Đồng hồ treo tường đã chỉ hướng chín giờ, Dương Hi ở trong lòng Giang Bình ngủ rất sâu.

Giang Bình nhìn nàng thật lâu, sắc mặt tái nhợt đã lâu không thấy ánh mặt trời, khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ, đây là người trước đây lúc nào cũng kêu mình cút đi, giờ phút này tràn ngập yên tĩnh tốt đẹp như vậy. Trên thực tế, cái tốt đẹp này nên thuộc về nàng, thuộc về một người trẻ tuổi, xinh đẹp, có sự nghiệp, có được khỏe mạnh cùng ánh mặt trời, cũng có được tình yêu chân chính. Chỉ là vận mệnh sắp đặt, một người vô tội lại phải gánh chịu không thể thoát khỏi bóng tối trong lòng.

Giang Bình vô cùng thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi Dương Hi. Cả đời này, mình nhất định phải bảo vệ Hi nhi thật tốt, trả lại cho em cuộc sống hạnh phúc mà em nên có.

Tiếng chuông điện thoại của Dương Hi đột nhiên vang lên, Giang Bình giật mình, rồi khóe môi chợt lộ ra một nụ cười tươi. Đứa nhóc này lại đem bản nhạc violon 'Yêu Khi Giữa Thu' cài làm nhạc chuông.

Giang Bình tắt tiếng, sau đó nhẹ nhàng rút tay đang ôm Dương Hi ra, đi đến ban công, mới nhấn nút nghe.

"Hi nhi, con đang ở đâu, sao còn chưa về nữa." Thanh âm của Dương mẹ có chút lo lắng.

"Chào dì, là con." Giang Bình bình tĩnh trả lời, trong giọng nói mang theo cung kính.

"Ủa......Là Giang Bình sao? Hi nhi ở chỗ con? Phiền con đưa nó nghe điện thoại." Dương mẹ duy trì lịch sự, nhưng ngữ khí có chút không tốt lắm, dù sao đây là điện thoại của Dương Hi, theo lý, hai người không thật thân thì không nên nghe điện thoại của đối phương.

"Dì, là thế này, hôm nay con và Hi nhi cùng ăn cơm tối, cô ấy rốt cuộc đã nói con nghe chuyện xảy ra vào hai năm trước, cũng chính là nguyên nhân vì sao cô ấy lâm vào tự bế, sợ hãi ánh mặt trời. Con nghĩ chúng ta hẳn là nên vui mừng vì cô ấy cuối cùng đã có thể đối diện quá khứ mà cô ấy vốn không muốn nhắc tới, không thể không nói, đây là việc rất quan trọng trong quá trình bình phục tâm lý của cô ấy." Giang Bình nghe ra khẩu khí của Dương mẹ không tốt, vội vàng vào thẳng vấn đề.

"Hả? Nó.......là nguyên nhân gì?" Sự bất mãn của Dương mẹ lập tức biến mất, ngược lại biến thành quan tâm đối với quá khứ của Dương Hi.

"Dì, con nghĩ, đây là chuyện riêng của Hi nhi, dì cũng biết, làm bác sĩ tâm lý, yêu cầu nghề nghiệp là phải bảo vệ bí mật của bệnh nhân, bao gồm ba mẹ của bệnh nhân, dưới tình huống không giúp đỡ tích cực gì cho bệnh nhân, thì chúng con sẽ không tiết lộ bí mật của bệnh nhân. Con nghĩ, về chuyện quá khứ của Hi nhi, nếu Hi nhi muốn nói, sẽ chủ động nói với dì và Dương đổng." Trong lòng Giang Bình thở dài một tiếng, đoạn quá khứ kia, chỉ sợ không bao giờ có người nào có thể biết được từ miệng của Hi nhi nữa.

Bởi vì, chính Hi nhi cũng sẽ quên.

"Nhưng mà.......dì là mẹ của nó, Giang Bình, con không biết hai năm qua dì lo lắng cho nó cỡ nào sao? Nó là con gái duy nhất của dì, tâm huyết cùng tình thương cả đời này của dì đều đặt trên người nó, dì muốn biết đã xảy ra chuyện gì, dì muốn cùng con gái của dì vượt qua cửa ải khó khăn, muốn mở đường cho nó, bảo vệ nó, nhưng mà dì bất lực, Giang Bình, con có thể hiểu được cảm nhận của một người mẹ không? Tận mắt nhìn thấy Hi nhi từ một đứa nhỏ khỏe mạnh vui vẻ, biến thành một người không muốn gặp ai, không muốn ra ngoài, không muốn nói chuyện, mỗi ngày chỉ trốn trong phong bế tối tăm thậm chí còn điên cuồng không thể khống chế. Con có biết chuyện này đối với dì có ý nghĩa gì không?" Dương mẹ nói xong đã muốn nghẹn ngào.

Giang Bình không tự chủ mà gật đầu, thanh âm mềm nhẹ:"Con có thể hiểu được, con cũng biết tình trạng hai năm qua của Hi nhi làm cho dì chịu áp lực rất lớn. Hôm nay con báo tình hình của Hi nhi cho dì, không mong muốn chúng ta lôi lại chuyện cũ chỉ thuộc về cô ấy mà không muốn ai biết đó ra nữa, dì và Dương đổng, còn có con, chúng ta đều hy vọng tất cả cũng chưa từng xảy ra, Hi nhi vẫn là ngôi sao sáng hoạt bát. Phải không?"

"Đương nhiên, nhưng tất cả đã xảy ra rồi không phải sao?"

"Nhưng tất cả đều đã qua, dù chúng ta không kịp tham dự hoặc là không thể tham dự vào hai năm này, thì tất cả đến ngày hôm nay sẽ chấm dứt, không phải tốt hơn sao? Dì, nhắc lại chuyện kia đối với Hi nhi chính là làm cho cô ấy bị tổn thương một lần nữa, cô ấy đã vượt qua, chúng ta không cần phải truy cứu tiếp đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, con hôm nay giải thích chi tiết tình trạng của cô ấy cho dì biết, là vì, con còn muốn nói cho dì và Dương đổng: chờ Hi nhi trở lại bên hai người, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hai người cũng đừng hỏi cô ấy hai năm trước đã xảy ra chuyện gì. Con hôm nay chỉ muốn nói cho dì biết tình hình này, chỉ là muốn dì và Dương đổng biết cô ấy đã đi ra được một bước rất quan trọng, sự bình phục của cô ấy vô cùng tốt. Hy vọng dì và Dương đổng yên tâm."

Dương mẹ bên kia điện thoại có vẻ chần chừ. Làm một người mẹ, bà đương nhiên có khát vọng muốn biết chân tướng.

"Con lấy thân phận là một bác sĩ tâm lý mà đề nghị dì: đừng hỏi gì hết, đối xử với cô ấy như một người trưởng thành hai mươi bảy tuổi bình thường. Cô ấy sẽ ngày càng tiến bộ theo hướng dì đã tưởng tượng. Dì, đây là vì tốt cho Hi nhi, hy vọng dì có thể hiểu được."

"Dì hiểu......" Thanh âm Dương mẹ thấp xuống, có lẽ nguyên nhân xảy ra vấn đề cho con gái mình trong hai năm qua, cả đời này mình cũng không cách nào biết được nữa. Loại cảm giác này, giống như mình đã vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con gái, làm cho bà tràn ngập tự trách.

"Tối nay sau khi tụi con nói chuyện, cảm xúc của cô ấy không được ổn định, vì vậy con đã phụ đạo tâm lý cho cô ấy. Tình hình của buổi tối hôm nay phỏng chừng đã ổn, nhưng con vẫn muốn ở lại bên cạnh cô ấy để quan sát, con cần đảm bảo không xảy ra gì ngoài ý, dù sao, chuyện hôm nay đối với cô ấy mà nói là rất quan trọng, cho nên con để cô ấy ở lại nhà của con, hy vọng dì đừng lo lắng. Ngày mai con sẽ đưa cô ấy về." Giang Bình nói về chuyện ngủ lại của Dương Hi, nhưng nói một cách rất có lý lẽ.

"Nếu vậy làm phiền con chăm sóc Hi nhi." Dương mẹ còn chưa ý thức được con sói xám Giang Bình lại đem con gái của mình lên giường của cô rồi.

"Cũng nhờ dì chuyển lời cho Dương đổng, Hi nhi ở trong lòng ông ấy đã khôi phục lại như hai năm trước. Con gái của hai người vẫn là ngôi sao sáng trên thương trường." Giang Bình nói lời kết thúc.

"Ý của con là, nó sẽ về Phổ Dương đi làm?" Thanh âm Dương mẹ tràn ngập hưng phấn khó có thể tin.

"Nhất định sẽ như vậy."

Cúp điện thoại, Giang Bình tựa vào lan can, ánh mắt nhìn xa xăm, ánh đèn trong thành phố sáng rực, cuộc sống về đêm chỉ vừa bắt đầu tất nhiên tràn ngập ồn ào náo nhiệt, nhưng đèn đuốc cũng đủ thắp sáng cả một bầu trời đêm kia, sao vẫn không thể lấp đầy được sự vắng vẻ tịch liêu dưới đáy lòng.

Cái chết của chị, chân tướng đã rõ. Tên hung thủ mà mình căn bản không biết kia cũng đã bị nhận kết quả đáng có. Tất cả đều đã kết thúc rồi. Hai năm trước, khi mọi chuyện xảy ra, mình quy hết tội lỗi cho kẻ thứ ba là Dương Hi, vô hình trong đó, đem nỗi thống khổ mất đi người thân tự biến thành nỗi hận đối với người con gái mà chưa bao giờ gặp mặt.

Sau đó đến gần, ở bên cạnh nhau, loại hận này dần dần biến thành thương tiếc, biến thành trách nhiệm, biến thành động lực hy vọng cô ấy khôi phục khỏe mạnh.

Mà hiện tại, có thể dự đoán được không lâu sau, Hi nhi sẽ trở về quỹ đạo cuộc sống. Tất cả mọi thứ thật sự đã được giải quyết. Dường như, không còn yêu cầu gì mà mình phải chịu trách nhiệm, bất luận là thù hận, hay là trách nhiệm chữa khỏi bệnh. Khi tất cả đều biến mất, Giang Bình đột nhiên cảm thấy mình dường như đã bị áp lực nặng nề quấn chặt, cho nên không biết sau khi tất cả đều kết thúc, mình còn có gì nữa.

Nhưng dù sao chị cũng đã mất, mẹ cũng đã qua đời. Từng có một gia đình mỹ mãn, nay chỉ còn lại một mình. Một mình, đối mặt với Mỹ Diệp mà chị để lại, một mình đối mặt với thành phố quen thuộc lại xa lạ này.

Cũng từng có lúc yếu đuối, muốn buông tay mặc kệ, bỏ lại tất cả để rời khỏi thành phố này, một nơi mà mình rất muốn tránh xa. Cuộc sống độc lập, mình đã trải qua rất nhiều năm, nghĩ đến cũng không còn sợ hãi sự cô đơn. Nhưng mà không thể, bất luận mình đi đến đâu, sự thật đều đã khắc sâu vào trong lòng mình. Bỏ đi, sẽ cảm thấy có lỗi, đối với Mỹ Diệp không nghe không hỏi, là có lỗi đối với chị, rời khỏi thành phố này là có lỗi đối với mẹ.

Nơi này lưu lại hơi thở của họ. Còn có cô gái chưa từng gặp mặt mà mình rất hận.

Giang Bình cười khổ, thì ra, cho dù mình là bác sĩ tâm lý, cho dù mình biết rất rõ ràng phải làm thế nào có thể điều tiết trạng thái tâm lý, trái tim kia của mình, cũng tương tự cần ngụy trang để chống đỡ——thân tình, hoặc là thù hận, hoặc là tình yêu.

Mà hiện tại, tất cả đều kết thúc, ngay cả chân tướng năm đó, mình cũng dứt khoát làm cho Hi nhi quên đi, hai năm này, chuyện thật duy nhất, chính là Hi nhi không thể nào đủ khả năng để chịu đựng một quá khứ bi thảm như vậy, gần như sụp đổ hoàn toàn trong hai năm qua. Mà từ nay về sau, chỉ có thể chôn sâu trong lòng mình. Suốt đời này, sẽ không chia sẻ cho bất kỳ ai, cũng không cùng bất kỳ ai đề cập đến nữa. Giống như quá khứ khó qua của rất nhiều bệnh nhân tâm lý khác, đều dừng lại khi đến với mình——thu nhận thống khổ của họ, giải phóng đau khổ của họ, chỉ có ký ức của mình như biển cả, từng chuyện từng chuyện một, có thể quên liền quên, không thể quên, thì chìm vào lòng biển.

Mà chuyện lần này, tất nhiên là không thể quên!

Giang Bình thở dài một tiếng, xoay người vén lên bức màn dày, kéo ra cửa kính, sau đó dừng lại, thích ứng một chút bóng tối. Sau đó cởi đồ lên giường, đem Dương Hi vẫn ngủ say trên giường ôm vào lòng:"Bảo bối, ngủ ngon!"

Dương Hi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Giang Bình vẫn không rời đi. Không đi chuẩn bị bữa sáng phong phú, không rời giường đi kéo bức màn dày cộm ra, vì vậy trong phòng vẫn tối giống như ban đêm. Nhưng cô đã sớm tỉnh. Ở trong bóng tối nhu tình như nước mà nhìn Dương Hi.

Dương Hi mở to mắt, liền nhìn thấy Giang Bình ôn hòa cười, đôi môi mềm mại của cô hôn lên trán nàng, yêu thương hôn lấy hôn để:"Bảo bối của tôi, thiên sứ của tôi, chào buổi sáng!"

Dương Hi chớp mắt:"Cục cưng, chào buổi sáng! À......em nằm mơ."

"Ồ? Mơ như thế nào?" Giang Bình cười dịu dàng, ánh mắt trong suốt.

Dương Hi chuyển động người, đem thân mình chôn sâu vào trong lòng Giang Bình:"Cũng không thể xem như nằm mơ, mà là nhớ lại đi, chính là hôm qua lúc ăn tối em kể với Bình chuyện hai năm trước, em tối qua nằm mơ lại thấy, hơn nữa rất rõ ràng, giống như một lần nữa trải qua vậy."

"Vậy bảo bối kể cho tôi nghe một chút đi." Giang Bình vẫn bình tĩnh chờ đợi, giống như lòng biển từ lâu đã có thể chứa bất kỳ câu trả lời gì.

Dương Hi xê dịch thân mình:"Em ngày đó lái xe đi ngang qua hiện trường tai nạn xe, ma xui quỷ khiến ngừng xe nhìn, cảnh sát 120 đều bận rộn xử lý hiện trường, xung quanh có rất nhiều người đứng xem, em nhìn thấy người lái xe kia đã chết, chính là Lương Thấm. Bình biết không, cảnh sát nói hắn say rượu lái xe hơn nữa không cài dây an toàn......Quả nhiên là ông trời có mắt, người này hại Sở An, chính mình cũng khó thoát khỏi cái chết."

"Đúng vậy, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới. Cho dù hắn thoát khỏi sự chế tài của pháp luật, cũng tránh không khỏi sự trừng phạt của ông trời." Giang Bình ôm Dương Hi——Nàng đã quên màn huyết án kia, quên bên cạnh Lương Thấm còn có mình. Đã quên!

"Em nghĩ, có cơ hội, em hẳn là đi gặp Sở Hạnh của Mỹ Diệp." Dương Hi có chút cảm khái.

"Hả? Vì sao?" Tâm Giang Bình nhảy dựng, Dương Hi biến chuyển thế này đúng là ngoài dự đoán của cô.

"Sau khi Sở An gặp chuyện không may, em vẫn luôn không chấp nhận chị ấy đã đi, cho nên vẫn không muốn đi bái tế Sở An, bởi vậy, ngay cả mộ phần của chị ấy ở đâu em cũng không biết......Giang Bình, Bình sẽ không để ý việc em đi gặp chị ấy chứ!" Đó dù sao cũng là người yêu trước đây, giờ cùng người yêu hiện tại đề cập đến, Dương Hi cũng lo lắng đến cảm nhận của Giang Bình.

"Đương nhiên sẽ không để ý." Thanh âm Giang Bình giống như thở dài, xem ra thời gian phơi bày tất cả mọi chuyện, đã không còn xa:"Đợi chúng ta đi Vân Nam về, tôi đưa em đến Mỹ Diệp gặp Sở Hạnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play