"Bác sĩ nói: những chỗ yếu ớt dễ vỡ sẽ được che chắn nghiêm ngặt, tất nhiên những chỗ bình thường sẽ trở thành nơi phát tiết cảm xúc."
- --
Lúc Dương Hi tỉnh lại thì trời đã sáng, ánh nắng rạng rỡ sau cơn mưa thu chiếu vào rèm cửa sổ dày, trong phòng có ánh sáng ảm đạm, Dương Hi thích sự u ám như vậy. Nàng chậm rãi mở mắt, rèm cửa sổ màu trắng, vách tường màu trắng, ra giường màu trắng, Dương Hi mới nhớ tới, mình đang ở bệnh viện. Không phải là gian phòng mà mình thích, nhưng ở đây yên tĩnh, Dương Hi thích yên tĩnh.
Chân bị cố định, hiệu quả của thuốc tê vừa qua, đau đớn bắt đầu xâm nhập các giác quan.
"Dương tiểu thư tỉnh rồi?" Một giọng nữ ôn hòa vang lên.
Dương Hi bị giật mình, xoay đầu nhìn qua, mới phát hiện có một cô gái đang đứng bên cạnh giường. Lúc người này đột nhiên xông vào tầm mắt mình, Dương Hi có chút hít thở không thông.
Lại là cô gái này, là cô gái hôm qua che dù cho mình ở hẻm nhỏ, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy cô gái này có hai phần giống với Sở An. Trong khoảnh khắc kia mang lại cho mình nỗi vui mừng cùng niềm an ủi khổng lồ, nhưng chỉ sau một cái hít thở liền khiến mình rơi vào vực sâu vạn trượng, chính là cô gái này!
Hai năm ngụy trang phong bế, mình cố ý giữ vững, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể xuyên thủng bức tường chắc chắn đó, vậy mà khi nhìn thấy cô gái này, trong nháy mắt tất cả đều sụp đổ, chẳng qua là bởi vì trong cơn mưa bụi, cô ta làm cho mình nhớ đến Sở An.
Nhưng mà Sở An sớm đã không còn ở đây, Sở An chỉ còn sống trong lòng của mình, trong kí ức của mình, vì vậy cô gái có một chút giống Sở An này hẳn là phải cách xa mình! Cút thật xa ngay, đừng đến quấy rầy cuộc sống của mình, nhiễu loạn tâm tình của mình. Tất cả cảm xúc mà mình đã từng có, chỉ thuộc về duy nhất tình yêu sâu đậm mà người đó dành cho mình, cũng chỉ thuộc về người mà mình yêu thương. Bất luận kẻ nào khác cũng đừng mơ tưởng đến gần!
Lồng ngực Dương Hi phập phồng, tâm tư khó khăn thốt lên:"Đi ra ngoài!"
Cô gái mang đôi giày bata, quần zean thẳng màu đồng, áo sơ mi màu đen giản dị, giống như hoàn toàn không nghe được những lời nói của Dương Hi, cô có chút thú vị nhìn Dương Hi, khuôn mặt lộ vẻ suy tư, xoa mũi rồi nói:"Chào cô, Dương tiểu thư, tôi tên là Giang Bình..."
"Tôi không có hứng thú muốn biết cô là ai, tôi kêu cô ra ngoài, cô có nghe hay không?" Đối với việc tự giới thiệu của Giang Bình, Dương Hi không có chút hứng thú nào, việc không hiểu tại sao lại có một người xa lạ xuất hiện trong phòng bệnh mình làm cho Dương Hi rất tức giận.
Giang Bình thì nửa điểm tức giận cũng không có, "Dương đổng nói tính tình của cô rất tốt, rất lễ phép, nhưng sự thật hình như không phải như vậy. Hoặc là bát tự chúng ta xung khắc. Trước đây trong lúc rãnh rỗi tôi có học một chút bói toán mệnh lý, hay là để tôi coi dùm cô nhé?"
Dương Hi từ bỏ, từ thần thái của cô gái này, nàng nhìn ra được cô gái này tuyệt đối sẽ không nghe lời nàng mà đi ra ngoài, nếu như chân mình không bị thương, mình sẽ lập tức xông ra ngoài, rời xa cô gái âm hồn bất tán này, nhưng mà hiện tại, chỉ có thể đối mặt với cô ta.
"Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa tự giới thiệu xong, tôi là trợ lý của Dương đổng, mới vừa nhận chức không lâu, công việc vẫn chưa quen thuộc nhiều, Dương đổng thì bề bộn nhiều việc, cho nên sắp xếp tôi công việc là ở bên cạnh cô, tôi nghĩ chúng ta chung đụng sẽ khá vui vẻ." Thấy Dương Hi đã từ bỏ, tâm tình Giang Bình tựa hồ không tệ.
Rất tốt, nếu là ba sắp xếp, vậy thì để cho ba đem cái người đáng ghét này đi. Dương Hi với tay lấy điện thoại ở đầu giường và gọi điện cho Dương Khanh.
"Hi nhi, con cảm thấy khỏe chưa?" Điện thoại mới vừa thông, Dương Hi còn chưa kịp lên tiếng, Dương Khanh đã vội vàng hỏi.
"Cũng không tệ lắm, ba đừng lo lắng." Tình thương của người cha như núi cao, đang trong lúc tràn đầy tức giận nhưng khi nghe ba ân cần hỏi thăm như vậy, tạm thời nghẹn xuống.
"Giang Bình có ở phòng bệnh cùng với con không?"
Tốt, hỏi đúng trọng điểm rồi, Dương Hi lập tức mở miệng:"Dạ có, ba, nhưng mà..."
Dương Khanh một lần nữa đoạt lấy lời của Dương Hi:"Cô ấy có ở đó là tốt rồi, ba sắp sửa có cuộc họp, sau khi xong sẽ gọi điện cho con."
Điện thoại tắt máy, Dương Hi cầm điện thoại một hồi không nói nên lời, nỗi tức giận càng lúc càng dâng cao trong lòng.
Giang Bình có chút buồn cười khi nhìn thấy khuôn mặt u sầu, tràn đầy tức giận của Dương Hi, sau đó dãn ra đôi chân dài của mình, vô cùng nhàn nhã tiêu sái đi đến trước cửa sổ, xoẹt một tiếng đem rèm cửa sổ kéo rộng ra.
Ánh nắng rực rỡ của bầu trời mùa thu chiếu rọi khắp phòng. Ngoài phòng có một cây bạch quả cao lớn sau khi trải qua một cơn mưa thu, được gội rửa sạch sẽ, một vài lá khô mùa thu đang treo trên ngọn, đang đợi chờ đến lúc rời khỏi cành.
"Kéo lại!" Dương Hi chau mày, trước khi ánh sáng chiếu vào phòng, nàng đã nhắm chặt hai mắt lại. Chẳng qua là lúc vội vàng thốt lên hai chữ đó có chút kích động về mặt tinh thần.
Phần tinh thần kích động này rất nhanh bị Giang Bình nắm bắt được. Cô đứng bên cửa sổ, không nghe lời kéo rèm cửa sổ lại, mà chỉ nghiêng mình che đi một ít ánh sáng, làm cho ánh mặt trời không trực tiếp chiếu vào người Dương Hi.
"Dương tiểu thư ghét ánh mặt trời sao?" Ánh mắt Giang Bình rơi vào gương mặt tái nhợt của Dương Hi, đúng là người hàng năm không thấy ánh mặt trời mới có gương mặt tái nhợt như vậy.
"Tôi kêu cô kéo rèm lại, sau khi kéo xong, lập tức cút ra ngoài cho tôi!" Ánh mặt trời làm cho người ta có cảm giác không thể chạy trốn, Dương Hi có chút không thể điều khiển hành động của mình, sự kích động khó hiểu làm cho đôi môi nàng run rẩy. Nhẫn nại có giới hạn, lễ phép là sự phản hồi cuối cùng của mình cho xã hội này, là hồi báo cuối cùng dành cho ba mẹ, cũng không có nghĩa là phải duy trì sự nhẫn nại đối với người xa lạ cực kỳ đáng ghét này.
Giang Bình chăm chú nhìn Dương Hi, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt vô cùng kích động, "Cô không thích ngày nắng đúng không. Cô thích ngày mưa dầm, ngày nắng chắc chắn cô sẽ không ra khỏi nhà, chỉ suốt ngày ở nhà, hơn nữa còn kéo rèm cửa sổ thật dày lại, phải không? Nếu là vậy, hãy nói cho tôi biết, tôi nghĩ, như vậy sẽ giúp tôi chăm sóc cô tốt hơn."
"Tôi không cần sự chăm sóc của cô, tôi chỉ muốn cô lập tức biến mất, lập tức!" Dương Hi tức giận thét lên, nàng nắm chặt tay thành quả đấm, kích động đến phát run, sau đó nặng nề đánh từng cái trên giường bệnh, phát ra tiếng vang bang bang.
Xoẹt một tiếng nữa, rèm cửa sổ được kéo lại, cả phòng một lần nữa lâm vào cảnh mờ mờ. Dương Hi vẫn kích động, chẳng qua là cánh tay đang đánh trên giường đã ngừng lại, nét mặt của nàng biểu hiện nàng giờ phút này đã kiệt sức, cả gian phòng đột nhiên rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn tiếng hít thở ồ ồ của Dương Hi quanh quẩn trong không khí.
Giang Bình nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, kéo một cái ghế ngồi xuống, hai mắt vẫn chú ý đến từng biến hóa trên mặt nàng, sau đó vô cùng ôn nhu thành khẩn mở miệng:"Hi nhi, thật xin lỗi, tôi không biết cô không thích ánh mặt trời, sau này tôi sẽ chú ý. Ba của cô để cho tôi giúp cô, là bởi vì ông ấy bận rộn nhiều việc, ông ấy vẫn luôn nói với tôi, phải chăm sóc cho cô thật tốt, như vậy ông ấy mới yên tâm. Vì để chăm sóc cho cô tốt hơn, ông ấy đã kể cho tôi nghe một số chuyện về cô lúc còn đi học."
Thanh âm Giang Bình bình thản, giống như ru ngủ, mang theo tiết tấu kỳ lạ, làm cho cả không gian cũng tựa hồ chậm lại, Dương Hi nhắm mắt lại không nói gì, tâm tình đã bị loại tiết tấu này ảnh hưởng mà làm cho ổn định chút ít.
"Ông ấy nói lúc Hi nhi học đại học vô cùng xuất sắc trong đội bóng rổ, ông ấy nhiều lần muốn đi xem cô thi đấu, nhưng lúc nào cũng bận rộn, vẫn không thể đi được, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đến bây giờ, ông ấy cũng cảm thấy rất có lỗi với cô, không thể tham gia vào toàn bộ quá trình phát triển của cô, chứng kiến lúc cô huy hoàng. Đối với vai trò người ba này, ông ấy rất tự trách." Thanh âm Giang Bình trầm xuống, để cho Dương Hi trong tiết tấu chậm chạp này nhìn thấy rõ ràng bộ dáng tự trách của ba mình.
"Không, ông ấy là một người ba tốt, có một lần diễn ra trận đấu giao hữu, ông ấy đã đến xem." Dương Hi nhẹ nhàng giật giật đôi môi, tiếng nói đã bình tĩnh hơn, hiển nhiên, nàng đã bị Giang Bình kích thích bùng phát lửa giận, cho đến sau khi kiệt sức thì mới phải buông lỏng.
Giang Bình khẽ cười:"Cô nhất định rất vui đúng không, cuộc thi đấu cũng nhất định rất đặc sắc."
Khóe môi Dương Hi vươn lên, không nói gì. Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, mình mặc bộ đồ chơi bóng màu đỏ, chạy ở trên sân bóng, đối thủ rất lợi hại, thân hình cao lớn. Mà đội bóng của mình chỉ có thể lợi dụng tốc độ để chiếm ưu thế.
Đó là một trận đấu huy hoàng, ba và mẹ cũng tới, ở trên khán đài lớn tiếng kêu mình cố gắng lên. Mà mình thì cả người tràn đầy sinh lực, trong lòng tràn đầy niềm tin chiến thắng, mình khi đó, sáng chói như ánh mặt trời!
"Thật ra thì ánh mặt trời rất tốt, ba của cô nói, ông ấy rất hoài niệm về khoảng thời gian khi cô còn chơi bóng, cô tràn đầy sức sống, rất nhanh nhẹ, rất đẹp, không ai có thể vượt qua được cô...Được rồi, cô cũng mệt rồi, ngủ một chút đi. Tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cô." Giang Bình thử đưa tay, cầm lấy tấm chăn mà Dương Hi đang nắm, nhẹ nhàng kéo lên đắp lên người nàng.
Dương Hi ngủ rất nhanh, như đang trải qua một giấc mơ về kí ức ngày xưa, trong mơ thấy mình chạy trên sân bóng, mô hôi đổ như mưa...
Giang Bình canh giữ bên cạnh nàng, sau khi xác định nàng đã ngủ say, lập tức ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại:"Mình đang ở bệnh viện XX, một tiếng nữa đem đến dùm mình một trái bóng rổ. Phải rồi, thêm hai trái tạ tay nữa...Dĩ nhiên không cần phải lớn quá, cậu cho rằng mình là vận động viên à?"
Cúp điện thoại, Giang Bình tựa vào vách tường, tự giễu cười, đối tốt với một bệnh nhân thật không dễ dàng! Tuy nhiên, tất cả đều đáng giá...
Lúc Dương Hi tỉnh lại, rèm cửa sổ đã được đóng kín, phía ngoài hẳn là vẫn còn nắng, hoàn hảo, rèm cửa sổ ở bệnh viện tương đối dày, có thể che được nắng rất tốt, mà cái cô gái chán ghét kia cũng không tự ý kéo rèm ra nữa, cảm giác vừa ngủ dậy này cũng không tệ lắm.
"Sao cô còn ở đây?" Khi Dương Hi nhìn thấy Giang Bình, mày không khỏi nhăn lại, sự bình tĩnh trong lòng lại bị đánh vỡ một lần nữa.
"Tôi phải chăm sóc cô, dĩ nhiên vẫn ở đây." Giang Bình trả lời với vẻ tất nhiên.
"Nhưng cô đây là đang làm gì đó?" Dương Hi nhìn thấy Giang Bình đang cầm tạ tay cố hết sức luyện lực cánh tay, buồn cười chính là, động tác kia không đạt chuẩn chút nào.
"Trong lúc cô ngủ, tôi cuối cùng cũng tìm được việc để làm, rèn luyện sức khỏe cũng tốt, lúc làm việc không rảnh rèn luyện, hôm nay vừa lúc có thời gian. Cô không biết đâu, công ty hiện tại có tổ chức đội bóng rổ cho nhân viên, nếu tham gia sẽ có thêm phúc lợi, tôi vào công ty trễ, không vào được đội chính thức, nhưng mà tôi rất mong đợi có thể ra sân." Giang Bình để tạ tay xuống, đúng là có chút ê ẩm rồi.
"Cô vẫn luôn ở đây?" Dương Hi hiển nhiên không chú ý đến đội bóng rổ.
"Dĩ nhiên, trái bóng rổ và tạ tay là do bạn tôi mang đến, tôi là một nhân viên tốt, đương nhiên phải nghe theo sắp xếp của Dương đổng, một tấc cũng không rời khỏi để chăm sóc cô. Cô mặc dù đã ngủ, nhưng nếu lỡ giữa chừng tỉnh lại, muốn uống nước, hay đi vệ sinh, vân vân, hoặc là thân thể không thoải mái, vậy làm sao bây giờ?"
Dương Hi có chút kinh ngạc, từ hai năm trước, mình đã không có cách nào cùng người khác ở chung một phòng lúc đi ngủ cả. Ngay cả mẹ cũng không được.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Không phải là nhà của mình, không phải phòng của mình, mà người canh chừng mình ngủ, cũng chỉ là người xa lạ.
Dương Hi không hiểu nổi, trong lòng cũng sinh ra chút sợ hãi, liền vươn tay nhấn nút đầu giường.
"Cô cần gì sao?" Giang Bình không hiểu hành động này của Dương Hi. Bất quá, Dương Hi tất nhiên không để ý đến câu hỏi của cô.
Y tá rất nhanh chạy đến, "Dương tiểu thư có chuyện gì không?"
"Xin lỗi, tôi muốn hỏi sáng hôm nay tôi có uống thuốc hay không." Dương Hi nở một nụ cười ôn hòa.
Giang Bình để ý, cơ hồ là biến chuyển trong nháy mắt, thời điểm Dương Hi đối mặt với người ngoài, nàng đem tất cả cảm xúc của mình khống chế cực kỳ tốt, làm cho người ta cảm giác nàng vĩnh viễn rất lễ phép cùng ưu nhã, có thể nói, chỉ có mình là ngoại lệ, nàng ở trước mặt mình mới có cảm xúc và hành vi quá kích động của loại bệnh nhân tâm lý.
"Có, Dương tiểu thư muốn xem toa thuốc không?" Y tá tất nhiên có ấn tượng rất tốt đối với Dương Hi, dù sao vừa có tiền vừa lễ phép, lại xinh đẹp dịu dàng, cô gái như vậy người nào mà không thích.
"Không cần, tôi chỉ muốn hỏi một chút là trong thuốc của tôi có thành phần thuốc ngủ hay không. Bao gồm cả nước biển."
"Không có, hiện tại bác sĩ cho Dương tiểu thư uống chủ yếu là thuốc kháng khuẩn chống viêm, cùng với dung dịch kháng sinh. Xin hỏi Dương tiểu thư có phải khó chịu chỗ nào không?"
"Không có, cám ơn cô." Dương Hi lại cười nói cám ơn. Không có thành phần thuốc ngủ? Chẳng lẽ đụng một cái là mình liền ngủ ngon? Thật kỳ diệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT