình, còn trùng hợp bị cô nghe được? Tôi càng không hiểu, cô là nhân chứng, vì sao nhà họ Phong lại muốn cô không liên quan đến chuyện này.”
“Bởi vì… Khi đó, bọn họ muốn làm nhục tôi.”
Giọng nói bình tĩnh của Thương Trăn khiến cho Lâm Văn Phong sững sờ, cô tiếp tục cười nói: “Mặc dù bọn họ không thành công, nhưng vì bảo toàn danh dự, tôi sẽ không đến làm chứng, chẳng qua đã tìm được thi thể, có tôi hay không, đâu có khác biệt gì lớn, nhưng vấn đề chính là, vì sao hai người kia lại nhằm vào tôi?”
Ánh mắt cô lóe lên: “Đây cũng chính là lý do vì sao dì lại gọi anh đến, nếu muốn bịt miệng hai người kia, còn có ai thích hợp hơn anh?”
Trong nháy mắt, Lâm Văn Phong đã hiểu rõ ý tứ của cô: “Cô muốn nói, dì thuê bọn họ hãm hại cô?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT