Trên sách viết nhân gian rất náo nhiệt, nhưng vẫn không được tận mắt nhìn thấy, Dao Quang giống con chim nhỏ mới ra lò, đối với mọi thứ đều tràn ngập tò mò, còn cực kỳ không sợ bị đánh, nghe đọc truyện còn lẩm nhẩm, người khác nhìn không thấy Sở Từ, cho rằng hắn đang lầm bầm lầu bầu, nhịn không được ở trong lòng nói, tiểu công tử này tướng mạo thoạt nhìn khá được, nhưng mà đầu óc không tốt lắm.
Thật là đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Dạo Quang hồn nhiên bất giác bị trở thành trên ngốc đang nhìn Sở Từ ngồi ở lòng bàn tay mình, tâm ngứa nửa ngày, rốt cuộc chịu không nỗi khát vọng mãnh liệt, nâng tay lên nhẹ nhàng chọc chọc mặt Sở Từ.
Sở Từ chỉ là một sợi hồn phách, trọng lượng giống như một nhành hoa, động tác của Dao Quang dù nhẹ thế nào, vẫn đem cậu chọc ngã xuống "......"
Nhìn thấy tóc dài của cậu nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà ở lòng bàn tay mình xoã tung, Dao Quang tim đập bỗng nhiên nhanh hơn vài nhịp: "A Từ......"
"Con chim ngốc."
Sở Từ một lần nữa ngồi lại, mặt vô biểu tình mà đánh giá một câu.
Dao Quang cười rộ lên, khó có lúc không phản bác, chỉ là cẩn thận mà chạm chạm ngọn tóc của cậu, nghe xong một đoạn truyện, cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị trở về.
"A Từ, chúng ta khi nào lại đến?"
Một ngày không đủ hắn chơi, còn chưa từ nhân gian rời đi, liền bắt đầu nhớ thương thời gian tiếp theo được đi.
"Ngươi muốn khi nào tới đều có thể."
"Vậy ngày mai chúng ta lại đến nha."
"Được."
Bọn họ lúc này đã chạy tới nơi không có người, bốn phía chỉ có cỏ dại sinh trưởng tốt tươi, màn đêm buông xuống, ánh sao mênh mông cuồn cuộn, đốm sáng lung linh rơi xuống sau nhánh cây, khiến người nhịn không được muốn duỗi tay đi bắt một chùm sáng.
Tư thế Dao Quang đi đường dần dần trở nên bay bổng, hắn đem Sở Từ đặt lên trên vai, còn chưa mở miệng. Sở Từ dự cảm được hắn muốn làm cái gì trước nhéo mắt hắn đột cái: "Không được biến thành chim."
Thu nhỏ người lại, sức lực cũng không có bao lớn, cái nhéo kia chỉ như con bướm ở trên mặt hắn dừng lại trong một chớp mắt, nhẹ đến nỗi không cảm giác được.
"...... Thôi được." Dao Quang nhịn xuống khát vọng biến thành Kim Ô mở rộng cánh chim, ông cụ non mà than một tiếng: "Haizzz."
Kim Ô đuổi đi bóng đêm đã là bản năng, hắn không thể bay, luôn cảm thấy đôi cánh sau lưng ngưa ngứa, ngo ngoe rục rịch muốn ra ngoài.
Sở Từ bắt lấy cổ áo của hắn, ngồi ở trên vai, cười hỏi: "Ngươi than thở cái gì?"
"A Từ thật hung."
"À? Ngươi không thích ta, đúng không?"
Biết đây là mánh khóe hay dùng của đứa trẻ muốn ăn kẹo, nhưng Sở Từ hư, cậu chỉ thích xem biểu tình vô thố sốt ruột của Dao Quang, sinh động thú vị, giải buồn, cho nên cậu cố ý hỏi ngược lại Dao Quang.
Hắn nói xong, cảm thấy một chữ này vẫn quá đơn điệu, không đủ để nói ra ngàn vạn tâm tình của hắn, vì thế lại thêm một câu: "Thích ngươi nhất."
Chữ "Nhất" vẫn cứ không đủ, hắn vẽ rắn thêm chân mà tiếp tục bổ sung: "Rất thích rất thích, vừa thấy ngươi, liền muốn đem tim dâng cho ngươi xem."
Sở Từ cong đôi mắt lên, quay đầu đi, ở trên mặt hắn hôn một cái: "Chụt."
Dao Quang: "......"
Hắn dừng bước chân lại, nhíu mày tự hỏi xúc cảm nhẹ nhàng giống như xúc cảm của ngón tay rốt cuộc là cái gì. Sau một lát, hắn như nghĩ đến cái gì, hơi hơi mở to hai mắt, lỗ tai cùng với da mặt cùng nhau kinh tâm động phách mà nóng cháy, hồng giống con gà nướng.
Nhưng hắn cũng chỉ là mặt đỏ: "Ngươi hôn ta."
Sở Từ: "Đúng vậy."
"Ngươi có thể lại hôn một chút không? Không, lại hôn nhiều thêm vài cái." Dao Quang còn đem mặt hướng bên cậu xoay qua, ý chờ mong bộc lộ ra ngoài.
"......" Sở Từ không nói gì mà lại hôn một cái: "Cao hứng?"
"Ừ." Dao Quang nhướn mi, đem cậu ôm xoay tay lại, thần thái duỗi cánh mà bay lên tới, xuyên qua dãy núi đầy hoa xuân: "Không có lúc nào so với hiện tại càng cao hứng hơn."
Trở lại nhà tù, Sở Từ hồn phách hợp nhất, vừa mở mắt, liền đối diện với đôi mắt của Dao Quang.
Tiểu Thần Quân ngồi ở trước mặt cậu, ý cười trên mặt còn chưa tan đi, đôi mắt so với ngôi sao còn lộng lẫy hơn, hắn chống cằm, nghiêm túc mà nhìn cậu, tựa hồ muốn đem cậu một miếng không còn mà nuốt vào trong lòng.
Tên tiểu quỷ này từ lúc quen biết đến bây giờ, hỉ nộ ai nhạc cũng không che giấu, nhảy nhót lung tung ồn ào nhốn nháo, cực kỳ ít khi lộ ra bộ dáng nghiêm túc như này.
Sở Từ chớp chớp mắt, ngay sau đó, Dao Quang chậm rãi dựa lại, cũng ở trên mặt cậu hôn một cái.
Hôn xong, Dao Quang bỗng nhiên biến mất tại chỗ, từ nụ hôn run rẩy mới vừa rồi mà xem, hơn phân nửa là thẹn thùng mà trốn về rồi.
Sở Từ nâng tay lên, sờ sờ nơi bị hắn hôn qua "A......"
Chạy trốn thật nhanh.
Chim nhỏ một giấc ngủ tỉnh, được hôn trộm mà vui vẻ ở trong chăn quay cuồng nửa ngày, đang muốn hát vang một khúc, âm thanh pi còn chưa có phát ra ngoài, bị lão nhân râu bạc đột nhiên xuất hiện ở mép giường dọa chết vía: "Pi...... Áu"
"Tiểu Thần Quân tỉnh rồi." Càn Nguyên cười tủm tỉm mà đem hắn xách lên: "Tỉnh cũng đừng ngủ nướng, ta tới kiểm tra gần đây người tu luyện thế nào."
Dao Quang: "......"
Hắn từ trong tay Càn Nguyên nhảy xuống, biến thành người: "Còn chưa tới ngày kiểm tra mà."
Dù cho hắn là đành phải học, nhưng trò ngoan cũng sẽ lười biếng, huống chi hắn hiện tại lòng còn có người trong mộng, mỗi ngày thường thường mất tinh thần, trạng thái tu tập tụt dốc, Càn Nguyên lão nhân khẳng định sẽ không vừa lòng.
"Sao vậy, sợ học không tốt bị ta phát hiện?" Càn Nguyên lão thần nheo đôi mắt lại, nói: "Không sao, lần này cho người xuống nước, chỉ cần có bảy phần công lực như lần trước, ta cũng tính ngươi thông qua."
"Bảy phần," Dao Quang tiếp nhận miếng vải đen dài trong tay ông, che đôi mắt lại: "Không nói chơi."
Hắn từ lúc học tập tới nay, Càn Nguyên vẫn luôn yêu cầu hắn bịt mắt kiểm tra, nội dung kiểm cũng đơn giản, chỉ kiểm việc hắn vẽ bùa.
Hắn trời sinh là thần quân, cùng các thần tiên tu luyện phi thăng khác không giống nhau, cho dù chỉ ngủ cái gì cũng không làm, thần lực cũng sẽ theo hô hấp tăng trưởng, hắn trước nay đều không cần ưu sầu việc thần lực nhiều hay ít, dù không tiến thêm một bước, chỉ cần kiểm kỹ năng của hắn là được.
Mà trong các kỹ năng, vẽ bùa làm thứ khó nhất.
Dao Quang ở trong đầu hồi tưởng lại phù văn gần đây hắn học, tiêu sái đặt bút, Thái Dương Thần Hỏa theo đầu bút lông rơi xuống lá bùa, lá bùa ảm đạm bỗng chốc nhấp nhoáng ánh sáng bắt mắt.
Càn Nguyên vừa lòng gật đầu: "Không tồi, không tồi."
Đợi Dao Quang vẽ xong, Càn Nguyên thu hồi lá bùa, cong ngón tay lại búng búng: "Tiểu Thần Quân phù vẽ càng ngày càng tốt, chỉ sợ không bao lâu nữa, thần quân liền không cần ta dạy dỗ."
Dao Quang kéo miếng vải đen xuống: "Thật vậy chăng, vậy thật đúng là tốt quá."
Ngữ khí này giống như một người chịu khổ nhọc rốt cuộc được giải thoát, tràn đầy sự thở phào.
Càn Nguyên: "......"
"Hừ." Ông thật mạnh hừ một tiếng, xoay người rời đi phủ Dao Quang.
Thẳng đến trở lại chính mình trong phủ, ông mới lấy ra phù chú Dao Quang vẽ, chỉ ngắn ngủn một lát, bộ dáng phù chú đã cùng lúc vẽ khác nhau rất lớn, phù văn linh động vặn vẹo thành một đoàn, khiến người phân không rõ là vẽ cái gì, chỉ còn lại Thái Dương Thần Hỏa thuần túy.
Đây không phải là một lá bùa chân chính, mà là một tấm giấy chứa thần lực.
Càn Nguyên yên lặng nhìn giấy, thật lâu sau, ông nặng nề mà thở dài một tiếng, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ.
Đảo mắt lại là buổi tối, Dao Quang đúng giờ đi vào giấc mộng, trở lại bên cạnh Sở Từ, như vui đùa mà đem Càn Nguyên quở trách một trận, nói bộ râu dài của ông bị hắn dùng thần hỏa đốt không biết bao nhiêu lần, nói ông người già cổ hủ không cho hắn hạ phàm sợ hắn học điều xấu, nói ông quản rất nghiêm luôn muốn kiểm tra hắn tu luyện, rất rất nhiều chuyện nói mãi không yên.
Sở Từ lẳng lặng nghe, cũng không đánh gãy hắn, chỉ là sau khi đợi hắn nói xong xoa bóp mặt hắn, hỏi: "Vậy ngươi thích ông ấy không?"
Dao Quang nghĩ nghĩ, hắn trời sinh trời nuôi, không có "Cha, mẹ" như trong sách viết, Càn Nguyên tuy rằng nghiêm khắc, nhưng có nhiều thời điểm vẫn luôn dỗ dành hắn, tùy hắn làm ầm ĩ thế nào đều không tức giận, nếu đem hai chữ "Cha mẹ" đặt xuống trên người, vậy Càn Nguyên đại khái chính là " Cha " của hắn.
Hắn gật gật đầu: "Thích chứ, ta còn thích Viên Văn, còn thích thần nữ."
Viên Văn sẽ cùng hắn giảng thuật pháp, thần nữ sẽ kể chuyện xưa cho hắn, sẽ dệt xiêm y đẹp cho hắn.
"Nhưng mà ta hiện tại thích ngươi nhất." Như sợ Sở Từ tức giận, hắn nhào vào trong lòng ngực Sở Từ, khoe mẽ mà nói: "Thích này khác với bọn họ. A Từ là đặc biệt."
Sở Từ bị hắn nhào đè lên mặt đất, "Ôi......"
Dao Quang nhân cơ hội ở trên cằm cậu hôn hôn, sau đó đem cậu bế lên: "Có phải té ngã đau hay không? Để ta nhìn xem."
"Không có," Sở Từ chặn cái tay không có mục đích, hít một hơi: "Ngươi đừng chạm loạn vào, đè tóc ta."
"A Từ tóc thật dài." Dao Quang dựa vào trên vai cậu, nhịn không được tay đặt ở trên tóc cậu, lại theo đầu tóc đen nhánh trượt xuống, lẩm bẩm nói: "Sao lại dài như vậy...... Thật là đẹp mắt......"
Có Dao Quang ôm cậu, những phù văn đó không biết là sợ hãi hay là nhận chủ, lặng lẽ từ vòng eo cậu thu về, sợi xích cũng trói lỏng một chút.
Sở Từ ánh mắt hơi ám, nâng cánh tay ôm cổ Dao Quang: "Ngươi hôm nay không ra ngoài chơi?"
"Nếu đi ra ngoài, ngươi sẽ lại đau đầu sao?"
"Sẽ không."
"Chúng ta vậy lại đi ra ngoài lần nữa đi," Dao Quang vẫy đuôi: "Ta lần trước nhìn trúng một trang sức, nhưng mà không có tiền mua cho ngươi, hiện tại có."
Hắn dùng lông tơ trong kỳ Kim Ô thay lông cùng thần nữ đổi một ít ngân lượng của nhân gian, mỹ danh nói là tích góp.
Lúc này phân hồn, Sở Từ cố tình che động tĩnh, không để xiềng xích nhận thấy được dị thường.
Trở lại nhân gian, Sở Từ ôn nhu nói: "Ngươi đi mua một con sứ ngẫu nhiên cho ta được không?"
"Được." Dao Quang vui vẻ mà đáp: "Ngươi muốn sứ ngẫu nhiên là cái gì?"
"Không muốn làm ngươi luôn bao bọc ta," Sở Từ thở dài: "Ta muốn chạy."
"...... À." Dao Quang ngây thơ mờ mịt, không rõ hai người có quan hệ gì.
Bất quá rất nhanh hắn liền hiểu.
Hắn mua búp bê sứ, y theo Sở Từ yêu cầu, tìm nơi không có ai, tiếp theo, hắn thấy hồn phách của Sở Từ chui vào sứ, tượng sứ tinh tế dần dần thành bộ dáng của Sở Từ.
Biến xong, Sở Từ hoạt động một chút, trừ bỏ bởi vì hồn phách không được đầy đủ dẫn tới bên ngoài của thân sứ không có linh hoạt như người bình thường, cũng không có khuyết điểm nào nữa.
Đương nhiên, khả năng còn phải thêm một chút nước.
Cậu đứng lên, thân sứ không quá ổn định, lung lay một chút, Dao Quang vội vàng bắt lấy tay cậu, để cậu ổn định.
Lúc sau liền luôn không buông ra.
Hắn gắt gao nắm lấy tay lạnh lẽo của Sở Từ, hai người tay giấu ở dưới ống tay áo to rộng, mười ngón tay đan vào nhau, triền miên không thể phân biệt.
Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn khác thường, tựa như trong lòng thiếu một mảng, lại được đôi tay nắm chặt chẽ bổ sung đầy đủ.
Hắn còn không biết, đây là điều thứ nhất mà Càn Nguyên thời khắc chặt chẽ nhìn chằm chằm sợ hắn học cái "Hư", là dục vọng chiếm hữu mà một người đối với một người khác sinh ra trực tiếp nhất cũng khát vọng nhất.
Ở nhân gian, hai nam tử dắt tay là một chuyện kỳ quái, hai người đi trở về thành trấn, một đường nhận được vô số ánh mắt. Dao Quang không rõ nguyên do, nhưng rồi liền sáng tỏ, hắn cũng không để ý, hắn mới không muốn buông ra A Từ.
Khi đi ngang qua một hộ nhà, lão bà ngồi ở cửa phơi nắng tuổi lớn, thấy không rõ người, mơ hồ nhìn thấy trong đó có một người xinh đẹp cực kỳ, liền cho rằng đây là một đôi phu thê, cười ha hả mà nói: "Tiểu lang quân thật dính người, ra cửa còn muốn nắm tay tức phụ."
Dao Quang dừng bước chân lại, sắc mặt hồng thấu: "...... Không, không phải tức phụ."
Hắn nói xong, cảm thấy không cam lòng, lại bỏ thêm một câu: "Hiện tại còn không phải."
Tác giả có lời muốn nói: Lập tức là phải rồi.
- -------------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT