Thương Trăn nhớ rõ thời điểm khi hắn ta trói cô ở trước mặt Ô Lý Khắc Tử thì đều nhân cơ hội lén chiếm tiện nghi của mình, có thể thấy rõ được đây là loại người háo sắc đến không muốn sống rồi, Thương Trăn siết chặt khẩu súng mà mình vừa mới nhặt được, trong lòng hơi hơi suy tư, luận về cách dùng súng, nhất định là cô không thể so được với những người đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa trên người cô còn có vết thương, nếu không thể bắn một phát trúng mục tiêu! Vậy chỉ có một con đường chết……
Cho nên cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định từ bỏ dùng súng, chủ động phát ra một chút âm thanh nhỏ vụn.
Lỗ tai của một người nọ động đậy một cái, không rút dây động rừng, hắn nhanh chóng nhẹ nhàng đi về hướng bên này, vòng qua cây đại thụ, hắn vốn tưởng rằng là kẻ địch, ai ngờ lại thấy được một màn vô cùng hương diễm!
Bên trong vùng trũng, một cô gái da thịt trắng như băng tuyết đang hoảng sợ ngồi ở kia, mặc dù cả người cô đều là bùn còn có vết máu, nhưng mà bờ vai ngọc lỏa lồ còn có đôi mắt đang hoảng sợ đều có thể khiến lòng người run không thôi!
Nhìn thấy hai tay Thương Trăn đều ôm lại ở ngực, một bộ dáng sợ ra ngoài chỗ sáng, hơn nữa trong tay cô không có súng, có gì mà phải sợ?
Thương Trăn dùng ngôn ngữ nước F nói.
“Chỉ cần anh không giết tôi, thì cái gì tôi cũng đều có thể thỏa mãn anh!”
Nói rồi tay cô hơi buông lỏng, làm lộ ra càng nhiều da thịt.
Quả nhiên tên đó là một người háo sắc quanh năm! Lúc này ở dưới chân núi còn đang bắn giết nhau, nhưng mà hắn tin tưởng người của Ô Lí Khắc Tử nên không cảm thấy bọn họ sẽ thua.
Dù sao người phụ nữ cũng phải chết, vậy sao trước khi chết không thể dùng để chơi đùa? Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy đâu! Vừa nãy lúc ở trước mặt ông chủ hắn còn suýt nữa là không nhịn được!
Thấy hắn không nói hai lời liền nhào tới, sắc mặt chợt Thương Trăn hoảng sợ, ánh sáng ở đầu ngón tay chợt lóe, xuất hiện một cây châm bạc.
Cô không thể dùng châm giết người, nhưng lại có thể làm người ta tê dại tạm thời, mà ở trong tay cô, một chút thời gian như vậy là đủ rồi……
Phong Hành Diễm cuối cùng cũng tìm được một hang động trên núi Phù Kim, hơn thể còn dùng thuốc nổ, một bước liền xuất hiện trước mặt Ô Lí Khắc Tử.
Lúc này cục diện chiến thắng đã được khẳng định, người của Ô Lí Khắc Tử bị giết hơn phân nửa, nhiệm vụ cuối cùng là đưa hắn tới chỗ chết, Phong Hành Diễm quyết định tự mình tới.
Trong hang núi có rất nhiều vật tư, ngoại trừ súng ống đạn dược, đồ ăn, dược phẩm bên ngoài ra còn có rất nhiều thỏi vàng!
Cất trữ số lượng lớn như vậy, chắc hẳn đây chính là vốn liếng mà Ô Lí Khắc Tử dùng để trở mình, hắn xem thường Phong Hành Diễm, lại bị thù hận che mắt, nếu không phải hắn không cam lòng, khăng khăng muốn báo thù thì có lẽ hắn đã rời đi, có những thứ này rồi, nói không chừng hắn thật đúng là có thể đông sơn tái khởi!
Nơi xa truyền đến tiếng mắng chửi của Ô Lí Khắc Tử! Phong Hành Diễm lạnh lùng cười, tay vừa nhấc, mười mấy khẩu súng nhắm ngay về một chỗ.
Ô Lí Khắc Tử đến bây giờ vẫn còn không rõ ai mới là người đuổi giết hắn!
Hệ thống thông tin bị hỏng rồi, hắn đã không thể biết được tin tức bên ngoài, vì vậy chỉ có thể tự mình phân tích.
Theo lý thuyết phần lớn nhân lực của Phong Hành Diễm đều đã đến quân khu, mà người ở quân khu đang chiến đấu sống chết cùng với cậu của anh!
Còn mấy đối thủ một mất một còn của hắn thì hiện giờ cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, rốt cuộc là ai đang hại hắn? Chẳng lẽ là người của quốc gia khác, muốn nhân lúc hắn đang hoạn nạn mà muốn chia một chén canh?
Mà tất cả những điều này, đến thời điểm nhìn thấy người đàn ông ở phía trước thì đều đã có đáp án.
Phong Hành Diễm…… Hiện tại không phải anh nên ở quân khu sao?!
Ô Lí Khắc Tử mở trừng hai mắt, nghĩ thông suốt các điểm then chốt xong thì lại có chút trở nên hoảng sợ!
Hóa ra ở nước L, Phong Hành Diễm ngoài một lực lượng kinh người bên ngoài ra, anh còn bí mật có một đội quân tinh nhuệ của riêng mình sao?! Người đàn ông trẻ tuổi này thật sự rất đáng sợ!
Phong Hành Diễm đã đợi ở cuối hang động một lúc, dáng người thẳng tắp thật sự giống như một thanh kiếm chặn ngang giữa đường, sát ý lạnh thấu xương kia làm lòng người lạnh toát!
Bị súng nhắm ngay mình, Ô Lí Khắc Tử không dám phản kháng, người của hắn cũng đồng loạt giơ tay lên hàng, nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng nặng, gần như là hít thở không thông!
Trong nháy mắt Phong Hành Diễm nhìn thấy hắn, con ngươi màu tím hơi co lại, hiện ra sát ý không hề che giấu!
“Thương Trăn đâu?”
Vì sao bên cạnh Ô Lí Khắc Tử bên không có cô? Chẳng lẽ hắn ta đã giết Thương Trăn rồi?!
Nói đến đấy cũng chỉ trách Ô Lí Khắc Tử quá ngu ngốc, nếu như hắn không tự phụ như vậy, xem thường lực lượng ở nước ngoài của Phong Hành Diễm, lại nhận định anh sẽ không vì một một người phụ nữ mà rơi vào nguy hiểm, thì lúc này cũng sẽ không thành bị động như thế này.
Hắn cho rằng Phong Hành Diễm không quan tâm Thương Trăn, kết quả là mất trắng một con át chủ bài!
Nhưng mà Ô Lí Khắc Tử có xảo quyệt biết bao? Khi hắn bắt đầu nhìn thấy Phong Hành Diễm, lời nói dối cũng đã buột miệng thốt ra.
“Để tao đi! Bằng không, tao sẽ giết chết con đàn bà đó!”
Hắn thật sự không nghĩ tới Phong Hành Diễm sẽ vì một người đàn bà mà đến, hối hận rất nhiều, lại có chút mong đợi Phong Hành Diễm có thể tin tưởng câu nói dối của hắn!
Phong Hành Diễm híp mắt đánh giá hắn thật lâu, rồi đột nhiên cười.
“Cô ấy không có ở trong tay mày.”
Đây là câu trần thuật.
“Vậy mày cũng không cần tồn tại.”
Ô Lí Khắc Tử kinh hãi, hắn vốn định nói thêm cái gì đó, nhưng mà giây tiếp theo đã bị vô số viên đạn xuyên thủng!
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn núp ở sau lưng một người khác, tuy rằng bị trúng mấy phát súng, nhưng không trúng tới chỗ quan trọng, còn những người khác đều đã chết, chỉ còn lại có duy nhất mình hắn.
Đau đớn khôn cùng khiến cho hắn thật sự sợ, Phong Hành Diễm chính là ma quỷ! Là ma quỷ tới tra tấn hắn!
Hắn the thé giọng nói!
“Mày, mày không thể giết tao! Tao đã đặt bom vào doanh trai tị nạn, chỉ có tao mới biết mật mã! Giết tao, mười vạn người đều phải chết!”
Phong Hành Diễm nghe vậy, thế nhưng lại cười nhạo một tiếng.
Giây tiếp theo, anh thong dong đi tới, đem Ô Lí Khắc Tử kéo từ trên mặt đất lên!
“Bom? Mật mã?”
“Không sai……” Ô Lí Khắc Tử bị túm lên, vô lực không thể khiến con mắt quá mức sâu thẳm của Phong Hành Diễm có một chút động đậy.
Lúc này rốt cuộc hắn cũng đã cảm thấy sợ hãi và tai họa ngập đầu, trong giọng nói cũng mang theo chút run rẩy!
“Chỉ còn nửa giờ nữa sẽ phát nổ! Mày giết tao, bọn chúng đều phải chết!”
Bàn tay nhuốm máu của hắn khẩn bái Phong Hành Diễm, lần đầu tiên chật vật như thế, hận không thể vẫy đuôi lấy lòng.
“Thả tôi…… Tôi lập tức nói mật mã cho các người……”
Phong Hành Diễm lại cười, buông lỏng tay, Ô Lí Khắc Tử liền ngã ngồi trên mặt đất, giây tiếp theo hắn lại bò lại dậy, như là muốn túm lấy chân Phong Hành Diễm.
Hắn không thể chết được! Chỉ cần hắn sống sót rời khỏi đây, hắn bảo đảm, hắn nhất định sẽ làm Phong Hành Diễm trả giá đắt! Hắn còn muốn tắm máu thế giới này! Chỉ có huyết mạch thuần tịnh như mới xứng tồn tại! Những kẻ khác đều đáng chết! Đều đáng chết!
Nhưng cái tay kia, lại bị Phong Hành Diễm dẫm nát!
Phong Hành Diễm không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng đã làm Ô Lí Khắc Tử cũng đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn là người thượng đẳng, rất ít khi bị thương, ngón tay của hắn mỗi ngày đều dùng sữa bò để ngâm, chưa từng trải qua bị trầy da tróc thịt như vậy!
“Thương Trăn ở đâu?”
Thanh âm cao cao tại thượng của Phong Hành Diễm truyền đến, lần đầu tiên, Ô Lí Khắc Tử cảm giác được bản thân trở nên nhỏ bé, như là gặp chỉ lệnh của thần.
Lúc này hắn nào dám nói Thương Trăn không chừng đã chết rồi?
Thanh âm hắn phát run, cắn răng nói.
“Ở đỉnh núi!”.
Truyện Đam MỹMũi chân Phong Hành Diễm vừa chuyển động, liền nghe được thanh âm của Ô Lí Khắc Tử đau đến mức hít lại, lại cười hỏi, “Trong tay mày còn có bao nhiêu virus K?”
Trong lòng Ô Lí Khắc Tử biết có khoảng mười vạn người kia ở đây, Phong Hành Diễm sẽ không giết hắn, cho nên lúc này, hắn tận lực ngoan ngoãn, chỉ vì mạng sống.
“K virus quá nguy hiểm…… Ngoại trừ, ngoại trừ những người đó, đều không còn……”