Editor: Yuki

Chuyện lúc trước Lâm Mộng Phỉ đã đẩy Võ Văn Vũ vào đàn Zombie. Vì chuyện đã xảy ra từ lâu nên sau khi gặp bọn người Nhiếp Tiêu, Tiểu Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ cũng không nói chuyện này ra. Bởi vậy, ngoài hiệu trưởng Viên và Tạ Quân ngay từ đầu có mặt và hiểu rõ tình hình ra, những người khác đều không biết.

Lúc này nhìn vẻ mặt tức giận của Tiểu Ngũ Nhất, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, đám Võ Văn Kỳ và Nhiếp Tiêu tràn đầy tìm tòi, tra cứu và tò mò.

Võ Văn Vũ cũng có chút không ngờ sẽ lại nhìn thấy Lâm Mộng Phỉ ở chỗ này, nhưng lúc này trong lòng cô không có bất kỳ khúc mắc nào.

Võ Văn Vũ nhìn bóng lưng chật vật kia như đối mặt với người xa lạ tầm thường, ôm lấy cánh tay Võ Văn Kỳ, cười ngọt ngào và nói: "Anh em và người này không quen, em mới không biết cô ta."

Lâm Mộng Phỉ kiên quyết bám lấy Lưu Cương, dường như cũng nghe được tiếng nói chuyện phía sau. Lập tức toàn thân cứng nhắc, không dám quay đầu lại. Nghe lời nói hoàn toàn trái ngược với Võ Văn Vũ, nhìn lại biểu hiện tức giận của Tạ Quân, dù là Võ Văn Kỳ và Nhiếp Tiêu cũng khó hiểu.

Tạ Quân đau lòng trước cảnh ngộ của Võ Văn Vũ, nếu đổi lại là anh ta bị người anh em tốt của mình, Lưu Đại Sơn, phản bội đẩy vào biển Zombie, đoán chừng anh ta sẽ nổi điên tại chỗ. Tạ Quân cắn răng oán hận mà nhìn thân hình Lâm Mộng Phỉ, bước lên phía trước nói: "Chuyện này không thể cứ như vậy bỏ qua!"

Lâm Mộng Phỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tạ Quân, sau lưng lập tức sợ hãi co rút lại. Lưu Cương cũng mượn cơ hội thoát thân, thở hổn hển đi đến chỗ Lý Kỳ. Nhìn biểu hiện của Võ Văn Vũ và Tạ Quân, Lý Kỳ lập tức biết người phụ nữ này có thể còn che giấu rất nhiều chuyện. Nhớ tới anh ta đã từng trải qua thời gian ngắn chung sống với người phụ nữ này, liền cảm thấy da đầu tê dại, sợ hãi, trong lòng càng thêm chán ghét cô.

"".....Tiểu Ngũ Nhất Vũ và Lâm Mộng Phỉ là người quen cũ sao?"" Lưu Cương có chút bất an hỏi, nhớ tới đoạn nhân duyên không tốt kia, anh ta cũng rất sợ Lâm Mộng Phỉ lại lấy tên tuổi của anh ta đắc tội Võ Văn Vũ.

Tạ Quân cười lạnh một tiếng, muốn nói ra những chuyện xấu xa kia của Lâm Mộng Phỉ đã làm thì bị Võ Văn Vũ kéo tay.

Võ Văn Vũ nhìn người phụ nữ run lẩy bẩy bên kia, nắm tay Tạ Quân lắc lắc, giọng êm dịu nói: "Em thật sự không biết ai tên Lâm Mộng Phỉ.""

Từ giây phút bị phản bội, người này không xứng chiếm không gian ký ức quý giá của cô nữa.

Võ Văn Vũ ôm cánh tay Tạ Quân, lắc lắc, vẻ mặt tươi cười, làm nũng nói: "Được rồi, anh và mọi người cũng đều mệt mỏi. Chúng ta đi về trước đi!"

Nhìn thái độ của Võ Văn Vũ như không có việc gì, mặc dù trong lòng Tạ Quân có chút tức giận nhưng vẫn nghe theo lời Võ Văn Vũ, không so đo nữa. Những người khác thì mang theo đầu đầy mờ mịt cùng về khu biệt thự.

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiênên nhìn Võ Văn Vũ, lại không chịu được quay đầu lại nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất kia, mím môi, đôi mắt có chút nặng trĩu. Tuy còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù thế nào em gái mình cũng không thể để người khác bắt nạt.

Nhìn biểu hiện của Tạ Quân, nếu trong lúc này không có gì bất thường, bọn họ mới tin.

Nhiếp Tiêu xoa nhẹ đầu đang cúi của Tiểu Ngũ Nhất, lùi lại phía sau, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa, cục cưng nói nhỏ cho ba ba biết xảy ra chuyện gì được không?"

"Được ạ," Tiểu Ngũ Nhất gật đầu liên tục, nắm chặt tay và kề tai nói nhỏ với Nhiếp Tiêu: "Ba ba, người phụ nữ kia rất xấu, chị Tiểu Ngũ Nhất Vũ rộng lượng không chấp nhặt với cô ta. Hừ, coi như cô ta may mắn."

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên tỉnh táo sáng suốt càng cảm thấy trong lúc này cất giấu điều bí ẩn gì đó.

- ---

Đoàn người rời đi, Lâm Mộng Phỉ ôm đầu chạy trối chết giữa những lời nghị luận và ánh mắt của mọi người xung quanh. Nhưng mới đi tới hẻm nhỏ đã bị mẹ mình nhéo cánh tay.

"Vừa nãy là chuyện gì? Không phải kêu con đi làm hòa với Lưu Cương à? Ngay cả lời ngon ngọt cũng không biết nói. Hả, mẹ nuôi, mày lớn như vậy, chút chuyện ấy cũng làm không xong. Em trai của mày vẫn đang chờ ăn đấy. Sao mày lại vô dụng như vậy chứ? Con khốn kiếp kia!"

Mẹ Lâm vốn còn có chút thương tiếc con gái mình, nhưng tình yêu này căn bản chẳng là gì so với chồng và con trai. Sau khi Lưu Cương rời đi, cuộc sống dần dần khó khăn đến mức không còn gì nữa.

""Trong đám người vừa rồi là Võ Văn Vũ đúng không? Bây giờ bọn họ sống tốt như vậy, sao con không đi tìm con bé? Lúc trước các con không phải bạn thân sao? Cuối cùng mày đã làm gì? Có phải con đắc tội người ta hay không? Tao nói cho mày biết, nếu dám liên lụy tao, bố và em trai mày coi chúng tao xử lý mày như thế nào. Mày là hàng lỗ vốn, vì sao mày lại không thức tỉnh dị năng...."

Tiếng chửi rủa trong hẻm nhỏ liên tục không ngừng. Lâm Mộng Phỉ chết lặng nghe mẹ đánh chửi, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Võ Văn Vũ như công chúa được mọi người quay quanh, ghen tỵ, hối hận, khổ sở.... đủ loại cảm xúc nhồi nhét đầy lồng ngực của cô. Rất buồn cười chính là đối phương đã sớm quên mất cô ta, mà cô ta còn phải dựa vào đối phương che chở sống trong căn cứ, thật thảm thương lại buồn cười.

Mẹ Lâm đánh chửi mệt mỏi, nhìn khuôn mặt như người chết của con gái mình, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Sau đó truyền đến tiếng chửi rủa của Lâm Quốc Hải và tiếng kêu khóc của con trai từ căn phòng nhỏ nằm sâu trong ngõ hẻm. Mẹ Lâm oán hận mà làm rách mắt Lâm Mộng Phỉ, sau đó khúm núm quay trở về.

Lâm Mộng Phỉ giống như mất hồn ngồi dưới đất. Sau đó, một đôi giày cũ kỹ đi đến trước mặt cô. Giương mắt nhìn lại, cô ta lập tức hận không thể uống máu ăn thịt, hai mắt đỏ ngầu, nói: "Anh tới đây làm gì?"

Đáy mắt Trịnh Văn Tuấn sâu thẳm, mỉm cười: "Đương nhiên là đến xem kết cục đáng thương của Bạch Liên Hoa rồi. Nhưng nhà các người thật đúng là trò giỏi hơn thầy. Chật chật, cô làm hại tôi mấy lần, suýt mất mạng. Tôi cũng không khoan dung độ lượng như Võ Văn Vũ. Cô nói nếu tin trước kia cô hãm hại nữ thần bảo vệ căn cứ của chúng ta bị truyền ra ngoài, kết cục sẽ là thế nào đây?"

Vẻ mặt Lâm Mộng Phỉ lập tức giữ tợn, hai mắt mở to đến muốn chảy máu: "Mày thật hèn hạ!"

""Cô cũng là loại người như mà.""

- ----

Đoàn người Nhiếp Tiêu trở lại khu biệt thự Trung tâm mệt mỏi sau chuyến đi dài. Võ Văn Vũ sắp xếp gian phòng cho tất cả mọi người, cười hì hì dẫn mọi người vào trong phòng của mình nghỉ ngơi.

"Mọi người đều mệt rồi, nghỉ ngơi tắm rửa trước. Chờ buổi tối lúc ăn cơm tụ họp cùng một chỗ, nói những chuyện khác vài tiếng đồng hồ cũng không cần vội.""

Võ Văn Vũ như đuổi con gà con mà xua đẩy mọi người về phòng. Thấy mặt Tạ Quân thối thối, cố ý đi qua an ủi: "Đừng giận, hiếm khi được đoàn tụ, không nên vì người không quan trọng mà phá hỏng tâm trạng."

Tạ Quân nhìn Võ Văn Vũ, ánh mắt cũng dịu dàng: "Quên đi, ông đây cũng không so đo với một người phụ nữ bình thường như cô ta. Nhưng Tiểu Ngũ Nhất Vũ, em phải đền bù tổn thất cho anh một chút. Anh đã rất nhiều ngày không gặp em rồi."

Võ Văn Vũ có chút ngượng ngùng, ghé sát chạm vào mặt Tạ Quân, sau đó hai người đều cảm giác được tầm mắt tử vong lạnh lẽo đằng sau.

Tạ Quân không chút nghĩ ngợi, vội vàng trở về phòng, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Võ Văn Vũ quay đầu lại nhìn anh trai mình, lập tức trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Anh sao anh đi đường không có tiếng động vậy?"

Mặc Võ Văn Kỳ không biểu cảm, anh vẫn luôn đứng ở phía sau hai người.

Tiêu Nghiên che miệng cười trộm.

Lúc nãy, thật ra mọi người đều nghĩ muốn âm thầm điều tra, nhưng nhìn bộ dạng không muốn nhắc tới của Võ Văn Vũ, mọi người cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Nếu như Võ Văn Vũ không muốn nhắc lại, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên bọn họ cũng không chủ động ép hỏi. Người biết chuyện ở khắp nơi nên biết sớm muộn gì cũng biết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sau khi Tiêu Nghiên cũng trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng khách biệt thự chỉ còn lại anh em Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ. Về phần Lưu Đại Sơn, thì đã sớm dẫn theo người bạn nhỏ đi tìm hiệu trưởng Viên.

Võ Văn Kỳ chỉ xoa đầu em gái, cũng không chủ động hỏi. Hai người lần lượt đi tới chỗ hiệu trưởng Viên.

Mới vừa qua, Võ Văn Kỳ không cần cố gắng hết sức đi nghe ngóng tin tức, tự động truyền đến tai.

Bọn người Lưu Đại Sơn biết sớm hơn một bước. Đám bạn nhỏ Na Na liền kể lại chuyện đã xảy ra lúc đó. hiệu trưởng Viên và những sinh viên đại học Vân Thành kia, vừa nghe cái tên Lâm Mộng Phỉ này, biết được cô ta còn sống trong căn cứ, lập tức tràn đầy tức giận, nói ra tất cả những chuyện kia.

Võ Văn Kỳ đứng ở ngoài cửa nghe được Võ Văn Vũ suýt chết trong đàn Zombie, thi cốt không còn. Trong lòng như bị dằn xé, nghĩ mà sợ. Anh ta quay đầu nhìn em gái, vừa đau lòng vừa oán trách: "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao không nói với anh?"

Võ Văn Vũ cũng biết không giấu diếm được, cười kéo tay anh mình, ngây thơ nhúng nhúng cái mũi: "Nói cho anh để anh mất công lo lắng à? Sau này em cũng không nghĩ đến còn có thể gặp lại cô ta, hơn nữa chuyện cũng đã qua lâu như vậy. Chính em cũng trong họa có phúc bột phát dị năng. Cô ta là một người bình thường, muốn tìm cô ta gây rắc rối khác gì vết cô ta đâu?""

""Mang thù cũng không có ý nghĩa. Dung lượng não của em cũng chỉ đủ để chứa đựng người em yêu quý." Võ Văn Vũ thân mật ôm anh trai mình, học chiêu làm nũng của Tiểu Ngũ Nhất, dùng đầu cọ cọ, lập tức khiến cho Võ Văn Kỳ dở khóc dở cười, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót.

"Tiểu Ngũ Nhất Vũ nhà chúng ta sao lại khiến người ta yêu thích như vậy!"

"Đương nhiên em là nữ thần bảo hộ, người gặp người thích ở căn cứ, hì hì hì""

- ---

Nhiếp Tiêu cũng từ miệng Tiểu Ngũ Nhất biết được những chuyện Võ Văn Vũ ở đại học Vân Thành, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng. Người trong cuộc cũng không muốn truy cứu, bọn họ cũng không tiện trực tiếp đi bắt nạt một người bình thường.

Nhưng gây chút trở ngại, làm cho cuộc sống đối phương không tốt rất dễ dàng. Dù sao ưu điểm lớn nhất của đám người bọn họ chính là bao che khuyết điểm.

Chỉ có điều làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là Võ Văn Kỳ và Nhiếp Tiêu bọn họ cũng còn chưa nghĩ ra cách thay Võ Văn Vũ bắt nạt trở lại như thế nào. Thì lúc gần tối, trong căn cứ đột nhiên truyền ra tin tức Lâm Mộng Phỉ hãm hại Võ Văn Vũ.

Tin tức bọn Nhiếp Tiêu trở về đồng thời truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm. Thoáng cái, tất cả mọi người liền biết rõ.

Vốn tận thế không còn hoạt động giải trí đầy màu sắc như trước nữa. Bây giờ niềm vui duy nhất của mọi người là truy tìm vị năng giả như anh em Võ Văn Kỳ. Hoàn toàn có thể nói là minh tinh hàng đầu trong căn cứ, nhất là bị mọi người xem như công chúa nhỏ. Võ Văn Vũ lớn lên xinh đẹp, tính cách lại tốt, hơn nữa dị năng phòng ngự bảo vệ. Toàn bộ căn cứ gần như sẽ không ai không thích cô.

Cảnh tượng ban ngày rõ ràng có ẩn tình. Hễ là người có mắt lỗ tai gần như đều trông thấy, nghe thấy được bọn người hâm mộ. Chỉ cần vừa nghĩ tới Võ Văn Vũ suýt bị người bóp chết ở trong nôi vào ngày đầu tận thế, liền phẫn nộ.

Dù không thể trắng trợn trái với điều lệ căn cứ giết người hại mọi người, nhưng các loại thủ đoạn nhỏ không cho người sống yên ổn cũng đủ để cho nhà Lâm Mộng Phỉ không được an bình.

Chuyện hiếm thấy của cả nhà Lâm Mộng Phỉ cũng lập tức lan truyền khắp nơi. Mọi người tràn đầy khinh thường với cả nhà họ. Trong ngày tận thế có thể đoàn tụ cả một gia đình đã xem như may mắn hiếm có.

Điều này còn không quý, có thể sống hỗn loạn như vậy cũng là người giỏi trong những người giỏi nhất trong căn cứ. Có nhiều công việc cung cấp điểm tích lũy như vậy, chỉ cần là ba tuổi có thể đi bộ cơ bản đều có thể kiếm đủ để tự nuôi sống bản thân. Mặc dù vất vả, đồ ăn ít nhưng nhất định không chết được.

Nhưng nhà Lâm Mộng Phỉ đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, thật sự kinh ngạc. Già trẻ đều nhờ vào một mình Lâm Mộng Phỉ đi ăn xin, đàn ông thì không có ích gì. Tóm lại, tất cả đều không phải thứ gì tốt.

Nghĩ lại Lâm Mộng Phỉ cũng coi là ác giả ác báo, cả nhà bọn họ đều tiến xấu, lan xa trong căn cứ, sau này nhất định càng khó khăn hơn.

Lúc gần tối, Nhiếp Tiêu và Tiêu Nghiên nghe tin còn tưởng Võ Văn Kỳ ra tay khiến cho Võ Văn Kỳ bị oan.

Nhưng tình huống như vậy thật đúng là làm cho người ta thích hóng hớt, còn cho mọi người tiết kiệm thời gian và sức lực.

Nhìn bộ dạng Võ Văn Vũ và Tiểu Ngũ Nhất, lại không suy Âu không lo, lập tức cảm thấy người tốt bụng đáng yêu đều được mọi người yêu mến ở khắp mọi nơi.

Chuyện như này vốn không cần phải nhúng tay vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play