Editor: Yuki

Trước hành động như vậy của Sislow, bọn Ma Yên cũng hết cách, tuy răng hành vi đấy xuất phát từ lòng tốt nhưng bởi vậy mà bọn họ không có biện pháp liên hệ bên ngoài. Mấy người bọn họ nhìn thằng nhóc Sislow thiếu đánh, tất cả đều mệt tim.

Nhưng cũng may, này cũng không thể xem là tin xấu, Ma Yên thở dài một tiếng, nói: "Chỉ có thể hi vọng vào bà xã ta có thể thấy máy liên lạc rồi lập tức tới đón chúng ta, trên máy liên lạc có thể thấy vị trí cuối cùng của ta."

"Hazz, giờ chỉ có thể chờ! Hiện tại hoàn cảnh của trái đất rất bất ổn." Bousel cũng nặng nề thở dài một tiếng.

Hắn là bảo thuộc hạ lặng lẽ mở phi thuyền tới trái đất chơi, trước khi thuộc hạ rời đi, hắn còn bắt buộc bọn họ không được đến đón hắn trước khi nhận được tin từ hắn, cũng không được lộ ra vị trí của mình với người trong nhà. Hiện tại hắn không gửi được tin tức đi, phỏng chừng đám thuộc hạ đó đang tưởng hắn ở trái đất chơi vui đến quên trời quên đất.

Không biết mất bao lâu bọn họ mới phát hiện thông tin của hắn có dị thường.

Anh em Phong Đao và Phong Thương trái lại lại tự bay đến đây, hai chiếc phi thuyền đều được giấu ở mặt sau của mặt trăng, nhưng cho dù mặt trăng cách trái đất gần như vậy, bọn họ vẫn không thể ban lệnh tới phi thuyền được.

Phong Đạo nhìn về phía Ma Yên nói: "Ma Yên tướng quân, có phải là ngài cũng tự lái phi thuyền đến đây không?"

Ma Yên gật đầu, liếc mắt nhìn Sislow, muốn châm một điếu để giải nỗi sầu: "Đúng là ta tự lái đến đây, nhưng hiện tại máy liên lạc của ta đã mất, phi thuyền lại không thể nghe thấy tiếng lòng của ta tự mình từ trong vành đai Thiên thạch bay xuống

Nghe vậy Sislow lúng túng cúi đầu.

Ma Yên thấy trên người Bousel và Phong Đao Phong Thương đeo máy liên lạc, muốn mượn chúng thử một lần, cẩn thận kiểm tra một chút xem rốt cuộc chỗ nào không ổn.

Trên người bọn họ ngoại trừ máy kiên lạc, thật ra còn mang theo quang não, chẳng qua khu vực trái đất không nằm trong phạm vi giữa mạng lưới của các vì sao. Nếu không thì bọn họ đã cầm quang não tùy tiện gửi tin tức một cái sẽ có người đến đón bọn họ, căn bản không cần mang theo máy liên lạc chuyên dụng khi đi rồi.

Nhìn thấy Ma Yên sờ mó máy liên lạc của bọn họ mãi, bọn họ cũng chụm đầu lại cùng xem, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là máy liên lạc không có trục trặc gì.

Bọn họ hoàn toàn không biết bộ phần nào xảy ra vấn đề

Mà lúc này Sislow đột nhiên yếu ớt giơ tay nhỏ lên thu hút sự chú ý của ba người, nắm góc áo thấp thỏm mở miệng: "Cái... Cái đó, tui hình như biết nguyên nhân!!! Sóng điện âm của tui cũng không phát ra được, lúc chạm đến tầng khí quyển như có cái gì chặn lại, ừm... Giống như trong khí quyển có gì đó đặc biệt ngăn cách trái đất với vũ trụ."

Ba người bọn họ nghe được lời này, trong lòng lộp bộp cả kinh, vẻ mặt soạt cái nghiêm túc hẳn

"Sislow, mi chắc chưa?" Phong Đao cầm lấy tay Sislow, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

Sislow bị phản ứng của mọi người làm hoảng sợ, nhưng vô cùng chắc chắn gật đầu, thề với danh dự của huyết tộc bọn họ nhất định không có cảm giác sai.

"Chắc chắn! Lúc bắt đầu tận thế ta liền cảm giác được, bao gồm vệ tinh do con người chế tạo đều bị ngăn cách ở bên ngoài." Sislow gật đầu trần thuật. Ban đầu cậu còn tưởng sóng âm của mình không phát ra được bèn không quan tâm lắm, lại không nghĩ tới máy truyền tin của mọi người cũng bị chặn.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Ma Yên cùng ba người lớn đều khó coi, trong lòng có một suy đoán xấu. Nếu lời Sislow là đúng, thì phương pháp dùng để phong tỏa cả một hành tinh như vậy thì hoàn toàn không phải kĩ thuật mà người trái đất có thể làm được. Hơn nữa với tình hình virut tràn lan như hiện nay, người trái đất căn bản không cần phải cô lập đến mức vệ tinh không sử dụng được.

Chẳng trách mạng lưới thông tin liên lạc của bọn họ bị tê liệt như vậy, bởi vì toàn bộ vệ tinh đều bị mất liên lạc.

Ma Yên suy đoán đến nhíu cả hai hàng lông mày, hai tay nằm chặt: "Nghĩ kĩ lại thì trận tai ương này đến với trái đất rất kì lạ. Đúng ra môi trường chỗ trái đất là nơi rất an toàn hiếm có trong tinh tế, nên trận mưa sao băng bao trùm toàn địa cầu bất ngờ xảy ra rất hiếm thấy, hơn nữa nó còn không có dấu hiệu, nhà thiên văn ở địa cầu còn không phát hiện được trận mưa sao băng lớn như vậy, nhân loại trước đến nay đều thích ngắm sao băng, nếu nó đến thì đã sớm được báo cáo toàn cầu. Vậy nên... Có lẽ đó không phải một trận mưa sao băng, mà đó là bom virut được ném từ bên ngoài vào."

Sislow nghe thấy lời này, sợ hãi nắm lấy quần áo Phong Đao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Vậy... có người cố ý hại người trái đất? Chúng ta nên làm gì đây!!"

"Mịa nó, này là chuyện mà con người làm à!!?" Phong thương không nhịn được chửi bậy, phẫn nộ nện một đấm trên tường.

Trong lòng bọn họ đều bất an.

___

Lúc đám người Ma Yên đang bí mật thảo luận, Bạch Mân ở phòng khác vẫn đang thức, có thể nói hắn căn bản không cần ngủ.

Chính vì đêm nay có sự tồn tại của Bạch Việt, Bạch Mân mới không thể không giả bộ ngủ. Bạch Việt nhất quyết bám hắn muốn ngủ cùng, làm hắn không thể từ chối. Thường ngày Bạch Mân đều yên lặng hấp thu tinh hạch để nâng cấp, đây là cách hắn trải qua đêm dài.

Nhưng đêm nay có người ngủ cùng, Bạch Mân lại không hề thấy khó chịu. Theo ánh trăng nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú lúc ngủ của em trai, trái tim đang lặng im của Bạch Mân tự nhiên có cảm giác ấm áp.

Từ khi lên tiểu học rồi tách phòng ngủ, hắn và em trai chưa bao giờ ngủ với nhau thân thiết và hòa hợp như bây giờ.

Vì những suy nghĩ nhỏ mọn của mình, Bạch Mân thường xuyên lảng tránh Bạch Việt, hắn ghen tị em trai đã cướp đi sự chú ý của cha mẹ, dưới sự thông minh của mình khi còn nhỏ, hắn dù được nhận vào trường danh giá, được cầm rất nhiều bằng khen, đều không qua được thành tích của người em trai này.

Trong ánh sáng thiên tài của Bạch Việt, sự xuất sắc của anh so với người thường có vẻ rất kín đáo. Cho dù Bạch Việt không làm gì sai, lúc nhỏ rất dính người ỷ lại hắn, có gì tốt đều cho hắn, nhưng Bạch Mân vẫn không thể kìm nén được cảm xúc ích kỷ nhỏ mọn.

Cậu vẫn luôn ghen tị.

Lúc biết được Bạch Việt có dị năng hệ chữa trị, Cậu không phải đặt sự vui sướng lên đầu, mà là ghen ghét, trong lòng bị dày vò bởi các cảm xúc đen tối. Cậu là zombie xấu xí, Bạch Việt lại thành hy vọng cứu thế giới, giống như đang âm thầm mỉa mai hắn là tên hề đáng khinh như thế nào.

Cậu hoàn toàn không biết phải đối mặt với Bạch Việt như thế nào, nhưng hôm nay khi hai người gặp nhau, mọi cảm xúc tiêu cực và đen tối của hắn đều biến mất chỉ trong một cái ôm thật chặt.

Dưới ánh mắt chân thành của Bạch Việt, cậu bị đánh bại hoàn toàn.

Hắn không thể không thừa nhận, Bạch Việt quả thực có năng lực phục hồi, ngay cả trái tim đã chết cũng được chữa lành, giống như một mặt trời nhỏ xua tan đi vô số suy nghĩ đen tối của hắn.

Bạch Mân ngơ ngác nhìn Bạch Việt bên cạnh, nước mắt không hiểu vì sao lại thi nhau chảy xuống

Dù thế nào đi nữa, đây vẫn là em trai duy nhất của cậu.

Bạch Việt tựa hồ tỉnh lại, đôi mắt ngơ ngác mà nhìn hắn, chạm vào bàn tay lạnh giá của Bạch Mân: "Anh ơi, tay anh lạnh quá, sao còn chưa ngủ?"

"Em ngủ trước đi, anh ra ngoài đi vệ sinh" Bạch Mân ấm áp nói, sau đó nhẹ nhàng rút tay hắn ra, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh cuối hành lang giảng đường như đang muốn chạy trốn thứ gì đó.

Bạch Việt cứ thế không phát hiện ra điều gì bất thường, liền xoay người lại liền ngủ tiếp.

Trong nhà vệ sinh, Bạch Mân đụng phải Lạc Vân Hải.

Nhìn thấy Bạch Mân đột nhiên đi vào, Lạc Vân Hải sửng sốt hai giây, sau đó vô cớ vội vàng vén quần lên, lắp bắp nói: "Cậu... Cậu cũng đi vệ sinh à?"

"Ừ." Bạch Mân khẽ gật đầu, cúi đầu đi qua Lạc Vân Hải đi vào khoang.

Từ ánh trăng bên cửa sổ nhỏ chiếu vào khiến Lạc Vân Hải tình cờ nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt hắn, Lạc Vân Hải không kịp suy nghĩ tay nhanh hơn não kéo Bạch Mân lại."Cậu... Sao cậu lại khóc, làm sao vậy?" Lạc Vân Hải nhìn Bạch Mân vẻ mặt chán nản, cảm thấy toàn bộ trái tim đều là chua xót.

"Ta không có, anh về trước đi." Bạch Mân quay mặt đi, không muốn người khác nhìn thấy mình trong trạng thái thảm hại, lạnh giọng đuổi Lạc Vân Hải ra ngoài.

Lạc Vân Hải đi ba bước, quay đầu nhìn lại, Bạch Mân ở trong toilet, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng vừa ra ngoài liền phát hiện Lạc Vân Hải vẫn đang ở bên ngoài đợi hắn, dựa vào hành lang châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút, toàn thân đều thể hiện sự nam tính của một người lính.

"Sao anh còn chưa đi?" Bạch Mân với vẻ mặt ủ rũ hiếm thấy hỏi.

Nhìn thấy Bạch Mân đi ra, Lạc Vân Hải vội vàng dập điếu thuốc, sau đó gãi gãi sau đầu, mặt có chút đỏ bừng, xấu hổ lấy ra từ sau lưng một bông hồng trắng hái đâu đó, nhét thẳng vào người Bạch Mân, an ủi nói:

"Đừng khóc, em cười trông rất đẹp."

Nhìn bông hoa, cảm xúc vốn đã bình tĩnh lại của Bạch Mân đột nhiên lại trỗi dậy, cậu cắn môi bật khóc. Vẻ ngoài mong manh này khiến Lạc Vân Hải hoảng sợ đến mồ hôi đổ đầm đìa.

Trước tận thế, hôn nhân đồng giới là hợp pháp, Bạch Mân luôn được những người đàn ông khác theo đuổi, nhưng chưa có ai vụng về và thận trọng như bây giờ, như thể người trước mặt này muốn bảo vệ anh bằng tận đáy lòng.

***

Đêm trôi qua, nhiều chuyện diễn ra một cách lặng lẽ.

Buổi sáng, ánh sáng mờ nhạt.

Mặt trời mọc trên mực nước biển chiếu sáng vùng đất rộng lớn của trái đất nhưng giờ đây trái đất bị tàn phá và không còn ồn ào, tươi đẹp như xưa.

Ma Yên và những người khác gần như thức suốt đêm, vô tình phát hiện một bí mật lớn như vậy, lúc này, nhìn những người trái đất giản dị và tốt bụng vẫn chưa nhận ra điều gì, họ cảm thấy buồn bã, đồng cảm và quan trọng hơn là tức giận.

Thật buồn và đau lòng khi một nền văn minh huy hoàng chưa trưởng thành trọn vẹn lại trở nên hoang tàn, ảm đạm như ngày nay do các yếu tố nhân tạo bên ngoài.

Trái Đất là một hành tinh có sự sống trẻ rất được mong đợi trong liên minh giữa các vì sao, bao gồm cả hành tinh quê hương của họ, họ đều mong muốn Trái Đất lớn lên và gia nhập liên minh của mình.

Nhưng hiện nay, sự tiến bộ của loài người đã hoàn toàn đi chệch hướng.

Khương Thù nhìn bộ dạng hốc hác của Bousel, không khỏi bước tới, lúng túng nói: "Sao anh nhìn giống mấy con ma vậy? Tôi bảo anh đừng ngủ với thằng nhóc Sislow đó. Hắn gây rắc rối à?"

Bousel ngẩng đầu nhìn Khương thù, không nhịn được dang rộng hai tay ôm lấy hắn, khiến Khương Thù đỏ mặt.

"Này, này, này, anh đang làm gì vậy!!!" Khương Thù không khỏi nhìn trái nhìn phải, cảm thấy khá xấu hổ trước ánh mắt trêu chọc của người khác.

Ma Yên cũng chú ý đến khuôn mặt nhăn nheo của Sislow, không khỏi hỏi: "Đêm qua cậu đánh nhau với Bousel phải không? Cậu có muốn về ngủ một lát không?"

Sislow nhìn Ma Yên, im lặng nắm tay đối phương không nói gì, cuối cùng nói ra điều khó hiểu: "Ngài Ma yên, con rất thích ngài."

Ma Yên cũng lập tức đỏ mặt.

Nhiếp Tiêu,Tiểu Ngũ Nhất và những người khác cũng đi ra khỏi phòng vào lúc này, nhìn thấy Bạch Mân, đám người Ma yên trông hốc hác và tràn đầy mỏi mệt, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không ổn và bắt đầu bày tỏ sự lo lắng.

"Các ngươi đêm qua mộng du cùng nhau trộm trâu sao?" Ninh Phong nhìn đám người Lạc Vân Hải, không khỏi mỉm cười, quan tâm hỏi.

Bạch Việt nhìn anh trai mình mắt có chút sưng lên, cho rằng chính mình ngủ không ngon đã quấy rầy giấc ngủ của anh trai mình, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.

"Anh ơi, sao anh không quay lại chợp mắt một chút đi?"

"Không sao đâu." Bạch Mân cười nhẹ lắc đầu, Lạc Vân Hải ở một bên là người đầu tiên có chút chột dạ.

Tiểu Ngũ Nhất cũng lo lắng nhìn Ma Yên, cho rằng hắn bị chứng mất trí nhớ làm phiền, không khỏi an ủi: "Tướng quân, ngài sao vậy? Yên tâm, con sẽ sớm nhớ ra. Con tin rằng ngài sẽ không nói dối con."

Ma Yên nhìn vẻ mặt ngây thơ của hoàng tử nhỏ, nghĩ đến mối quan hệ thân thiết giữa mình và Nhiếp Tiêu cùng những người trái đất khác, trong lòng hắn chợt giằng co, không biết có nên trực tiếp nói cho những người trái đất này biết sự thật hay không. Nếu tất cả những thảm họa này là trách nhiệm của trái đất để thuận theo tự nhiên, họ có thể cảm thấy tiếc nuối, nhưng họ sẽ không cảm thấy quá tội lỗi. Nhưng bây giờ, tất cả những điều này rõ ràng không phải là quỹ đạo phát triển mà lẽ ra trái đất phải trải qua.

"Chúng ta không sao, chỉ là đêm qua chúng ta gặp ác mộng." Ma Yên vuốt tóc Điện hạ, ấm áp an ủi.

Ma Yên cùng Sislow lúc này cũng không che giấu vẻ hốc hác của mình, thậm chí còn hy vọng mọi người có thể trực tiếp tìm ra manh mối từ cảm xúc của mình.

Nhiếp Tiêu nhìn về phía Ma Yên đám người, khẽ cau mày, một lần nữa khẳng định Ma Yên đang giấu bọn họ cái gì. Và bây giờ có vẻ như Bousel và những người khác có thể là những người biết được nội tình.

Nhiếp Tiêu ôm lấy Tiểu Ngũ Nhất vào lòng, cảm giác bị nhốt trong bóng tối không thể giải thích được, khiến hắn không chịu nổi. Hắn nhìn Bạch Mân bên cạnh, vẻ mặt lo lắng khiến anh vô cớ cảm thấy thấp thỏm.

Tiểu Ngũ Nhất cũng bị bao vây bởi sự lo lắng, bóng tối bao trùm, qua một đêm nhìn mọi người đều thay đổi, lần đầu tiên cậu cảm thấy cần thiết phải nhớ lại mọi thứ, trực giác cảm thấy việc khôi phục trí nhớ có thể phá vỡ cục diện hiện tại.

Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.

27/5/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play