Giang Bình trở về Mỹ Diệp, lập tức mở cuộc họp cấp cao, tiến hành thực hiện các ý kiến của Dương Hi. Cấp quản lý Mỹ Diệp tuy rằng không hiểu rõ, Giang Bình trước giờ hoàn toàn không tinh thông việc làm ăn, cũng như không biết cách quản lý vì sao lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, hơn nữa còn độc đoán như thế, nhưng tình hình Mỹ Diệp hiện nay chuyển biến đột ngột, lúc không ai có thể đề ra ý kiến tốt, thì dù lời nói của lãnh đạo có sai đi nữa thì mọi người cũng không thể nói gì.
Thời gian dành cho một cuộc họp cũng không tính là nhiều, nhưng chính vì tầng lớp quản lý Mỹ Diệp rất khó có thể gặp được Tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần này, cho nên sau cuộc họp đều nói có chuyện cần báo cáo, trong nhất thời quấn lấy Giang Bình nửa bước cũng không đi được.
Mấy chuyện báo cáo đều là anh nói tôi không đúng, tôi nói anh không được, nói đến cùng, cũng không phải thực chất vấn đề, Giang Bình biết, đối mặt quẫn cảnh, mỗi người đều muốn trốn tránh trách nhiệm, tránh trở thành tội nhân. Giang Bình hiện tại đã biết rõ, Mỹ Diệp từng đoàn kết nay đã không còn như xưa, khiếu nại này nọ chỉ là hiện tượng bề ngoài, sự sụp đổ bên trong không phải đấu tranh bề ngoài là giải quyết được.
Cho nên cô không muốn nghe. Bởi vì không có phương pháp giải quyết vấn đề, nghe xong thì cũng vậy. Cô lúc này lại nhớ đến khi ở nhà Dương đại tiểu thư, câu nói lúc chuẩn bị rời khỏi nhà vào buổi sáng, cô nhớ rõ ràng——đến giữa trưa, mình không về, với tính cách của cô ấy quả thật sẽ không ăn cơm.
Vội vàng đuổi nhóm quản lý đó đi. Giang Bình hấp tấp lái xe quay về Dương gia.
Đến gần giữa trưa, xe cộ trên đường rất nhiều, kẹt xe, đèn đỏ, hơn nữa vừa mới bị vây bủa ở Mỹ Diệp, Giang Bình có chút phiền nhiễu. Đến khi xe ra khỏi nội thành, xe cộ mới bắt đầu thưa thớt, Giang Bình mới có thể tăng tốc độ.
Khu biệt thự nằm ở vùng ngoại thành yên tĩnh, đắm mình trong ánh nắng lốm đốm trên đại lộ, xe lướt qua nhanh cùng với tia nắng tạo nên một vệt sáng trên kính xe. Tâm tình Giang Bình đã tốt lên một chút, cách nhà không xa lắm, đã nhìn thấy cửa lớn của tiểu khu, Giang Bình bắt đầu lo lắng buổi trưa làm gì cho Dương Hi ăn đây, cô ấy đã chỉ Mỹ Diệp một con đường, dù thế nào cũng phải báo đáp cô ấy.
Đột nhiên, trên đường yên tĩnh xông ra một con chó hoang, Giang Bình thắng xe gấp, nhất thời bánh xe ma sát trên đường làm vang lên tiếng két chói tai, Giang Bình bản năng nhắm mắt lại, cơ thể được dây an toàn giữ chặt, trong tai chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch......
Giang Bình tựa lưng vào ghế ngồi, bị chuyện đột nhiên ngoài ý muốn này làm cho cô toát mồ hôi lạnh, thật vất vả mới bình ổn cảm xúc của mình một chút, xuống xe xem xét.
Một con chó màu đen bị chiếc xe tông văng đi thật xa, máu tươi chảy đầy đường. Con chó đáng thương run rẩy, miệng phun máu tươi, nhanh chóng không còn động tĩnh.
Giang Bình ngơ ngác nhìn con chó kia, trong lòng tràn đầy kinh hãi giờ cảm thấy có lỗi. Ngây người một lát, nghĩ tới nghĩ lui, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Hi.
Bên kia điện thoại là thanh âm miễn cưỡng của Dương Hi:"Không trở về cũng được, đừng phiền tôi."
"Tôi, có tai nạn xe." Tim đập nhanh vẫn chưa bình phục, giọng nói của Giang Bình không được bình tĩnh.
Bên kia điện thoại vang lên tiếng rơi của tách cà phê mà Dương Hi đang cầm, tay nắm điện thoại bắt đầu run rẩy, trong đầu cảm thấy như bị một quả bom nổ. Tai nạn xe? Tai nạn xe! Trong ý nghĩ đột nhiên hiện lên một ít hình ảnh vỡ vụn, đột nhiên xâm nhập tư duy của nàng, một đoạn ngắn bị lãng quên tự nhiên xuất hiện, sự khó thở cùng tuyệt vọng nhanh chóng bao phủ nàng lại.
Gương mặt Sở An đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ trong đầu, cơ thể bị ép nghiêm trọng trong chiếc xe biến dạng, gương mặt đầy máu tươi, ánh mắt đầy tia máu mang theo sợ hãi cùng tuyệt vọng. Sở An nói, em phải cố gắng tiếp tục sống hạnh phúc.
Dương Hi mở to miệng thở dốc, vô thức lên tiếng:"Cô đang ở đâu?"
"Ngay bên ngoài tiểu khu, khoảng ba trăm mét về hướng bắc."
"Chờ tôi." Dương Hi không biết mình nói ra hai chữ này như thế nào. Chờ tôi, cô nhất định phải chờ tôi. Chính là sau khi nàng nói xong, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Không thay quần áo, Dương Hi mặc quần áo ở nhà, mang dép lê điên cuồng tông cửa xông ra ngoài.
Tai nạn xe, tai nạn xe. Dương hi cầm chặt điện thoại rồi lúc chạy ra cửa lại nổi cơn mà ném đi, nàng không muốn lại nhận được điện thoại, nàng không thích nghe thấy thanh âm suy yếu mang theo tiếng cười ôn nhu trong điện thoại:"Em phải cố gắng tiếp tục sống hạnh phúc."
Ánh sáng vì sao mạnh như vậy, ánh mặt trời giữa trưa vì sao không có độ ấm, Sở An, chị phải chờ em.
......
Điện thoại bị ngắt. Giang Bình lẳng lặng nhìn điện thoại. Dương Hi muốn ra ngoài sao?
Ý tưởng này làm cho cô dời lực chú ý của mình khỏi con chó kia. Kỳ thật mình gọi điện thoại cho cô ấy cũng không hy vọng cô ấy ra ngoài, dù sao đây cũng là chuyện nhỏ ngoài ý. Chỉ là bởi vì trong lòng mình có chút sợ hãi mà thôi.
Giang BÌnh đứng ở ven đường lại gọi điện thoại cho bộ phận quản lý tài sản, xác của con chó này vẫn là nên giao cho bộ phận này xử lý đi. Tuy rằng thoạt nhìn là một con chó hoang, nhưng nếu là có chủ nhân, như vậy có thể liên quan đến bồi thường, đến lúc đó bộ phận quản lý tài sản có thể đại diện mà làm.
Người của bộ phận quản lý tài sản rất nhanh lái xe chạy đến, một người trong đó không ngờ là anh chàng đẹp trai đã cho Giang Bình mượn cái thang lúc trước. Hắn thấy Giang Bình, vẻ mặt thân thiện:"Đây là chó hoang mới lẻn đến gần đây. Vì sự an toàn của nghiệp chủ, chúng tôi đang suy nghĩ là nên đánh chết nó, hay là bắt nó giao cho Sở thu giữ chó hoang, nhưng vẫn không bắt được. Hôm nay bị cô đụng phải nhưng thật ra lại làm cho những nghiệp chủ khác có thể yên tâm một chút.
Giang Bình cười nói cám ơn, hai người kia liền đem xác của con chó đi.
Ánh nắng mặt trời giữa trưa rọi xuống, gió thu hiu quạnh, những chiếc lá vàng lác đác rơi xuống đất, ánh sáng lốm đốm dần dần biến thành màu nâu trên máu của con chó, Giang Bình chỉ có thể thở dài một tiếng.
Từ xa, tiếng dép lê dồn dập vang đến gần. Giang Bình ngẩng đầu, ở hướng cửa lớn của tiểu khu, Dương Hi tóc dài rối tung, vẫn mặc trang phục ở nhà đang chạy như điên đến.
Chân của nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tư thế chạy có chút không được tự nhiên.
Tóc của nàng tung bay trong gió thu. Sắc mặt của nàng tái nhợt, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt. Nàng vội vàng mà đến, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Giang Bình nhìn thấy Dương Hi dưới ánh mặt trời. Đã không còn ánh sáng mờ ảo cùng với màu tím u buồn xung quanh, lộ rõ sự yếu ớt tái nhợt của nàng, nàng chỉ biết vội vã mà chạy đến, giống như linh hồn không có phòng tuyến bảo vệ, cả người mang theo sự đau thương cực độ.
Giang Bình lẳng lặng nhìn nàng, thân ảnh đơn bạc giống như một mảnh lá rụng, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi. Đến gần, ánh mắt của nàng hỗn loạn, tràn ngập đau đớn, nước mắt trên gương mặt tái nhợt vẫn chưa kịp được gió thu thổi khô.
Sự đau lòng không biết từ đâu đột nhiên nảy lên, chiếm cứ tất cả cảm xúc, Giang Bình đột nhiên có chút nghẹn ngào, cô ấy là vì lo lắng cho mình sao? Là đau lòng vì mình sao? Là vì sợ hãi sẽ mất đi mình sao? Cho nên cô ấy có thể rời khỏi căn nhà kia, có thể chạy dưới ánh mặt trời, mất đi phòng tuyến quan trọng của cô ấy, đột phá bức tường chắc chắn của cô ấy, làm cho ánh nắng trực tiếp chiếu rọi lên da thịt của cô ấy, linh hồn của cô ấy, phá vỡ phong tỏa kiên cố đã lâu như vậy của cô ấy.
Mở rộng vòng tay, điều Giang Bình có thể làm, là chờ đợi nàng nhào vào cái ôm của mình.
Nếu nói ánh mặt trời làm cho cô ấy sợ hãi gì đó, vậy mình nhất định phải ôm cô ấy vào lòng, làm cho cô ấy cảm thấy an toàn. Bởi vì, cô ấy không phải vì bác sĩ tâm lý hướng dẫn mà đến, không phải vì cởi bỏ tâm lý thống khổ mà đến, cô ấy chính là vì mình mà đến. Nguyên nhân này đơn giản như vậy, kiên quyết như vậy, mà lại làm người ta đau lòng.
Vì thế, mỗi một bước cô ấy bước ra, nhất định phải có mình ở phía trước cô ấy, chờ đợi cô ấy rơi vào cái ôm của mình, giống như một đứa trẻ khi mới bắt đầu tập đi, nó tập tễnh không sợ té ngã không sợ đau mà chạy về phía mình, điều mình phải làm, là phải tiếp được nó. Nói cho nó biết nó làm rất tốt.
Dương Hi điên loạn nhào vào lòng Giang Bình. Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động nhào vào cái ôm của Giang Bình. Cô còn sống, thật tốt!
Không có cuồng loạn gào khóc, chỉ có nỗi hoảng sợ tận xương tủy, nàng gắt gao ôm Giang Bình, tựa hồ giây tiếp theo, người nàng đang ôm sẽ đột nhiên biến mất.
Ánh mặt trời sáng ngời, đầu Dương Hi chôn sâu bên gáy Giang Bình, nước mắt chảy rất nhanh làm ướt tóc và cổ Giang Bình, khóc thút thít không ngừng.
"Bảo bối, tôi ở đây. Tôi không sao." Giang Bình không ngừng lặp lại những lời này, dùng ngữ điệu ôn nhu, ngữ điệu này không phải loại thôi miên mà bác sĩ tâm lý hay dùng, mà là sự ôn nhu tự nhiên dành cho người mà mình muốn bảo vệ.
Nhưng Dương Hi không ngừng khóc. Cô ấy không sao, cô ấy còn sống.
"Không có gì cả, tất cả đều tốt, tôi chỉ là đụng chết một con chó hoang thôi." Giang Bình giải thích, dùng mặt cọ vào lỗ tai Dương Hi.
Dương Hi vẫn như cũ chính là khóc, tựa hồ tất cả cảm xúc đều bùng nổ trong khoảng khắc này. Thì ra người yêu sớm đã đi xa, mình bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chị ấy cũng sẽ không trở về, thời gian sẽ không quay lại, người mình ôm không phải là Sở An, mà chính là Giang Bình, người mà bất cứ lúc nào cũng quấn chặt lấy mình.
"Tôi rất tốt, bảo bối à, yên tâm nha." Giang Bình đã sắp không biết nên làm thế nào mới có thể giải trừ sự khủng hoảng của nàng vào giờ phút này. Đến cuối cùng, chỉ có thể gắt gao ôm nàng, vuốt ve tóc của nàng.
Không biết qua bao lâu, Dương Hi mới ngừng khóc, nàng rời khỏi cái ôm của Giang Bình, trong đôi mắt đã muốn sưng lên tràn đầy tia máu. Giang Bình vô cùng đau lòng:"Bảo bối......"
"Ba!" Thanh âm thanh thúy của cái tát vang lên, chuẩn xác dán trên mặt Giang Bình. Cái đau nóng rát làm cho cô ngay cả mở mắt cũng không được. Một cái tát này, đánh đến làm cho Giang Bình có chút không phân rõ đâu là đông nam tây bắc nữa.
Một cái tát thật mạnh của Dương Hi giáng xuống, người bị đánh là Giang Bình, tại sao nỗi sợ hãi đã lãng quên lại bị cô đánh thức, niềm hy vọng sau nỗi sợ hãi đó, sau khi hy vọng lại phát hiện tất cả mọi tuyệt vọng trong quá khứ làm cho trái tim của Dương Hi tan nát một lần nữa. Cô vì sao nhẫn tâm như vậy, phải hết lần này đến lần khác xé mở miệng vết thương mà vốn không thể nhìn thấy ánh sáng, làm cho quá khứ đẫm máu lại một lần nữa tái hiện?
"Cô......" Lòng tràn đầy đau đớn bị một cái tát này làm cho Giang Bình đầu óc choáng váng, nói không ra lời. Nhưng cô còn chưa kịp nói gì nữa, lại bị một vòng tay gắt gao ôm chặt.
Dương Hi ôm chặt Giang Bình, cái ôm này, là dành cho Giang Bình, bởi vì, cô hoàn hảo tốt, không giống như Sở An dứt khoát bỏ lại tôi, giờ khắc này, tôi cần sự tồn tại của cô.
Ánh mặt trời chiếu rọi, lá vàng bay lả tả, hai người tha thiết ôm nhau. Giang Bình cảm thấy mình đã sắp không bắt kịp tư duy của Dương Hi, chỉ khoảnh khắc này đã kiểm soát tất cả cảm xúc. Cảm động, đau lòng, phẫn nộ, khó hiểu......
Không biết qua bao lâu, Giang Bình ở bên tai Dương Hi nhẹ nhàng nói:"Bảo bối, chúng ta về nhà, hay là đi dạo một chút? Thời tiết rất đẹp, thích hợp tản bộ."
Dương Hi lại đột nhiên đẩy Giang Bình ra, xoay người leo lên xe, ầm một tiếng đóng cửa xe lại. Chỉ là một hồi ức mà bản thân đã đánh mất, một sự hoảng loản trong quá khứ. Dưới ánh nắng, Dương Hi cố gắng tự định thần lại, thiết lập lại phòng tuyến cao của mình.
Giang Bình ngẩn ngơ, cũng theo lên xe:"Đi đâu?"
"Về nhà." Dương Hi nói.
Dương Hi mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tất cả những chuyện lúc nãy đối với nàng mà nói, như là một cái chết.
"Hi nhi lúc nãy là lo lắng cho tôi sao? Tôi......thật không ngờ cô sẽ chạy đến......Xin lỗi." Giang Bình một tay cầm tay lái, một tay vươn qua ghế phó lái bên cạnh, nắm lấy tay Dương Hi.
Dương Hi không cự tuyệt, qua một lúc lâu chậm rãi mở miệng:"Người tôi yêu nhất kia, mất vì tai nạn xe." Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ không ngừng run rẩy đôi môi.
Ánh mắt Giang Bình đang nhìn phía trước ẩn lên nỗi đau, cô lắc lắc tay Dương Hi, hơi hơi buông ra, thì ra, làm cho cô ấy muốn nổi điên, làm cho cô ấy đau đớn vẫn không phải là mình, mà là chị, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát cùng chua xót. Nhưng Giang Bình lại lập tức nắm tay nàng lại, "Người thân nhất của tôi, cũng mất vì tai nạn xe."
Bên trong xe trở nên im lặng, xe chậm rãi chạy không tiếng động, thời gian tựa hồ cũng chậm lại, chậm đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông, trí nhớ tái hiện. Người quan trọng nhất kia đã từng nói, muốn cùng mình trải qua một đời hạnh phúc vui vẻ, nhưng lời hứa hẹn này vẫn chưa kịp thực hiện, chị ấy đã rời đi.
Tai nạn xe kia. Vốn là không nên có.
Dương Hi nắm chặt lại tay của Giang Bình, móng tay gần như là đâm sâu vào da thịt của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT