Phương Bồi lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt đầy thất vọng.
Trương Tử Thanh ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng, nói lời an ủi vô nghĩa:"Bồi Bồi, đây không phải lỗi của em, em đã cố gắng hết sức."
Phương Bồi không nói gì, chỉ thở thật dài, sau đó thân mình nhẹ nhàng ngửa ra sau, tựa vào vách tường màu trắng. Làm bác sĩ đã nhìn thấy rất nhiều chuyện sinh ly tử biệt, nhưng mỗi một lần nghe được tuyên cáo đã tử vong, hoặc là mỗi một lần chính mình tự tuyên cáo bệnh nhân tử vong, đối với một người bác sĩ có trách nhiệm mà nói, đều là mỗi một lần đau kịch liệt.
Cửa phòng bệnh được mở, y tá chậm rãi đẩy thi thể đã phủ chăn trắng xóa ra. Có người thổn thức, có người rơi lệ, nhưng dù là thế nào, một sinh mệnh còn sống trước đây cứ như vậy mà rời xa thế giới này.
Dương Hi vừa mới lao ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy được cảnh này——Phương Bồi mỏi mệt cùng thất vọng, Trương Tử Thanh biểu tình ngưng trọng. Chăn trắng bao trùm thi thể.
Không!
"Không!" Dương Hi hét lên một tiếng, nhào về phía xe đẩy, y tá nhanh mắt nhìn thấy Dương Hi mất đi lý trí lung lay sắp ngã liền ngăn đỡ nàng tựa vào bên tường.
"Không, đừng cản tôi......để cho tôi nhìn cô ấy!" Gương mặt đẫm nước mắt. Hoảng sợ cùng đau thương làm cho Dương Hi hoàn toàn mất đi kiểm soát.
"Hi nhi...... Hi nhi, cô làm gì vậy?" Phương Bồi cùng Trương Tử Thanh vọt tới.
"Giang Bình...... Giang Bình......" Nước mắt Dương Hi không ngừng chảy ra, nói không nên lời, chỉ không ngừng kêu tên Giang Bình. Mình vẫn lại đến trễ sao? Mình lại một lần nữa bỏ lỡ tình yêu của mình sao? Sở An rời đi, mình nghe được di ngôn của chị ấy, thấy chị ấy mất đi sinh mệnh dưới ánh mặt trời, nhưng mà Giang Bình, chẳng lẽ ngay cả cơ hội nhìn cuối cùng cũng không có sao?
Tối hôm qua Giang Bình đã nói với mình cái gì? Vì sao chỉ trong một đêm, người mình yêu cứ như vậy vĩnh viễn ra đi! Đây không phải là kết quả mình muốn mà!
Giang Bình có lừa gạt mình hay không, mình thật sự rất để tâm, nhưng để tâm là vì yêu, là vì để tâm mỗi một câu nói của cô ấy, là vì ở trong tình yêu lo được lo mất, sợ hãi tất cả đều là hư ảo. Đau xót hay phẫn nộ đều là bởi vì yêu, không yêu thì sao bị tổn thương? Không yêu thì sao lại để tâm cô ấy có giấu diếm hay không?
Nhưng mà ông trời lại phải trừng phạt tôi như vậy sao? Tôi yêu Giang Bình, thế nhưng bởi vì một sai lầm của tôi mà cô ấy vĩnh viễn rời đi sao? Người cuối cùng của Sở gia, em gái của Sở An, người yêu duy nhất bây giờ của tôi. Tôi cho cô ấy tất cả tình yêu cùng tín nhiệm, tất cả mộng tưởng về tương lai, đều có sự hiện diện của cô ấy.
Giang Bình, sao có thể cứ như vậy mà vứt bỏ em!
Dương Hi đã không còn nghe thấy Phương Bồi và Trương Tử Thanh đang nói gì, cũng không thấy rõ đám người xúm lại đang bàn luận cái gì, Dương Hi chỉ nhìn thấy xe đẩy thi thể trùm vải trắng kia đã được đẩy đến cuối đường, sau đó biến mất trong ánh mắt của mình.
