Hai ngày sau, Đổng Khoan cùng Tiểu Huệ đưa bốn người đến sân bay, đón máy bay đi Shangri-La. Ở Shangri-La hai ngày, buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, đang suy tính xem hôm nay sẽ làm gì thì tình nguyện viên ở Đức Khâm gọi điện đến cho Giang Bình, nói quà tặng bọn trẻ đã được bưu điện chuyển đến.
"Chúng ta hẳn là đi Đức Khâm thôi!" Giang Bình ôm Dương Hi, hôn lên vành tai nàng.
"Mọi thứ đã đến rồi?" Ánh mắt Dương Hi sáng lên, bất luận phong cảnh trên đường đi đẹp thế nào, trong lòng Dương đại tiểu thư vẫn nhớ đến bọn trẻ ở Đức Khâm.
"Đúng vậy, thiên nhiên tươi đẹp, bầu trời trong suốt, cuộc sống như thiên đường, Hi nhi, có thể cùng em trải qua hai ngày này ở Shangri-La, thật sự rất vui." Giang Bình nắm tay Dương Hi, hai mắt thâm tình.
Dương Hi cười mà không nói, nhưng lại dùng ánh mắt đáp lại sự thâm tình của cô.
"Ở trong lòng tôi, trong mắt tôi, Shangri-La đại diện cho tình yêu, tinh khiết thuần túy, không có tạp chất, tràn đầy tốt đẹp đơn thuần nhất." Giang Bình có xung động muốn làm thơ.
"Đúng vậy, tình yêu hẳn là như vậy." Dương Hi đưa tay sờ mặt Giang Bình:"Chúng ta ở bên nhau, mỗi một ngày, có Bình bên cạnh khiến cho mọi thứ đều trở nên hoàn mỹ."
"Càng làm cho người ta nhẹ nhõm chính là, bác sĩ Phương......" Giang Bình cười nói:"Kêu hai người họ xuất phát đi."
Nơi bốn người trọ ở Shangri-La mà một khách sạn nhỏ phong tình, có một lầu, yên tĩnh lịch sự tao nhã, bà chủ mặc trang phục dân tộc xinh đẹp, cười đến ngọt ngào, có thể làm cho người ta từ nét mặt của bà mà cảm nhận được không khí tươi mát cùng thiên nhiên xinh đẹp, mà trong phòng bố trí tinh xảo, mở cửa sổ là liền nhìn thấy bầu trời trong xanh, tuyết đọng đỉnh núi.
Hai người đi gõ cửa phòng Trương Tử Thanh. Không có ai trả lời. Nhìn nhau cười, hai người chuyển sang trước cửa phòng Phương Bồi.
Gọi vài tiếng, cửa rốt cuộc mở ra, mở cửa là Trương Tử Thanh, đầu tóc rối bù, còn ngái ngủ cười:"Sớm vậy? Còn tưởng đêm xuân ngắn ngủi, hai người ngọt ngào này chìm đắm trong bể tình, không dậy sớm được chứ!"
Dương Hi nhìn mớ tóc rối của Trương Tử Thanh mà bật cười một tiếng. Giang Bình ha ha cười hướng đầu ngó vào trong phòng:"Đây dường như là phòng bác sĩ Phương mà! Chẳng lẽ đêm qua tiểu thư Tử Thanh của chúng ta đi nhầm phòng chăng?"
Sắc mặt Trương Tử Thanh không tệ, nhíu mày cười:"Tối qua đến đây cùng Bồi Bồi tán gẫu. Trễ quá nên không về."
"Tán gẫu......đến mức không về?" Ngữ điệu Dương Hi có chút trêu chọc.
"Trời rất lạnh. Một mình ngủ không được. Tôi sợ Bồi Bồi ngủ lạnh, cho nên chủ động ở lại." Trương Tử Thanh tránh thân mình:"Vào đi."
"Hiểu rồi, chăn ấm! Hơn nữa khẳng định là mặt dày đòi ở lại." Giang Bình nhướng mi, tỏ vẻ hiểu biết.
Hai người vào phòng, Phương Bồi đã sớm ăn mặc chỉnh tề, mới sáng sớm đã bị Dương Hi và Giang Bình phát hiện Trương Tử Thanh trong phòng, Phương Bồi có chút không được tự nhiên:"Sao sớm vậy?"
"Bên Đức Khâm gọi điện đến, nói hàng hóa đến rồi. Chúng ta hôm nay đến đó đi." Giang Bình sợ Phương Bồi ái ngại, lập tức nói chuyện chính.
"Vậy đi thu dọn một chút rồi chúng ta liền xuất phát."
"Chín giờ rưỡi có tuyến xe, chúng ta hẳn là có thể đón chuyến này. Buổi chiều có thể đến nơi." Giang Bình nói thời gian sau đó kéo Dương Hi ra ngoài:"Chúng ta cũng về thu dọn hành lý."
Chờ hai người ra khỏi phòng, sắc mặt Phương Bồi nhất thời suy sụp:"Nhìn biểu hiện của họ, nhất định là hiểu lầm! Đều tại cô, tối hôm qua kêu cô về mà cô không về, hôm nay cũng không biết dậy sớm một chút."
Trương Tử Thanh bước nhanh đến bên cạnh Phương Bồi ôm lấy nàng:"Trời đất chứng giám, tôi sợ em ngủ lạnh không tốt, ngày đầu đến đây, em chẳng phải vì lạnh mà ngủ không được sao? Tôi đây là lo lắng cho em."
"Vậy cô không biết dậy sớm một chút à, cô nhìn xem Giang Bình cười đến y chang bộ dạng hồ ly!" Phương Bồi nhớ đến biểu hiện của Giang Bình cố làm ra vẻ đứng đắn là đã muốn nổi giận với người trước mặt rồi.
"Ai mà biết ngủ cùng Bồi Bồi lại ngủ ngon như vậy á, huống chi, tôi cũng không biết họ mới sáng sớm đã đến đây rồi. Được rồi được rồi, Bồi Bồi, chúng ta thu dọn đi, lát nữa phải đi rồi." Trương Tử Thanh dỗ dành.
"Vậy cô phải tìm cơ hội nói rõ với họ, chúng ta là trong sạch." Lúc Phương Bồi bướng bỉnh có chút giống trẻ con.
"Hả? Chuyện này nói rõ là nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn tôi đi nói với Giang Bình——kỳ thật mình ở phòng Bồi Bồi cả đêm, cái gì cũng không làm, chỉ là ngủ, không hôn không ôm càng không......" Trương Tử Thanh mở to ánh mắt vô tội hỏi Phương Bồi.
"Quên đi quên đi, lời này càng nghe càng không thích hợp!" Phương Bồi bỏ qua.
"Đúng vậy, huống hồ chúng ta đều là người trưởng thành hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, mấy chuyện như con gái yêu con gái, hay chúng ta có làm gì hoặc không làm gì đều là chuyện bình thường!" Trương Tử Thanh vừa nói vừa giúp Phương Bồi thu dọn đồ đạc.
"Cái gì bình thường a!" Phương Bồi nghe không lọt lỗ tai, tuy rằng khúc mắc đối với Dương Hi đã được giải, cũng hiểu được tâm tư của Trương Tử Thanh, hơn nữa, cũng không chán ghét người này, nhưng mà trong lòng dù sao cũng không thể tiếp nhận Trương Tử Thanh nhanh như vậy.
Trương Tử Thanh nghĩ nghĩ, vô cùng chân tình gật đầu:"Đúng vậy, hai mươi mấy tuổi, ngủ với nhau mà không xảy ra chuyện gì mới là không bình thường nhỉ, đúng không? Bồi Bồi? Điều này chẳng phải chứng tỏ Trương Tử Thanh tôi không có năng lực hành động hay sao?"
"Hả? Có ý gì?" Trong đầu Phương Bồi vẫn còn chưa kịp phản ứng, lời nói của Trương Tử Thanh cứ loạn xạ lên.
"Không hiểu?" Trương Tử Thanh rất nghiêm túc nhìn Phương Bồi.
Phương Bồi có chút khẩn trương, còn gật gật đầu.
"OK! Tôi nói cho em hiểu." Trương Tử Thanh nói rất thật tình. Vừa nói xong liền bắt lấy tay Phương Bồi kéo vào trong lòng mình, Phương Bồi hô nhỏ một tiếng, còn chưa kịp hiểu sao lại thế này, miệng Trương Tử Thanh đã chặn lại những lời kế tiếp của Phương Bồi.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng hít thở lưu động trong không khí.
"Cô......" Mặt Phương Bồi đỏ lên.
"Tôi cảm thấy như vậy rất bình thường." Trương Tử Thanh vô cùng đứng đắn:"Tôi biết Bồi Bồi cần thời gian, tôi cũng biết trong lòng Bồi Bồi thật ra cũng không cự tuyệt tôi, vì vậy, đừng suy nghĩ gì cả, để tôi dẫn em đi một đoạn đường tình yêu, được không? Hãy thử đi tiếp nhận, em có thể làm cho chúng ta đều hạnh phúc."
"Chúng ta?" Trong đầu Phương Bồi có chút hỗn loạn.
"Phải, em, còn có tôi. Khi tôi yêu em, chính là đem hạnh phúc của tôi giao vào tay em, nếu em đồng ý, như vậy em có thể cho tôi hạnh phúc. Tôi cũng tin tưởng, khi em chấp nhận tôi đi vào thế giới của em, khi em mở ra cánh cửa lòng của mình, em mới có thể cảm giác được tình yêu của tôi dành cho em, như vậy tôi mới có thể cho em hạnh phúc." Trương Tử Thanh giữ lấy mặt Phương Bồi, ngữ điệu thành khẩn.
"Tôi có thể làm cho cô hạnh phúc?" Phương Bồi nhắc lại những lời này, vẫn cảm thấy hạnh phúc là một từ quá xa xôi, không nghĩ tới ở trong lòng Trương Tử Thanh này, mình cũng có năng lực có thể làm cho người khác hạnh phúc.
"Hạnh phúc của chúng ta chỉ còn thiếu việc em mở cửa trái tim em." Trương Tử Thanh nhìn thẳng vào mắt Phương Bồi, thanh âm trầm thấp, tràn ngập mê hoặc:"Nhắm mắt lại, cảm nhận tôi."
Phương Bồi không nhắm mắt lại, lúc gương mặt Trương Tử Thanh dần dần phóng đại, Phương Bồi vẫn mở to hai mắt, nhưng ngay trước khi Trương Tử Thanh đặt đôi môi phủ lên đôi mắt mình, Phương Bồi đã làm theo lời cô.
Nụ hôn dịu dàng dừng ở trên mí mắt, rồi sau đó dời xuống, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má, sau đó vô cùng trân quý và lưu luyến ở bên môi.
Đôi môi nhẹ nhàng ma sát tựa hồ phát ra âm thanh rất nhỏ mà nhẵn nhụi, dưới đáy lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả bằng lời, lý trí hỗn loạn dần dần biến mất, sót lại trong đầu chỉ còn là phản ứng không thể làm gì......
***
Bốn người rốt cuộc không bắt kịp chuyến xe hơn chín giờ, ở bên cạnh người yêu thời gian dường như trôi rất nhanh, luôn muốn kéo dài, chỉ là bốn mắt giao nhau, cũng đủ làm cho tiếng kêu tích tắc của đồng hồ chạy nhảy hết một vòng, huống chi là chuyện ôm nhau, huống chi là trêu ghẹo tán tỉnh?
Chuyến xe mười hai giờ mang bốn người rời khỏi Shangri-La.
Xe này cũng không phải loại sang trọng, tài xế là một người đàn ông Tây Tạng. Khách trên xe, phần lớn là Tây balo, một cô gái người Tây với mái tóc dài màu vàng xinh đẹp tiêu khiển bằng một cuốn sách tiếng Anh rất dày. Chỉ là qua không bao lâu, liền bị phong cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Từ Shangri-La đến Đức Khâm, phải vượt qua mười mấy ngọn núi cao, cảnh sắc ngoài cửa sổ thỉnh thoảng biến đổi, tựa hồ ngọn núi tuyết đang ở ngay trước mắt, chậm rãi đi qua đàn bò cừu trên thảo nguyên yên tĩnh rộng lớn, xa xa thấp thoáng mấy ngôi nhà cùng đồng ruộng yên tĩnh tràn ngập hơi thở tươi mát, những đám mây trắng dường như đang vui đùa vờn quanh ngọn núi, tất cả đều rất đẹp......
Loại đãi ngộ này đối với bốn người suốt ngày nội tâm ưu tư hay luôn phiền não vì chuyện công việc thì chính là một trải nghiệm mới. Đi trên ngọn núi cao bốn ngàn mấy thước so với mực nước biển, cảnh sắc ngoài cửa sổ làm cho người ta có một loại rung động đến hít thở không thông. Trong cái cảm giác thiếu oxy nhẹ, nắm chặt tay người yêu, vô tư mỉm cười, cảm nhận hương vị tinh khiết trên núi, đó là gội rửa tâm linh, là sự thăng hoa của tình yêu.
"Từ thành phố đến nông thôn, chúng ta luôn ở bên nhau." Giang Bình thâm tình nhìn Dương Hi:"Từ xa lạ đến yêu nhau, chúng ta luôn ở bên nhau. Từ cô độc đến hạnh phúc, chúng ta luôn ở bên nhau. Từ quá khứ đến tương lai, chúng ta luôn ở bên nhau. Hi nhi, cảnh đẹp trong thiên hạ chỉ có thể cùng em thưởng thức, mới có thể làm người ta tràn ngập tình cảm. Cùng nhau đối mặt thế giới, cùng nhau đối mặt với bản thân chúng ta, cũng cùng nhau đối mặt với tương lai cùng hạnh phúc và trở ngại mà chúng ta sẽ gặp."
Dương Hi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nghiêng thân mình tựa vào vai Giang Bình:"Bởi vì gặp được Bình, nên em cảm thấy mình đang sống. Tất cả đều rất tốt đẹp. Rất lâu lắm rồi em mới cảm giác được cái gọi là hạnh phúc."
"Có thể cho em hạnh phúc, là thành tựu lớn nhất của tôi!" Giang Bình nắm chặt tay Dương Hi, một lát sau, lại cười khẽ:"Em nhìn cặp kia kìa."
Dương Hi miễn cưỡng xê dịch đầu đang tựa trên vai Giang Bình, xuyên qua khe hở giữa dãy ghế, nhìn đến vị trí phía trước, tay Trương Tử Thanh đã đặt trên đùi Phương Bồi.
"Làm gì đó?" Thanh âm Phương Bồi có chút mất tự nhiên.
"Lạnh." Trương Tử Thanh có vẻ vô lại nói.
"Ai kêu chị mặc ít như vậy, cũng không phải không biết Shangri-La rất lạnh!" Phương Bồi cau mày, nhìn thấy biểu hiện của Trương Tử Thanh rất không được tự nhiên, vừa đem tay của cô rời khỏi đùi của nàng, người mặt dày này lại nhích lại gần.
"Ai mà biết, tôi mỗi ngày nhớ em, làm sao còn có tâm tư đi để ý thời tiết." Trương Tử Thanh cười nham hiểm, nắm lấy tay Phương Bồi:"Bồi Bồi lạnh không?"
"Cứ đà này chắc lúc đến Đức Khâm thì chị đã chết cóng rồi." Phương Bồi lạnh lùng rút tay về.
"Chẳng phải có Bồi Bồi ở đây hay sao? Bồi Bồi là bác sĩ vĩ đại, tôi vô cùng sùng bái thiên sứ áo trắng, chỉ cần có em bên cạnh, tôi cảm thấy sẽ không có vấn đề gì cả." Trương Tử Thanh tiếp tục cười, cười đến không còn thấy tổ quốc.
"Được rồi được rồi, buồn nôn quá." Phương Bồi quay đầu không để ý tới Trương Tử Thanh.
"Thật sự lạnh mà." Trương Tử Thanh tiếp tục làm nũng.
Phương Bồi thở dài một tiếng:"Trong valy có áo dày, lấy mặc vào đi."
"Xuống xe lạnh hơn, vẫn là đến nơi rồi mặc, lúc này dựa vào Bồi Bồi là tốt rồi." Trương Tử Thanh tuyệt đối là người nói là làm, vừa nói xong thì người đã sát lại gần người bên cạnh.
Giang Bình và Dương Hi nhìn nhau cười, hài lòng dời ánh mắt hướng ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT