Cực Thiên là chỗ nơi ác tề tụ, Cực Thiên sinh ra ác ma, biết được thất tình lục dục của con người vì sao lại có, cũng sẽ mượn cái này để đùa bỡn nhân tâm.
Phàm là trong lòng có sở cầu, cũng không có biện pháp giấu giếm được cậu, chỉ cần cậu muốn, cậu cười một chút, là có thể gợi lên cảm xúc cùng dục vọng mà người khác ẩn sâu dưới đáy lòng.
Vô luận là thần tiên hay là người phàm.
Thần tiên thanh cao có rất nhiều tạp niệm, càng không cần nói người phàm ở hồng trần quay cuồng, tham luyến sắc đẹp. Chỉ là nhìn thấy cậu, đều sẽ khống chế không được mà muốn thuần phục ở dưới chân cậu, trở thành tù binh của cậu.
Yêu ma đáng sợ như vậy ở dưới nhân gian, khiến cho thiên hạ hỗn loạn căn bản là chuyện có thể dự kiến trước, tất cả mọi người muốn có được cậu, tất cả mọi người muốn tranh đoạt cậu, người với người vung tay đánh nhau, đại khai sát giới, vòng đi vòng lại.
Thiên giới vì bắt giữ cậu, phái ra số lớn thiên binh, nhưng đều có đi mà không có về.
Càn Nguyên thần quân cùng Viên Văn thần quân vốn là đầu đầy tóc bạc, hiện giờ càng là sầu đến trắng càng thêm trắng.
"Không thể lại tiếp tục phái người xuống như vậy nữa," Càn Nguyên thần quân nói: "Chỗ đáng sợ nhất của con yêu ma kia không phải ma khí, mà là thuật đọc tâm của nó, nó có thể nhìn thấy chấp niệm cùng dục vọng của tâm người, dễ dàng có thể nắm nhược điểm của người khác. Trước khi tìm được phương pháp giải quyết, chúng ta không làm gì được nó, phái bao nhiêu người đều không đủ dùng, chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho ma khí của nó thôi."
Viên Văn thử hỏi: "Nếu chúng ta hai người liên thủ, có thể hay không thử một lần?"
Càn Nguyên lắc đầu: "Ý niệm chúng ta muốn bắt lấy nó cũng là một loại chấp niệm, trừ phi Tứ Đại Giai Không*, nếu không bắt không được nó."
*Tứ Đại Giai Không: Người không rành Phật pháp sẽ nói rằng: "Bỏ rượu, bỏ sắc, bỏ tiền tài, bỏ cả hơi thở thì sẽ xóa không bốn đại". Hoặc tứ đại là Danh, Lợi, Tài, Sắc; hoặc là Tửu, Sắc, Tài, Khí, vì là không hiểu mà lấy đó hí họa để mưu lợi, để tạo danh hư vọng.
Tứ Đại Giai Không cơ bản là một chuyện làm không được, chỉ cần tồn tại, nhất định sẽ có sở cầu, người phàm hy vọng ăn nhậu chơi bời vô ưu vô lự, thăng quan hậu lộc có mỹ nhân có nhà, thần tiên hy vọng nâng cao một bước, ngay cả bản thân tồn tại, cũng là một loại dục vọng.
Mà bọn họ nếu ôm ý niệm bắt được cậu đi tìm cậu, chỉ có thể bị cậu nhân cơ hội nắm được nhược điểm, bị cậu chơi đến xoay quanh.
"Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Chờ," Càn Nguyên thần quân nói: "Cực Thiên vạn năm bất động, sớm ra yêu ma, còn là đại ma ai cũng không làm gì được, này là nghịch lại với trật tự của Thiên Địa."
Vạn vật tương sinh tương khắc mới có thể duy trì Thiên Địa lâu dài, Thiên Đạo không lý do gì thả ra một con đại ma hủy thiên diệt địa, hơn nữa còn không mang gông xiềng cho cậu, nếu không cứ mặc cho cậu làm xằng làm bậy, không được bao lâu, cậu là có thể ở nhân gian gom tất cả oán khí, vạn vật lâm vào trong oán hận, chính là chân chính sinh linh đồ thán.
"Trước đó, ta sẽ dùng hết khả năng ra có ngăn cản nó." Càn Nguyên sờ sờ râu, không xác định mà nói: "Con ma vật kia hiện tại nếu mà còn đánh nữa thôi chết ta mất."
Viên Văn thần quân: "......"
