Chương 12: Ngũ Nhất đến Đại Học Vân Thành


Lưu Đại Sơn đi tới đỡ Liêu Dũng từ trên mặt đất lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Mộng Phỉ sắc mặt trắng bệch vì bị vạch trần chuyện xấu. Cứ tưởng chỉ yếu đuối một chút thôi, nhưng không ngờ bên dưới lớp da xinh đẹp lại chứa đựng nội tâm dơ bẩn xấu xa như vậy.


Ngay cả người thật thà như hắn cũng thấy không vừa mắt. Sư phụ của bọn họ không hề dạy bọn họ cái hành động lấy anh em của mình ra chắn súng.


Môi Lâm Mộng Phỉ khẽ run, muốn biện giải cho mình vài câu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người chặn miệng, nước mắt rưng rưng giống như đã phải chịu tủi thân rất lớn.


"Tôi... Tôi không phải cố ý!"


Trịnh Văn Tuấn ở một bên không nhìn nổi, dưới tầm mắt đầy áp lực của mọi người mạnh miệng yếu thế nói: "Cũng không phải hoàn toàn do tiểu Phỉ, tình trạng lúc đó nguy cấp như vậy, muốn sống chỉ là bản năng của con người!"


"Bản năng?" Tạ Quân phảng phất như nghe được chuyện cười, không nhịn được móc móc lỗ tai, niềm vui vì cứu được người đã bị phá hỏng triệt để.
Giống như đang ăn cơm ngon lành, đột nhiên có một con ruồi bay vào miệng, mọi người có chút đồng tình với Liêu Dũng. Phải cùng đồng hành với hai người buồn nôn như vậy, không biết là đã nhẫn nhịn đến mức nào.


"Tôi không nghe lầm đi, đây là đẩy người khác vào bầy tang thi rồi chạy? Nếu cậu chạy trước một mình, nói là bản năng cầu sinh thì ai có thể trách? Nhưng nếu đẩy bạn thân vào bầy tang thi làm mồi nhử rồi quay đầu chạy, thì đây phải gọi là ác độc từ bản năng!"
Tạ Quân không quan tâm đối phương có phải con gái hay không, lời nói sắc bén, cười lạnh trào phúng: "Đúng rồi, nếu vừa nãy chúng tôi thấy chết mà không cứu, vậy có phải cũng là bản năng tự vệ không!?"


Trịnh Văn Tuấn bị nghẹn đến đỏ mặt, rốt cuộc không nói nên lời. Lâm Mộng Phỉ sợ hãi núp sau lưng hắn, chỉ biết tiếp tục khóc, nhưng dáng vẻ nước mắt như mưa này, ngoại trừ Trịnh Văn Vũ thì không ai muốn nhìn tới.
Lâm Mộng Phỉ nhìn nhóm người Tạ Quân, đáy mắt đầy nước lóe lên một tia oán hận khó phát hiện.


Tiểu Ngũ Nhất nhìn Lâm Mộng Phỉ và Trịnh Văn Tuấn, lại nhìn Tạ Quân cùng Lưu Đại Sơn bọn họ, cảm thấy mình hình như rất may mắn.


Tạ Quân đang muốn hỏi Liêu Dũng tình huống cụ thể trong trường học, đột nhiên cảm giác tay áo của mình bị lôi kéo, quay đầu lại liền nhìn thấy lão đại nhỏ đang ôm hộp sữa, nghiêm túc nhìn mình.


"Tiểu Quân Quân, các anh đều người tốt! Cám ơn mọi người đã giúp tôi đi tìm ba ba!" Bé chuột cực kỳ chân thành mà nói, trong đôi mắt đen láy sạch sẽ tràn đầy cảm xúc biết ơn.


Tạ Quân sửng sốt một chút, lập tức ngại ngùng, đỏ mặt xoay đầu qua chỗ khác, vội vàng hướng về phía Lưu Đại Sơn và nhóm đàn em nói: "Tiểu thiếu gia đói bụng rồi, mau lấy chút đồ ăn tới."


"?"


Bé chuột cắn cắn ống hút, mông lung nghiêng đầu. —— con người đúng là một loài sinh vật kỳ lạ, vừa thẹn thùng liền nghĩ một đằng nói một nẻo.


Lúc bé chuột bị nhóm Lưu Đại Sơn cưỡng chế ăn cơm, Tạ Quân cũng biết được đại khái tình hình qua miệng Liêu Dũng. Tuy rằng lúc tận thế bộc phát trường học vẫn còn trong thời gian nghĩ tết, nhưng số lượng sinh viên đến sớm cũng không ít, thậm chí một số giáo sư lẫn sinh viên vì đề tài nghiên cứu mà ở luôn lại trường học không về nhà.


Liêu Dũng cũng bởi vì có đề tài cần nghiên cứu nên đến trường sớm tìm tài liệu tham khảo, nhưng không ngờ rằng vừa đến đã đụng phải tận thế.


"Trong trường nhất định còn có người sống, mấy anh em cách phòng ký túc xá của em đều không bị biến thành tang thi. Hôm đó em nhìn qua cửa sổ thấy bọn họ bị tang thi dí kẹt ở trong phòng không ra được. Nếu không có ai đến cứu, không bị tang thi cắn chết cũng sẽ chết đói chết khát!"


Liêu Dũng vành mắt đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, "Em biết rất nguy hiểm, nhưng vẫn muốn xin các anh đi cứu bọn họ, trường học lớn như vậy, không biết có bao nhiêu người còn đang bị nhốt. vốn là cùng cả nhóm A Lâm đồng thời chạy trốn, thế nhưng hiện tại lại chỉ còn sót lại ba người chúng em! "


Tạ Quân nghe xong không khỏi động lòng, mặc dù biết chuyến này rất nguy hiểm nhưng vẫn quyết định đồng ý. Mà đối với quyết định của Tạ Quân, tiểu Ngũ Nhất cùng nhóm người Lưu Đại Sơn không có bất kỳ ý kiến gì.
Lâm Mộng Phỉ và Trịnh Văn Tuấn nhìn bọn họ như nhìn kẻ điên, nhưng giờ phút này không có ai thèm để ý đến suy nghĩ của bọn họ.


Học sinh trong trường đều là tương lai của tổ quốc, Nhóm Tạ Quân và Lưu Đại Sơn tuy không được đi học nhưng lại rất kính nể người có ăn học, bọn họ không thể làm chuyện biết có người sống sót lại bàn quan không lo.
Để những người đang cố gắn sinh tồn nhưng vì không được cứu trợ mà yên lặng chết đi, đó là cỡ nào tổn thất và bi ai to lớn.


***


Vào giờ phút này, Đại Học Vân Thành.


Đa số người sống sót trong trường đều tập trung ở sân huấn luyện, tang thi lít nha lít nhít tụ lại thành đàn bao vây xung quanh một cái lồng phòng hộ trong suốt.


Đối với máu thịt tươi sống trước mặt, đàn tang thi như phát điên mà liên tục đập vào lồng phòng hộ, nhưng vẫn hoàn toàn bị chặn lại ở ngoài.


Ở giữa vòng tròn, một nữ sinh nho nhỏ được mọi người vây xung quanh, dù thể lực tiêu hao đến chảy đầy mồ hôi lạnh cũng vẫn mạnh mẻ giơ cao hai tay, cắn chặt hàm răng, vì bạn học và các giáo viên giương lên một tán ô an toàn.


Tán ô này ban đầu chỉ chứa được hai người, đến bây giờ đã che trọn tất cả người sống trong trường, vẫn luôn mở rộng ra không hề có mảy may thu nhỏ.


Nhìn Võ Văn Vũ rõ ràng sắp không chịu được nữa, lại vẫn cố hết sức bước đi, muốn đưa bọn họ thoát khỏi bầy tang thi, không ít bạn học nữ tâm tư nhạy cảm đã khóc nức nở.


Rõ ràng không hề quen biết, thậm chí còn không học chung một trường, Võ Văn Vũ lại cứu lấy tất cả bọn họ! Cô rõ ràng có thể dựa vào dị năng đặc thù mà dễ dàng chạy thoát.


Rất nhiều nam sinh đứng ngoài rìa không giúp được gì, lau đi nước mắt, kích động hướng về phía Võ Văn Vũ lớn tiếng nói: "Em thu nhỏ vòng tròn lại đi, để anh ra ngoài! Anh không đi nữa, em để dành sức lực đưa mọi người chạy đi!"


Hàn Lâm đứng bên cạnh Võ Văn Vũ cũng nói: "Tiểu Vũ, cậu cũng thả tớ ra ngoài đi, đừng lo cho chúng tớ nữa, cậu tự mình chạy đi!"


"Không được, mạng của các cậu là tớ cứu, chỉ có tớ có quyền quyết định!" Võ Văn Vũ lắc lắc đầu, giọng nói suy yếu nhưng lại kiên quyết không cho cự tuyệt.


Đối mặt với sự quật cường của Võ Văn Vũ, tất cả mọi người không nhịn được đỏ cả vành mắt, nhìn lại tang thi bên ngoài vòng bảo hộ càng lúc càng nhiều, không ít người bắt đầu buồn bả tuyệt vọng.


Lão hiệu trưởng trường Đại Học Vân Thành cũng nằm trong số người sống sót, đẩy ra mọi người ra đi về phía Võ Võ Văn Vũ, vừa đau lòng vừa dịu dàng cười nói: " Bạn học tiểu Vũ, hay là con thả ông ra ngoài đi, ông đã từng tuổi này rồi cũng không sống được bao lâu nữa."


"Không được! Muốn chạy mọi người cùng nhau chạy!" Võ Văn Vũ bướng bỉnh lắc đầu, khuôn mặt hồng hào đã trở nên tái nhợt.


"Con cần gì phải như vậy chứ!" Lão hiệu trưởng cũng bị làm cho đỏ hốc mắt, không biết là do tức giận hay là cảm động. "Cứng đầu! Cố chấp!"


Nghe lời đánh giá này, Võ Văn Vũ nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, kiêu ngạo mà nói: "Là anh con dạy đó!"


Nhưng đối mặt với sự tấn của nhiều tang thi như vậy, dị năng của Võ Văn Vũ đã gần như cạn kiệt, lúc này chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ.


Nhìn đôi môi trắng bệch khô nứt của cô, Hàn Lâm vặn mở nắp chai nước khoáng, nước mắt không cách nào ngưng được, dịu dàng cẩn thận đưa đến bên miệng Võ Văn Vũ, mỉm cười nghẹn ngào nói: "Tiểu Vũ, uống nước đi, tớ còn ít bánh quy nè cậu ăn đỡ đi."


Hàn Lâm vừa nói như thế, những người khác cũng dồn dập mở miệng, tìm kiếm chút đồ ăn còn lại trên người đưa ra, lung tung mà đút cho cô ăn nhiều một chút.


Lão hiệu trưởng dùng mu bàn tay lau nước mắt, vừa trìu mến vừa đau lòng nhìn Võ Văn Vũ. Cơ thể tưởng chừng nhỏ bé lại ẩn giấu sức mạnh không ai ngờ được.


"Đứa nhỏ tốt như vậy, tại sao lại là học sinh của mấy lão bất tử ở Thủ Đô chứ!"


"Bởi vì Thủ Đô lấy điểm số cao hơn ạ!" Võ Văn Vũ nuốt bánh quy, còn không quên cùng lão hiệu trưởng nói đùa, trong giọng nói suy yếu lại lộ ra sự kiên cường lạc quan vô cùng vô tận.


Hàn Lâm ở một bên nhìn Võ Văn Vũ vừa xinh đẹp vừa thiện lương như vậy, trong lòng càng thêm thống hận Lâm Mộng Phỉ, lại càng thích Võ Văn Vũ hơn.


Nếu không phải lúc bị đẩy vào đàn tang thi, Võ Văn Vũ sốt cao kịp thời thức tỉnh dị năng, hai người bọn họ bây giờ chắc chắn đã bị tang thi gặm đến không còn xương cốt.


"Tiểu Vũ, nếu chúng ta có thể sống sót, chúng ta làm bạn thân khuê mật được không?" Hàn Lâm lau hai bên má đầy nước mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Sau này cậu đến đây, phải tìm tớ đi chơi được không?"
Võ Văn Vũ nghe lời này, thoáng dừng một chút, vứt đi tia khổ sở nở một nụ cười vui vẻ, gật đầu đầu đồng ý
"Được."


Từ đây, cô không còn quen biết cái người tên Lâm Mộng Phỉ nữa.


Nghe Hàn Lâm nói chuyện với Võ Văn Vũ, mọi người rất muốn biết nội tình ở bên trong. Nhưng nhìn Võ Văn Vũ luôn lạc quan cũng trở nên im lặng, mọi người lập tức quyết định tránh đi đề tài này.


Nhìn bầy tang thi bên ngoài, mọi người đều ở trong lòng cầu nguyện, thậm chí ảo tưởng mà hi vọng ông trời thả xuống cho bọn họ một anh hùng võ công cái thế, cứu tất cả mọi người.


Đáng tiếc, anh hùng vẫn chưa có giáng lâm, trong bầy tang thi đã xảy ra dị động.


Một con tang thi phảng phất như xuất hiện ý thức, không liều mạng chen lấn về phía trước mà nghiêng người qua một bên, há cái miệng lớn như cậu máu cắn tới một con tang thi khác.
Hàm răng nanh chảy nước mũ xanh vàng, trực tiếp cắn rớt nữa cái đầu của tang thi bên cạnh. Sau khi tang thi kia ngã xuống, nó dường như càng mạnh lên, bắt đầu điên cuồng cắn xé đồng loại xung quanh nó.


Một màn kinh khủng như thế làm không ít thiếu nữ sợ hãi hét lên, nam sinh cũng mặt mũi trắng bệch.


***


Mà lúc này, tiểu đội của Ngũ Nhất rốt cuộc cũng đến cửa chính trường Đại Học Vân Thành.


_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play