Lý thị một lòng ý niệm nối dõi tông đường, cố tình từ trước đến nay không mừng Thẩm Tương, dù sao cũng là chính thê mà nhi tử cưới hỏi đàng hoàng, tuy rằng không thích lắm, vẫn là trông ngóng nàng ta sớm ngày hạ sinh cháu đích tôn.

Vốn muốn Triệu Bồng ở nhiều trong tiểu viện của Thẩm Tương, kết quả vừa hỏi liền biết, Triệu Bồng cư nhiên còn chưa cùng Thẩm Tương động phòng, tức khắc kêu gã sai vặt gọi Thẩm Tương tới chất vấn.

"Nàng gả tới Triệu gia chúng ta, chính là người Triệu gia chúng ta, nối dõi tông đường chính là nghĩa vụ của nàng ta." Lý thị ninh mặt, chuyển động Phật châu trên tay, "Cư nhiên còn không cùng ngươi cùng phòng, nàng ta còn có mặt mũi ở lại Triệu gia sao?"

Triệu Bồng trơ mặt ra, nhớ tới kiều dung của Thẩm Tương, sắc tâm nổi lên: "Nương, đêm nay ta muốn nương tử tới trong phòng ta, ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng đạo làm vợ."

Thẩm Tương đang ngồi thêu một bộ khăn lụa, biết được Lý thị muốn tìm nàng nói chuyện, còn muốn nàng buổi tối đến phòng ngủ của Triệu Bồng, liền lấy lý do sinh bệnh thoái thác không đi.

Hạ Nhi khuyên nhủ nói: "Thiếu phu nhân, ngài lúc này không thể tùy hứng. Nếu như thiếp thất sinh hạ nhi tử trước ngài, chính thê ngài có khả năng liền không xong."

Thẩm Tương nghĩ đến cùng Triệu Bồng cùng phòng, dạ dày liền nổi lên một trận buồn nôn: "Tùy hắn đi, cùng lắm thì hòa ly."

Hạ Nhi nói: "Nô tỳ nói lời khó nghe mong ngài đừng nóng giận. Nữ nhân hòa ly về nhà mẹ đẻ, hơn phân nửa không có kết quả tốt."

Thẩm Tương nhíu mày: "Ngươi không nói ta cũng biết, không cần nói thêm nữa."

Hạ Nhi nhìn quanh bốn phía, xác định không có người mới nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, Bích phu nhân đã sớm cùng thiếu gia viên phòng, nói không chừng trong bụng đã có hài tử."

Thẩm Tương hơi hơi sửng sốt, kim vô ý đâm vào tay, đâm ra một giọt máu đỏ.

Gả chồng chính là một trận đánh cược, gả cho một phu quân như ý thì cả đời bỉ cực thái lai, nếu gả cho loại người như Triệu Bồng này, phần lớn nữ nhân đều chỉ có thể nhận mệnh đi.

Nếu như là hồng y công tử kia lại xuất hiện, nàng đột nhiên muốn thỉnh cầu hắn mang nàng rời đi, rời xa thế tục dơ bẩn hỗn độn này.

Hạ Nhi rời đi trước, còn nói với nàng một câu cảnh tỉnh: "Thiếu phu nhân phải cẩn thận Bích phu nhân."

Thẩm Tương không tỏ ý kiến, cúi đầu nhìn khăn lụa trên bàn, không còn tâm trạng tiếp tục thêu thùa.

"Hắc, Tương Nhi." Một mạt hồng ảnh đột nhiên lẻn tới trước mặt, dọa Thẩm Tương nhảy dựng, nghiêng đầu, mi mắt cong cong ý cười, "Suy nghĩ cái gì?"

Gặp lại Liên Bích, Thẩm Tương vừa mừng vừa lo, lắc đầu nói: "Không có việc gì, có chút mệt mỏi."

Ánh mắt Thẩm Tương dừng ở trên bụng nàng, thầm nghĩ có đúng như lời Hạ Nhi nói hay không...

"Ngón tay đổ máu." Liên Bích không thể chịu được nàng bị thương, cầm lên ngón tay bị nhiễm máu, hàm nhập vào trong miệng mút vào, "Đau hay không?"

Thẩm Tương cả người như bị một cỗ khí nóng kích động: "Không đau."

Ban đêm, Thẩm Tương vốn phải đi đến phòng Triệu Bồng, ai ngờ gã sai vặt lại không có tới thúc giục nàng.

Hạ Nhi sắc mặt không tốt, nói với Thẩm Tương: "Thiếu phu nhân, như thế rất tốt, đêm nay Bích phu nhân bá chiếm thiếu gia, không để người cùng giường với thiếu gia."

Thẩm Tương lại có chút ghen tuông, dấm kia lại không phải hướng về phía Triệu Bồng, ngực căng chặt lại: "Nàng cùng Triệu Bồng ở bên nhau?"

Hạ Nhị nhìn ra thần sắc của nàng, lời nói có điểm trách cứ: "Nô tỳ đã sớm nói với người tiểu tâm của nữ nhân, hiện tại thì tốt rồi, Bích phu nhân đã giọng khách át giọng chủ, Thiếu phu nhân nhanh chạy đến đó nhìn xem đi."

Thẩm Tương đứng dậy mở cửa, nội tâm thấp thỏm lo lắng, vội vàng chạy tới tiểu viện của Triệu Bồng, ở cửa nghe được hai gã sai vặt nói chuyện đùa giỡn.

"Ai da, thiếu gia thật mạnh mẽ, động tĩnh bên trong thật lớn nha."

"Đó là do công phu trên giường của Bích phu nhân tốt đó."

Thẩm Tương trong cơn giận dữ, vòng qua hai người đi vào cửa phòng, bên trong liền truyền đến tiếng nam nhân thở dốc.

"Tiểu yêu tinh, xem ta như thế nào trị nàng, a ha ha ha..."

Trong phòng làm việc cẩu thả, thế nhưng cửa phòng cũng không khép lại, Thẩm Tương xuyên qua kẹt cửa nhìn trộm vào phía trong, tức khắc trơn mắt há hốc mồm.

Rèm trướng, giường chiếu lay động, Triệu Bồng cả người trần trụi, nửa người phập phập phồng phồng, rất dùng sức động.

Nhưng mà dưới thân hắn cư nhiên là một bộ gối thêu hoa.

Trên ghế cách đó không xa, Liên Bích nhàn rỗi ngồi, bắt chéo chân, cắn hạt dưa xem diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play