Bọn họ nghĩ cũng không có gì sai, nhưng nghĩ không sai không đại biểu hành động cũng sẽ không xuất hiện sai lầm. Càn Nguyên thần quân rất mau liền phát hiện, ông đụng phải một nan đề lớn nhất.
Ông tìm không thấy con ma vật kia ở đâu.
Ma vật có thể thu liễm ma khí, biến ảo thành ngàn vạn loại bộ dáng, không lộ ra chút sơ hở nào, mà ông lại không thể từng người từng người tìm.
Càn Nguyên thần quân bỗng nhiên cảm thấy, sầu đến đầu bạc không coi là gì.
Ông khả năng còn muốn sầu đến trọc đầu.
Ba tháng, đúng là mùa hoa đào hoa nở rộ sáng chói nhất, xa xa nhìn lại, phảng phất muôn vàn ánh nắng chiều xuống ngọn cây.
Vốn nên có du khách như dệt rừng đào, lúc này lại lặng yên không một tiếng động, chỉ có tiếng nước chảy đụng phải cục đá phát ra tiếng vang thanh thúy.
Dưới gốc cây hoa đào có một cái giường mỹ nhân, trên giường ngồi một vị mỹ nhân chân chính.
Mỹ nhân lười nhác chống cằm, lông mi thật dài hơi rũ, đuôi mắt hơi cong, đôi mắt màu đen như giấu trăng đêm, sâu kín, khiến người khác nhìn không rõ trong mắt cậu giấu cái gì, cũng làm người ta càng muốn đi tìm đến tột cùng đó là gì.
Dưới mắt phải của cậu có một nốt đỏ, màu đỏ tươi đẹp, so với đào hoa còn muốn chói mắt hơn.
Mà ở bên cạnh cậu, đang ngồi quỳ một người mặc quần áo hoa lệ, vừa thấy liền biết không phải thiếu gia của những thế gia phàm tục, nếu có người ngoài ở đây, vậy người đó nhất định có thể nhận ra tên thiếu gia đầy mặt si mê này là nhà ai, lại kinh hoảng thất thố mà cho rằng mình nhận sai.
Tiểu thiếu gia này chính là con trai độc nhất của đương kim Vương gia, hắn ta sinh ra đã được sủng ái, cũng bởi vậy nuôi ra tật xấu cả người kiêu căng xấu tính, là Hỗn Thế Ma Vương tiếng tăm lừng lẫy trong Kinh Thành, ai thấy đều phải phi ngựa chạy nhanh chạy trốn tên này.
Nhưng hiện tại, tên thiếu gia này phảng phất thay đổi cả người, tư thái khiêm tốn mà canh giữ ở bên cạnh mỹ nhân, dường như một con chó phe phẩy đuôi chờ mỹ nhân rủ lòng thương.
"A Từ, A Từ tốt, ngươi đồng ý cho ta được không, ta muốn cưới ngươi, ta bảo đảm, ta chỉ cưới một mình ngươi." Tiểu thiếu gia đáng thương hề hề mà vươn tay, muốn đụng vào góc áo của mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, hắn ta liền tự giác mà thu hồi tay, chỉ dám nắm một góc giường của mỹ nhân.
Hai người bọn họ trước mặt còn đặt một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn có một bộ tách trà, còn có một dĩa điểm tâm rơi xuống rất nhiều cánh hoa tinh xảo.
Sở Từ cười khanh khách mà cầm lên một khối điểm tâm, nhét vào trong miệng tiểu thiếu gia lải nhải ầm ĩ muốn cưới cậu: "Ngoan một chút, không được ồn, được không?"
Tiểu thiếu gia như có được chí bảo, lưu luyến mà đem điểm tâm ăn xong, phảng phất như đó không phải một miếng điểm tâm, mà là quỳnh tương ngọc lộ làm người say mê: "Vậy ngươi đáp ứng gả cho ta không? Ngươi đáp ứng ta được không, ta sẽ đối với ngươi rất tốt, chỉ cần ngươi thích, ta còn có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi."
Tiểu thiếu gia này khuôn mặt tuấn tú, mặt mày bên trong thiếu niên khí khái mười phần, cho dù là nói lưu luyến si mê, dùng ánh mắt quấn quýt si mê nhìn cậu, cũng không có vẻ chán ngấy, ngược lại có loại ngu ngốc chọc người trìu mến.
Hắn ta thật cẩn thận mà ghé vào trước giường mỹ nhân, chớp đôi mắt, ánh mắt sáng long lanh, "Ngươi liền đáp ứng ta được không, cầu ngươi cầu ngươi cầu ngươi."
Sở Từ mới vừa giết người xong, ma vật đối với việc giết chóc cùng mùi máu là yêu thích được thỏa mãn, cậu hiện tại khó được có một chút kiên nhẫn.
Nhưng một chút kiên nhẫn này, căn bản chịu không nổi tiểu thiếu gia này ở trước người cậu như niệm kinh mà nhắc mãi.
Cậu thiết tạo lá chắn, ngăn trở thành âm tiểu thiếu gia thì thầm, bình tĩnh mà khép đôi mắt lại.
Thấy cậu nhắm mắt, tiểu thiếu gia lại không dám nói lời nào, chỉ là nhấp miệng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cậu.
Hắn ta xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cho tới bây giờ không có ai có thể giống người trước mắt, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, cũng có thể làm hắn ta liếc mắt một cái si cuồng.
Cậu thật là đẹp mắt, cùng cậu so sánh với nhau, hoa đào phía sau cũng ảm đạm thất sắc.
Tiểu thiếu gia càng xem, càng có thể cảm giác được ngo ngoe rục rịch dâng lên trong thân thể, hắn ta muốn ôm lấy người này, muốn hôn môi cậu, muốn nhìn thấy trong cặp mắt sâu thẳm kia nổi lên ánh nước mê mang, muốn đối với cậu...... Làm hết mọi chuyện xấu.
Giống như là bị mê hoặc, hắn ta không tự chủ được mà lặng lẽ đứng lên, cúi người hướng đôi môi thoạt nhìn mềm mại đến mức tận cùng cọ sát.
Bỗng nhiên, một cây quạt chống lại cằm hắn ta, làm hắn ta không thể tới gần một bước.
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Từ sâu kín hỏi.
Tiểu thiếu gia lúc này mới lấy lại tinh thần, chân tay luống cuống mà bò xuống giường mỹ nhân, hoảng loạn nói: "Ta ta ta ta ta không phải cố ý, ta cũng không biết tại sao lại như vậy......"
Hắn ta lời này cũng không nói dối, Sở Từ là ma, phàm nhân sao có thể ngăn cản được dụ hoặc trời sinh của ma vật, chỉ cần hắn ta đối với Sở Từ có một chút động tâm, ma sinh ra đã có sẵn dụ hoặc liền sẽ câu dẫn hắn ta, làm một suy nghĩ nhỏ bé lớn mạnh đến ngàn vạn lần, thẳng đến nỗi rốt cuộc không nhẫn nại, vì cậu từng bước điên cuồng.
Tiểu thiếu gia này tuy rằng tính tình không tốt lắm, nhưng hơi thở quanh thân rất sạch sẽ, đây cũng là nguyên nhân Sở Từ sẽ để hắn ta ở lại bên người, những người khác ở bên người cậu, chỉ có dục vọng càng ngày càng bẩn thỉu, thời điểm ngắm hoa, không khỏi quá mất hứng.
Đáng tiếc tiểu thiếu gia này cũng không thể để lại.
Sở Từ thân hình một chuyển, đem tiểu thiếu gia đẩy ngã đến trên giường, tiểu thiếu gia nhịn không được mặt đỏ mà nhìn cậu, còn tưởng rằng cậu muốn làm chuyện xấu, nhưng mà Sở Từ chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn ta: "Nếu ngươi thích cái giường mỹ nhân này, ta liền đem nó nhường cho ngươi, ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt, ta đi đây."
Tiểu thiếu gia mới vừa rồi còn mang theo chờ mong sắc mặt một chút thay đổi, hắn ta sợ hãi mà bắt lấy góc áo Sở Từ: "Ta không mệt, ta không cần ngủ. Ngươi muốn đi đâu, ta không cho ngươi đi."
Góc áo kia phảng phất là một đoàn sương mù, khinh phiêu phiêu từ trong tay gắt gao nắm chặt của hắn ta chảy ra, hắn ta cuối cùng nghe được, chính là Sở Từ một tiếng như có như không, thở dài lại như là cười.
Phảng phất như đang cười hắn ta không biết lượng sức, cũng giống như đang cười hắn ta có ý nghĩ kỳ lạ.
"—— không cần! Không cần đi! Cầu xin ngươi trở về, đừng rời khỏi ta ——!"
Tiểu thiếu gia nhìn kia đạo thân ảnh càng ngày càng xa, mà hắn lại bị giam cầm ở trên giường, dùng hết toàn lực giãy giụa cũng một bước khó đi.
Hắn ta trong mắt không tự giác chảy nước mắt, sau một lúc lâu, hắn ta khóc hồng đôi mắt bỗng nhiên trở nên càng ngày càng đen.
"...... Vì sao phải rời khỏi ta chứ, ta thích ngươi như vậy......" Hắn ta lầm bầm lầu bầu, thanh âm nhẹ đến cơ hồ muốn nghe không thấy: "Ta sẽ đem ngươi bắt về...... Ta nhất định sẽ đem ngươi bắt trở về, ta muốn đem ngươi khóa lại, làm ngươi chỗ nào cũng đi không được......"
"Không tốt." Mai rùa trong tay Càn Nguyên thần quân thẳng tắp rơi trên mặt đất, ông đau lòng mà nhặt lên, hướng Viên Văn thần quân nói: "Có người mệnh cách thay đổi."
Trên đời không biết có bao nhiêu người, người bình thường mệnh cách biến hóa sẽ không kinh động đến trên trời, càng kinh động không đến Càn Nguyên, ông sẽ nói như vậy, chỉ có thể là người này mệnh cách dị thường đặc thù.
Nhân gian, chỉ có mệnh cách đế vương mới đặc biệt.
Viên Văn thần quân vội vàng hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Càn Nguyên thần quân kháp cái thủ quyết, nhíu mày nói: "Vốn nên là mệnh cách đế vương bình ổn chiến loạn, hiện tại hoàn toàn đảo lộn."
Nhân gian không biết tiểu thiếu gia quý giá trong tương lai sẽ gặp phải đại nạn, nước mất nhà tan, tiểu thiếu gia một mình trưởng thành, ẩn nhẫn phụ trọng, bình định họa loạn, cuối cùng báo thù đăng đế, ý đảo ngược chính là nói, tiểu thiếu gia sẽ trở thành người khởi xướng cho họa loạn, để cho người khác nước mất nhà tan.
Viên Văn hung hăng đấm cái bàn một chút, bàn đá nhất thời chia năm xẻ bảy: "Thật không có biện pháp bắt được cái con ma vậy đáng chết này sao?"
Mệnh cách đế vương là chuyện thần tiên cũng không thể nhúng tay, Càn Nguyên có thể cảm giác được, nghĩa là mặc kệ bọn họ hiện tại sửa lại như thế nào, tiểu thiếu gia cuối cùng đều sẽ đi con đường này.
"Ta hiện tại đi xem, nói không chừng còn có thể cảm giác được hơi thở của con ma vật kia." Càn Nguyên thần quân không dừng lại, trực tiếp hạ phàm.
Chờ ông đuổi tới bên cạnh tiểu thiếu gia, trời đã tối rồi, tiểu thiếu gia vẫn luôn bị nhốt ở trên giường, nhắm mắt lại, giống như là ngủ rồi.
Càn Nguyên thần quân thử nhìn một chút, ở trên giường cảm giác được con ma vật kia lưu lại một sợi ma khí.
Như mây lại tựa sương mù, rõ ràng là đại ma chí hung, nhưng ma khí của cậu lại không giống như ma vật, ngược lại mang theo một chút u hương nói không rõ.
Như gió xuyên qua bụi hoa.
Càn Nguyên thần quân đem tiểu thiếu gia đưa về phủ, làm phép, làm lũ ma khí này tìm kiếm phương hướng của chủ nhân, đuổi theo.
Ma khí không bao lâu liền ngừng lại, Càn Nguyên trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng ma vật kia gần ngay trước mắt, nhưng mà đợi ông ngẩng đầu vừa thấy, mới phát hiện ma khí chỉ dẫn hắn đi tới trước một thanh lâu mùi hương phấn đầy trời.
"Ai u," trong thanh lâu tú bà bóp giọng nói, một bước lay động mà đi đến trước mặt thần quân, sau khi hấy rõ lão thần quân hoa râm râu dài, ngữ điệu quyến rũ của tú bà rõ ràng hơi lung lay: "...... Ngài...... Ngài tuổi tác lớn như vậy, cũng muốn đi vào làm khách à....... Nhìn không ra đấy, thật là càng già càng dẻo dai ha......"
Càn Nguyên: "......"
Tác giả có lời muốn nói: [ Từ bảo: Hì hì ].
- -------------------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT