Chương 24: Ngũ Nhất đã đến Phong Thành


Nhóm Nhiếp Tiêu giết hết tang thi trên đường đến nhà của Lâm Mộng Phỉ.


Võ Văn Kỳ tuy rằng mỗi lần làm nhiệm vụ thường đi mười ngày nữa tháng không về nhà, nhưng đối với sinh hoạt hằng ngày và bạn bè của Võ Văn Vũ cũng rất quan tâm và hiểu rõ.


Đặc biệt là cô bạn thân Lâm Mộng Phỉ này, hắn càng đều tra rõ ràng.


Gia cảnh của Lâm Mộng Phỉ thuộc dạng gia định phổ thông, cả nhà ở trong một tiểu khu tại nội thành Phong Thành. Cha mẹ đều là công nhân viên chức sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, còn một đứa em trai đang lên tiểu học.


Dựa vào trí nhớ của Võ Văn Kỳ, Nhóm Nhiếp Tiêu không chút khó khăn đến được ngoài tiểu khu gần nhà Lâm Mộng Phỉ. Nhưng nhìn vô số tang thi xung, chính Võ Văn Kỳ cũng không ôm hy vọng quá lớn.


Đúng như dự đoán, tất cả mọi người vồ hụt.


Manh mối đến đó gián đoạn, hoàn toàn mất đi tung tích của Võ Văn Vũ.


Võ Văn Kỳ không kềm chế được mà đỏ cả vành mắt, một đấm nặng nề đập vào tường, gần như sắp khóc.


Không khí phút chốc rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh của tang thi ở bên ngoài, khó nghe lại đáng ghét.


Tất cả mọi người khó có thể tưởng tượng, một cô gái tay không tấc sắt phải làm sao an toàn sống tiếp trong tận thế khắp nơi đầy nguy hiểm.


Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Kỳ như vậy cũng không biết nên an ủi ra sao, viền mắt nhất thời cũng đỏ, không nhịn được bắt đầu hối hận tự trách.


"Nếu ban đầu em không đưa cho mọi người xem nhiệm vụ kia là được rồi..."


"Chị!"


Nghe lời nói hoang đường này, Ninh Phong lập tức lớn tiếng ngăn lại Tiêu Nghiên định tiếp tục nói nói.


"Chuyện này không phải lỗi của chị!"


Ninh Phong kéo tay Tiêu Nghiên, sau đó quay đầu nhìn Võ Văn Kỳ, vội vàng nói: "Võ Văn Kỳ, ông nhanh nói đi, không phải đúng không!?"


Nghe tiếng la, Võ Văn Kỳ lúc này mới lau khóe mắt, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, đi tới xoa xoa đầu Tiêu Nghiên, ngữ khí ôn nhu lại kiên cường: "Đúng, không phải lỗi của em, em đừng nghĩ lung tung."


Tiêu Nghiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cương nghị của hắn, nước mắt lập tức rơi xuống.


Nhiếp Tiêu nhìn các đồng đội rơi vào đau thương, im lặng một hồi liền mở miệng, lời nói từng nói với bọn họ được lập lại lần nữa.


"Sẽ không có chuyện gì."


Nghe năm chữ vô cùng linh nghiệm trên đoạn đường đi, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên nhìn nhau sửng sờ, trong mắt dấy liên kiên định và hi vọng.


Ninh Phong ở bên cạnh cũng gật đầu như gà mổ thóc, vội vã phụ họa: "Đúng vậy, lão đại đã nói không sao thì nhất định sẽ không có chuyện gì!"


Đoạn Ôn Du luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên phát hiện ra cái gì, bước nhanh về phía lịch bàn trong nhà Lâm Mộng Phỉ, chỉ vào bảng ghi nhớ trên đó.


"Tiểu Vũ đang ở Vân Thành"


Mọi người đến gần vừa nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ bên dưới khoảng trống của ngày tháng nào đó ——"để sát vào vừa nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết ở phía dưới khoảng trống của moijt ngày nào đó "Phỉ Phỉ mang tiểu Vũ đi Vân Thành chơi, máy bay 8 giờ."


Niềm vui đột nhiên rơi xuống đầu, lần thứ hai minh chứng rằng miệng của Nhiếp Tiêu từng khai quang. Võ Văn Kỳ kích động không kềm chế được, mạnh mẽ ôm chầm lấy Nhiếp Tiêu.


"Lão đại, miệng của ông nhất định từng được phật tổ hôn qua."


Nhiếp Tiêu: "..." Phật tổ không có, hamster tiểu tổ tông ngược lại có một con. (Phật tổ là Fozu, hamster là cangshu đều là 'sù sù' đọc gần giống nhau :v )


Có đầu mối mới, mọi người không dám trì hoãn, lập tức đi trở về tìm chiến cơ, hận không thể mọc cánh bay đến Vân Thành.


Nhiếp Tiêu nghĩ đến bé chuột cũng đang ở Vân Thành, có chút kích động gấp gáp.


Nhưng còn chưa đi bao xa khỏi nhà Lâm Mộng Phỉ, bọn họ liền đụng phải nhóm người vừa càn quét qua cả trung tâm thành phố đến đây.


—— chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp.


Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù từ đối diện đi tới, chỉ cảm thấy thật mệt não. Đám người Ninh Phong càng không ngờ ở đây cũng gặp phải tên bệnh xà tinh* này. (Nói nhại của bệnh thần kinh. )


Khương Thù nhìn đầy đủ 'Năm anh em siêu nhơn', khóe miệng treo lên nụ cười bất cần đời, làm cho gương mặt anh tuấn có làn da màu lúa mạch nhuộm lên mấy phần mùi vị tà tính.


"Ồ hố, vậy mà cả đám vẫn chưa chết ha!"


Vào giờ phút này, cả đám người mạnh nhất trong giới lính đánh thuê đều tập hợp ở đây.


Khương Thù, một người lính đánh thuê có năng lực tác chiến không thua gì Nhiếp Tiêu. Ở trên bảng xếp hạng đứng vững ở vị trí thứ hai, chỉ sau Nhiếp Tiêu.


Ninh Phong mỗi lần nhìn thấy Khương Thù đều có chút hãi, tính cách như bệnh xà tinh kia khiến người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.


Bọn Ninh Phong căn bản không muốn đi trêu chọc người như vậy, nhưng trong đội lại có Nhiếp Tiêu. Bởi vì Nhiếp Tiêu luôn đè trên đầu đối phương một bậc, từ đó cả nhóm liền bị Khương Thù xem như đối thủ.


Từ cướp cho đến phá hoại nhiệm vụ, vẽ lên một đoạn danh thoại ân oán tình cừu trong giới lính đánh thuê.


Nghiệt duyên cắt không đứt.


Ninh Phong lúc này không muốn dây dưa cùng Khương Thù, nghiến răng nói: "Chúng tôi sắp lên đường đây, không rảnh cùng các người dông dài!"


Khương Thù hoàn toàn không đặt Ninh Phong vào mắt, vô cùng ghét bỏ nói: "Người lớn nói chuyện, con nít đừng có xen mồm."


Ninh Phong tức muốn bật ngửa, "Coi chừng tui quăng bom chết ông."


Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù tuy rằng cũng có chút đau đầu, nhưng cũng không như Ninh Phong phản ứng kịch liệt như vậy. Tầm mắt rơi vào thanh niên phía sau Khương Thù, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.


Khương Thù luôn luôn độc lai độc vãng, tại sao đột nhiên lại dắt theo một người mới.


Ninh Phong cũng nhìn thấy chàng trai phía sau Khương Thù, làn da tái nhợt nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp, không nhịn được nhe răng cười khả ố: "Đây không phải là người yêu cũ chớ?"


"Thằng nhóc không cần miệng nữa đúng không?" Khương Thù nheo mắt lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, Ninh Phong sợ đến nhanh chóng im lặng, không tự chủ nhích ra sau lưng Đoạn Ôn Du.


Thanh niên sắc mặt trắng bệch cũng không để ý suy đoán lung tung như vậy, hơi mỉm cười, thái độ ôn hòa chủ động giới thiệu: "Chào các cậu, tôi là Bạch Mân."


"Mẹ ui, quả nhiên là hoa hồng trắng* trong lòng!" Ninh Phong không kềm được cơn hóng chuyện, kích động ở sau lưng Đoạn Ôn Du nói thầm, làm Đoạn Ôn Du vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. (Bạch Mân [bai mei] và hoa hồng trắng [bai mei.gui]


Khương Thù lập tức trừng mắt, không nhìn Bạch Mân cũng không nhìn tới Ninh Phong, tầm mắt trực tiếp đặt trên người Nhiếp Tiêu. Bạch Mân tính cách dường như đã quen lạnh nhạt, giới thiệu xong liền im lặng đứng một bên, không khác gì một người vô hình.


Khương Thù nhìn cố nhân ở trong tận thế lại không hề bị thương trước mặt, không kềm nén được ý định muốn khiêu chiến đang rục rịch, nhếch khóe môi: "Tôi thấy các người cũng là dị năng giả đi? Làm một trận không?"


Nói xong Khương Thù liền giơ tay lên, làn da bên ngoài đều biến thành kim loại, cười vừa nham hiểm lại điên cuồng. Tuy rằng ngoài miệng nói 'các người' nhưng tầm mắt chỉ đặt trên người Nhiếp Tiêu.


Nhiếp Tiêu nhìn tình cảnh này, không khỏi nhíu mày.


Ninh Phong ở bên cạnh nghe câu nói quen thuộc, không nhịn được ôm đầu rên rỉ. Hai người này nếu mà lại đánh nhau, thì thật sự là tối trời tối đất.


"Tới, tới, tên bệnh xà tinh này lại tới nữa rồi!"


Quả nhiên, cho dù tận thế đến cũng không sửa được tác phong thần kinh vừa đến là khiêu chiến này của Khương Thù.


Võ Văn Kỳ cũng không muốn trì hoãn việc lên đường tìm em gái, đi lên dàn xếp nói: "Khương Thù, hiện tại chúng tôi có việc gấp, chờ mọi chuyện xong xuôi lại cùng cậu đánh thoải mái."


Nói chung, chính là một câu "Không rảnh".


Nói xong Võ Văn Kỳ bọn họ liền chuẩn bị bước đi, Nhiếp Tiêu cũng theo bước đuổi tới, tuy rằng dị năng của Khương Thù có chút thú vị, nhưng không quan trọng bằng Thối Thối bảo bối nhà hắn.


Khương Thù bị lơ đi có chút khó chịu, giơ tay liền thao túng một cây cột mốc trên đường, "Rầm" một tiếng đem đoạn sắt cắm vào mặt đường xi măng trước mặt Nhiếp Tiêu, chặn lại nhóm người đang bước đi.


Đám Nhiếp Tiêu thấy thế, trầm mặc hai giây, sau đó mặt không thay đổi tránh qua một bên tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến Khương Thù.


Trực tiếp bơ đẹp tên bệnh xà tinh.


Khương Thù: "..."


Tôi không cần mặt mũi sao.


Khương Thù bị chọc xù lông, bệnh xà tinh phát tác. Hút tất cả kim loại ở xung quanh lại, từng cái từng cái nện xuống đường bọn Nhiếp Tiêu định đi. Tiếng vang cực lớn thu hút càng lúc càng nhiều tang thi, làm cho Nhiếp Tiêu giật giật khóe mắt.


Võ Văn Kỳ không nhịn được nữa, quay đầu chửi tục: "Khưng Thù, con mẹ nó thằng ngu này!" l


Bất tri bất giác, bọn họ đã bị tang thi bao vây. Tầng tầng lớp lớp lít nha lít nhít vọt tới chỗ bọn họ, chen chúc làm cả con đường kín không kẻ hở.


Bị ép đến mức độ này, Nhiếp Tiêu bọn họ cũng không thể không sử dụng dị năng đi giết tang thi. Mỗi một loại dị năng hiện ra, làm đôi mắt Khương Thù càng lúc càng sáng.


"Nếu đã không đi được, vậy không bằng làm một trận đi?"


Khương Thù nhìn đao gió trong tay Nhiếp Tiêu và dị năng của tất cả mọi người, nóng lòng rất muốn thử uy lực của mỗi loại.


Ninh Phong thao túng ngọn lửa trong lòng bàn tay, thiêu cho tang thi xung quanh biến thàn một đám cháy khét, thối đến độ bản thân cũng không chịu nổi, lập tức ngoác miệng mắng to: "Còn đánh đấm gì, không thấy tang thi nhiều như vậy à!"


"Tên bệnh thần kinh, sớm muộn gì cũng bị tang thi gặm đến hài cốt không còn!"


Khương Thù bị mắng không hề thấm thía, làn da biến thành kim loại hoàn toàn không sợ tang thi gặm cắn, tấn công về phía Nhiếp Tiêu.


Nhiếp Tiêu không còn cách nào, chỉ có thể xoay tay lại ứng chiến.


Nhìn tình cảnh này, ngay cả một người lịch sự như Đoạn Ôn Du cũng không nhịn được đẩy mắt kính, thấp giọng mắng một câu "Đụ".


Vào giờ phút này, không ai chú ý đến biểu cảm của Bạch Mân. Thanh niên tuấn mỹ làn da tái nhợt, nhìn mỗi một dị năng giả ở đây, độ cung nơi khóe miệng càng lúc càng cong lên.


Trong con ngươi đen nhánh lập loè ánh sáng hưng phấn.


***


Mà lúc này, đám người tiểu Ngũ Nhất dưới sự trợ giúp của con hổ, nhanh chóng mà thuận lợi tiến vào nội thành Phong Thành, đi thẳng đến nhà Võ Văn Vũ.


Võ Văn Vũ mở cửa nhà đi vào, liền nhạy bén phát hiện dấu vết có người đã từng đến, nhất thời kích động vui mừng.


Trên bàn phòng khách còn sót lại túi đồ ăn đóng gói, đồ bên trong vẫn còn mới, hiển nhiên chỉ vừa mới xé gói trong mấy ngày gần đây.


Tiểu Ngũ Nhất cũng ngửi được mùi hương quen thuộc của ba ba trong không khí, nhất thời vui mừng kích động nhảy dựng lên.


"Ba ba tôi cũng đã đến!"


"Tất cả bọn họ đều trở về!"


Nghe lời này, tất cả mọi người đều vui vừng thay Võ Văn Ngũ và tiểu Ngũ Nhất. Người nhà có thể bình an trở về, chính là tin tức may mắn nhất trong tận thế.


Nhưng mà, không biết hiện tại bọn họ lại đã đi đâu, nếu cứ như vậy lạc nhau thì thật đáng tiếc.


Tạ Quân quyết định thật nhanh nói: "Đuổi theo! Bây giờ chắc chắn họ họ vẫn chưa đi xa."


"Nhưng nơi này lớn như vậy phải đi đâu tìm đây?"


Có người không nhịn được phát ra câu hỏi ở trong lòng, làm Tạ Quân lập tức cứng họng.


Tiểu Ngũ Nhất nghe lời này, đột nhiên nhanh trí, nhào tới cầm một túi thức ăn trên bàn, đưa đến trước mũi con hổ.


"Tướng Quân, nhanh ngửi ngửi, đã nhớ mùi trên này chưa?"


"Mang tôi đi tìm ba ba!"


Lão hổ: "..."


Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.


Mọi người: "..."


Tiểu lão đại, trâu bò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play