Nam Thiển Mạch không biết vì sao mình muốn đáp ứng nàng ấy, sau khi nói chữ "được" kia, nàng cũng cảm giác mình như thể đã bị mê muội.
"Sao Thái hậu phải đáp ứng nàng?"
Vân Nhiễm không hiểu, Nam Thiển Mạch cũng có thể lấy lí do từ chối yêu cầu của nàng.
Nam Thiển Mạch trầm mặc, chính nàng cũng không biết tại sao, một khắc đó nàng lại không giống chính mình.
"Cuộc sống vô vị, ai gia cũng muốn nhìn xem, người này lại muốn làm trò xiếc gì."
Có lẽ bây giờ cũng chỉ có giải thích như vậy mới có thể thuyết phục được chính mình.
Đêm đó, sau khi yến hội ở bãi săn kết thúc, từng phi tần đều trở về doanh trướng. Văn đế triệu vài đại thần vào trong doanh trướng thảo luận chuyện tuyển chọn đại thần tân nhiệm.
Cung Huyền Thanh đã sớm tới doanh trướng của Nam Thiển Mạch, mà Nam Thiển Mạch vừa ngước mắt nhìn đã thấy Cung Huyền Thanh đến đây một mình, bên người không mang theo cung nhân nào.
"Dao phi đây là?"
Nam Thiển Mạch không hiểu vì sao Cung Huyền Thanh không mang cung nữ tới, lúc này lại thấy Cung Huyền Thanh mềm mại nở nụ cười, nói: "Thần thiếp muốn nói vài lời riêng cùng Thái hậu nên không mang cung nữ tới."
Nghe như vậy, Nam Thiển Mạch liền hiểu ra, suy nghĩ mãi rồi xoay người nói với Vân Nhiễm: "Ngươi ở lại đi."
Còn chưa nói xong, Nam Thiển Mạch liền nhẹ nhàng nói một câu: "Không sao, thủ vệ ở bãi săn hoàng gia nghiêm ngặt, sẽ không sao."
Vân Nhiễm vẫn không nghe theo, nói: "Nếu lỡ nàng có ý xấu..."
Âm thanh nhẹ vô cùng, Nam Thiển Mạch cũng chỉ miễn cưỡng có thể nghe thấy.
"Ai gia ở cùng nàng vài lần, nếu nàng muốn ra tay thì có vô số cơ hội có thể ra tay, nếu ngươi không ở cạnh, có thể nàng sẽ hạ thấp đề phòng, có thể tìm ra được gì đó."
Âm thanh của Nam Thiển Mạch cũng vô cùng nhẹ, Cung Huyền Thanh thấy hai người xì xào bàn tán, khoảng cách không gần, cho dù thính lực của nàng tốt cũng không nghe thấy, chỉ là trong lòng nàng cũng có thể đoán đúng mấy phần.
"Được..."
Vân Nhiễm chịu thua, nàng không tin Cung Huyền Thanh, nhưng nếu muốn giết Nam Thiển Mạch, quả thực nàng ta có rất nhiều cơ hội có thể giết Nam Thiển Mạch, nhưng nàng cũng không làm như thế.
"Đi thôi."
Nam Thiển Mạch phủ thêm áo choàng, cùng Cung Huyền Thanh rời đi, đi ra bên ngoài doanh trướng, rời khỏi phạm vi doanh trướng, đi trên con đường mòn được ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ lên, hai người không nói chuyện, chỉ là nhìn đến cuối đường, ánh lửa kia càng trở nên rõ ràng hơn, dường như trong lòng cũng bị ánh lửa ấm áp ấy thiêu đốt.
"Thái hậu, người có bằng lòng ngồi trên mặt đất không?"
Đi tới cuối đường, dưới chân chính là sườn dốc, Cung Huyền Thanh mới hỏi xong đã ngồi xuống, bỏ quên những quy củ thường ngày kia.
Nam Thiển Mạch cúi đầu nhìn Cung Huyền Thanh một chút, người kia mặc trên người một bộ áo choàng trắng như tuyết, một thân trang phục tuyết trắng lại tùy ý ngồi xuống như vậy, dung nhan tuyệt tục nhưng mang theo vài phần mị thái kia giờ khắc này lại có vẻ đẹp tiêu sái.
Nam Thiển Mạch cũng ngồi xuống, nàng có thể cảm nhận được sự trơn trượt trên cỏ xanh cùng mùi vị của bùn đất, giương mắt nhìn xuống chính là muôn vàn ngọn đèn sáng, đó là nơi mình đã lao tâm lao lực duy trì hòa bình, cũng là nơi đã dùng rất nhiều hi sinh cùng máu tươi để đổi lại sự ấm áp.
Cung Huyền Thanh nhìn sườn mặt Nam Thiển Mạch, người kia nhập thần, ánh lửa bập bùng ở trong đôi mắt xinh đẹp trong suốt mà cơ trí của nàng, Cung Huyền Thanh nhìn cũng không khỏi nhập thần.
"Đẹp quá..."
Cung Huyền Thanh vẫn nhìn Nam Thiển Mạch, chậm rãi nói ra hai chữ, mà tâm tư Nam Thiển Mạch đều đặt trên những ngọn đèn sáng kia, bên tai truyền đến hai chữ, nàng cũng phụ họa nói hai chữ.
"Ừm... Rất đẹp."
Rất đẹp, đây chính là giang sơn nàng thủ hộ, đây là sự ấm áp nàng bảo vệ, thật đẹp.
"Thái hậu đã từng yêu người nào chưa?"
Cung Huyền Thanh nhìn ra được, trong mắt nữ nhân kia đều là vẻ đẹp của muôn vàn ngọn đèn này, dường như điều lóe lên trong đầu nàng đều là nàng ấy đã từng làm sao để thủ hộ một mảnh giang sơn này của Phong thị, Khang đế, nam nhân kia, trượng phu của Nam Thiển Mạch, may mắn đến cỡ nào mới có thể có được nữ nhân này.
"Sao lại hỏi như vậy?"
Nam Thiển Mạch quay đầu nhìn về phía Cung Huyền Thanh, chỉ thấy trong mắt Cung Huyền Thanh mang theo mấy phần say mê cùng lưu luyến, so với những ánh sáng rực rỡ kia, lại là một kiểu mê người khác.
Cung Huyền Thanh nhìn thấy bóng dáng của chính mình ở trong mắt Nam Thiển Mạch, khóe miệng lơ đãng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Muốn biết thôi."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, nguyên nhân rất đơn giản, cũng chỉ vì nàng muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến Nam Thiển Mạch.
Nam Thiển Mạch ngẩn người, lúc này Cung Huyền Thanh đúng là giống như một thiếu nữ bát quái, khóe miệng mang theo nụ cười, nhiều hơn mấy phần trẻ con cùng nghịch ngợm.
"Ai gia không biết."
Nam Thiển Mạch không biết, cũng không rõ ràng, nàng không phải là chưa từng mơ mộng qua chuyện ái tình. Thuở thiếu thời, nàng mơ ước rằng sẽ có một chàng thiếu niên yêu mình tha thiết, đi tới trước mặt mình, mang mình chạy về phương xa, sống một cuộc sống không buồn không lo, nắm tay nhau rồi cùng nhau già đi, nhưng một đạo thánh chỉ hạ xuống, nàng liền biết, đây chỉ còn là một giấc mộng mỏng manh.
Gả cho Khang đế, trở thành Hoàng hậu, trong hậu cung muốn ăn thịt người này, nàng từ một thiếu nữ vẫn luôn mơ ước về tương lai tốt đẹp, đã biến thành Hoàng hậu tâm địa sắt đá, trong loạn thân vương, trên tay nàng nhuộm đầy máu hoàng gia, nhưng nàng lại vẫn như cũ có thể yên tâm thoải mái chìm vào giấc ngủ, bắt đầu từ giờ khắc đó, nàng biết, chính mình vĩnh viễn không thể quay trở lại được nữa.
"Tiên đế, là nam nhân như thế nào?"
Cung Huyền Thanh hiếu kì, hiếu kì một nam nhân như thế nào, mới có thể có được Nam Thiển Mạch bầu bạn hơn mười năm.
Khang đế sao...
Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, Khang đế là nam nhân như thế nào...
"Hắn là người ôn nhu, đối với ai gia rất tốt, nhưng hoàng gia đều là vô tình, rất nhiều chuyện, cũng phải cần sự kiên cường của chính mình mới có thể chịu đựng được."
Khang đế rất ôn nhu, đối xử với mình rất tốt. Có một đoạn tháng ngày, nàng đã từng rất thích nhìn nụ cười của nam nhân tuấn lãng kia, nhưng nàng đã sớm phát hiện ra đó cũng là bậc đế vương vô tình nhất, cái gọi là ôn nhu bị đè nặng bởi rất nhiều thứ, trở nên thật mỏng manh. Trong cuộc đời của nàng còn từng xuất hiện một nam nhân khác, nhưng tất cả những thứ này, đều đã quá trễ.
"Người từng yêu thích hắn sao?"
Cung Huyền Thanh muốn biết, Nam Thiển Mạch có từng yêu thích nam nhân kia không, trong lòng gấp gáp muốn biết, chẳng có nguyên nhân gì cả.
Từng yêu thích hắn sao?
Nam Thiển Mạch cười lạnh, nói: "Có lẽ có."
Chuyện như vậy vốn không phải chuyện phi tần nên đàm luận, có lẽ do không ở trong cung, hay có lẽ do xung quanh không còn những bức tường thành cao lớn của cung điện, đề phòng trong lòng cũng nhẹ đi mấy phần.
"Sao ngươi lại hiếu kì chuyện của ai gia như vậy?"
Nam Thiển Mạch hỏi, nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Cung Huyền Thanh, nàng cũng có thể cảm thấy lỗ tai của mình đang hơi nóng lên.
"Tò mò về Thái hậu."
Cung Huyền Thanh cười nói, mang theo mấy phần hoạt bát, Nam Thiển Mạch cũng không dây dưa đề tài này nữa, nàng mở miệng nói: "Vậy còn ngươi, đã từng yêu người nào chưa?"
Cung Huyền Thanh nghe đến đây, thẳng tắp nhìn về phía Nam Thiển Mạch, mãi đến khi Nam Thiển Mạch không chịu được ánh mắt nóng bỏng kia, nàng mới thu hồi lại ánh mắt.
"Thần thiếp không biết."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, quay đầu nhìn về phía muôn vàn ánh đèn như thể ở ngay dưới chân mình, nhịp tim hỗn loạn mới chậm rãi bình phục lại.
"Văn đế... Rất giống Khang đế."
Nam Thiển Mạch trầm mặc hồi lâu mới nói ra lời này, nàng không ngạc nhiên chuyện Cung Huyền Thanh nói không thích Văn đế, bởi vì ở trong hồng tường này, động tình, mới là đáng thương nhất.
"Ừm..."
Cung Huyền Thanh chỉ đáp một tiếng, ôn nhu, đối xử với mình rất tốt, quả thực rất giống với Khang đế mà Nam Thiển Mạch miêu tả, nhưng cũng càng giống với gia đình hoàng gia vô tình hơn.
"Trở về thôi, gió lớn."
Nam Thiển Mạch đứng lên, vỗ vỗ cỏ xanh bám dính dưới thân, nhưng Cung Huyền Thanh lại không muốn quay về sớm như vậy, nàng rất thích khoảng thời gian được ở cùng nhau lúc này.
Lúc Cung Huyền Thanh đứng lên, dùng ngón tay điểm nhẹ một cái, một luồng chân khí đánh vào mắt cá chân Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch trượt chân, trong nháy mắt kinh hãi đến biến sắc. Cung Huyền Thanh lập tức đem Nam Thiển Mạch ôm vào trong ngực.
"Thái hậu!"
Cung Huyền Thanh ôm lấy Nam Thiển Mạch, đem nàng bảo hộ ở trong lòng mình. Ngay lúc hai người ngã vào dốc nghiêng rồi lăn xuống, một tay Cung Huyền Thanh đỡ sau gáy Nam Thiển Mạch, một tay vòng qua ôm eo của nàng, dùng thân thể bảo vệ Nam Thiển Mạch.
Cung Huyền Thanh có thể cảm giác được cỏ và đá ở bên dưới cắt vào người, cắt cả vào y phục của mình, mà mu bàn tay của nàng cũng bị quệt trầy xước.
Nam Thiển Mạch chỉ cảm thấy mình được bảo hộ ở trong vòng tay ấm áp, trong mũi là hương thơm của người kia, cả người đều là nhiệt độ của người kia, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng người kia vì đau mà kêu rên.
Xung lực tận đến khi lưng của Cung Huyền Thanh va vào một tảng đá lớn mới ngừng lại. Cũng may Cung Huyền Thanh đã sớm phát hiện ra tảng đá lớn kia, vận lên một tầng chân khí bảo vệ phía sau nên mới không bị nội thương.
"Ai —— "
Nhưng cuối cùng vẫn là đau, Cung Huyền Thanh kêu lên một tiếng đau đớn. Nam Thiển Mạch lập tức ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ phủ kín mồ hôi lạnh kia có mấy phần tái nhợt.
"Dao phi!"
Người này vẫn luôn che chở cho nàng, ngoại trừ mắt cá chân có chút đau ở ngoài, nàng hầu như không bị thương gì, nhưng người kia thì lại bị thương.
"Thần thiếp không sao."
Cung Huyền Thanh nới lỏng cái ôm, lúc này mới phát hiện sau lưng đau đến dọa người, tuy không nội thương, nhưng cũng tổn thương gân cốt, không sao mới là lạ, quả nhiên là tự mình gây nghiệt thì không thể sống được.
Lúc này ánh mắt của Nam Thiển Mạch rơi xuống trên mu bàn tay Cung Huyền Thanh, toàn là vết trầy xước, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn, kéo tay Cung Huyền Thanh qua, nói: "Quệt bị thương hết rồi còn nói không sao."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, cử động thân thể, lông mày không khỏi nhíu lại, sau lưng phỏng chừng đã ứ đọng một mảnh máu rồi.
"Lưng ngươi sao vậy?"
Lúc này Nam Thiển Mạch mới phát hiện ra vết thương ở trên lưng nàng, muốn kiểm tra, nhưng lại không thể nào kiểm tra được, cũng không thể ở vùng hoang vu này cởi y phục của nàng ra.
"Thái hậu lại đang lo lắng cho thần thiếp sao?"
Niềm an ủi duy nhất đối với Cung Huyền Thanh trong lúc đau đớn này, có lẽ chính là sự lo lắng ở trong đôi mắt của Nam Thiển Mạch.
"Sao có thể không lo lắng được."
Nam Thiển Mạch trả lời qua loa một câu, nhìn về phía trên sườn dốc, nếu bình thường, vất vả chút cũng có thể leo lên, chỉ là bây giờ mắt cá chân của nàng cũng chẳng biết vì sao bị thương, Cung Huyền Thanh lại bị thương ở sau lưng, như vậy làm sao có thể đi được.
Gió lạnh thổi đến, cho dù mặc áo choàng, Nam Thiển Mạch vẫn cảm thấy lạnh.
"Ngày trước trong lúc chạy nạn còn bị thương nặng hơn, thần thiếp không sao."
Cung Huyền Thanh cười khẽ an ủi Nam Thiển Mạch, nhưng lo lắng ở trong đôi mắt kia lại không vì vậy mà biến mất.
"Bây giờ ngươi là người ở cạnh ai gia, không thể để cho ngươi bị thương."
Nam Thiển Mạch mở miệng nói, Cung Huyền Thanh lại càng cảm thấy giờ khắc này người kia có mấy phần trẻ con.
"Thái hậu lạnh sao?"
Cung Huyền Thanh chuyển hướng đề tài nói, nàng đã mơ hồ thấy được thân thể người kia đang hơi phát run, nàng giơ tay cởi xuống áo choàng của mình, Nam Thiển Mạch liền mở miệng nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Cung Huyền Thanh cũng không trả lời, vẫn đem áo choàng của mình khoác lên người Nam Thiển Mạch, giúp nàng ngăn trở gió lạnh đến phát run.
"Ngươi bị thương, sao còn đem áo choàng cho ai gia."
Lúc Nam Thiển Mạch đang muốn cởi xuống, lại bị Cung Huyền Thanh nắm chặt tay ngăn cản.
"Là thần thiếp hẹn Thái hậu tới nơi này, phát sinh những chuyện này cũng là thần thiếp sai, một cái áo choàng cũng không bù nổi tội này."
Cung Huyền Thanh nghiêm túc nói, trong lòng nàng cũng hối hận biết bao vì vừa nãy làm chuyện xấu khiến Nam Thiển Mạch ngã xuống, bây giờ sau lưng nàng bị thương một mảnh, chính nàng cũng vô cùng đau lòng cho bản thân mình.
"Nói linh tinh gì đó, mau mặc áo choàng vào."
Chỉ là không chờ Nam Thiển Mạch cởi áo choàng xuống, Cung Huyền Thanh đã ngã vào trong lòng Nam Thiển Mạch.
"Như vậy sẽ không lạnh."
Nam Thiển Mạch sững lại tại chỗ, nhìn thân thể mềm mại của người kia ngã vào người mình, cảm giác kiều diễm vừa nãy lại ập tới.
"Thái hậu, sẽ có người tới cứu chúng ta chứ?"
Cung Huyền Thanh nhắm hai mắt lại, nhịn xuống đau đớn trên lưng, cảm thụ sự mềm mại cùng nhiệt độ trên người Nam Thiển Mạch.
"Vân Nhiễm sẽ đến."
Cung Huyền Thanh đáp một tiếng, đầu lại dụi dụi vào cơ thể Nam Thiển Mạch.
"Thái hậu, có thể ôm thần thiếp một cái được không?"
- -----------
Editor:
Chương này có đường có đường, má Thanh chơi ngu có thưởng á =))))
Nhân tiện thì chúc mừng truyện đạt 1.000 lượt đọcccc, cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn ủng hộ mình nhaaaaa
Iu mọi ngừi rất nhiều nên hôm nay up liền 3 chương rồi nhá =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT