Khi nghe đến ba chữ "chỉ có ngươi", ánh mắt Tống Cẩn hơi động.
"A Cẩn, nói thật với ta đi." Du Án nhíu mày: "Ngươi làm như thế nào?"
Tống Cẩn vẫn không nói lời nào, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt đi.
Du Án thấy thế than nhẹ một tiếng, tiếp nhận cái cuốc trong tay hắn: "Thôi, nếu ngươi không muốn nói vậy thì không nói. Dù sao Tông chủ đã được chôn cất rồi, sẽ không có người truy cứu việc này nữa. Sư tôn chỉ hy vọng sau này ngươi bất luận làm cái gì cũng không cần lừa dối sư tôn."
Dứt lời, nàng vì muốn không tạo áp lực cho Tống Cẩn, còn cố ý nói câu vui đùa: "Rốt cuộc sư tôn biết ngươi lợi hại như vậy, sau này có thể dựa vào ngươi rồi."
Tống Cẩn dừng một chút, ngước đôi mắt nhìn về phía nàng.
Du Án an ủi vỗ vỗ cánh tay hắn, cầm cái cuốc đi nhổ cỏ. Những bông hoa cộng sinh này thật là kỳ quái, rõ ràng quấn vào nhau hung tàn đến muốn chết, nhưng đám cỏ dại bên cạnh gốc rễ một chút biện pháp giải quyết đều không có, mỗi lần đều phải nhờ vào bọn họ tới hỗ trợ nhổ cỏ thì chất dinh dưỡng mới không đến nỗi bị cướp đi.
"Chính là ức hiếp người nhà bảo bối." Du Án lẩm bẩm một câu, đem cỏ dại đã được cuốc xới ra đốt sạch, hoa cộng sinh gần đó lập tức run bần bật, sợ nàng thiêu chính mình.
Tống Cẩn lặng lẽ nhìn nàng làm việc, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "A Cẩn thật sự đã lừa dối sư tôn."
Du Án dừng một chút, nhíu mày nhìn về phía hắn.
"Sư tôn hứa sẽ không thất vọng về con, con sẽ nói đã lừa dối người chuyện gì." Tống Cẩn nghiêm túc cò kè mặc cả.
Du Án vui vẻ: "Được, ta không thất vọng về ngươi."
Tống Cẩn nghiêm túc đánh giá nàng, như suy nghĩ lời nàng nói có mấy phần có thể tin được. Chờ sau khi xác định nàng là thật tình mới chậm rãi mở miệng: "Tông chủ không phải con giết, là con chỉ đạo hoa cộng sinh giết, sau đó cũng là do hoa cộng sinh đem lão ta đưa về chỗ bế quan..."
"Ngươi chờ một chút." Du Án cắt ngang lời hắn: "Lấy năng lực của hoa cộng sinh, hẳn là giết không được Tông chủ chứ?"
Tống Cẩn dừng một chút: "Con cũng không biết vì sao, mỗi lần con ở bên vườn hoa thì sức mạnh hoa cộng sinh sẽ mạnh hơn rất nhiều."
Dứt lời, hắn vì chứng minh bản thân nói là sự thật, liền ngước mắt nhìn về phía vườn hoa, vườn hoa vốn héo đến tưởng đã chết trong nháy mắt lan tỏa vươn thẳng đầu lên, có mấy đóa thậm chí nở ra hoa mới. Toàn bộ vườn hoa giống như ăn quá nhiều linh lực, có loại cảm giác hưng phấn quá độ.
"... Ta tin ngươi nói chính là sự thật." Du Án quả thực không có sức mắc những bông hoa này: "Cho nên ngày ấy sau khi ta trốn thoát, ngươi liền xuất hiện ở vườn hoa, còn chỉ huy hoa cộng sinh giết Tông chủ?"
Tống Cẩn hơi hơi gật đầu: "Đúng vậy."
"Thi thể kia ngươi giải quyết như thế nào?" Du Án nói ra nghi hoặc lớn nhất.
Tống Cẩn dừng một chút: "Để hoa cộng sinh mang đi."
Du Án: "?"
Sau nửa ngày trầm mặc, Du Án khó có thể lý giải hỏi: "Những bông hoa này... có thể đem người đi?"
Tống Cẩn dừng một chút, quay đầu liếc mắt nhìn vườn hoa một cái, chỉ thấy vườn hoa cộng sinh trực tiếp từ trong đất bò ra bằng rễ cây, như một tổ ong đi về phía Du Án, dừng lại nơi cách xa nàng ba mét, cử chỉ động tác giống như một bầy chó lớn.
Du Án trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy cảnh tượng trước mắt quả thực vượt quá phạm vi hiểu biết của nàng.
"Chỉ là thỉnh thoảng mới có thể đi ra, cũng không đi được quá xa." Tống Cẩn nói xong, lại bổ sung một câu: "Hơn nữa còn cần sự cho phép của con."
Khi hắn nói chuyện thì đám hoa cộng sinh đã trở về vị trí ban đầu, có hai đóa hoa còn bởi vì đứng sai rồi suýt nữa đánh nhau, gân xanh trên trán Du Án nhảy thẳng.
"Sư tôn." Tống Cẩn thấp giọng gọi nàng một câu.
Du Án lấy lại tinh thần: "Hả?"
"Người... sẽ chán ghét con sao?" Hắn có chút cẩn thận hỏi.
Du Án dừng một chút, bật cười: "Sao có thể chứ, chỉ có chút không tin được ngươi sẽ làm như vậy, rốt cuộc..." Suy cho cùng với tâm hồn thuần khiết của hắn, không đến mức làm ra những việc này.
Tống Cẩn nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, trầm mặc một lúc, lại chậm rãi mở miệng: "Nếu con không làm như vậy, lão ta sẽ giết sư tôn."
Du Án sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy áy náy vì chính mình đa nghi.
A Cẩn là vì nàng mới giết người, nàng sao có thể nghi ngờ như vậy hắn?
"... Sư tôn xin lỗi ngươi, ép hỏi ngươi những việc này, trong lòng ngươi cũng không dễ dàng." Du Án nhíu mày nói.
Tống Cẩn cười khẽ: "Chỉ cần sư tôn đừng trách A Cẩn là được."
Du Án vỗ vỗ cánh tay hắn: "Ngươi cứu mạng sư tôn, sư tôn cảm ơn ngươi còn không kịp, sao có thể trách ngươi đây?"
Tống Cẩn nghe vậy trong mắt hiện lên một tia thoải mái, cười tủm tỉm tiếp nhận cái cuốc từ trong tay nàng, chậm rãi nhổ cỏ trong khi hoa nở. Du Án ở bên cạnh đứng một lúc lâu, thấy hắn có biểu hiện mệt mỏi ngay lập tức lấy cái cuốc đi, tiếp tục làm việc hắn chưa làm xong.
Thầy trò hai người trải qua một buổi chiều ở vườn hoa, cuối cùng đem tất cả cỏ dại nhổ sạch. Thể lực Tống Cẩn đã hao hết, một hồi về đến trong nhà liền ngủ, Du Án ở cửa phòng đứng hồi lâu mới xoay người đi phòng lưu trữ sách ở chủ phong.
Thời gian trôi qua, tông môn trừ bỏ người canh gác, cơ bản đều đã nghỉ ngơi. Du Án ngựa quen đường cũ tránh bọn họ, trực tiếp lắc mình vào phòng lưu trữ sách, dùng thần thức đem tất cả sách về hoa cộng sinh tìm ra, sau đó ngồi dưới đất lật xem từng quyển một.
Hôm nay sau khi cùng A Cẩn nói chuyện, nàng đột nhiên phát hiện hoa cộng sinh của A Cẩn, cùng hoa cộng sinh mà nàng biết đến không giống nhau lắm, ít nhất nàng chưa bao giờ nghe nói có loại hoa cộng sinh có thể tùy ý lấy tính mạng của tu sĩ kim đan. Nhất định là chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Du Án cau mày, nghiêm túc lật xem quyển thứ nhất, không dám bỏ lỡ một chữ nào. Phía trên có ghi lại hoa cộng sinh cùng Đồ Đồ thú nói nàng nghe đến không khác biệt lắm, chỉ nói việc cùng người dưỡng hoa đồng sinh cộng tử, không nhắc tới tu vi hoặc là linh lực.
Sau khi nàng lật từ đầu tới cuối xong, lại lấy ra một quyển mới.
Thời gian vô thức trôi đi, tuy rằng hoa cộng sinh có rất nhiều sách viết nhưng lại viết cơ bản gần như giống nhau. Du Án tìm hết quyển này đến quyển khác vẫn không tìm được điểm giống với những bông hoa đó của A Cẩn.
Bên ngoài đã vang lên tiếng gà gáy, phòng lưu trữ sách cũng dần dần sáng sủa, nhìn thấy còn có năm sáu quyển chưa đọcxong, Du Án rối rắm một lúc, lựa chọn tiếp tục đọc.
Trời hoàn toàn sáng, Du Án dựa vào kệ sách mơ màng sắp ngủ, cuối cùng một quyển chưa lật xem cũng lung lay sắp đổ ở trong tay nàng, rầm một tiếng rơi trên mặt đất. Du Án đột nhiên bừng tỉnh, sau đó nghe được một loạt tiếng bước chân tới gần. Nàng ngay lập tức giảm bớt hơi thở, cầm sách lên rồi trực tiếp trốn đến mặt sau giá sách.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, rốt cuộc dừng lại ở tầng thứ thất.
"Triệu phong chủ, Lưu phong chủ cùng Lý phong chủ vẫn không chịu từ bỏ sao?" Một giọng nữ quen thuộc không cam lòng hỏi.
Du Án mới vừa đem một quyển sách cuối cùng mở ra, vừa nghe xong nhịn không được thầm mắng oan gia ngõ hẹp, sao đến nơi nào cũng gặp phải Chu Nhân Nhân vậy? Không chờ nàng nghĩ kỹ, một giọng nói quen thuộc khác liền truyền tới: "Nhân Nhân đừng lo lắng, cách cuộc tranh cử cuối cùng vẫn còn hơn mười ngày, ta nhất định sẽ thuyết phục họ trước khi bắt đầu."
"Vậy nếu bọn họ không đồng ý, hoặc là đồng ý rồi lại lật lọng thì phải làm sao?" Chu Nhân Nhân kìm lại tính khí hỏi.
Triệu Bình Hòa cười một tiếng: "Yên tâm đi, lần này tuyệt đối sẽ không."
"Sao ngươi có thể bảo đảm được?" Chu Nhân Nhân lại hỏi.
Du Án dừng một chút, cũng đem lỗ tai dỏng lên, sau đó nghe thấy Triệu Hòa Bình nói: "Nơi này nhiều tai mắt, Nhân Nhân đi theo ta, chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Du Án: "..." Ngươi cũng thật lợi hại đi.
Không thể không nói, Triệu Hoà Bình nói rất có sức mê hoặc, ít nhất hiện tại trong lòng Du Án ngứa đến không chịu được, luôn muốn đi qua nghe một chút xem hắn có âm mưu gì. Chỉ là khin nàng đang muốn đuổi theo thì ánh mắt nhìn qua trên cuốn sách chữ "hoa cộng sinh phần lớn gieo trồng hơn một cây", lập tức liền nhíu mày.
Nàng liền ngồi xuống, bắt đầu xem nghiêm túc từ đầu.
Trong quyển sách này ghi lại về hoa cộng sinh, về cơ bản thì giống với những cuốn trước, nhưng khi lật xem đến hai trang cuối cùng, lại có thêm vài dòng khác, cơ bản có thể tóm tắt là...
Hoa cộng sinh là loài hoa thần kỳ, tên gọi khác nhau, không có hình dáng cố định, người bình thường khó có thể phân biệt. Người trồng hoa càng ác, hoa càng dễ sống, người trồng hoa có căn cơ càng mạnh, thì có thể trồng ra càng nhiều hoa cộng sinh, thậm chí có thể điều khiển hoa sinh ra trí tuệ, cho nó cống hiến sức lực.
Du Án nhíu mày nhìn mấy dòng này, tim cũng bắt đầu không tự chủ đập nhanh hơn... Phòng lưu trữ sách của Hợp Tiên Tông không có nhiều sách, nhưng có thể nói mỗi một quyển đều ghi lại rất chân thật, nội dung bên trên cơ hồ không cần hoài nghi, đều là sự thật.
Nàng hít sâu một hơi, khiến cho chính mình bình tĩnh lại, đem một tờ cuối cùng lật ra.
Không có gì khác ở trang cuối cùng, chỉ ghi lại một người trồng ra nhiều hoa nhất là ma tu. Du Án biết ma tu này, là đại ma đầu nổi danh một trăm năm trước, sau khi tấn công Tu Tiên giới, bị chúng tiên hợp nhất đến phản kích, cha mẹ nàng bị chết trong cuộc chiến này.
Du Án nhìn phía trên ghi lại, không khỏi bừng tỉnh, khó trách năm đó ma đầu này đánh như thế nào cũng không chết. Hoa hợp nhất với chính mình như túi Càn Khôn, nếu không có người đem hắn cùng tất cả đồ vật đeo trên người đốt hết thì chỉ sợ hắn còn có thể lưu một hơi sống sót nhờ vào hoa cộng sinh.
Nghĩ đến loại khả năng này, Du Án không khỏi một thân mồ hôi lạnh, xuống chút nữa vừa thấy, nàng mồ hôi lạnh càng nhiều...
Nàng không nhìn lầm chứ? Sao gọi là đại ma đầu của Tu Tiên giới mà chỉ trồng được hơn một trăm cây hoa?! Du Án nghĩ đến Tống Cẩn, ít cũng phải mấy ngàn cây hoa, trong lúc nhất thời đầu óc đều ngừng hoạt động.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ... Tống Cẩn là ác?
Cái ý tưởng này toát ra, Du Án cả người đều phát điên rồi. Tống Cẩn nếu là ác, vậy Tống Giác là cái gì? Tiểu tiên tử sao?!
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Phách Hồn đao của nàng tuy rằng đã rỉ sắt nhưng tốt xấu gì thì vẫn có thể kiểm tra ra được hồn phách. Năm đó hồn phách Tống Cẩn Giác một phân thành hai, nàng nhìn rất rõ ràng. Một cái khói trắng mờ mịt, một cái khí đen vờn quanh, một cái vì là ác bị nàng đưa đi vực sâu, cái kia là người bị nàng giữ tại bên người, tuyệt đối không có khả năng sai.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
... Mặc dù là sai, hắn một người vừa mới nhập ma, đã dễ dàng bị bắt được, có thể có bao nhiêu ma lực, có bao nhiêu ác tâm, mới có thể trồng ra mấy ngàn cây hoa cộng sinh, chẳng lẽ hắn là Ma Cốt trời sinh trong truyền thuyết?
Nhớ tới Tống Cẩn Giác bộ dáng luôn bất đắc dĩ đi theo nàng, Du Án khẽ cười một tiếng, theo bản năng phủ nhận khả năng này.
Bất kể là làm sao trồng được nhiều hoa cộng sinh như vậy, nàng vẫn phải đi xác nhận hồn phách hai người này một lần mới được, bằng không trong lòng luôn cảm thấy không quá yên tâm.
Du Án nghĩ như vậy liền khôi phục nguyên dạng phòng lưu trữ sách, lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này.
Nàng trực tiếp trở về chỗ ở. Về đến nhà chuyện thứ nhất đó là đi gõ cửa sương phòng phía Tây.
Lúc này trời đã sáng choang, Tống Cẩn cũng đã sớm dậy rồi, sau khi nghe được tiếng đập cửa vừa định đứng dậy thì Du Án đã trực tiếp đẩy cửa đi vào: "A Cẩn! Nhanh để ta chém một đao."
Tống Cẩn dừng một chút: "Người có ý gì?"
Du Án rút Phách Hồn đao ra: "Không có thời gian giải thích, duỗi tay ra."
Tống Cẩn nghe lời đưa tay ra, khi nhìn nàng cầm Phách Hồn đao chém đến, đáy mắt hắn chỉ hiện lên một tia hoang mang, cũng không có ý định né tránh.
Phách Hồn đao mạnh mẽ oai phong chém đến, khi sắp đụng đến tay hắn lại chậm lại, cuối cùng chỉ ở lòng bàn tay hắn tạo ra một miệng vết thương nhợt nhạt.
Miệng vết thương tràn ra máu dính ở trên Phách Hồn đao, Du Án dùng linh lực di chuyển cây đao, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm lưỡi đao, chỉ thấy linh lực trên lưỡi đao, vết máu dần dần biến thành khói trắng, thật nhanh tiêu tán ở trong không khí.
Không có sai, A Cẩn mới là nửa tốt. Du Án đột nhiên thở phào một hơi, sau khi biết điều đó thì cảm thấy chân mềm.
"Sư tôn." Tống Cẩn thấy nàng đứng không vững, lập tức tiến lên đỡ nàng ngồi xuống: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Miệng vết thương trên tay ngươi tự mình băng bó một chút, vất vả rồi." Du Án xoa xoa mồ hôi trên trán.
Tống Cẩn chau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, Du Án sau khi nhìn đến vẻ mặt của hắn, cười cười: "Không có việc gì, ta xác minh một vài thứ thôi."
"Vậy sư tôn hài lòng sao?" Tống Cẩn chần chờ hỏi.
Du Án gật gật đầu: "Hài lòng, cực kỳ hài lòng."
"Vậy là tốt rồi." Tống Cẩn cũng thả lỏng xuống theo, nghe lời mang hòm thuốc tới, bắt đầu không nhanh không chậm bôi thuốc cho chính mình.
Du Án ở bên cạnh nhìn chằm chằm một lát, nhịn không được hỏi một câu: "Vừa rồi lúc ta muốn chém ngươi, sao không thấy ngươi khẩn trương?"
"Sư tôn sẽ không hại con." Tống Cẩn từ tốn trả lời.
Du Án bất đắc dĩ: "Vậy cũng không thể chờ giống như khúc gỗ được, ngươi không sợ ta sẽ chặt tay ngươi sao?"
"Sư tôn làm cái gì đều có thể." Tống Cẩn mỉm cười nhìn về phía nàng.
Du Án bị hắn dỗ dành đến mức trong lòng rất thoải mái, nhưng nghĩ đến hắn ngoan ngoãn nghe theo có một phần là vì tình cảm khác, tâm trạng lại bắt đầu phức tạp. Cũng may Tống Cẩn kịp thời ho khan mới cắt ngang suy nghĩ lung tung rối loạn của nàng.
Nàng vẫn luôn đợi cho Tống Cẩn uống xong thuốc rồi mới rời đi, sương phòng thật nhanh chỉ còn lại một người Tống Cẩn. Tống Cẩn cụp mắt nhìn chằm chằm băng gạc trên tay, dần dần cau mày.
Tranh cử vị trí Tông chủ vẫn đang diễn ra mỗi ngày, chỉ còn có hai ba ngày là đến lúc đám người Du Án tham gia. Mấy ngày này Chu Nhân Nhân cùng Triệu Hòa Bình ngoài dự đoán rất an tĩnh, Du Án luôn cảm thấy bọn họ đang dùng thủ đoạn nào đó. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên hẹn gặp mặt hai vị phong chủ một lần, dặn dò bọn họ nhất định phải cẩn thận.
"Du phong chủ, ta biết ngươi muốn tốt cho chúng ta, chỉ là không hẳn quá cẩn thận như vậy. Lại nói, dù sao chúng ta cũng là tu vi kim đan, bọn họ tính muốn động, chỉ sợ cũng không động được đến chúng ta." Lý phong chủ vẫn nói những lời trước đó, nói xong liếc mắt nhìn Du Án một cái, cười: "Ta cảm thấy nên cẩn thận, hẳn là Du phong chủ mới đúng."
Du Án khóe miệng giật giật: "Ta cũng là tốt bụng nhắc nhở Lý phong chủ, Lý phong chủ không cần châm chọc ta như vậy chứ?"
"Không có, không có, ta chỉ đùa một chút thôi, Du phong chủ đừng tưởng thật. Hơn nữa, Du phong chủ cũng không phải vẫn cùng chúng ta nói đùa sao? Trước đó còn luôn miệng nói không tham gia, kết quả tên vẫn xuất hiện ở trên danh sách, thật là thú vị." Lý phong chủ cười ha hả.
Lưu phong chủ vẫn luôn im lặng vội hoà giải: "Mỗi người đều có quyền tự do, Lý phong chủ ngay từ đầu không phải cũng nói từ bỏ sao? Du phong chủ cũng có nhã ý nhắc nhở, Lý phong chủ hà tất trách móc nặng nề."
Lý phong khịt mũi một tiếng: "Lưu phong chủ nguyện ý làm người tốt thì cứ làm đi, ta không có cái kiên nhẫn đó. Tranh cử sắp tới, ta sợ là không rảnh cùng hai vị nói chuyện. Đi trước. Tạm biệt." Dứt lời, ông ta trực tiếp rời đi.
Vẻ mặt Du Án không nói nên lời nhìn ông ta rời đi, thẳng đến khi bóng dáng ông ta hoàn toàn biến mất mới nhìn về phía Lưu phong chủ: "Tính tình của ông ta sao lại lớn như vậy?"
"Du phong chủ đừng trách móc, ông ta hẳn là gần đây quá mức để ý cái vị trí Tông chủ này cho nên mới nổi giận với chúng ta." Lưu phong chủ bất đắc dĩ nói.
Du Án bật cười: "Được rồi, dù sao nên nhắc nhở ta đều nhắc nhở rồi, còn lại liền tùy ông ta thôi."
Lưu phong chủ buông tiếng thở dài, lại cùng nàng hàn huyên vài câu sau mới giải tán.
Bên này, sau khi Lý phong chủ rời đi lập tức trở về Hoa Cương Đỉnh của chính mình. Ông ta đóng cửa lại, đại đệ tử nhìn thấy ông ta trở về lập tức bưng một ly trà lại: "Sư tôn, hôm nay sao lại không vui?"
"Còn có thể vì cái gì nữa, nhìn đến đám đạo đức giả kia liền ghê tởm." Lý phong chủ cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói đúng, bọn họ là hai người dối trá nhất. Rõ ràng trong lòng tham lam vị trí Tông chủ nhưng lại muốn bày ra bộ dáng như không có dục vọng. Nếu ta thật sự tin bọn họ mới là trúng kế của bọn họ."
"Sư tôn biết thì tốt rồi, uống một ngụm trà thuận khí đi. Đây là đồ nhi sáng nay cố ý đi rừng trúc múc nước về." Đại đệ tử cụp mi, rũ mắt phụng trà cho ông ta.
Lý phong chủ uống một ngụm, trong lòng cuối cùng dịu đi một chút: "Vẫn là ngươi vừa lòng bản tôn nhất, đợi sau này bản tôn ngồi trên vị trí Tông chủ sẽ cho ngươi làm trưởng môn gì đó."
Trưởng môn, nghe xác thực không bằng một phong chủ làm cảnh. Đại đệ tử sụp mi thuận mắt, lại châm cho ông ta thêm một ít trà. Lý phong chủ uống cảm thấy hương vị không đúng, cũng không có nghĩ nhiều, uống hai ly sau đó chỉ cảm thấy tâm tình bực bội, vì thế dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, ông ta bị người ta phát hiện tẩu hỏa nhập ma chết ở trong phòng, chết cực kỳ dữ tợn đau khổ, kinh mạch đứt đoạn. Ngay khi việc này xảy ra, Chu Nhân Nhân lập tức phái người đi điều tra. Chỉ là tra xét hai ngày rồi cũng không có kết quả, ngược lại phải đem người vội vàng đi chôn cất.
Lúc Du Án nghe được báo tang thì đang cùng Tống Cẩn vẩy nước quét nhà, sau khi đuổi người hầu báo tin đi, buông tiếng thở dài: "Ta biết mà, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."
"Chính là đám người Chu Nhân Nhân làm?" Tống Cẩn nhíu mày: "Nếu là bọn họ, không bằng đi kiểm tra thi thể Lý phong chủ một chút, nói không chừng có thể tra ra cái gì đó."
Du Án lười biếng duỗi người: "Thi thể đã thiêu rồi, sợ là nửa điểm tung tích cũng không còn. Tra cũng tra không ra được cái gì." Dứt lời nàng nhận ra lo lắng trong đáy mắt Tống Cẩn, cười cười nói: "Yên tâm đi, bọn họ hẳn là không thèm động thủ với ta đâu."
Giết một người đã đủ rõ ràng, nếu lại giết nàng hoặc là Lưu phong chủ, vậy tương đương với việc thông báo cho toàn bộ Tu Tiên giới thấy hung thủ là Chu Nhân Nhân. Bọn họ vẫn không ngu đến mức như vậy.
"Sư tôn không thể bất cẩn." Tống Cẩn mím môi: "Tâm tính Chu Nhân Nhân quá xấu, tất nhiên sẽ không bỏ qua sư tôn."
Du Án ý cười càng sâu: "Ta biết, thật sự không có việc gì." Chu Nhân Nhân còn chờ tự tay đánh chết nàng trên lôi đài, sao bây giờ có thể động thủ với nàng chứ.
Tống Cẩn thấy nàng không nghe vào, cũng không khuyên nhiều, chỉ là ban đêm rời Điểu Ngữ Phong đi một chuyến đến Đỉnh Hoa Hương.
Du Án tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý nhưng trên thực tế lại không hề rời Điểu Ngữ Phong nửa bước, ngay cả tang sự của Lý phong chủ cũng công bố ốm bệnh không tham gia, đồ ăn sử dụng trong Điểu Ngữ Phong vô cùng cẩn thận, không có cơ hội bị lợi dụng.
"May mắn Điểu Ngữ Phong chúng ta chỉ có hai người, nếu người nhiều thì mới kêu khó lòng phòng bị." Du Án lúc nhàn rỗi nhịn không được biết ơn.
Tống Cẩn cười cười: "Nhưng nếu sư tôn làm Tông chủ thì không thể chỉ cùng con sinh sống."
"Yên tâm, ta không có hứng thú đó, vẫn là ở Điểu Ngữ Phong thoải mái." Du Án muốn sờ sờ đầu của hắn nhưng nghĩ vẫn là thôi đi. Tống Cẩn nhìn không ra nàng muốn làm cái gì, nghe được những lời này của nàng thì đáy mắt hiện lên một tia ý cười: "A Cẩn cũng nghĩ như vậy." Hắn nói xong không khỏi ngáp một cái.
"Ngươi đã nhiều ngày nhìn rất buồn ngủ, ban đêm nghỉ ngơi không tốt sao?" Du Án lo lắng hỏi.
Tống Cẩn khẽ lắc đầu: "Con không có việc gì."
"Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ phải nói rõ với ta." Du Án dặn dò.
Tống Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
Du Án vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó xoay người trở về phòng ngủ, vừa mới nằm xuống thì sau núi liền chấn động.
Đây đã là ngày thứ năm nhiều lần rung chấn, Du Án không cần nghĩ cũng biết là ai làm, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm vài lần trước mà nói, Tống Giác chỉ là muốn thể hiện một chút cảm giác tồn tại, cũng không có ý định muốn gặp nàng, nàng dứt khoát cũng làm lơ.
Quả nhiên, lần rung động này xong, lúc sau cả ngày cũng chưa động tĩnh.
Còn biết thức thời, không giống lần hồ nháo trước cho nên nàng phải giải thích cùng rất nhiều người rằng vực sâu không hề rung chuyển. Du Án nhớ tới cái tên khốn trong vực sâu kia, khóe môi hơi hơi cong lên.
Đảo mắt liền tới ngày nàng phải dự thi, tranh cử được đặt ở chỗ trống trải ở chủ phong.
Du Án nói chuyện này với Tống Cẩn, thì thấy hắn đang loay hoay với một đống màu đen giống nhau trên bàn, mùi vị chán ngấy khó ngửi, không biết là thứ gì.
"Ngươi đang làm cái gì?" Du Án nghi hoặc.
"Chính là một ít tóp mỡ." Tống Cẩn đứng dậy, sau khi nhìn thấy nàng đã chuẩn bị xong, hỏi: "Sư tôn, người phải đi rồi?"
Du Án gật đầu: "Sao thế, muốn đi xem náo nhiệt không?"
Tống Cẩn nhìn đồ vật trên bàn, do dự trong chốc lát sau nói: "Sư tôn đi trước đi, con nếu muốn đi sẽ tìm người."
Hắn phải biết rõ ràng nơi này có những thứ gì.
Du Án nghe vậy thì cười, hắn chưa bao giờ chủ động nói muốn rời khỏi Điểu Ngữ Phong, lần này mặc kệ hắn là lo lắng cũng được, muốn xem náo nhiệt cũng được, nếu nói ra nàng khẳng định đồng ý.
"Đây là bùa chú dịch chuyển, ngươi một cái ta một cái. Đến lúc đó muốn đi thì đem lá bùa đốt lên là có thể trực tiếp tới rồi." Du Án nói xong cho hắn một lá bùa.
"Cảm ơn sư tôn." Tống Cẩn nhận lấy.
Du Án cùng hắn nói xong lập tức đi luôn. Vừa đến chỗ tranh cử, nàng nhìn thấy Lưu phong chủ đang cùng Chu Nhân Nhân nói chuyện nhiệt tình. Lưu phong chủ với ai đều có thể duy trì mặt ngoài bình thản, nàng vốn dĩ không để trong lòng nhưng Lưu phong chủ sau khi nhìn thấy nàng thì lập tức cùng Chu Nhân Nhân bảo trì khoảng cách... Đây chính là có vấn đề.
Trong lòng Du Án hiện lên một tia nghi ngờ, nghĩ nghĩ sau đó đi về phía bọn họ: "Lưu phong chủ, Đại tiểu thư, hôm nay tâm trạng đều rất tốt nhỉ."
"Vốn là rất tốt, nhìn thấy ngươi liền chẳng ra gì." Chu Nhân Nhân cười lạnh.
Du Án cũng cười theo: "Nếu Đại tiểu thư không muốn nhìn thấy ta thì không nên giúp ta báo danh chứ."
"... Ai giúp ngươi báo danh, cố tình gây sự." Chu Nhân Nhân không đủ tự tin liếc nhìn nàng một cái, xoay người đi tìm Triệu Hòa Bình.
Du Án khịt mũi một tiếng: "Đại tiểu thư cùng Triệu phong chủ quan hệ không khỏi quá tốt rồi."
Hiện nay bên người nàng chỉ có Lưu phong chủ, nói cho ai nghe cũng không cần phải nói.
Lưu phong chủ cười cười: "Triệu phong chủ là phong chủ của chủ phong, Đại tiểu thư lại lớn lên ở chủ phong từ nhỏ, quan hệ tốt cũng là điều bình thường."
Du Án khẽ nhếch môi: "Cũng may sau này Lưu phong chủ là Tông chủ, nếu không hai người bọn họ liên hợp lại, sợ là chúng ta mỗi ngày đều gặp khó khăn, rốt cuộc Lý phong chủ..."
Tuy rằng rất nhanh sẽ bắt đầu tranh cử nhưng cũng không cản trở nàng làm khó dễ cho người nào đó.
Lưu phong chủ dừng một chút, sau một lúc lâu mới khiêm tốn nói: "Tranh cử còn chưa bắt đầu, Đại tiểu thư tài trí thông minh, đệ tử trong tông môn cũng có nhiều ưu tú, vị trí Tông chủ còn chưa xác định sẽ về tay ai đâu."
Khen Chu Nhân Nhân thì tính, ngay cả đệ tử khác trong tông môn cũng khen, chính là không khen nàng. Du Án giật giật khóe môi, biết bọn họ trong lòng kỳ thật đều khinh thường kim đan như nàng, cho nên cũng không nói nhiều.
Mọi người trong Tông môn lần lượt tụ tập đến nơi này, rất nhanh toàn bộ đã đến đông đủ, mười người thắng vòng trước lần lượt ký giấy sinh tử, sau đó là đám người Du Án.
Du Án không thích loại giấy sinh tử này, cảm giác có điểm không may mắn, nhưng mọi người đều ký, nàng cũng đành phải đi theo ký.
Chờ tất cả mọi người ký xong sẽ rút thăm chọn ra đối thủ.
Du Án vốn tưởng rằng mình sẽ rút trúng Chu Nhân Nhân, kết quả mở ra thấy được tên Lưu phong chủ, tức khắc một trận buồn cười, còn giơ giơ đồ vật trong tay với Lưu phong chủ: "Lưu phong chủ, chờ lát nữa ngươi thủ hạ lưu tình, chúng ta tùy tiện quá hai chiêu ta sẽ nhận thua, được không?"
Dù sao không nhận thua thì lấy tu vi kim đan sơ cấp như nàng cũng đánh không lại kim đan trung cấp của ông ta.
Lưu phong chủ cười ha hả gật đầu.
Đợi hai nhóm người phía trước xuống đài, chính là nàng cùng Lưu phong chủ lên làm chủ rồi.Trước khi lên đài, nàng đem bùa dịch chuyển dán ở trên cây cột dưới lôi đài, sau đo mới chậm rãi đi lên, cười tủm tỉm cùng Lưu phong chủ nói: "Lưu phong chủ, cảm ơn."
Lưu phong chủ cười một tiếng, một cỗ linh lực thẳng tắp đánh về phía mặt của nàng.
Du Án trong lòng cả kinh, đột nhiên ngửa về phía sau, trực tiếp ngã ở trên lôi đài, linh lực đánh trúng cục đá nơi xa, trực tiếp đem cục đá nổ thành từng mảnh.
"... Ngươi đánh thật?" Du Án khiếp sợ.
Lưu phong chủ cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi Du phong chủ." Dứt lời, lòng bàn tay lại lần nữa tụ tập một đoàn linh lực.
P/S: Truyện càng ngày càng dài, lười quá hehe
- --------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT