*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 10: Ngũ Nhất nhặt tinh hạch khắp nơi.


Thêm một ánh bình minh thời tận thế xuất hiện.


Mặt trời vừa mọc, ba người Nhiếp Tiêu đã thu thập xong hành lý chuẩn bị lên đường. Thời gian cả ngày hôm qua bọn họ đã góp nhặt được một mớ đồ ăn thức uống, thêm một chiếc xe đẩy nhanh tốc độ.


Ngày hôm qua lúc Tiêu Nghiên thu thập vật tư, liền nhìn trúng một chiếc xe việt dã lường cao đã qua cải tạo, trực tiếp rút một cây kẹp tăm trên mái tóc mượt mà đen bóng, nhét vào lỗ khóa, hai ba giây cánh cửa đã mở ra.


Những người khác thấy ba người bọn họ chuẩn bị lái xe đi, liền trở nên hoảng loạn, nhanh chóng nhặt gạch đá bắt đầu đập kính của những chiếc xe bên cạnh, tiếng động lớn đến mức làm ba người Nhiếp Tiêu cau chặt mày.


Đúng như dự đoán, không bao lâu sau tang thi đã bị hấp dẫn chạy đến.


Người đàn ông tối qua bị thương, trên người có mùi máu tươi nên đứng mũi chịu sào bị tang thi tấn công. Mặc dù tronng tay có cầm gậy gộc nhưng chỉ dám tru lên sợ hãi, liên tục lùi lại.


"A a a cút đi!"


Những người khác theo bản năng tránh né kẻ bị tang thi vây công, hắn ta nước mắt giàn giụa mà nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn ba người Nhiếp Tiêu, tuyệt vọng mắng to: "Các người không có nhân tính, bọn bây sẽ chết không tử tế!!!"


Hắn vừa mắng, chưa kịp hô thêm tiếng kêu cứu nào đã bị tang thi cắn đứt cổ họng. Những người khác cho rằng có người đàn ông kia hấp dẫn tang thi cũng bắt đầu bị tang thi công kích.


Nhìn thấy tình cảnh không ổn, lại nhìn ba người Nhiếp Tiêu đã an toàn lên xe, trong lòng cả đám người này nổi lên một cơn phẫn nộ, đã có thực lực, tại sao lại không cứu bọn họ!


Cuối cùng, vì để tránh cho càng ngày càng nhiều tang thi bị hấp dẫn lại đây, ba người Nhiếp Tiêu vẫn phải xuống xe, thực hiện đạo nghĩa cuối cùng đối với đồng loại, cứu bọn họ thêm một lần.


Nhưng trong lúc giết tang thi, ba người bọn họ phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Sau một đêm, sức lực của tang thi dường như đã mạnh hơn, động tác cũng càng thêm linh hoạt.


—— tang thi tiến hóa.


Ý thức được điểm ấy, sắc mặt Nhiếp Tiêu và Tiêu Nghiên vô cùng khó coi, Võ Văn Kỳ không nhịn được mắng câu thô tục.


Sau khi quét sạch hết tang thi, đối với đám người vừa giấu đi ánh mắt thù hận, Tiêu Nghiên trực tiếp lạnh lùng lên tiếng: "Đây là lần cuối cùng chúng tôi cứu các người."


Nghe tuyên bố quyết tuyệt lại lạnh lùng này, tất cả mọi người đều sửng sốt, một người trẻ tuổi không kềm chế được phẩn nộ đứng ra: "Tại sao! Tại sao lại không cứu chúng tôi? Các người mạnh như vậy, giúp chúng tôi một chút chỉ là chuyện dễ dàng!"


Nghe lời nói vô liêm sỉ này, Võ Văn Kỳ không nhịn phun một bãi nước bọt, vốn dĩ vì phát hiện mới mà tâm trạng không tốt, lập tức nổi đóa: "Ông đây là cha hay là mẹ của mày? Cứu chúng bây xong rồi còn phải tìm thức ăn đút tận miệng, nước uống rót tận mồm nữa sao? Người ta chỉ là một đứa con nít còn lợi hại hơn đám rác rưởi các người!"


Võ Văn Kỳ đưa tay chỉ đứa nhóc tầm mười một mười hai tuổi tối hôm qua, lúc nãy đánh tang thi nó còn giúp đỡ giết được một hai con, chỉ bằng cái dao găm nho nhỏ, mà đám người lớn còn lại chỉ dám trốn vào các góc nhỏ xa xa.


Tất cả mọi người nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh một cái xác tang thi, mặt bị vả đau không nói nên lời. Nhiếp Tiêu không muốn chậm trễ nữa, lập tức gọi Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ lên xe.


Đồng thời, ngoắc ngoắc tay với đứa nhóc.


"Lại đây, lên xe!"


Nghe Nhiếp Tiêu gọi, hai mắt nó sáng lên, lon ton chạy tới, không chút khách khí chui tọt vào xe.


Võ Văn Kỳ khởi động xe, không thèm quan tâm đám người đang sốt ruột bên ngoài, nhìn thằng nhóc đang ngồi bao phía sau tâm trạng cảm thấy tốt hơn. "Nhóc con rất dũng cảm, cưng không sợ tang thi sao?"


Cậu nhóc dùng tay áo lau lung tung lớp bùn đất xám xịt, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú non nớt, ánh mắt lại sáng như sói con, lời noiz trong miệng lại tàn khốc tương phản với vẻ ngoài. "Không sợ, chúng nó giết ba mẹ em, em muốn giết sạch hết chúng nó!"


"Ha ha ha ha không tệ! Nên giết sạch!"


Nhiếp Tiêu ngồi trên ghế phó lái cũng mỉm cười, Tiêu Nghiên không nhịn được xoa xoa đầu nhóc. "Cưng sẽ lợi hại hơn đám người lớn kia."


Vừa nói mọi người vừa nhìn đám xe đang đuổi theo phía sau, Võ Văn Kỳ "chậc" một tiếng phiền phức.


Tiêu Nghiên ngồi ở phía sau trò chuyện cùng cậu nhóc, biết được nó tên là Mạc Diệp, năm nay mười một tuổi, cha mẹ nhốt nó ở trong phòng, sau đó bị hàng xóm đã biến thành tang thi cắn chết.


Cả nhà chỉ còn một mình nhóc.


Đề tài đột nhiên nặng nề, Võ Văn Kỳ sợ đứa nhỏ quá đau lòng, dời đi đề tài nói: "Mạc Diệp, tên cưng là lấy từ trong Can Tương Mạc Tà* sao?"


"Không phải." Mạc Tiểu Diệp ngược lại đã chấp nhận sự thật cha mẹ đã mất, không buồn không vui lắc lắc đầu. "Cha em họ Mạc mẹ họ Diệp, cho nên đặt tên em là Mạc Diệp."


"Ha ha vậy cho đơn giản."


Bên trong xe rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh, Mạc Diệp im lặng ngồi một hồi, đột nhiên uốn éo người từ trong túi tiền móc ra mấy viên đá quý sáng long lanh, cẩn thận kéo kéo ống tay áo đưa cho Tiêu Nghiên, "chị ơi, cho chị cái này."


Võ Văn Kỳ và Nhiếp Tiêu nhìn qua giương chiếu hậu nở nụi cười chọc ghẹo: "Con nít con nôi mà đã biết chọc cho chị gái vui rồi ha!"


Mạc Diệp lập tức đỏ mặt, vội vàng lắc đầu giuống như trả bài nói: "Đây là em nhặt được bên cạnh xác tang thi, vốn còn mấy cái nữa nhưng em cầm trong tay một lát thì biến mất rồi. Lúc cầm trong tay cảm thấy cả người rất ấm áp."


Nghe lời này, ba người Nhiếp Tiêu đồng thời nghĩ đến một thứ.


——Tinh hạch tang thi.


"Đưa anh xem thử." Nhiếp Tiêu quay đầu, lấy một viên tinh hạch trong suốt trên tay Tiêu Nghiên, không lâu sau viên tinh hạch lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ teo nhỏ lại rồi biến mất.


Sau đó, Nhiếp Tiêu quả thật cảm nhận được thân thể ấm áp, lập tức giơ tay phát động dị năng, tia sét và lốc xoáy trên tay đều đã to hơn một chút.


Mạc Diệp nhìn cánh tay Nhiếp Tiêu như đang làm ảo thuật, ngạc nhiên thán phục một tiếng, sau đó cũng giơ tay biến ra một cái dao găm. "Anh lớn cũng giống em! Em còn tưởng chỉ có mình em kỳ quái!"


Ba người kinh ngạc nhìn dị năng đặc thù biến dị của Mạc Diệp.


Phục hồi tinh thần, Tiêu Nghiên nhịn không được bật cười, "Lão đại, anh nhặt đại một cái, liền lụm trúng dị năng giả biến dị không giống ai, hồi đó Ngũ Tiểu Nhất cũng bị anh lụm về ha ha ha!"


Vua lụm bảo - Nhiếp Tiêu: "..."


***


Cùng lúc đó, đoàn người ở Vân Thành xa xôi đang hướng về trung tâm thành phố. Lúc này những người sống sót trên toàn thế giới đang giết tang thi cũng đã phát hiện tinh hạch trong đầu bọn chúng.


Tuy rằng tang thi đáng ghét lại có thể tiến hoa, nhưng sự xuất hiện của tinh hạch cũng cho nhân loại một cơ hội lớn.


Tạ Quân nhịn xuống cơn buồn nôn khó chịu, móc tinh hạch từ trong cái đầu tàn tạ của tang thi, cảm thấy cơm từ tối hôm qua đều muốn trào ngược ra ngoài. "Móa nó, quá buồn nôn, mới qua một đêm đã tiến hóa ra tinh hạch rồi! Tôi thà đừng xuất hiện tinh hạch, bọn nó cũng không mạnh lên thì sớm muộn gì cũng bị diệt sạch!"


Lưu Đại Sơn cũng thở dài. Muốn khôi phục lại thế giới trước tận thế, khó càng thêm khó.


Nhất thời, trong lòng mọi người đều nặng nề.


Tiểu Ngũ Nhất cũng ở một bên thấp thỏm nhặt tinh hạch, dựa vào dị năng không gian trực tiếp cách không thu vật nên không thấy ghê tởm lắm.


Cậu không có tinh thần nghe mấy ngườu Tạ Quân nói chuyện, trong đầu đều suy nghĩ một vấn đề kỳ quái. Lưu Đại Sơn và Tạ Quân đều có thể thuận lợi hấp thu tinh hạch, nhưng cậu lại không có cách nào làm nó nhỏ đi dù chỉ một chút.


Tiểu Ngũ Nhất lặng lẽ cúi đầu, nhìn tinh hạch sáng bóng bị nắm trong lòng bàn tay một lúc lâu cũng không chút thay đổi, khe khẽ thở dài, thu hết vài không gian giả vờ như mình cũng có thể hấp thu.


Theo bản năng phát hiện nguy cơ của loài chuột nói cho cậu biết, chuyện khác thường so với mọi người, trừ ba ba không thể nói cho bất kỳ ai.


Nhặt xong tinh hạch, mọi người bắt đầu kiểm kê số lượng. Mà trong nhóm người chỉ có Nghũ Nhất, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn là có dị năng, cho nên tinh hạch được chia đều cho bọn họ.


Tiểu Ngũ Nhất nhìn tinh hạch, trong lòng gải bàn tính nhỏ, tuy rằng cậu không thể hấp thu tinh hạch, nhưng ba ba chưa khắc cũng không thể. Nghĩ thế, bé chuột quyết định để dành tinh hạch mình kiếm được cho Nhiếp Tiêu.


Ba ba lợi hại như vậy, chắc chắn cũng sẽ có dị năng.


Tiểu Ngũ Nhất vô thức xoa xoa hai má, nổi lên tham vọng ngoài thu thập vật tư còn phải tìm thêm thật nhiều tinh hạch. Nhìn Tạ Quân có thể biến ra dùi cui sắt và Lưu Đại Sơn có thể biến ra rìu, tiểu Ngũ Nhất bắt đầu tưởng tượng dị năng của ba ba sẽ là cái gì.


Có thể biến ra dâu tây nhỏ không?


Vị dâu tây của ba ba nhất định ăn cực kỳ ngon.


Sau đó, Tạ Quân, Lưu Đại Sơn cùng một đám đàn em nhìn tiểu thiếu niên không hề động đậy đứng ở nơi đó, hai tay nâng má, đôi mắt lóng lánh nhìn vào hư không như nhìn thấy cái gì ăn ngon lắm, gương mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngốc nghếch, chìm vào cõi thần tiên.


Mọi người lắc đầu thở dài.


Haiz, có một tiểu lão đại ngốc manh hết thuốc chữa phải làm sao.


***


Ở nơi khác, sân bay Cáp Nhĩ Tân.


Đoạn Ôn Du và Ninh Phong không rời khỏi sân bay mà ở lại tại chỗ, bắt tay càn quét tang thi trong phi trường và vùng lân cận, tiện tay cứu một ít người sống sót.


Vốn là nơi có số lượng tang thi dày đặc, nhưng qua mấy lần Ninh Phong quăng bom chai đều bị nổ đến hài cốt cũng không còn. Phòng trang thiết bị của sân bay có đầy đủ vật liệu để Ninh Phong chế tạo.


Bọn họ đầu tiên dùng tiếng nổ thu hút tang thi đến bãi đất trống gần sân bay, sau đó dùng loại bom có sức nổ mạnh hơn, lực sát thương cao hơn tiến hành đồ sát tập thể tang thi. Làm vài lần như vậy số lượng tang thi xung quanh nhanh chóng giảm xuống.


Vô hình trung, không biết đã vô tình cứu được một số người sống sót đang bị tang thi bao vây.


Mà giờ phút này, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du đang ở vùng đất cho nổ tang thi nhặt tinh hạch, những người may mắn còn sống nghe tiếng mà đến cũng cảm kích sôi nổi hỗ trợ. Vì có hai người bọn họ, sân bay là nơi sẽ có nhiều tang thi nhất giờ đây lại là nơi an toàn nhất trong khu.


Ninh Phong khom lưng nhặt tinh hạch đến eo mỏi lưng đau, đứng thẳng người nghĩ ngơi một chút. Nhìn về phía Đoạn Ôn Du không biết mệt mỏi mà bĩu môi: "Anh Đoạn, hay là chúng ta đi tìm lão đại đi?"


Ở đây chờ cả ngày cũng không có hi vọng.


Đoạn Ôn Du bỏ tinh hạch vào trong túi, vỗ vỗ đầu Ninh Phong, kiên nhẫn trấn an: "Chờ thêm một tuần nữa, chỉ cần lão đại bọn họ không có chuyện gì, nhất định sẽ đến đây. Dựa theo lộ tuyến của bọn họ, đầu tiên sẽ đến đây trước tìm chúng ta, sau đó xuôi nam tìm em gái của Văn Kỳ, cuối cùng là đi đón Ngũ Nhất. Đây là con đường tiện nhất nếu muốn từ Bắc xuống Nam, bọn họ nhất định sẽ đi qua đây."


Tuy nói như vậy, nhưng Ninh Phong vẫn không khống chế được lo lắng tronng lòng, gương mặt đều nhăn thành một đoàn.


Đoạn Ôn Du nhìn cậu, giơ tay đẩy kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Ninh Phong: "Anh Đoạn của cậu thông minh biết bao nhiêu, có từng đoán sai lần nào chưa?"


"250** tất nhiên chưa bao giờ sai!"


Ninh Phong bĩu môi, nhàm chán mà dùng mũi giày đá bay một biên tinh hạch.


Đoạn Ôn Du giật giật khóe mắt: "..."


Lão đại, xin lỗi, thằng nhóc hư*** này tôi không chăm sóc tốt được.


______

*Can Tương và Mạc Tà là tên của hai vợ chồng thợ rèn và cũng là của hai thanh kiếm báo. Chi tiết xem tại đây


**250 bạn Ninh nhại tên anh Du là Duan wen yu thành Er bai wu có nghĩa là thằng ngốc đọ =)))
***Tiểu phá hài



Bạn Ngũ Nhất đây =))) vừa edit mà hớn không chịu được phải đi quẹt vài đường _(3 」∠ )_ rãnh tui lại quẹt chi tiết sau.



Bonus thêm chiếc ảnh xe việt dã, từ khi đọc mạt thế biết đến bạn này tui mê như điếu đổ luôn (ˉˉ)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play