Tình trạng điên cuồng thét chói tai cùng với hành động xé chăn của Dương Hi cuối cùng cũng dừng lại, không biết có phải do mệt rồi hay không, chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, tùy ý để Giang Bình ôm chặt nàng.
Hai chân Giang Bình tách ra quỳ gối xuống hai bên chân Dương Hi, cả người ngồi trên đùi Dương Hi, như vậy một mặt có thể cố định hai chân của nàng, một mặt có thể chính diện ôm chặt nàng, hạn chế động tác của nàng. Lúc nãy Dương Hi dùng hết khí lực để giãy dụa, Giang Bình cũng phải dùng hết khí lực mới khống chế được nàng. Con người khi điên cuồng thường có thể phát huy ra hết thể lực tiềm năng của mình. Nếu như không phải đang chiếm ưu thế, Giang Bình cũng không xác định được mình có thể khống chế được nàng hay không.
Tuy nhiên, nàng lúc này đã an tĩnh, an tĩnh lại thì hô hấp cũng hết sức nhạt nhẽo.
Ngọn đèn nhỏ ở đầu giường tản ra ánh sáng ảm đạm, cả căn phòng với màu tím làm chủ đạo trong ánh sáng mờ càng làm cho sự an tĩnh thêm khắc sâu. Giang Bình vẫn ôm Dương Hi như vậy, Dương Hi ngơ ngác bị cô giữ chặt trong lòng, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, giống như huân hương làm cho người ta yên giấc, làm cho người ta có chút mê luyến, mà trong tai chỉ nghe được tiếng tim đập của cô, từng tiếng, mãi mãi không ngừng, từng tiếng một, biểu hiện cho sự tươi sống.
Căn phòng này, sớm đã không có sự tươi sống, chỉ còn sự lạc lối mãi mãi không có điểm ngừng, căn phòng này, sớm đã không có ấm áp, chỉ còn sự cô đơn thê lương quanh quẩn. Mà cái người đang ôm mình, nhảy cửa sổ mà vào, đột nhiên phá vỡ tất cả, làm cho căn phòng này tràn đầy rung động cùng biến hóa.
Một tiếng tim đập này, giống như một cái búa, từng cái đánh xuống, như đánh vào tận đáy lòng mình, đánh vào trái tim tổn thương đầy sẹo của mình. Cô ấy rất giống Sở An, ở giữa chân mày, hai người có một sự giống nhau mà không diễn tả được, mặc dù Sở An ổn trọng, thành thục, ưu nhã, có sự quyến rũ độc đáo của người phụ nữ. Mà Giang Bình thì hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ đến những thứ này, cô ấy có khí chất của riêng mình, có cách suy nghĩ đặc biệt của mình. Hai người hoàn toàn không giống nhau.
Thế nhưng khuôn mặt hao hao này khiến người ta tự dưng hơi hoảng hốt. Người yêu trong trí nhớ, tựa hồ như từ giấc mộng đi vào thực tế, đem lại cho mình một phần an ủi, sau đó Giang Bình lại dùng tính cách của cô ấy mà đánh vỡ tất cả, rất vô tình mà nói với mình, tất cả chẳng qua chỉ là ảo tưởng.
Bị đau khổ như thế hành hạ, làm cho người ta khó có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng sau khi cãi vả ầm ĩ, đột nhiên phát hiện, cô gái tên là Giang Bình này, dùng cách thức của cô ấy để xâm lấn vào cuộc sống của mình. Bất luận cô ấy và Sở An có giống nhau hay không, cô ấy đều khác xa với những người khác, cô ấy đột phá phòng tuyến nặng nề của mình, nhìn thấy rõ ràng mặt yếu ớt của mình!
Hẳn là phải hận cô ấy, bởi vì cô ấy làm cho mình không giữ được lớp ngụy trang nữa. Hẳn là phải chán ghét cô ấy, bởi vì cô ấy làm cho mình không được an tĩnh. Hẳn là phải đuổi cô ấy đi, bởi vì cô ấy đã xâm phạm lãnh địa mà mình tuyệt đối không cho phép.
Thế nhưng cô ấy cứ cậy mạnh mà áp chế mình, làm cho mình muốn kháng cự cũng không có ý nghĩa, cô ấy sẽ không nghe theo sắp xếp của mình, sẽ không giống như những người khác ở Phổ Dương mà kính sợ mình. Trong đầu cô ấy thiếu đi sợi dây thần kinh của người bình thường.
Mà mình thì sao? Dương Hi không cách nào bỏ qua được mùi hương thoang thoảng kia, không thể không phản tỉnh mình, có một khắc kia, không ngờ mình cũng thích cái ôm như vậy, ấm áp mà tràn đầy sức sống, thậm chí làm cho người ta không nhịn được phải đi tin tưởng lời cô ấy nói: sẽ cùng nhau gánh chịu tất cả những quá khứ nặng nề, cùng nhau đối mặt với bóng tối, sẽ cùng với mình đối mặt với tất cả khủng hoảng, làm cho mình không còn sợ hãi bất lực nữa, làm cho mình một lần nữa sinh ra sự nhiệt tình với cuộc sống.
Giống như bị đầu độc, cho dù là lời ngon tiếng ngọt, sẽ làm cho người ta nhịn không được mà đi phỏng đoán. Nhiệt tình là cái gì? Ánh mặt trời là cái gì?
Dương Hi yên lặng suy nghĩ, trong ý nghĩ hỗn loạn đột nhiên thổi qua một bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ, không khí trong lành. Sở An từng nói, muốn ở một nơi có sông núi xây một ngôi nhà bằng gỗ, chân không khiêu vũ. Đó là quang cảnh như thế nào?
Giang Bình cũng không dám buông tay, cô không dám khẳng định sự an tĩnh này của Dương Hi là một loại thỏa hiệp hay là một loại bảo lưu, không biết là một loại tiếp nhận hay là một loại hờ hững. Giang Bình chỉ có thể ôm lấy nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, vuốt ve tấm lưng mặc chiếc áo ngủ bằng lụa, vuốt ve sự xao động cùng yếu ớt của nàng.
Từng cái vuốt ve đều có tốc độ vững vàng, cảm giác được sức mạnh vừa vặn. Cho đến khi Giang Bình phát hiện, Dương Hi cứ như vậy mà ngủ trong ngực của mình. Vốn là muốn gọi nàng xuống lầu ăn cơm, rồi lại cảm thấy giấc ngủ bình tĩnh khó có được lúc này đối với nàng mà nói càng thêm trân quý. Vì thế Giang Bình bỏ qua ý định ban đầu của mình.
Ánh sáng mờ mờ, căn phòng yên tĩnh, vừa yếu ớt vừa kiên cường đến làm cho người ta đau lòng!
Giang Bình cúi đầu, cằm nhẹ nhàng cọ trên đỉnh đầu của Dương Hi, trong lòng đột nhiên tràn ngập một cảm xúc ôn nhu, nhiều năm như vậy, hình như đây là lần đầu tiên, nắm thật chặt một loại yếu ớt đến nỗi làm người ta run sợ, một sinh mệnh nặng nề đến nỗi làm người ta sợ hãi. Giống như lá rơi khiến người ta rơi vào giấc mơ ưu thương, vừa giống như ngày mùa thu làm cho tâm tình con người không ngừng xuống dốc.
Nhẹ nhàng nâng người đứng dậy, Giang Bình rời khỏi hai chân của Dương Hi, nhẹ nhàng ôm thân người thon gầy để vào bên trong tấm chăn màu tím u buồn, Giang Bình lúc này mới nằm nghiêng, đã kéo ra được một chút khoảng cách, chăm chú mà nhìn người mình đang ôm.
Phải là quá khứ như thế nào mới làm cho lòng người đầy đau thương như vậy. Phải là cảm tình như thế nào mới làm cho một cô gái tràn đầy ánh sáng mặt trời mất đi sức sống như vậy. Từng là một cô gái xinh đẹp kiêu ngạo, ở thời điểm tự mãn nhất lại xảy ra sự đột biến trong lòng.
Làm bác sĩ tâm lý, Giang Bình đã từng gặp qua rất nhiều dạng bệnh tâm lý, nhưng bất kể là dạng gì, nguyên nhân trải qua là gì, cô đều tĩnh táo hướng dẫn trị liệu, nhưng tuyệt đối sẽ không tham gia vào. Chỉ có lần này, tựa hồ dưới đáy lòng có sự ba động khác thường, muốn nhích đến gần muốn vạch trần sự thật. Không chỉ bởi vì cô ấy là bệnh nhân của mình, không chỉ bởi vì cô ấy có ảnh hưởng rất lớn đến sự khôi phục của Mỹ Diệp, thậm chí không chỉ bởi vì cô ấy là người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời chị.
Quá nhiều lý do, trong lòng Giang Bình kết thành cái lưới, làm cho cô trong một khắc khó có thể thoát ra.
Dương Hi ngủ rất an tĩnh, Giang Bình rút tay ra, chuẩn bị rời đi. Hoàn cảnh như vậy, tâm tư như vậy, là bác sĩ tâm lý không nên có. Giang Bình cảm thấy, mình hẳn là nên xuống lầu để điều chỉnh tâm tình mới được.
Cánh tay rút ra được một nửa, cánh tay Dương Hi vô ý thức khoát lên ngang hông Giang Bình khi cô còn chưa kịp đứng dậy. Cả người của nàng, cũng nghiêng qua, như không có chút băn khoăn mà chui vào trong ngực Giang Bình, tiếp tục giấc ngủ mà khó có được của nàng.
Một nửa người bị bám lấy, Giang Bình do dự một chút, hay là bỏ qua ý nghĩ rời đi. Căn phòng này mặc dù hiện đầy màu sắc ưu thương, nhưng người trong ngực, tựa hồ càng cần một hơi ấm để an ủi.
Nằm lại trên giường, Giang Bình ôm lấy Dương Hi, an tĩnh ngủ.
Ánh sáng lười nhác của ngày mùa thu không thể xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu tím dày cộm nặng nề, làm cho Giang Bình một người luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc đã ngủ thẳng đến chín giờ. Hơi động một chút, cánh tay đã sớm tê dại truyền đến cảm giác đau nhức, Giang Bình hít sâu một hơi, lúc này mới nhớ tới mình đang ngủ trong phòng của Dương Hi, mà con bé này đến giờ vẫn không nhúc nhích trong lòng ngực của mình, vẫn gối lên cánh tay mình mà ngủ say.
Nhẹ nhàng hoạt động cánh tay, đau đớn kịch liệt, Giang Bình nhịn đau không được rên một tiếng. Một tiếng này không lớn không nhỏ, vừa đúng đánh thức Dương Hi người gây họa này.
Một đêm không mộng, hương vị cực kỳ ngọt ngào, Dương Hi chậm rãi mở mắt, trong đầu nhớ đến một phần cảnh tượng tối qua, giật mình nhận ra mình còn nằm trong ngực của cô ấy, hít thở vẫn còn ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy, bởi vì ở trong chăn ổ ấm áp nên mùi hương này so với đêm qua càng thêm rõ ràng. Mà mình còn dán chặt lấy thân thể mềm mại của cô ấy, sự mơ hồ và dịu dàng đang quấn chặt mình lại.
Dương Hi quyết định nhắm lại lần nữa đôi mắt vốn chưa kịp mở ra—— tình huống trước mặt, nàng còn chưa nghĩ kỹ làm sao để ứng phó.
Đêm qua, xảy ra chuyện gì? Dương Hi vội vàng nhớ lại, trong đầu không ngừng hiện lên sự kiềm chế cùng cái ôm của cô, hiện lên lời nói của cô, đứt quãng, từng mảnh nhỏ trong đầu va chạm nhau. Một mảnh tình được nảy sinh từ những khoảng khắc như vậy, phối hợp với độ ấm của cô, Dương Hi cảm thấy đây là thời khắc bình tĩnh nhất mà mình từng có được.
"Tỉnh rồi?" Giang Bình phát hiện động tĩnh nho nhỏ trong ngực, miệng đầy thống khổ kêu lên:"Tỉnh thì mau xích ra một chút, cô ép cánh tay tôi đến không còn tri giác luôn rồi!"
Thực tế quả nhiên chính là thực tế, mộng đẹp chỉ tồn tại vào ban đêm, trong đáy lòng Dương Hi thở dài, thuận tay đem cảm giác tốt đẹp về Giang Bình ôn nhu vừa rồi vứt bỏ tất cả. Người con gái này không đáng giá được dùng hai chữ nhu tình để hình dung.
Bình tĩnh xoay người, rời khỏi thân thể người kia, động tác này làm cho Giang Bình phát ra một tiếng thét chói tai:"Hi nhi, tay của tôi sẽ không bị phế đi chứ, mau xoa bóp cho tôi đi. Nếu phế rồi thì sau này tôi làm sao mà ôm cô a."
Nghe nửa câu đầu, Dương Hi cũng cảm thấy là mình không đúng, chuẩn bị dịu dàng với Giang Bình. Nhưng tay còn chưa kịp vươn ra, nửa câu sau của Giang Bình thốt lên, Dương Hi hừ lạnh một tiếng, dứt khoát thu tay lại, "Không quan tâm."
"Ai nha nha...Không quan tâm sao? Đừng mà... Tối hôm qua ngủ cả đêm rồi mà." Giang Bình vừa kêu vừa tự xoa tay mình.
Dương Hi cảm thấy nằm nói chuyện quá mập mờ, cho nên vén chăn lên rời giường, như vậy nàng đại khái có thể đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống người tên Giang Bình này.
Giang Bình nhìn nàng, mặc dù ánh sáng không phải rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là ban ngày. Dương Hi hiển nhiên không có mặc áo lót, áo ngủ bằng tơ lụa rất ngoan ngoãn mà dán thẳng vào trên người nàng, theo đường cong trước ngực tạo nên một cảnh xuân tươi đẹp. Ánh mắt Giang Bình thẳng tắp rơi vào trước ngực Dương Hi, không tự chủ mà khẽ nuốt một chút nước miếng——có chút...khát nước?
Dương Hi nhìn ánh mắt Giang Bình không khác gì tên háo sắc, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể dùng mặt lạnh kêu lên:"Đi ra ngoài! Ở phòng khách chờ tôi."
"Hi nhi là muốn cùng tôi nói chuyện về vấn đề sau này chúng ta làm sao phát triển phải không? Thật ra thì loại vấn đề này có thể nói ở phòng ngủ mà." Giang Bình không đứng lên, tiếp tục ở trên giường xoa bóp cánh tay đã bắt đầu khôi phục tri giác kia.
"Cô, cái đồ vô lại này, tôi muốn thay quần áo. Phát triển cái gì, cô muốn tôi cũng không muốn, tôi chỉ là muốn biết tối hôm qua tại sao cô lại xông vào phòng ngủ của tôi. Sau đó, cô có thể cút ra khỏi Dương gia rồi." Dương Hi đối với Giang Bình vẫn còn oán giận thật lớn.
"Về câu hỏi tại sao tôi vào phòng ngủ, không cần nói, tôi sẽ lập tức cho cô câu trả lời, căn cứ vào việc Dương tiểu thư đã một ngày một đêm không xuống lầu ăn cơm, tôi gõ cửa cô không trả lời, để xứng đáng là nhân viên ưu tú của Phổ Dương, tôi có nghĩa vụ nghĩ tất cả biện pháp để bảo đảm cuộc sống của cô bình thường. Vì thế, đáng thương tôi thiệt nha, thục nữ như tôi đây, lại phải bất đắc dĩ mượn cái thang, cho dù có nguy hiểm phải té bị thương nhưng tôi vẫn mạo hiểm leo tường vào thăm cô. Hi nhi, cô phải hiểu nỗi khổ tâm của tôi nha." Giang Bình nhìn Dương Hi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên không ít ủy khuất.
"Được rồi, đã giải thích xong, cô có thể đi rồi." Dương Hi không muốn nhắc đến chuyện tối qua nữa, mặc dù xâm phạm phòng ngủ của mình là tội không thể tha, nhưng dù sao, mình đến cuối cùng cũng không đẩy cô ấy ra. Về vấn đề này, Dương Hi rất phân rõ trái phải. Giang Bình tất nhiên có sai, nhưng mình cũng đã không đủ kiên định.
"Nhưng mà, tôi muốn xem cô thay quần áo..." Da mặt dày, được voi đòi tiên là sở trưởng của cô, ánh mắt chợt lóe lên, cái đuôi háo sắc cũng đều lộ ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT