"Thật sự rất trùng hợp, không nghĩ tới ở trong này cũng có thể gặp phải cô, xem ra chúng ta rất có duyên nha. Đến đây chơi bóng sao?" Trương Tử Thanh mặc đồ thể thao, đi tới đi lui trong trường, vốn muốn gặp Giang Bình, không ngờ Giang Bình thì không thấy, ngược lại thấy được vẻ mặt buồn bực không vui của Phương Bồi.
Phương Bồi lịch sự cười lại, có chút cho có lệ, nàng đương nhiên biết Trương Tử Thanh muốn tới, Giang Bình thế nhưng còn ở trước mặt nàng gọi điện cho Trương Tử Thanh:"Đúng vậy, chơi bóng."
"Có hẹn bạn sao?" Trương Tử Thanh đương nhiên cũng biết rõ còn cố hỏi, lúc sáng, Giang Bình đã gọi điện thông báo cô đến tìm Phương Bồi bóng đèn lớn này.
"Vẫn còn chưa đến." Phương Bồi có chút không yên lòng, lúc nãy ở trên xe cùng Giang Bình nói chuyện đã không thoải mái, một bụng lửa giận, lại không thể phóng thích. Nghĩ nghĩ, Phương Bồi nhìn lại trên người Trương Tử Thanh:"Nhưng mà, hẹn ở sân bóng trong trường đại học thật là ý kiến hay, làm cho người ta nhớ đến thời gian đại học."
"Đúng vậy, thời gian đại học tuyệt vời, tuổi trẻ tràn đầy tinh thần phấn chấn, lãng mạn, đơn thuần, còn có sức sống vô tận. Rất nhiều khi, muốn đi tìm quá khứ, nhưng tìm tới tìm lui mới phát hiện, thì ra mình đã dần dần rời xa đoạn năm tháng kia, thậm chí trí nhớ cũng bắt đầu bị tàn phá. Muốn giữ lấy, nhưng trí nhớ không toại lòng người, đã dần dần bị bám bụi, vì vậy, ngẫu nhiên đến trường học thật sự là lựa chọn tốt." Ánh mắt Trương Tử Thanh nhìn xa xăm, đảo qua trên sân bóng, hôm nay là ngày cuối tuần, người tập thể dục rất nhiều, có người chơi bóng, có người tản bộ. Bọn trẻ không có áp lực lên lớp, tạm thời không có áp lực công việc đang tận hưởng cuộc sống nhàn nhã của đời người.
Trương Tử Thanh nói xong, hai người cũng bắt đầu chậm rãi đi về hướng sân bóng. Giang Bình và Dương Hi đi bưu điện, phỏng chừng chờ một lát là sẽ đến. Trong lòng hai người đều có chuyện, nhưng không ai muốn nói rõ.
"Cô và Giang Bình là cùng khoa phải không? Vậy, cô ấy cũng học tâm lý học?" Phương Bồi rốt cuộc vẫn hỏi ra, Giang Bình nói ra những lời chính nghĩa như vậy, Phương Bồi không biết mình thật sự đoán sai hay không.
"Hả? Thật giống như hôm nay chúng ta tình cờ gặp nhau, nhưng cô quan tâm thật ra là bạn học của tôi. Hơn nữa còn là bạn học mà tôi cũng không quen thân. Với tôi mà nói, chuyện này thật sự là đả kích mà, chẳng lẽ trong ánh mắt của Bồi Bồi cũng chỉ có cậu ấy, nhìn không thấy tôi trước mặt sao?" Trương Tử Thanh nhướng mi cười, nửa đùa nửa chọc ghẹo nói. Xem ra hôm nay Giang Bình lần thứ hai gọi điện cho mình, rõ ràng là đang ở cùng với Phương Bồi và Dương Hi. Hơn nữa, Giang Bình trước mặt Phương Bồi gọi mình đến, giữa những người này lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?
Khẩu khí của Giang Bình lúc đó có vẻ lạ lại có chút không tốt, muốn tìm mình, tất nhiên là liên quan đến Phương Bồi. Trước mặt Dương Hi, có thể làm cho Giang Bình khó chịu, hơn nữa cần gọi mình vào, tất nhiên là liên quan đến vấn đề thân phận của cậu ấy. Giang Bình cần mình giúp cậu ấy giải vây.
"Không, tôi không phải ý đó, nhưng mà tôi rất muốn biết, cô ấy có phải là bác sĩ tâm lý hay không. Cô biết không, tôi đối với bác sĩ tâm lý rất có hứng thú." Phương Bồi không muốn bỏ qua, một lát nữa Dương Hi và Giang Bình đến đây, lúc đó mình sẽ không tiện hỏi nữa.
"Sao tôi lại không cảm thấy cô đối với người bác sĩ tâm lý trước mặt này có hứng thú nhỉ?" Trương Tử Thanh có chút thầm oán nhìn Phương Bồi, cho đến khi chân mày Phương Bồi cau lại, muốn giải thích, Trương Tử Thanh mới nở nụ cười:"Đùa với cô thôi, cậu ấy à, tôi đã nói rồi, tôi và cậu ấy không phải quen thân, nhưng mà cậu ấy không phải bác sĩ tâm lý. Hôm qua chúng tôi cũng mới gặp mặt tán gẫu thôi, cậu ấy làm kinh doanh, hình như là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Phổ Dương gì đó."
"Là như thế sao?" Phương Bồi nhíu mày, chẳng lẽ mình thật sự nghĩ sai rồi. Cô ta thật sự chính là trợ lý của Dương đổng?
Trương Tử Thanh từ trong ánh mắt nghi hoặc của Phương Bồi nhìn ra được nàng cũng không tuyệt đối xác định thân phận của Giang Bình, lại nở nụ cười:"Nhưng mà không sao, cậu ấy hôm nay hẹn tôi chơi bóng, nếu cô muốn làm quen với cậu ấy, tôi có thể giới thiệu hai người. Những nghi vấn của cô, đều có thể trực tiếp hỏi cậu ấy."
Phương Bồi há miệng nhưng không thể nói được gì, nếu nói Giang Bình thật sự không phải bác sĩ tâm lý, như vậy mình ở trên xe Giang Bình chỉ trích cô ta như vậy thật vô lễ, chỉ sợ cách nhìn của Dương Hi đối với mình càng thêm không tốt.
"Bồi Bồi, cô hôm nay hẹn ai chơi bóng?" Trương Tử Thanh bỏ qua đề tài này.
"Dương Hi, chính là đại tiểu thư của tập đoàn Phổ Dương mà cô nói." Trong lòng Phương Bồi thở dài một tiếng, hai người đó chắc cũng sắp đến rồi. Lúc ở trên xe, lời nói kia của mình với Giang Bình, Dương Hi nhất định đã nghe hết, nhưng với cách nói chuyện sắc bén của Giang Bình, chỉ sợ rất dễ dàng làm cho Dương Hi xóa bỏ nghi ngờ.
"Ồ? Dương tiểu thư? Tôi thế nhưng có quen. Thật sự không ngờ, tôi nghĩ đến nhân vật như đại tiểu thư Dương gia muốn chơi bóng như vậy, nhất định là chơi golf, bowling gì đó, không ngờ còn chạy đến trường học chơi bóng rổ." Trương Tử Thanh ra vẻ ngạc nhiên.
"Cô biết Dương Hi?" Ánh mắt Phương Bồi lập tức sáng lên, sao tới lui đều là những người quen biết nhau nhỉ.
"Đúng vậy, cô là bác sĩ gia đình của Dương gia, vậy cô nhất định biết Dương đại tiểu thư này hai năm qua thường xuyên đến chỗ bác sĩ tâm lý, thực trùng hợp, tôi cũng được xuất hiện trong hàng ngũ bác sĩ tâm lý này, vì vậy, Dương đại tiểu thư từng là bệnh nhân của tôi."
"Thì ra là như vậy."
"Tuy nhiên, lúc tôi gặp Dương tiểu thư, cô ấy còn vô cùng chán ghét đi ra ngoài, xem ra hôm nay đã tốt lên rồi nhỉ, không biết là vị chuyên gia nào đã giúp Dương tiểu thư khỏe lại, tôi rất muốn thỉnh giáo." Trương Tử Thanh biểu hiện cũng rất có hứng thú. Thực tế, đợi xong chuyện này rồi, mình phải thật sự tìm Giang Bình tìm hiểu một chút.
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, có lẽ, là công lao của vị bạn học kia của cô." Phương Bồi cười khổ một tiếng.
"Ai?"
"Chính là vị bạn học mà cô gọi là Giang Bình kia." Thanh âm Phương Bồi thấp xuống.
"Cậu ấy? Cậu ấy đâu phải là bác sĩ tâm lý." Trương Tử Thanh biểu hiện kinh ngạc.
"Cô ấy là trợ lý Dương đổng, hai tháng nay đều bên cạnh chăm sóc Dương đại tiểu thư."
"Chẳng trách cô hôm nay nhắc đến tên Giang Bình, thì ra các người cũng biết nhau, nhưng nếu các người biết nhau rồi, sao cô còn ngược lại hỏi tôi này nọ về cậu ấy?" Ánh mắt Trương Tử Thanh đảo qua Phương Bồi, trên mặt Phương Bồi có một tia xấu hổ, xem ra, cô ấy thật đúng là thích Dương Hi, coi Giang Bình là tình địch rồi.
"Được rồi, họ có lẽ đã đến, chúng ta qua đó xem đi." Phương Bồi che giấu xấu hổ của mình, xoay người đi về sân bóng đã hẹn.
Trương Tử Thanh đi phía sau Phương Bồi, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước nhanh theo:"Bồi Bồi có bạn trai chưa?"
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Phương Bồi nghe được câu này, mới hơn nửa tiếng trước, chính từ những lời này mà mình với Giang Bình mới gây náo loạn một trận, lúc này nghe lại, Phương Bồi cảm thấy có chút chói tai, ngữ khí đáp trả cũng không tốt:"Không có, nhưng mà, bác sĩ Trương không cảm thấy cô rất tò mò sao?"
"Ồ? Hình như tâm trạng của Bồi Bồi không tốt thế nào ấy nhỉ. Không biết người bạn mới này như tôi có thể may mắn trở thành đối tượng để cô giãi bày hay không?" Trương Tử Thanh cũng không nổi giận, đi ở bên cạnh Phương Bồi.
Phương Bồi thở dài một tiếng:"Cô nói, yêu một người có sai không?"
"Đương nhiên không có sai. Bồi Bồi gặp vấn đề tình cảm à? Tôi có thể làm người nghe miễn phí và người cố vấn miễn phí cho cô...... Thế nào?" Trương Tử Thanh mỉm cười, thanh âm ôn hòa.
Phương Bồi dừng lại cước bộ nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
Trương Tử Thanh hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng:"Bồi Bồi không cần lo lắng, đạo đức của bác sĩ tâm lý sẽ biết giữ bí mật. Tôi có thể giúp cô trút bầu tâm sự nhưng tất cả chỉ có tôi biết, sẽ không nói với Giang Bình, cũng sẽ không nói với Dương Hi, sự thật là, tôi và hai người kia cũng không quen thuộc gì. Cô không cần quá lo."
"Vì sao? Chúng ta rất quen thuộc sao?" Phương Bồi biết câu hỏi này không lịch sự, nhưng đối mặt với nụ cười ôn hòa thân thiết của Trương Tử Thanh, nàng vẫn nhịn không được mà thốt ra—đây là điểm mạnh của bác sĩ tâm lý, lúc cô ấy muốn bạn mở rộng cửa lòng đối với cô ấy, thì thanh âm, ánh mắt của cô ấy đều sẽ mang lại cho bạn cảm giác bao dung ấm áp, tựa hồ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô ấy đã đọc hiểu được tâm tư của mình, nói ra, không phải không lễ phép, không nói ra, dường như cô ấy cũng hiểu được.
"Chúng ta không phải đã quen thuộc rồi sao? Bồi Bồi, người và người quen biết nhau, đều không phải nhất định là thời gian rất dài, khi duyên phận đến, gặp nhau, có lẽ chỉ cần nhìn nhau một cái, có thể phát hiện một loại hơi thở thân mật, làm cho người ta muốn tới gần. Con người có từ trường, khi hai người ý trời sắp đặt có duyên gặp gỡ thì sẽ có loại cảm giác gặp được người ấy trong cả ngàn vạn người, cảm giác chỉ có người ấy trong ngàn vạn người. Không có loại cảm giác này thì con người sẽ cô độc, khi có được loại cảm giác này, tôi không thích chối bỏ nó." Ngữ điệu Trương Tử Thanh ôn hòa.
"Ý của cô nói, cô gặp được tôi còn có cảm giác như vậy?" Phương Bồi cười rộ lên, Trương Tử Thanh nói chuyện thật làm người ta thích.
"Đúng vậy, ở quán cà phê gặp được cô, cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết, cô làm cho tôi đột nhiên tràn ngập tưởng tượng về tương lai. Đây là loại cảm giác kỳ diệu, giống như, cuộc sống của cô vốn đang rất êm đềm, nhưng khi cô gặp được người ấy, liền giống như mặt trăng trong nước, mặc dù không hề có động tĩnh, nhưng cũng đã có sinh mệnh rồi."
"Nói chuyện với cô cũng thật giống như với nhà thơ." Phương Bồi cười:"Nếu cô là đàn ông, nhất định có thể làm cho mấy cô gái vô cùng vui vẻ, hiểu được lòng của con gái, lại biết nói như thế nào để làm người khác thích nghe, không làm người ta nổi giận, và lại tràn ngập cảm giác hài hước. Không biết bác sĩ tâm lý có phải đều có đặc điểm như vậy hay không."
"Đương nhiên không phải, bác sĩ tâm lý chỉ là một ngành nghề, nhưng có lẽ đó là cách nhìn của cô đối với bác sĩ tâm lý, giống như cách nhìn của tôi đối với bác sĩ. Ở trong lòng tôi, bác sĩ đều thân thiện dễ gần, làm cho người ta có cảm giác an toàn. Hơn nữa, tôi không phải là người đàn ông mà cô gái nào cũng làm cho vui vẻ nha, chẳng lẽ Bồi Bồi ở bên tôi không vui sao?"
"Không, ở cùng với cô thật sự rất vui."
"Vậy sao cô không nói với tôi những chuyện trong lòng? Có lẽ tôi có thể giúp cô đưa ra ý kiến." Trương Tử Thanh quay trở lại đề tài lúc nãy.
Phương Bồi cắn nhẹ môi dưới, hai tay cắm trong túi quần, thân mình vô thức khẽ dao động, dường như do dự một lát, sau đó lại thoải mái cười:"Kỳ thật gặp được cô, tâm tình cũng tốt lên rồi, không có gì, chỉ là tôi yêu một người, mà người đó không yêu tôi."
"Người đó có biết được cô yêu không?" Trương Tử Thanh rút lại nụ cười trên mặt, tỏ vẻ thân thiết.
"Có lẽ......có lẽ, đợi lần sau sẽ tâm sự tiếp với cô." Phương Bồi nhún vai, dùng ánh mắt hướng tới sân bóng ý bảo cùng nhau vào.
Trương Tử Thanh quay đầu nhìn lại, thì ra là Giang Bình và Dương Hi đã đến.
"Cô nói, trong tình yêu, con người có đôi khi vì sao ngốc như vậy, luôn học cách không muốn buông tay." Ánh mắt Phương Bồi nhìn về hướng Giang Bình và Dương Hi, có chút cảm khái nói.
Trương Tử Thanh chăm chú nhìn gương mặt Phương Bồi, trên mặt nàng có chút mất mát.
- --
Merry Christmas!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT