Ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi vào trong phòng, phủ một tầng ánh sáng trên giường, Dương Hi ôm cái gối đầu mà trước đây thuộc về Giang Bình đang từ từ tỉnh lại.

Tất cả đều không có thay đổi, phòng vẫn là phòng này, ánh mặt trời vẫn như cũ mỗi sáng sớm chiếu vào cùng một góc độ, chính là đã không có Giang Bình.

Chính là không có Giang Bình, cho nên tất cả mới trở nên chán nản như vậy.

Không có Giang Bình ở bên cạnh, ban đêm có chút khó có thể ngủ ngon, cái ôm ấm áp và hơi thở quen thuộc không có ở đây, tất cả đều có vẻ xa lạ trong không gian yên tĩnh. Buổi sáng khi tỉnh dậy, bên cạnh thiếu đi cái người với vẻ mặt tươi cười kia, Dương Hi có chút không thích ứng. Có loại thói quen, chỉ thuộc về người yêu, một khi rời đi, cái loại mất mát này bất luận kẻ nào cũng đều không thể bù lại.

Trên di động hiện tám giờ mười lăm. Dương Hi gọi điện cho Giang Bình.

"Bảo bối, dậy rồi? Ngủ có ngon không?" Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thân thiết của Giang Bình.

Dương Hi còn có chút mơ hồ đắm chìm trong thanh âm quen thuộc, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:"Không có Bình ở đây, em không quen."

Tâm Giang Bình bị một câu mềm mại này hung hăng đụng một cái, trong lòng sinh ra tràn đầy nhu tình, hận không thể lập tức đem người mới từ trong mộng đẹp bước ra này ôm vào trong ngực mà hôn dồn dập:"Ngoan, rất nhanh có thể bên nhau. Cho dù tôi không ở đó, tâm của tôi cũng ở bên cạnh em."

"Muốn ôm Bình ngủ à." Dương Hi nhắm mắt lại, nghiêng thân mình, đặt điện thoại di động áp dưới lỗ tai, bỉu môi thầm oán.

"Tôi cũng muốn ôm em ngủ lắm, em không có ở đây, cảm thấy trong lòng như thiếu cái gì, rất vắng vẻ. Nhưng mà, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh chúng ta có thể ở bên nhau." Giang Bình nói xong cười cười:"Bảo bối à, nên rời giường đi, tôi lập tức qua đón em."

Cúp điện thoại, Dương Hi ở trong chăn nhớ lại thanh âm mềm mại mà tràn ngập yêu thương của Giang Bình, mãi đến khi Dương mẹ kêu nàng, nàng mới từ trên giường đứng lên.

"Nhanh lên, Hi nhi, lát nữa chẳng phải còn phải đi bưu điện sao? Còn phải chơi bóng. Con mau rời giường ăn điểm tâm." Dương mẹ đối với căn phòng tràn ngập ánh sáng của Dương Hi thì vô cùng hài lòng, đây là tiến bộ thật lớn.

"Dạ con biết rồi. Thời gian hẹn Giang Bình là chín giờ, cô ấy sẽ đến đón con. Nếu trễ thì con và Giang Bình sẽ ăn sáng bên ngoài luôn ạ." Dương Hi vừa mặc quần áo, vừa nói với Dương mẹ.

"Nhưng mà, Phương Bồi sắp đến rồi, mẹ nghĩ con phải chuẩn bị thật tốt để đi ra ngoài trước khi cô ấy đến." Dương mẹ cười nhìn Dương Hi.

"Cái gì? Mẹ, Phương Bồi đến đây làm gì?" Tay đang mặc đồ của Dương Hi khựng lại giữa không trung, biểu hiện vốn đang vui vẻ lười nhác lập tức như bị đóng băng, thậm chí giữa trán cũng nhăn lại hình chữ xuyên (川).

"Hôm nay con phải ra ngoài chơi bóng mà, bác sĩ Phương đi cùng con đi, như vậy cô ấy có thể phán đoán được tình trạng của con, hơn nữa, nếu lúc chơi bóng xảy ra chuyện gì, có cô ấy ở đó, mẹ và ba con cũng yên tâm." Dương mẹ để ý thấy Dương Hi không vui. Tuy nhiên, bà và Dương Khanh đã thương lượng kỹ, tận lực giảm bớt thời gian Dương Hi và Giang Bình ở riêng với nhau. Mà Phương Bồi không thể nghi ngờ là bóng đèn thích hợp nhất.

"Đây là chủ ý của ai? Của ba?" Thanh âm Dương Hi tỏ vẻ bất mãn.

Dương mẹ ngẩn người, đi đến trước mặt Dương Hi:"Hi nhi, có vấn đề sao?"

"Con cảm thấy, đi ra ngoài chơi bóng là việc riêng của con, con không hy vọng đi ra ngoài chơi cũng cần phải đi cùng bác sĩ, con không yếu ớt như vậy, Phương Bồi cái gì cũng không làm được, chỉ biết quấy rầy con đi ra ngoài chơi, nếu đây là chủ ý của ba hoặc là mẹ, xin hai người kêu cô ta không cần đến đây." Thái độ Dương Hi kiên quyết. Hôm nay là ngày mình hẹn với Giang Bình, sao có thể để cho Phương Bồi cái bóng đèn này đi cùng? Mình vốn không thích cô ta, huống chi ánh mắt khi cô ta nhìn Giang Bình luôn rất kỳ, cũng không biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào. Điều không tốt nhất là, có cô ta ở đó, vậy mình và Giang Bình phải chú ý bảo trì khoảng cách, nếu không để cô ta biết quan hệ hai người, rất có khả năng sẽ nói với ba.

"Hi nhi, sao con lại bướng bỉnh như vậy? Con có biết ba con lo cho con nhiều lắm không. Phương Bồi là bác sĩ, có cô ấy, ba con và mẹ mới dám yên tâm để cho con ra ngoài." Lời nói Dương mẹ nghiêm túc.

"Giang Bình sẽ chăm sóc con, hơn nữa khi ba mẹ không có ở nhà thời gian dài như vậy, cũng chỉ là Giang Bình chăm sóc con, cô ấy biết tình trạng của con, cô ấy càng hiểu con hơn Phương Bồi." Dương Hi kiên trì.

"Hi nhi, nói với mẹ, có phải con chỉ muốn chơi với Giang Bình?" Thanh âm Dương mẹ thấp xuống, ánh mắt lại chăm chú nhìn biểu hiện của Dương Hi. Đối với chuyện kêu Phương Bồi đến, Dương Hi phản cảm như thế, Dương mẹ không thể khể không lại nghĩ đến quan hệ của Dương Hi và Giang Bình.

Dương Hi từ trong ánh mắt của Dương mẹ nhìn thấy một tia thăm dò, nhất thời hiểu được từ "chơi" này trong miệng mẹ có một ý nghĩa khác. Nàng không đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn thẳng Dương mẹ:"Đúng vậy mẹ, Giang Bình là người duy nhất hiểu con, cô ấy biết con cần cái gì, cô ấy hiện tại là người bạn duy nhất của con."

Dương mẹ nhìn ánh mắt Dương Hi, lại cảm thấy khó có thể phán đoán. Hôm qua hỏi Giang Bình, mình vẫn chưa tìm được đáp án, hôm nay hỏi con gái, mình vẫn như cũ không thể có được đáp án. Dương mẹ rất muốn hỏi có phải Dương Hi thích Giang Bình hay không, nhưng lời nói bên miệng, lại ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng thì đem những lời này nuốt trở vào.

Thở dài một tiếng, hai tay Dương mẹ giúp Dương Hi mặc quần áo:"Hi nhi, con biết không, mẹ và ba con đều hy vọng thân thể con khỏe mạnh, hy vọng con có thể vui vẻ lên. Lúc này đây, mẹ và ba con trở về nhìn thấy con chuyển biến, vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui vẻ, ba mẹ rất cảm tạ Giang Bình, cô ấy cùng con, cho con có bạn, có vui vẻ. Mẹ và ba con cũng vô cùng vui mừng, bởi vì, ba mẹ thấy được sự cố gắng của con, thấy được Hi nhi cố gắng sửa đổi bản thân, làm cho mình quay về xã hội, sống lạc quan, nhưng mà, xã hội này rất lớn, ngoại trừ Giang Bình, con hẳn là học cùng người khác tiếp xúc, đi tìm hiểu và tiếp nhận những người khác, được không? Hi nhi, mẹ và ba con, đều rất hy vọng nhìn thấy con của hai năm trước, sáng sủa như vậy, khỏe mạnh như vậy, có năng lực như vậy, con là niềm tự hào của ba mẹ!"

Dương Hi há miệng muốn nói, lại chưa thể nói gì, lời nói của mẹ mang theo tình yêu bao la đối với con gái. Dương Hi biết, hai năm này, ba mẹ đã lo lắng cho mình rất nhiều, hôm nay mẹ nói đến như vậy, mình sao còn có thể vì tư tình bản thân mà cự tuyệt ý tốt của ba mẹ đây!

"Hi nhi, xuống ăn điểm tâm đi." Dương mẹ kéo tay Dương Hi, kết thúc cuộc nói chuyện.

Lúc Phương Bồi đến, vừa lúc bữa ăn sáng xong.

"Hy vọng không quấy rầy mọi người." Phương Bồi vào cửa, ánh mắt dừng trên người Dương Hi:"Dương tiểu thư cảm thấy thế nào?"

"Vô cùng tốt." Ánh mắt Dương Hi có chút lạnh:"Cô là chuẩn bị cùng tôi chơi bóng hay là xem tôi chơi bóng?"

"Nếu Dương tiểu thư cần, có thể cùng chị chơi, nhưng nhiệm vụ của tôi là quan sát thương thế trên chân của chị, hơn nữa bảo đảm không có gì ngoài ý." Phương Bồi cố tình bỏ qua cảm giác mất mát trong lời nói của Dương Hi. Đúng vậy, mình quấy rầy đến Dương Hi và Giang Bình. Tuy nhiên, Phương Bồi hiểu được ý của Dương Khanh, chính là không thể để cho Dương Hi và Giang Bình phát triển hơn nữa.

Hơn nữa, Giang Bình người này, thật sự quá khó để hiểu biết. Cô ta là bác sĩ tâm lý.

Dương Hi mặc kệ lời nói của Phương Bồi, không lâu sau, Giang Bình gọi điện đến:"Hi nhi bảo bối, chuẩn bị xong chưa? Tôi đang ở trước cửa nhà em."

"Trên xe còn có đồ đạc cần gửi đến Đức Khâm phải không?" Thanh âm Dương Hi không tự giác trở nên mềm mại. Người cũng đi về hướng ban công.

"Đúng vậy, nhưng không cần lo, mấy thứ kia cũng không chiếm được vị trí của em. Trừ phi, Hi nhi của tôi muốn cùng tôi ở phía sau xe mà làm một màn kích tình." Giang Bình trong điện thoại lại tiếp tục ba hoa, chỉ một đêm xa nhau, mà lại vô cùng tưởng niệm, muốn nhìn thấy người mình âu yếm, tâm tình lúc nào cũng rất tốt.

Dương Hi nghe Giang Bình bên kia nói hưu nói vượn, trước mặt ba mẹ cũng không thể nói gì, chỉ có thể thay đổi đề tài:"Hy vọng phía sau còn có chỗ."

"Sao? Còn có người muốn đi?" Tâm tình tốt đẹp của Giang Bình bị lời nói này của Dương Hi làm giảm đi phân nửa. Là mẹ Hi nhi? Nhưng mà hôm qua đã nói không đi rồi mà? Với tính cách của Dương Khanh hẳn là cũng sẽ không đi.

"Bác sĩ Phương đến đây, cô ta cùng đi với em, phụ trách an toàn của em, xem xét thương thế trên chân của em." Dương Hi có chút bất đắc dĩ nói. Tay nàng đẩy cửa thủy tinh ra, đến trên ban công, nhìn một cái liền thấy xe Corolla của Giang Bình.

"Ừ, có lẽ, cô ta cần tự lái xe mình, bởi vì đồ đạc phía sau có vẻ nhiều." Thanh âm Giang Bình khôi phục bình tĩnh——Dương Khanh sắp xếp Phương Bồi? Xem ra người này gần đây xuất hiện liên tục.

"Được, vậy Bình đợi một lát nha, em xuống liền." Dương Hi hướng về xe vẫy tay, cúp điện thoại.

Dương Hi quay vào nhà nói với Phương Bồi:"Sau xe Giang Bình để đồ nhiều rồi, có lẽ bác sĩ Phương cần lái xe của mình đi. Hơn nữa chúng tôi cần đi bưu điện trước, bác sĩ Phương có thể trực tiếp đến sân bóng chờ chúng tôi. Không cần chạy tới chạy lui."

Phương Bồi lại mỉm cười nói:"Thật sự không đúng lúc, xe của tôi đem đi bảo trì rồi, hôm nay là đi taxi đến, tôi còn nghĩ có thể theo xe Dương tiểu thư, xem ra chỉ có thể chịu chật một chút."

Dương mẹ nhìn Dương Khanh, nhưng mà Dương Khanh không có biểu hiện gì, Dương mẹ cũng không nói gì nữa. Dù sao trong gara của Dương gia còn có ba chiếc xe có thể dùng, Phương Bồi hoặc Dương Hi đều có thể lái đi. Nhưng Dương Khanh hiển nhiên cũng không muốn Dương Hi và Giang Bình ở riêng với nhau, cho nên không có nói ra. Mà Dương Hi lại muốn cùng Giang Bình ngồi cùng một xe cho nên cũng không cần nói làm gì.

Xem ra đành phải ủy khuất bác sĩ Phương cùng ngồi với một đống hàng hóa rồi.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Dương Hi nhún vai, bám đuôi rất chặt, cha mẹ rất gian, Dương Hi không còn gì để nói. Tuy nhiên cần phải gặp Giang Bình rồi, đợi sau khi gặp Giang Bình rồi nói tiếp cũng được.

Mà lúc này Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, gọi điện cho Trương Tử Thanh.

"Sao sớm vậy?" Trương Tử Thanh không nghĩ tới Giang Bình gọi điện sớm như vậy.

"Một tiếng sau, sân bóng rổ ngoài trời ở khu Đại Nam, cậu có thể chọn đến sớm một chút, như vậy cậu có thể ôm cây đợi thỏ chờ Phương mỹ nhân của cậu." Giang Bình thấp giọng cười nói.

"Hôm nay lại có sắp xếp gì sao?"

"Mình hẹn Hi nhi chơi bóng, nhưng Phương mỹ nhân của cậu kiên trì làm bóng đèn lớn giữa chúng tôi, cậu có biết mình hôm nay cần cậu đến cỡ nào không! Tử Thanh, tăng mã lực đem tiểu mỹ nhân của cậu về đi, nếu lỡ ngày nào đó cô ta chọc mình nổi điên là mình không nể mặt nữa."

"Được rồi, hiếm khi được cậu cần mình như vậy, hơn nữa cũng không phải chuyện gì khổ cực. Mình sẽ ở sân bóng chờ mọi người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play