"Tha thứ cho tôi, xin hãy cho Giang Bình sống lại, chỉ cần cô ấy hoàn hảo tốt, những gì cô ấy nói là thật hay giả, tôi không quan tâm, cô ấy có yêu tôi hay không, tôi không quan tâm, cô ấy có ở bên cạnh tôi hay không, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần cô ấy còn sống, còn sống......" Nước mắt ngập tràn làm cho ánh mắt Dương Hi mơ hồ, chỉ phát ra những lời vô ý thức, như muốn nói lên ý nghĩ sâu nhất trong lòng nàng.
"Mang cô ấy về phòng bệnh, có lẽ cô ấy cần thuốc an thần." Phương Bồi ôm chặt cánh tay đang run rẩy của Dương Hi, cùng với Trương Tử Thanh cùng nhau giữ chặt để nàng không bị ngã xuống đất.
Từ đêm qua đến bây giờ, mọi thứ xảy ra đều làm cho người ta không ngờ tới. Tối hôm qua đột nhiên nghe tiếng thét của Dương Hi, mọi người chạy đến sân trường thì đã không còn thấy người nào, kêu vài tiếng cũng không có ai đáp trả, lúc ấy mọi người liền hoảng lên, vội vàng đốt lửa đi tìm, kết quả nhìn thấy Giang Bình và Dương Hi đều bị té ngã xuống triền núi, hai người đều bị thương hôn mê. Dương Hi lúc này vừa tỉnh lại liền điên cuồng như vậy, Phương Bồi nghĩ không biết có phải Dương Hi lại tái phát bệnh cũ hay không!
"Tôi cảm thấy hẳn là nên đưa cô ấy đến phòng bệnh của Giang Bình. Dương Hi giống như nghĩ là Giang Bình đã chết!" Trương Tử Thanh nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Phán đoán của bác sĩ và bác sĩ tâm lý không giống nhau, Trương Tử Thanh và Phương Bồi nhìn nhau, sau đó Phương Bồi thỏa hiệp, hai người cố gắng dìu Dương Hi đi đến phòng bệnh Giang Bình.
"Dương Hi, cô hãy nghe tôi nói, Giang Bình rất tốt, chỉ là còn hôn mê chưa tỉnh thôi. Người vừa mới đi kia không phải Giang Bình, là một người bị trọng thương do tai nạn xe." Trương Tử Thanh vừa đỡ Dương Hi vừa trấn an bên tai nàng. Cô cũng không hy vọng khi dẫn Dương Hi đang hỗn loạn này đến phòng Giang Bình rồi, một khi nhìn thấy Giang Bình nằm trên giường, tâm lý lại bị kích thích, giống như trong TV chạy đến ôm lấy người Giang Bình dùng sức lay động. Như vậy cho dù Giang Bình không có gì cũng chỉ sợ dễ gặp chuyện không may. Vì vậy trước mắt vẫn là nên trấn an làm cho nàng ổn định lại thì tốt hơn.
"Không, cô gạt tôi! Tôi đã thấy." Hai mắt hỗn loạn của Dương Hi sáng lên chút, rồi sau đó lại chìm vào mờ ảo.
Trương Tử Thanh suy nghĩ, sau đó nhìn Phương Bồi ý bảo buông Dương Hi ra, rồi cô lập tức đem Dương Hi ấn dựa vào vách tường, cố định nàng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt nàng, nói một cách rõ ràng:"Hãy nghe tôi nói, Hi nhi, cô trước tiên phải bình tĩnh, sự tình là thế này, chúng tôi cũng không biết tối hôm qua cô và Giang Bình xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi mau chóng tìm thấy hai người bị té đến hôn mê, hơn nữa suốt đêm đưa đến bệnh viện. Bồi Bồi tham gia toàn bộ quá trình kiểm tra cho cô và Giang Bình, hơn nữa cùng viện trưởng bàn bạc phương án trị liệu. Viện trưởng thấy Bồi Bồi rất chuyên nghiệp, vì vậy mời cô ấy giúp đỡ trị liệu cho một bệnh nhân trọng thương vì tai nạn xe. Cô vừa mới nhìn thấy, chính là bệnh nhân không trị được kia. Giang Bình còn sống. Hi nhi, Giang Bình sẽ không bỏ lại cô."
"Giang Bình còn sống!" Dương Hi rốt cuộc an tĩnh lại.
"Đúng vậy, cô ấy còn sống. Tôi và Bồi Bồi sẽ dẫn cô đi gặp Giang Bình, tình trạng của cô ấy đã ổn định, chỉ là còn chưa tỉnh, vì vậy, cô phải bình tĩnh. Được không?" Trương Tử Thanh nhìn vào mắt Dương Hi chờ đợi đáp án.
"Đương nhiên. Giang Bình còn sống, chỉ cần cô ấy còn sống, muốn tôi thế nào cũng được! Cám ơn cô. Tôi không sao, tôi tốt lắm." Dương Hi nhẹ nhàng thở ra, nước mắt lại chảy xuống, vừa nãy đau khổ rất lớn kia cơ hồ đánh nát ý chí của nàng, giờ khắc này mừng rỡ như điên làm cho nàng không cách nào biểu đạt. Tóm lại, Giang Bình còn sống, vậy là tốt rồi.
Trương Tử Thanh cũng nhẹ thở ra, trong lòng lại có chút cảm động trào lên, cảm xúc biến hóa của Dương Hi lúc nãy đối với một người bác sĩ tâm lý mà nói, nhìn là hiểu được, Giang Bình đối với Dương Hi vô cùng vô cùng quan trọng. Một đôi yêu nhau a!
Ba người đến phòng Giang Bình, Giang Bình vẫn chưa tỉnh lại, Phương Bồi lại làm kiểm tra đơn giản lần nữa cho Giang Bình:"Hi nhi yên tâm, tình trạng cô ấy đã ổn định rồi."
Dương Hi ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay Giang Bình, nghẹn ngào gật đầu, lại nói không ra nửa câu. Giang Bình bị thương không nhẹ, đầu của cô bị vải trắng băng lại, trên đùi cũng bị băng bó, mất máu làm cho cô có vẻ tái nhợt, cô yên lặng nằm đó, có vẻ rất bất lực.
Cúi người xuống, Dương Hi đem môi dán ở bên tai Giang Bình, nhẹ giọng nói:"Cục cưng, Bình phải mau khỏe lại, em không thể không có Bình. Em không thể chịu đựng được Bình rời xa em. Đối với em, không có gì quan trọng hơn việc Bình ở bên cạnh em. Em muốn Bình khỏe lại, vui vẻ, xấu xa giống như trước......"
Lời nói không ngừng lặp lại, ngữ điệu rất nhẹ, Trương Tử Thanh nhìn sâu vào mắt Phương Bồi, vươn tay nắm lấy tay nàng, Phương Bồi không cự tuyệt, tùy ý để Trương Tử Thanh nắm chặt tay mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lão Khai và A Sam sau khi về nghỉ vào buổi sáng thì giữa trưa vội vàng mang cơm trở lại. Chỉ là ba người này đều ăn không vô, Giang Bình chưa tỉnh, trong lòng mọi người đều như có một tảng đá lớn đè nặng, cho dù Phương Bồi quả quyết nói Giang Bình không sao, nhưng dù sao cũng là vết thương ở đầu, đó chính là nơi nguy hiểm nhất cũng nhiều biến hóa nhất.
Dương Hi vẫn nắm tay Giang Bình, liên tục ở bên tai cô nói những lời mà người khác không thể nghe rõ.
Thời điểm mặt trời lặn, đến ngay cả Phương Bồi cũng có chút khẩn trương, Giang Bình rốt cuộc động đậy.
"Hi nhi, tha thứ cho tôi. Tôi yêu em." Đây là câu nói đầu tiên của cô.
Dương Hi cái gì cũng đều không nói nên lời, chỉ có thể cười trong nước mắt, lại không ngừng gật đầu.
Phương Bồi và Trương Tử Thanh vây lại, hai người đều như trút được gánh nặng. Phương Bồi lại kiểm tra tình trạng của Giang Bình, sau đó đi tìm viện trưởng, Trương Tử Thanh thì tinh ý kêu Lão Khai và A Sam ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người yêu nhau mà suýt sinh ly tử biệt.
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại.
Giang Bình suy yếu nhìn Dương Hi cười, muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng. Dương Hi vội vàng cầm tay cô lại:"Bình đừng động, nghỉ ngơi cho tốt."
"Vậy Hi nhi đừng khóc."
"Ừ, không khóc, em chỉ là nhìn thấy cục cưng của em tỉnh lại, rất vui. Chính là rất vui. Em tưởng Bình sẽ vĩnh viễn rời khỏi em." Dương Hi mỉm cười mà lại khóc.
"Hi nhi, không trách tôi sao? Tôi là Sở Hạnh, nhưng mà tôi yêu em." Trong ánh mắt Giang Bình có mong mỏi cùng áy náy.
"Chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần Bình tốt, Giang Bình, em đã hiểu được, em để ý việc Bình nói dối như vậy, là vì em quá yêu Bình, quá để ý mỗi một câu Bình nói, rất lo được lo mất, em yêu Bình, em không thể chấp nhận Bình rời đi, cho nên Bình phải tốt. Phải mau mau khỏe lại biết không." Dương Hi nói năng có chút lộn xộn.
Giang Bình yên tâm nở nụ cười:"Tôi biết rồi, bảo bối, tôi nói sẽ cùng em đến già, tôi sẽ không bỏ lại một mình em."
"Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bình sao lại bị thương?" Dương Hi ngồi ở mép giường bệnh, nằm sấp xuống tựa vào bên người Giang Bình nhẹ giọng hỏi.
"Tối hôm qua nghe xong lời tôi nói, em rất đau khổ, lúc lui về phía sau thì trượt chân ngã xuống núi, làm tôi sợ gần chết. Núi cao như vậy, hơn nữa lại có đá có cọc cây, tôi gọi nhưng em không trả lời, tôi sợ em gặp chuyện không may, cuống quít từ triền núi đi xuống, muốn đi tìm em, nhưng mà tôi cũng thật vô dụng, đường núi quá dốc, hơn nữa ánh sáng quá mờ, tôi không tìm được em, ngược lại làm cho mình bị té xuống. Hi nhi, tôi đã nói sẽ bảo vệ em thật tốt, em xem, có đôi khi tôi cũng thật tệ, làm không tốt gì cả, em tha thứ cho tôi nha."
"Không, Bình rất tốt, Bình là tốt nhất. Đời này, em chỉ cần Bình bảo vệ em mà thôi." Dương Hi cảm khái, đem Giang Bình ôm chặt vào trong lòng.
"Thương thế của em thế nào?" Giang Bình nhìn thấy trên tay Dương Hi ghim kim và băng dính, sau đó chú ý tới vết thâm tím trên mặt nàng.
"Bị thương ngoài da, không quan trọng." Dương Hi lúc này mới cảm giác được đau đớn trên người. Nhưng Giang Bình tỉnh lại, đang ở bên cạnh nàng, không cái gì có thể làm cho người ta hạnh phúc hơn điều này, vì vậy, cho dù đau, cũng không muốn quay về phòng bệnh.
"Trở về nghỉ ngơi đi, mau mau khỏe lại. Chờ chúng ta bình phục rồi, trở về cùng ba mẹ em nói rõ ràng, sau đó em liền dọn đến ở với tôi, được không?" Giang Bình cũng tận hưởng ngày này, người yêu nhất đang ở ngay bên cạnh, hai người đã không còn bí mật gì nữa, tất cả đều sau cơn mưa trời lại sáng.
"Không về, em muốn ở đây, em muốn nhìn Bình!" Dương Hi bướng bỉnh.
"Vậy thêm một giường trong phòng tôi cũng được." Giang Bình yêu thương nhìn nàng, sau đó nhẹ giọng nói:"Kỳ thật, tôi cũng không nỡ để em đi, tôi cũng muốn nhìn em mãi!"
- --
Tác giả nói suy nghĩ của mình: tất cả đều đã qua, có đôi khi chúng ta chính là cần mất đi một lần mới hiểu được mất đi đáng sợ thế nào, mới hiểu được sự quan trọng của người mình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT