"Bác sĩ nói: tình yêu không liên quan giới tính, vì thế, cô có thể thích con gái."
- --
Nụ hôn kịch liệt kết thúc, khi vòng thân mật hơn nữa chưa bắt đầu, Dương Hi mới từ trong giấc mộng kéo dài đến thực tế kia mà đột nhiên tỉnh lại.
Nửa người Giang Bình đặt trên người Dương Hi, mái tóc ngắn rủ xuống chặn lại một chút ánh sáng, làm cho ngũ quan của cô lộ ra vẻ thâm thúy đặc biệt, một ánh mắt rõ ràng lộ ra dục vọng ăn thịt người giống như một cái đầm sâu không thấy đáy. Một chân cô thả trên mặt đất, một chân khác nửa quỳ ở giữa hai chân Dương Hi, một tay đặt bên người Dương Hi, một tay đặt trên ngực của Dương Hi, động tác này chính là con sói đang vồ mồi.
Môi của hai người, khoảng cách không đến hai cm, khoảng cách ánh mắt gần đến nỗi làm cho người ta có chút khó có thể tập trung, hơi thở phả vào trên mặt, theo da thịt chui vào bên trong thân thể, Dương Hi chỉ cảm thấy khuôn mặt cũng bị hơi thở nóng hổi này đốt cháy rồi. Muốn thét chói tai, muốn một chưởng đẩy cô ra, hoặc là một cước đá lăn cô đi, nhưng mà lúc động tác còn chưa thực hiện, nàng phát hiện ra rằng một tay của mình vẫn còn đang ôm chặt cổ Giang Bình, mà động tác này lại tràn đầy sự câu dẫn, một cái tay khác không biết từ lúc nào đã đưa vào bên trong áo Giang Bình, đang để ở trước ngực cô, nhô lên không to không nhỏ, co giãn vô cùng linh hoạt trong lòng bàn tay mình.
Luống cuống! Lúng túng! Tức giận!
Trong lòng Dương Hi tràn đầy sự phức tạp, ở trong lòng quấn quít thành một đoàn, nhưng lại không tìm được một lý do danh chính ngôn thuận để có thể chỉ vào lỗ mũi Giang Bình mà mắng chửi.
Cục diện bế tắc kéo dài ba giây, ba giây đồng hồ không dài không ngắn, ở trong lòng Dương Hi tự hỏi một trăm lần: tại sao có thể như vậy!
Trong mắt Giang Bình, màu sắc dục vọng dần dần biến thành một tia trêu chọc, cuối cùng ngay cả đôi môi cô cũng khẽ vung lên một vẻ đùa cợt.
Thần kinh vốn nhạy cảm của Dương Hi bị Giang Bình đùa cợt làm cho bốc hỏa, sự luống cuống nhanh chóng bị thu hồi, sự lúng túng trong nháy mắt bị áp xuống đáy lòng, một cổ lửa giận thì lại vọt lên:"Cô..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, thân thể Giang Bình đã chúi xuống phía dưới, khoảng cách chỉ hơn một cm không cho phép người ta nói trọn vẹn hết cả câu. Dương Hi mở to hai mắt nhìn, Giang Bình đang vô cùng tỉnh táo mà dùng miệng chặn lại! Người này là Giang Bình, không phải là Sở An, là cái người nhiều chuyện kia, là cái người trong ngoài không giống nhau, là Giang Bình đáng ghét đến chết!
Nếu như nói, là giấc mộng làm cho người ta mất đi lý trí, như vậy nụ hôn này, rõ ràng chính là Giang Bình đang quấy rối mình, bàn tay Dương Hi đang nắm bộ ngực của Giang Bình khẽ thắt chặt hơn, dùng sức đẩy về phía trước, cuối cùng đẩy được cái người không biết liêm sỉ này cách xa được một chút.
Giang Bình cau mày, khom xuống trên người Dương Hi, trong đôi mắt hiển nhiên tràn đầy ánh sáng, trong miệng hời hợt nói:"Không muốn?"
"Cút ngay!" Dương Hi quên rằng tất cả những việc này đều là do đầu mình không tỉnh táo mà tạo thành, quyết định với từ ngữ nghiêm nghị, mặt lạnh như băng, một đao chặt đứt phăng.
"Không thích? Mới vừa rồi còn nhiệt tình như vậy." Giang Bình nhíu mày, tay đang nắm bộ ngực của Dương Hi không khỏi ác ý mà bóp nhẹ xuống. Quả nhỏ vừa cứng vừa rất dễ thương, lòng bàn tay bị cọ qua, ngứa ngứa, Giang Bình muốn cười.
Mặt Dương Hi đỏ chói, rõ ràng là đang trong cơn giận dữ:"Cô là ngụy quân tử giậu đổ bìm leo, cô tránh ra cho tôi!"
Giang Bình rất bình tĩnh mà chăm chú nhìn Dương Hi:"Đợi đã."
"Tại sao?" Còn có cái gì mà phải chờ nữa? Trong lòng Dương Hi tràn đầy hỗn loạn, cũng không ngừng trấn an mình—— mọi người đều là người trưởng thành, chỉ là hôn một chút, sờ một chút, cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!
"Trong miệng cô có một hương vị ngọt ngào, rất ngon!" Giang Bình nghiêng đầu qua, rất chân thành mà nhớ lại, cũng rất thỏa mãn gật đầu, giống như đang tự mình lẩm bẩm, sau đó thuận tay ở trên ngực Dương Hi nắm thêm một chút, rồi mới chậm rãi rời khỏi người Dương Hi.
Cái áo sơ mi bằng cotton bởi vì một phen kích tình mà đã nhăn nhó một chút. Giang Bình như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh trang lại góc áo của mình, đẩy nhẹ mái tóc của mình về phía sau, sau đó đặt mông ngồi vào trên ghế:"Chúng ta nói chuyện một chút."
"Chúng ta không có gì để nói." Dương Hi xoay đầu.
"Chúng ta có quan hệ xác thịt rồi." Nhìn qua phía sau Dương Hi, nụ cười vô tư vẫn treo trên khuôn mặt Giang Bình, nhưng thanh âm vẫn giữ vững sự nghiêm túc.
Dương Hi ngẩn người, thanh âm lạnh lùng:"Chúng ta là người hiện đại, chuyện này không tính là gì cả."
"Tôi mặc kệ cô đem tôi trở thành người con trai nào, tóm lại, cô hôm nay là chủ động, cưỡng ép hôn tôi." Phải buộc tội trước. Mặc dù ban đầu là Dương Hi chủ động, nhưng sau đó tất cả đều ở trong tầm khống chế, mặc dù biết rõ ràng Dương Hi thích con gái, nhưng thân phận hiện tại của mình là trợ lý Dương Khanh, trước tiên phải tỏ vẻ mình không biết gì cả.
"Nếu như cô cảm thấy như vậy, tôi đây thật xin lỗi, tôi không có hứng thú đối với con gái, cô có thể đi. Sự tình cho đến ngày hôm nay, coi như không có phát sinh gì, nhưng tôi sẽ nói ba tôi cho cô một ít chi phí bồi thường. Cô cũng sẽ không thiệt thòi." Tốt nhất đi nhanh đi, tốt nhất hãy đi xa đi, đừng nhiều lời nữa, đừng có ở đây làm cho mình nhớ đến gương mặt của Sở An, việc này đối với mình là không tôn trọng chút nào, luôn không ngừng chọc giận mình, tốt nhất là cút xa một chút, nếu không đối với những việc cô ta đã làm sẽ khiến cho mình muốn một cước đá văng cô ta đi!
Giang Bình có chút tiếc hận, "Dương tiểu thư cảm thấy cái gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết sao?" Dựa theo suy nghĩ bình thường, dường như phải diễn tiếp như vậy.
"Tôi cũng không cảm thấy đối với cô còn nợ nần gì. Cũng không cảm thấy tôi làm sai gì. Nếu như cô cho rằng chuyện hôm nay là nhược điểm của tôi, uy hiếp tôi, như vậy cô chỉ có thất vọng. Đây chỉ là hiểu lầm do chưa tỉnh ngủ. Cho cô chi phí bồi thường chỉ là bởi vì tôi không muốn gặp lại cô, mà không phải bởi vì tôi sợ cái gì hết. Cô tự giải quyết cho tốt." Dương Hi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Bình, trong ánh mắt còn có một tia kháng cự lạnh lẽo.
"Dương tiểu thư không có hứng thú với con gái, nhưng mà tôi lại có hứng thú với con gái. Mặc dù cô đem tôi trở thành con trai, nhưng tôi tuyệt đối vẫn xem cô là một người con gái." Giang Bình cười một tiếng, mang lại cho Dương Hi một sự bất ngờ mãnh liệt.
Dương Hi sửng sốt.
Con gái thích con gái chẳng phải chỉ là số ít sao. Thừa nhận bản thân mình là đồng tính chẳng lẽ làm gia tăng số ít đó sao:"Chuyện này không quan trọng."
"Làm sao không quan trọng đây? Tôi đối với cô có chút nghiện rồi." Lời nói của Giang Bình bắt đầu có chút bậy bạ, lại thêm đôi mắt không chút kiêng dè mà rơi vào đôi môi Dương Hi, mà ánh mắt của cô, tràn đầy sự bá đạo.
"Tôi đối với cô không có hứng thú, đi ra ngoài, tôi sẽ gọi điện cho ba tôi, sẽ không nói cho ông ấy biết những hành vi tồi tệ của cô." Ánh mắt Giang Bình làm cho Dương Hi có chút phát điên. Cút! Thật xa!
Giang Bình đứng lên, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Dương Hi, bình tĩnh kéo kéo ống tay áo của mình:"Có hứng thú hay không, phải thử mới biết được. Tôi đối với mình rất có lòng tin."
"Vô lại!" Dương Hi đã không còn lời nào để nói.
"Ồ?" Giang Bình ngẩng đầu nhìn Dương Hi, nhẹ nhàng bước hai bước chân dài đi đến bên giường Dương Hi, một đôi mắt trắng trợn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, sau đó cúi toàn bộ người xuống, làm cho Dương Hi bị bao bọc hoàn toàn dưới cái bóng của cô:"Không làm thì không có quyền lên tiếng."
Giang Bình nói xong, khẽ cong người, hôn vào đôi môi của Dương Hi.
Đây là vũ nhục! Dương Hi vươn tay, một cái tát hướng vào Giang Bình. Nhưng mà Giang Bình tựa hồ đã sớm chuẩn bị, chỉ ở trên môi Dương Hi chạm một chút, sau đó cả người nhanh chóng bật dậy. Cái tát của Dương Hi rơi vào khoảng không.
Giang Bình duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Dương Hi, "Thật là chú mèo con với móng vuốt lợi hại. Không biết có người nào đã nói qua với cô chưa, lúc cô tức giận rất là dễ thương!"
"Buông tay!" Dương Hi cố gắng tỉnh táo, sau đó nhìn thẳng vào Giang Bình, hơn nữa trong lòng âm thầm thề, đợi đến khi mình hoạt động lại được rồi, nhất định phải trả thù! Ít nhất phải làm cho cô ta cút ra khỏi tầm mắt của mình, cút ra khỏi Phổ Dương.
"Hi nhi, cô cảm thấy thích con gái có vấn đề gì không?" Vẻ mặt cợt nhã của Giang Bình đổi thành vẻ nghiêm túc.
Đột nhiên chuyển biến thành đề tài này, làm cho Dương Hi có chút không thể thích ứng. Chẳng qua là trong khẩu khí nghiêm túc kia của Giang Bình tựa hồ có chút thở dài, Dương Hi quyết định đi theo chủ đề của Giang Bình, dù sao, cái đề tài này so với những việc xấu hổ vừa rồi thì tốt hơn nhiều, "Không có."
Giang Bình cười nhạt một tiếng, có chút hoảng hốt, người đã từ từ ngồi trở lại trên ghế, "Con gái yêu con gái, nếu như muốn thuận theo con tim của mình, cuối cùng vẫn có chút khó khăn, thật ra có đôi khi tôi suy nghĩ, yêu một người con gái, là một loại cố chấp của bản thân làm cho mình vĩnh viễn không cách nào chạy thoát khỏi cái bẫy này, còn là một loại thiên tính bẩm sinh. Nếu như là một cái bẫy, như vậy thực tế là chúng ta không phải nhất thiết là con gái mới được, nếu là như vậy, cố chấp vậy là vì điều gì?"
"Cô muốn nói cái gì?" Dương Hi từng bị bác sĩ tâm lý nói bóng nói gió hoặc là gọn gàng dứt khoát hỏi về vấn đề đồng tính luyến ái, đã sớm không tìm thấy cảm giác đồng cảm khi nghe về vấn đề này, Dương Hi đã qua cái tuổi tùy tiện kích động này.
Giang Bình cười, "Chẳng qua là yêu thích con gái dịu dàng nhẵn nhụi, yêu thích con gái sạch sẽ ôn nhu mà thôi, con trai thì không có. Hẳn là như vậy đi. Lựa chọn giới tính tình yêu mỗi người đều khác nhau, không có định nghĩa cái gì có thể hoặc không thể, Hi nhi cảm thấy thế nào?"
"Con người trên đời này đều giống nhau, gặp phải người làm cho mình yêu thương, liền đâm đầu vào, tình yêu, không liên quan giới tính." Dương Hi có chút cảm khái.
Trong ký ức, lúc trước khi gặp Sở An, mình cũng không biết mình sẽ thích con gái, từ nhỏ đến lớn, đều có rất nhiều nam nữ quay xung quanh bên cạnh mình, chưa từng có một ai làm cho mình phải đi yêu, cũng không có một người nào làm cho mình cảm nhận được sâu đậm của việc yêu và được yêu.
Tất cả lý luận, tất cả hướng dẫn đều muốn nam và nữ ghép thành một đôi, đây tựa hồ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chẳng qua là về tình yêu, mình cũng không từng mong đợi điều gì, đối với mình mà nói, sự nghiệp, sở thích cá nhân, còn quan trọng hơn nhiều so với tình yêu xa vời kia.
Cho đến khi gặp phải chị ấy.
Trải qua cùng tình yêu ấm áp của người con gái, không thể nào dứt bỏ được sự tâm đầu ý hợp và sự ngọt ngào này, ngay cả việc đụng chạm da thịt nhẵn nhụi cũng làm cho mình cảm nhận đến tận tim gan, trong nháy mắt cái chuyện thiên kinh địa nghĩa kia trở nên không đáng một đồng. Chẳng qua là không ngờ rằng trong sinh mệnh của mình, chị ấy đã mang đến cho mình một tình yêu khắc sâu tận xương tủy, đồng thời cũng là nỗi đau đến tan nát cõi lòng. Chị ấy cho mình hưởng thụ tình yêu tốt đẹp nhất, làm cho mình tràn đầy hy vọng đối với tương lai, sau đó, kiên quyết rời đi, làm cho mình phải chịu nỗi đau vĩnh viễn không kết thúc.
"Tình yêu không liên quan giới tính, vì thế, Dương tiểu thư cũng có thể thích con gái không phải sao?" Giang Bình nghiêm trang.
Dương Hi xoay đầu đi, cũng không muốn nói gì nữa.
Đoạn tình yêu kia, làm cho sinh mệnh của mình tràn ngập ánh sáng, đợi đến khi chị ấy rời đi, trái tim của mình cũng đã từ từ rỉ sét, những điều tốt đẹp trước đây giờ đã có trăm ngàn lỗ hỏng, chỉ có không ngừng nhớ lại, mới làm cho mình cảm giác được sự tồn tại của mình, chỉ là mỗi lần ký ức ùa về là có dấu tích thương đau rướm máu, đau đớn mỗi lần lại nhiều hơn, cho dù mỗi lần mình đều phủ thêm một lớp màng bảo vệ, cũng đều không thể ngăn cản nội tâm càng ngày càng đơn bạc, càng ngày càng yếu ớt, vì tình yêu mà sống, nhưng tình yêu cũng đã vứt bỏ mình!
Cả đời này, làm thế nào còn năng lực để đi yêu đây? Hãy ôm hồi ức đến khi chết đi! Dù gì đời này cũng đã từng yêu.
- ---
Công nhận không yêu thì đuổi người ta như đuổi tà, đến lúc yêu rồi thì một bước cũng không rời, con người ngộ thiệt:D
PS: 20/10 vui vẻ nhé các chị em:)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT