Thẩm Tương tắm gội xong trở về phòng, ở ngoài cửa do dự, không biết là nên đi vào hay ra ngoài đổi phòng ngủ.
Ban ngày hành vi của Liên Bích quá mức ái muội, Thẩm Tương lo lắng buổi tối nàng ấy lại làm ra hành động kinh người gì nữa nên cố ý duy trì khoảng cách.
Nếu là phân phòng ngủ, ít nhất phải nói với nàng ấy, miễn cho cô gái nhỏ suy nghĩ miên man.
Thẩm Tương đi vào phòng trong, vén rèm lên nhìn vào.
Chỉ thấy trên giường chăn bông trắng thuần phồng lên thành cái nhà bạt, bên trong có một tiểu nhân nhi đang trốn, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy.
Thẩm Tương tò mò hỏi: "A Bích, ngươi đang xem cái gì vậy?"
"Nhà bạt" truyền đến tiếng sột soạt sột soạt, một gương mặt nhỏ trắng nõn không tỳ vết từ trong chăn chui ra, gò má hiện lên hai luồng mây đỏ khả nghi, ánh mắt chợt lóe lên một chút.
"Sẽ không giấu xuân cung đồ đi, đừng xem mấy thứ lung tung rối loạn." Thẩm Tương bước xa tiến lên, xốc lên đệm chăn lại thấy một quyển sách bìa vàng tên "Thế Thuyết Tân Ngữ".
Thẩm Tương nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Liên Bích mặc áo trong đơn bạc, thân hình bại lộ trong gió lạnh lẽo, đôi tay ôm ngực hơi hơi phát run, lại giống như con chó con sợ bị khiển trách, trộm dùng mắt nhìn Thẩm Tương.
Thẩm Tương lại đau lòng tự trách, vội vàng dùng chăn bông bọc nàng lại: "Ta nghĩ rằng ngươi xem mấy thứ sách bẩn thỉu kia, xin lỗi..."
Liên Bích run giọng nói: "Thật lạnh, nhiệt khí chạy hết mất rồi."
Thẩm Tương chỉ có thể chui vào trong chăn bông, dùng thân thể ấm áp áp vào nàng, ôn nhu hỏi: "Có tốt hơn chút nào không?"
Liên Bích lắc đầu: "Vẫn lạnh..."
Thẩm Tương hơi hơi đứng dậy: "Để ta kêu Hoàn Nhi lấy lò sưởi mang lại đây."
"Không cần đi." Liên Bích dùng đôi tay ôm vòng eo nàng, "Có ngươi là đủ rồi."
Thẩm Tương cảm nhận được nàng ỷ lại, đáy lòng sinh ra cảm giác trìu mến cùng thương tiếc, nhẹ nhàng xoa đầu tóc xù xù của nàng: "Giống như tiểu hài tử vậy."
Liên Bích mở miệng hỏi: "Tương Nhi có phải thường xuyên giận ta hay không?"
Thẩm Tương cười nói: "Như thế nào giận ngươi chứ."
Liên Bích nói: "Nhưng sáng nay ngươi liền giận ta."
Thẩm Tương có điểm bất đắc dĩ: "Đó là bởi vì ngươi đột nhiên...Về sau không được như vậy."
Khuôn mặt nhỏ của Liên Bích ghé vào vai ngọc của Thẩm Tương, yết hầu có điểm nghẹn: "Ngươi chán ghét ta nên mới không thích ta hôn ngươi."
"Ta chỉ là không nghĩ đến mà thôi." Thẩm Tương không biết giải thích như thế nào, nàng kỳ thật cũng không phản cảm nàng ấy hôn, thậm chí có điểm thích đôi môi thơm ngọt, nhưng mà những điều nàng được dạy đều nói cho nàng biết điều này là không đúng.
Liên Bích trịnh trọng nói: "Những việc Tương Nhi không thích về sau ta sẽ không làm, chỉ cần ngươi không chán ghét ta."
Thẩm Tương giật mình: "Ta như thế nào lại chán ghét ngươi chứ."
Liên Bích nhếch cái miệng nhỏ, ngáp một cái: "Ta mệt quá."
Thẩm Tương thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Liên Bích đem sách ném về phía cuối giường, trong lúc trang sách ở trên không trung mở ra, lộ ra hình ảnh ở trong trang giấy vàng.
Rõ ràng là hình ảnh một đôi nam nữ triền miên.
Trong bóng tối, Liên Bích hướng trong lòng ngực Thẩm Tương cọ cọ, nỉ non nói lời nhỏ nhẹ: "Ngươi nói không chán ghét, ý tứ chính là thích đúng không?"
Thẩm Tương ngủ đến trầm, không nghe được lời nàng nói.
Liên Bích nhấc người dậy, nhẹ nhàng đè ở trên người Thẩm tương, một tay để trên vai nàng, một tay vén lên tóc đen, âu yếm vuốt ve khuôn mặt của nàng.
"Ta không làm việc ngươi chán ghét, chính là hiện tại ngươi ngủ rồi, sẽ không phản cảm." Liên Bích cúi xuống, đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi của nàng.
Cùng lúc đó, dưới ánh trăng thân hình nháy mắt trở nên dài ra, tiếng nói cũng biến thành giọng nam trầm thấp.
"Đem ngươi biến thành nữ nhân ở trong sách là có thể muốn làm gì thì làm."
Như là lọt vào trong sương mù, Thẩm Tương căng ra mi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mềm mại dựa vào trên thảm cỏ, phóng mắt nhìn lại, cách đó không xa là một mảnh rừng trúc xanh biếc, mà nàng ở trong bạch ngọc đình hóng gió được vây xung quanh bởi rừng trúc.
Nếu nàng nhớ không lầm lúc trước nàng đang cùng Liên Bích ở trong phòng, chẳng lẽ đây là đang nằm mơ?
Bên tai truyền đến tiếng gọi ôn nhu: "Tương Nhi."
Thẩm Tương đại kinh thất sắc, nghiêng người nhìn, thế nhưng bên cạnh lại có một nam nhân mặc xiêm y ửng đỏ.
Thân hình cao dài của hắn dán vào nàng thật sự gần, vạt áo mở rộng ra nửa bộ ngực, đôi mắt cười như không cười giống như trăng rằm chăm chú nhìn nàng, thịnh thế mỹ nhan giống như bức tranh thủy mặc phóng đại, hiện ra trước mặt của nàng.
Nàng ngây ngốc đối diện với nam nhân, trừ bỏ gương mặt có góc cạnh rõ ràng hơn cơ hồ cùng Liên Bích lớn lên giống nhau như đúc.
Thẩm Tương thầm nghĩ hắn có phải ca ca của Liên Bích hay không, liền hỏi: "Ngươi là Liên Bích..."