Thương Trăn vẫn tiếp tục cắn cổ gã, sau một cái chớp mắt, mới chậm rãi ngồi dậy, vô cùng bình tĩnh bắt mạch của hắn, xác nhận hắn đã chết rồi!

Cơ thể cô buông lỏng, khắp người không chỗ nào là không đau! Thẳng đến lúc này, cảm giác giết người mới rọi vào trong suy nghĩ của cô, cô đã giết người.

Ban nãy liên tục chạy trốn, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là không thể chết được!

Cho nên tất cả mọi chuyện cô làm, đều là vì không để cho mình bị giết, nhưng hiện tại những người đuổi giết cô đều đã chết rồi, rốt cuộc cô cũng nhớ rõ cô đã giết người như thế nào.

Cô đập bể đầu kẻ đầu tiên, vặn gãy cổ tên thứ hai, bắn chết tên thứ ba, cắn chết tên thứ tư……

Trong suốt quá trình cô không hề có một chút sợ hãi, hoặc là chột dạ rùng mình.

Thương Trăn đột nhiên cười không ra tiếng, đôi tay che mặt, rõ ràng là đang cười, nhưng lại giống như đang than khóc, chỉ là không có nước mắt mà thôi.

…… Có phải sau khi cô chết thảm một kiếp, liền thật sự biến thành ma quỷ? Cô vậy mà đã bình tĩnh lý trí giết bốn người! Thậm chí sau khi giết bọn họ, còn không hề có cảm giác…… Chết lặng đến mức chính bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Một trận đau thương và mệt mỏi tràn tới, những tiếng pháo đạn kia cách cô rất xa, bốc cháy rừng cây, cô dường như lại biến thành vật bị vứt bỏ của ngày hôm đó, hết sức chạy trốn khỏi sự đuổi giết, hoang mang hoảng sợ tuyệt vọng.

Thật sự muốn ngủ một giấc……

Không…… Vẫn còn, vẫn còn mật mã!

Thương Trăn do bởi bị mất sức, bàn tay run rẩy tìm tòi trên xác chết, nhưng vẫn không tìm được bất luận máy thiết bị nào có thể truyền tin đi, cô thất tha thất thểu đứng lên, đột nhiên tác dụng của thuốc phát tác, cơ thể sắp chịu tới cực hạn rồi!

Chân cô mềm nhũn, khuỵu một gối xuống, lúc này, liền nghe thấy một tiếng súng vang!

Thương Trăn kinh hãi, đột nhiên quay đầu lại, lại thấy ở phía sau gã đàn ông trước đó bị cô bắn một phát súng, đang bị một người khác bắn một phát đạn vỡ đầu, mềm oặt ngã xuống đất.

Hiển nhiên là bị cô bắn trúng một phát súng, nhưng gã chưa chết hẳn, hơn nữa vừa rồi còn chuẩn bị đánh lén cô, cũng may có người cứu cô…… Nếu không nàng sẽ chết thảm……

Thương Trăn cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn rõ là ai cứu cô.

Nhưng dưới tác động của thuốc, cô đã ngã xuống, vốn nghĩ rằng sẽ ngã xuống mặt đất, ai ngờ, cô lại bị một người ôm lấy!

Cô không thấy rõ là ai, nhưng nếu ôm lấy cô, nhất định là không tới để giết cô.

“Mật mã……tên lửa ……”

Âm thanh của cô gần như là không thể nghe thấy nữa, ngón tay dính máu, viết lên cánh tay của người đàn ông đó.

4-3-7-9

Có nó, những người vô tội đó sẽ không phải chết, hẳn là tới kịp.

Nếu như cô cứu người, có phải là có thể bớt đi nghiệp giết người? Thương Trăn đã không sức nào để nghĩ nữa, trực tiếp rơi vào hôn mê.

Phong Hành Diễm ôm chặt lấy thân thể cô.

Vừa mới nhìn thấy có người muốn giết cô, Phong Hành Diễm cảm giác tim anh không còn đập rồi! Gần như là theo bản năng mà nã súng!

Cũng may, cô vẫn còn sống, tuy rằng có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng lại vẫn là kiên cường sống sót!

Sau khi Phong Hành Diễm ôm một lúc, đột nhiên lại trở nên hoảng sợ mà buông Thương Trăn ra! Giao cho Tiểu Ngũ ở đằng sau.

Hắn hiện chỉ sợ là anh đã nhiễm virus K, trên người Thương Trăn còn có vết thương hở, không thể tới gần anh, nếu như cô bị lây nhiễm, thì tất cả chuyện hôm nay anh làm đều là uổng công……

Tiểu Ngũ ban đầu còn khó hiểu, vì sao thiếu gia trăm khó ngàn khổ để tới cứu người, nhưng giờ lại ôm cũng không ôm chút nào, nhưng khi nhìn đến ánh mắt quyến luyến  của thiếu gia, lại không hề giống như không quan tâm……

“Đưa cô ấy về chữa trị.”

Tiểu Ngũ vừa nghe xong, vội vàng thở phào nhẹ nhõm, “Thiếu gia, cậu cứu được người rồi, cậu cũng mau lại nhìn một chút đi! Cậu không phải người bình thường…… Tuy rằng không kịp thời tiêm kháng thể, nhưng nhất định sẽ không có việc gì!”

Phong Hành Diễm không thể nói là không, anh có thể cảm giác được cơ thể của anh đang yếu đi rất nhanh, nhưng chuyện này anh không thể nói, cho nên anh không trả lời, trực tiếp bấm số điện thoại tới quân khu, báo cho bọn họ mật mã.

Cuối cùng, mười vạn người được cứu trợ, mà ai sẽ biết, người cứu mười vạn người, lại là một cô gái nhỏ?

Cô không chỉ thoát được cuộc truy sát, còn phản giết những kẻ muốn làm thương tổn cô, và cũng cứu vô số người.

Đây mới là cô.

Phong Hành Diễm vẫn luôn biết, Thương Trăn thiện lương, mặc kệ có thay đổi như thế nào, sâu trong nội tâm của cô vẫn là thiện lương, chỉ là cô đã có thêm một tầng áo giáp sắc nhọn so với trước đây mà thôi!

Như vậy cũng tốt, sau này anh không còn có thể bảo vệ được cô…… Thì cô cũng sẽ còn có thể bảo vệ được chính mình.

Anh nghĩ trước khi chết anh cũng sẽ nhớ rõ bộ dáng vừa rồi của Thương Trăn.

Kiên cường, sắc bén! Rừng rậm đang bốc cháy phía đằng sau, ngọn lửa cháy ngập trời, cũng đều không thể che được nửa phần hào quang của cô, may mắn là anh tới kịp, may mắn anh có thể cứu cô, đây sẽ là lựa chọn may mắn nhất trong cuộc đời này của anh.

Trong hang động đồ vật đều lần lượt bị chở đi, thi thể được đốt ngay tại chỗ, Ô Lí Khắc Tử, cũng cùng những người “hạ đẳng” mà hắn khinh thường cùng chết.

Gia tộc Ô Lí Khắc Tử tẩy não và đào tạo tử sĩ tử nhỏ, hiện giờ bị chết sạch cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ đến khi Thương Trăn, cô đã về trong nước.

Khi nhìn đến những cảnh vật quen thuộc xung quanh, Thương Trăn có chút kỳ lạ, cô trở về như thế nào? Tên lửa đã được dỡ bỏ chưa? Là ai ở đã cứu cô ở thời điểm cuối cùng?

Thấy co tỉnh lại, bác sĩ liền kinh ngạc và vui vẻ!

“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Cô đã hôn mê sáu ngày!”

Thương Trăn xoa xoa đầu, không trả lời, lúc này cửa mở ra, thế nhưng lại là Thương Bách Tề!

“Trăn Trăn! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Đi theo sau ông là Lâm Tuyết Hàm cùng Thương Thanh Thanh, hiển nhiên là tới “Thăm bệnh”.

Thương Trăn muốn nói chuyện, nhưng cổ họng cô rất đau, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nghe Thương Bách Tề nói.

“Ba nói con cũng thật là, du lịch thì du lịch, thế nào mà còn ngã xuống vách núi bị thương? Con làm ba sợ muốn chết!”

Cô…… Ngã xuống vách núi?

Thương Trăn thấy Thương Bách Tề không biết chuyện, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như có người biết chuyện của cô ở nước L, bị thế lực ác độc còn sót lại truy sát, thì có thể nói cô sẽ không có cuộc sống yên ổn.

Mà Thương Thanh Thanh lại hừ một tiếng, chu chát nói.

“Dù chị tỉnh lại, hay là không tỉnh, thì Cậu Phong cũng là của người khác!”

Ánh mắt Thương Trăn chợt ngưng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Thương Thanh Thanh!

“Thanh Thanh! Đừng nói bậy, chị của con mới vừa tỉnh!”

Thương Bách Tề lộ ra vẻ mặt lo lắng, nói một câu.

Nhưng Thương Thanh Thanh hiển nhiên là bị kích động, không chỉ không hề tem tém lại, ngược lại còn the thé nói.

“Con nói bậy? Bên ngoài đều truyền đi khắp nơi rồi! Bọn họ đều nói Nhạc Mộng Như si tình như thế nào, nước L đang chiến tranh, thấy vậy cô ta vừa trở về liền đi tìm cậu Phong, hơn nữa cậu Phong bị thương cũng chỉ cho cô ta chăm sóc, những người khác đều không được gần, như thế còn không nói lên điều gì?!”

Trái tim Thương Trăn đột nhiên đau xót!

“Cô…… Nói…… Nhạc mộng…… Như, cô ta đến……nước L?”

Giọng Thương Trăn khàn khàn, hỏi từng câu từng chữ.

“Đúng vậy! Một tuần trước, Nhạc Mộng Như đến nước L! Sau đó trở về cùng với cậu Phong! Hiện tại cậu Phong bị thương, đều là nhờ cô ta chăm sóc, tôi xem, danh hiệu vợ chưa cưới của chị sẽ nhanh chóng được đổi người rồi!”

“Thanh Thanh!” Thương Bách Tề rốt cuộc cũng quát thảo bảo cô ta im miệng!

Mà Thương Trăn đều không nghe rõ được gì nữa.

Bảy ngày trước, vừa vặn chính là ngày cô bị bắt, Phong Hành Diễm bỏ rơi cô, mặc kệ cô sống chết nhiều lần, còn anh lại ở cùng Nhạc Mộng Như nói chuyện yêu đương?!

Ý nghĩ này vừa chợt lóe lên, Thương Trăn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play