Tiếng nói Tống Giác vừa dứt trong sơn động liền lâm vào yên tĩnh giống như chết, ngay cả đống lửa vừa rồi còn cháy hừng hực, giờ phút này cũng biến thành một mảnh tro tàn.
Không biết qua bao lâu, Du Án mới thong thả ung dung mở miệng dò hỏi: "Cùng ngươi song tu, ngươi sẽ cho ta Tâm Đầu Huyết sao?"
"Ừm." Tống Giác hơi hơi gật đầu. Hắn lúc trước đã hỏi qua Đồ Đồ thú rồi, lấy Tâm Đầu Huyết nhiều lắm chỉ đau một tí, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Du Án cười: "Còn phải đợi ngươi chơi ta chán rồi mới cho đúng không?"
Tống Giác muốn gật đầu nhưng phát hiện giọng điệu nàng không đúng, không khỏi nhăn mày: "Nếu ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, cũng có thể."
Thỏ Manh thú hắn còn nuôi, cũng không kém nàng là mấy, huống chi nàng so với Thỏ Manh thú tốt hơn. (lại là a ế bằng thực lực:)))
"Nghe ý tứ của ngươi thì xem ra ta còn phải cảm ơn ngươi đúng không?" Du Án bức xúc vì giọng điệu bố thí của hắn, hắn tức khắc cười càng vui vẻ.
Tống Giác nhướng mi nhìn nàng: "Đừng khách sáo, nên như vậy."
Du Án hít sâu một hơi, xoa dịu trái tim đang muốn nổ tung của mình, nhẹ nhàng vẫy tay với hắn: "Ngươi lại đây."
Tống Giác dừng lại một chút, sau khi bắt gặp ánh mắt thuần khiết của nàng thì một sức nóng không thể giải thích nổi lên từ sau tai và có xu hướng lan ra mặt.
Hắn bị bệnh hay là bị điên? Tống Giác ngẩn ra trong chốc lát, khi hoàn hồn lại thì đã tự mình đi về phía Du Án rồi.
Sơn động không lớn lắm, hắn đi hai ba bước đã tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng với ánh mắt của mình, mặt mày dần giãn ra: "Ngươi đồng ý rồi?"
"Ta đồng ý..." Du Án cười tủm tỉm nói xong ba chữ đầu tiên, vẻ mặt đột nhiên hung ác: "Cái ông nội ngươi!"
Tống Giác đột nhiên lui ra sau, khó khăn lắm mới tránh khỏi được công kích của nàng, đen mặt đang muốn mở miệng nói chuyện thì nhìn nàng một chưởng đánh tới phía trần của sơn động.
... Cái nữ nhân điên này, thế mà lại muốn đánh sập sơn động, đem hắn chôn sống.
Du Án cũng rất tức giận mới làm điều gì đó lật ngược hang động, đến khi một tảng đá lớn bị đập xuống thì nàng mới nhận ra bản thân đã phá nhà người ta rồi. Suy nghĩ về sự trả thù của Tống Giác, lại suy xét một chút sức chiến đấu của chính mình còn chưa thật sự mạnh lắm, nàng quay đầu liền chạy. Chờ khi Tống Giác ra tới thì nàng đã không thấy tung tích.
"Du, Án!"
Du Án chạy thẳng cho đến khi ra khỏi vực sâu, phảng phất nghe được thanh âm Tống Giác nghiến răng nghiến lợi kêu tên nàng. Nàng không khỏi vỗ ngực, làm dịu hơi thở, lúc sau mới hậu tri hậu giác ý thức được...
Không đúng, xúc phạm trưởng bối, nói năng lỗ mãng là hắn, chính mình bất quá chỉ đánh nát bờ vai của hắn, huỷ hoại ngôi nhà mà hắn đang sống, lương tâm cắn rứt cái gì chứ...
Du Án nuốt nước miếng, đem những thứ lung tung rối loạn Tống Giác nói đều vứt ra sau đầu, hầm hừ đi về chỗ ở.
Nàng lần này đi vực sâu không đến một canh giờ đã trở lại, sắc trời còn chưa sáng, Điểu Ngữ Phong một mảnh yên tĩnh, khi cơn gió thoảng qua, lá cây phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Du Án hiện giờ càng thêm tai thính mắt tinh, đối vạn vật cảm thụ cũng càng sâu sắc, nhờ vào hoàn cảnh quanh mình mà bình tĩnh lại, nghĩ lại hành động vừa rồi của Tống Giác thế mà lại cảm thấy có chút buồn cười.
... Cái tên đầu dưa ấy rốt cuộc là lớn lên như thế nào, lại có thể nghĩ đến dùng Tâm Đầu Huyết dụ hoặc nàng song tu, lúc trước còn không phải một bộ dạng chết cũng sẽ không cho sao?
Nhưng mà nàng cũng thật muốn có thể dùng song tu đổi lấy Tâm Đầu Huyết. Bệnh của A Cẩn sẽ có thể tốt lên, có thể bắt đầu tu luyện. Nàng hiện tại đã có thể tự do vận dụng linh lực, đến lúc đó thầy trò hợp lực, lại dùng chút mưu mẹo, nói không chừng có thể để hắn nhập hồn phách. Mà muốn hoàn thành hết những điều này chỉ cần song tu...
Giống như rất có lợi nhỉ?
Ngay khi ý nghĩ này hiện ra, Du Án liền phi phi hai tiếng, vội vàng dừng lại.
Tu tiên giới tuy rằng không có bảo thủ như dân gian, đối với những việc đó không quá coi trọng, nhưng Tống Giác dù sao cũng là đồ đệ của nàng, nàng tuy không tự mình nuôi lớn nhưng cũng là vãn bối của hắn. Cùng hắn song tu, quả thực là hồ nháo.
Du Án run lên một chút, xụ mặt đẩy nhanh tốc độ đi. Sau khi đi được một đoạn đường, đột nhiên nghe được tiếng vang bên cạnh liền lạnh run. Nàng quay đầu lại phát hiện mình đã bất tri bất giác đi đến bên vườn hoa rồi.
Du Án vốn dĩ chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó chú ý tới cái gì đó đột nhiên dừng lại, nhíu mày một lần nữa đánh giá vườn hoa. Nàng phát hiện những bông hoa cộng sinh nguyên bản bị nàng dùng linh lực tưới đến cành lá tốt tươi, giờ phút này phảng phất như bị sâu bệnh, từng cây đều héo đến không tốt được.
Có chuyện gì vậy? Nàng nhíu mày đi tới kiểm tra, phát hiện linh lực trên hoa đã biến mất, lá cây cũng mềm yếu. Khi nàng đến gần, chúng còn cùng nhau co rúm lại, giống như nhìn thấy quỷ.
Du Án không hiểu ngôn ngữ của loài hoa, thấy hoa công sinh bơ phờ như vậy, lập tức ngự Phách Hồn đao bay về nhà chính, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của Tống Cẩn.
Bởi vì quá sốt ruột, thời điểm nàng vào cửa không chú ý lực, ván cửa trong tay nàng "bang" một tiếng làm Tống Cẩn lập tức bừng tỉnh.
"Ai?" Thanh âm hắn lạnh lẽo, cùng ngày thường có khác biệt rất lớn.
"Là ta." Du Án bởi vì sốt ruột nên không nghe ra giọng điệu của hắn, chỉ vội vàng đi đến bên người hắn, duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn bắt mạch: "Ngươi không thoải mái sao?"
Tống Cẩn dừng một chút: "Không có, sư tôn vì sao hỏi như vậy?"
Du Án dùng linh lực ở trên người hắn vận chuyển một vòng, phát hiện hắn xác thật không có trở ngại mới thở phào một hơi, buông ra cổ tay của hắn ra, trả lời: "Ta không ngủ được liền đến sau núi tản bộ, phát hiện trạng thái của hoa cộng sinh không đúng, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện."
Tống Cẩn nghe vậy khóe môi hơi giương lên: "Con không có việc gì, sư tôn không cần lo lắng."
"Hoa cộng sinh cùng ngươi đồng sinh cộng tử, ta sao có thể không lo lắng được." Du Án nhíu mày.
Tống Cẩn cười cười, an ủi nói: "Sư tôn yên tâm đi, chỉ là héo một chút thôi, không có việc gì."
Nhưng thật ra hắn muốn diệt tận gốc, đem chúng nó phơi chết ở vườn hoa, chỉ tiếc dòng máu của chính mình đã bị Hoa Chi leo lên, trừ phi có tiên dược mạnh hơn hoa cộng sinh, nếu không cuộc đời này của hắn phải giữ cho những đóa hoa này tồn tại.
Nhưng mà sống như thế nào, thì phải do hắn nói mới được.
"Sư tôn đừng lo, con sẽ chăm sóc vườn hoa thật tốt." Tống Cẩn nhẹ giọng nói.
Hắn cố gắng hết sức để an ủi nhưng Du Án không cảm thấy an tâm chút nào: "Không được, ta vẫn phải cố gắng nghĩ cách giải trừ mối quan hệ này. Nếu không ngươi sẽ bị đám hoa tàn đó khống chế cả đời."
"Vâng, A Cẩn nghe sư tôn." Tống Cẩn ôn nhu nói.
Nghe thấy giọng nói tin cậy ỷ lại của hắn, Du Án dừng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía hắn, vừa lúc nhìn thấy tất cả sự dịu dàng trong mắt hắn.
Căn phòng tối om không có đèn, tầm nhìn nàng vẫn rõ ràng như ban ngày, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhìn thấy mọi cảm xúc trong mắt Tống Cẩn.
Du Án trong lòng trầm xuống, phản ứng đầu tiên đó là nghĩ chính mình nhìn lầm rồi, Khi nàng đang định nhìn kỹ lại thì Tống Cẩn đã rũ đôi mắt xuống: "Sư tôn về nghỉ ngơi đi."
Du Án dừng một chút, cố gắng từ trên mặt hắn tìm ra chút manh mối, lại chỉ có thể nhìn thấy một chút mỏi mệt sau bị đánh thức. Nàng hắng giọng, không được tự nhiên đứng lên: "Được, ngươi lại ngủ đi, ta đi đây."
Dứt lời, nàng nhanh chóng quay đầu rời đi, sau khi ra đến ngoài cửa còn không quên giúp hắn đóng cửa lại.
Du Án đứng đó một lúc lâu, đầu óc dần dần tỉnh táo, sau đó nhớ lại ánh mắt nhìn nàng của Tống Cẩn, đột nhiên có điểm không rõ ràng... Có phải hôm nay cảm xúc của nàng quá mẫn cảm cho nên nghĩ nhiều rồi không?
Du Án suy nghĩ một lúc dưới ánh trăng, cuối cùng mặc kệ có phải nghĩ nhiều hay không, nàng đã đang phải đang nghĩ nhiều rồi.
Chà, đôi khi trốn tránh cũng là một lựa chọn tốt.
Vì sự lựa chọn tốt này, Du Án sáng hôm sau dậy rất sớm. Sau khi để lại vài lời cho Tống Cẩn vẫn đang ngủ say, nàng đi thẳng lên chủ phong túc trực bên linh cữu.
Hợp Tiên Tông tuy là một môn phái nhỏ, ngay cả tông chủ trước cũng chỉ là kim đan đỉnh nhưng lại phô trương không nhỏ. Thi thể Tông Chủ phải ở đại điện phía trên đủ bảy ngày, may mắn hiện giờ thời tiết không quá nóng, lại đặt trong chiếc quan tài làm bằng băng ngọc nên không có mùi thối bay ra.
Du Án đi vào, yên lặng khen Tông Chủ thật biết chọn ngày, chết như vậy cũng rất thích hợp.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Hôm nay đã là ngày thứ sáu, các sứ giả của tiên môn khác đã rời đi, hiện giờ trong đại điện đều là người của Hợp Tiên Tông.
Du Án tới sớm, lúc đến chỉ có mấy nô tỳ đang vẩy nước quét nhà. Nàng chớp mắt nhìn quan tài băng ngọc đại điện phía trên, hắng giọng với nhóm nô tỳ: "Bản tôn vừa rồi nhìn thấy trên cây cột bên ngoài điện có chút bụi, nên dọn sạch một chút rồi hẵng quay lại quét dọn đại điện."
Nàng tuy rằng chỉ có danh xưng Phong chủ nhưng vẫn có thể sai sử mấy nô tỳ này. Nhóm nô tỳ sau nghe nàng an bài lập tức nghe lời đi ra ngoài.
Trong đại điện rất nhanh chỉ còn lại có một mình nàng. Du Án dùng thần thức đảo qua, sau khi xác định xung quanh không còn người liền nhún người nhảy lên quan tài, đôi tay thủ sẵn dồn khí vào đan điền đem nắp quan tài chậm rãi đẩy ra.
Sau khi đẩy ra, một mùi khó chịu của tử thi nồng nặc bay ra. Du Án không nhịn được thiếu chút nữa nôn ra, chỉ có thể nín thở để xem xét.
Chỉ thấy sắc mặt Tông Chủ xanh trắng tím đen, không khác gì lần cuối cùng nàng nhìn thấy vào ngày hôm đó, trên người cũng không có vết thương rõ ràng, có vẻ giống như tự mình chết.
Chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi... Tông Chủ không tìm thấy nàng liền từ bỏ, chạy về nơi này bế quan ngoan ngoãn chờ chết?
Mày Du Án dần dần nhăn lại, một lúc lâu sau nàng cắn răng lật một chút quần áo trên thi thể lên, cũng không nhìn thấy miệng vết thương.
Bên ngoài đại điện truyền tới động tĩnh rất nhỏ, tiếp theo đó là tiếng Chu Nhân Nhân quát đám nô tỳ. Du Án đành phải thu tay lại, nhanh chóng đem nắp quan tài khép lại. Khi sắp khép lại thì nàng không cẩn thận ngửi thấy được mùi trên thi thể.
Nôn...
Du Án che miệng lại, tiếp theo ý thức được tay mình vừa rồi sờ qua cái gì, nháy mắt sắc mặt đều thay đổi. Khi Chu Nhân Nhân tiến vào liền nhìn thấy nàng trong đại điện đỡ cây cột nôn đến chết đi sống lại.
Vẻ mặt Chu Nhân Nhân đen lại: "Du Án, ngươi làm cái gì thế?! Muốn nôn thì cút đi chỗ khác mà nôn, đừng làm phiền cha ta thanh tịnh!"
"Xin lỗi... Ta đi ra ngoài ngay bây giờ." Du Án nói xong chạy nhanh ra ngoài.
Sắc mặt Chu Nhân Nhân càng thêm khó coi, quay đầu mắng chửi đám nô tỳ: "Còn đứng đấy làm cái gì? Không có mắt sao, còn không đi cọ rửa à?!"
Đám nô tỳ liên tục trả lời, chạy tới trước cây cột cọ rửa, thật nhanh liền quét dọn sạch sẽ.
Tỳ nữ của Chu Nhân Nhân đã mở tất cả các cửa sổ ra, gió thoảng qua trong đại điện, một chút mùi cũng biến mất. Chu Nhân Nhân lúc này mới giãn mày ra, ngẩng đầu nhìn về phía quan tài cùng ngày thường giống nhau.
Việc đầu tiên Du Án làm sau khi chạy ra ngoài là để một tỳ nữ lấy nước rửa tay rửa mặt một lần nữa, sau khi rửa ba bốn lần rồi mới dừng lại.
"Du, Du phong chủ, còn muốn rửa sao?" Tỳ nữ mang nước rụt rè hỏi.
Du Án cau mày liếc nhìn đôi tay ửng đỏ của mình, sau khi suy nghĩ xong liền cầm về phía tỳ nữ: "Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Vừa rồi nàng đã ngửi thấy mấy lần, mũi gần như mù tịt rồi, phải thay đổi một người khác mới được.
Tỳ nữ kinh ngạc một chút, sau khi lấy lại tinh thần chạy nhanh đến ngửi ngửi, nhỏ giọng trả lời: "Thưa Phong chủ, có một chút mùi thơm."
Du Án vui vẻ: "Nha đầu này thế nhưng còn nói bậy, ta một không dùng bồ kết hai không dùng hương liệu, sao lại có mùi thơm?"
"Thật sự rất thơm ạ." Tỳ nữ lấy hết can đảm nói.
Du Án dừng một chút, sau một lúc lâu chậm rãi giơ tay lên, ngừng ở chóp mũi ngửi ngửi... Thế nhưng thật sự nhàn nhạt có mùi của hoa, tuy rằng không rõ ràng nhưng thật sự có.
Hơn nữa hương thơm này ngửi như thế nào cũng có chút giống... hoa cộng sinh? Du Án hơi giật mình, mày chậm rãi nhíu lại.
Chẳng lẽ ngày ấy có một trận chiến với vườn hoa nên trên người ông ta để lại mùi hương sao?
Không đúng, mùi của hoa cộng sinh không nặng, cơ bản nửa canh giờ sau liền tan. Ông ta đã rời vườn hoa lâu như vậy, không có khả năng còn lưu lại mùi hương.
Du Án mím môi, nhìn thấy nghi ngờ trong mắt tỳ nữ thì thu lại suy nghĩ, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi vừa nói làm ta đột nhiên nghĩ tới hôm nay khi ra cửa thật sự có lau qua hương liệu."
Tỳ nữ không nghi ngờ gì, sau khi đáp một tiếng liền lui xuống.
Du Án thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi đến trong điện. Nàng ở bên ngoài lâu như vậy, mấy phong chủ còn lại cũng đã tới rồi, đang vây quanh Chu Nhân Nhân nói chuyện, trong đó chủ phong Triệu Hòa Bình một gương mặt chính nghĩa.
"Nhân Nhân, ngươi yên tâm, Tông chủ tuy rằng đã đi rồi nhưng chỉ cần các thúc bá chúng ta ở đây nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn." Lão ta dõng dạc hùng hồn: "Sau đám tang của Tông chủ sẽ tuyển tân Tông chủ. Chúng ta mấy người phong chủ sẽ từ bỏ tham gia, cũng sẽ dặn dò môn hạ đệ tử từ bỏ. Ngươi chỉ cần đi ngang qua sân khấu là có thể bước lên ngôi vị Tông chủ rồi."
Du Án nhướng mi, lúc này mới nhớ tới Tông chủ đã chết, phải bầu Tông chủ mới một lần nữa.
Hợp Tiên Tông là môn phái nhỏ, nhỏ đến mức đến tiên môn đại hội đều ăn không ngồi chờ. Cho nên mỗi Tông chủ của môn phái đều phải lựa chọn người mạnh nhất bên trong môn phái, mới có thể bảo đảm trên dưới tông môn có thể so tài cùng các môn phái thượng thừa khác. Đương nhiên, tham gia thi tuyển cần dựa trên nguyên tắc tự nguyện, chỉ có thể chọn từ trong số các ứng cử viên, từ phong chủ đến đệ tử bên ngoài đều có thể tham gia không hạn chế.
Lúc trước nếu không có Tông chủ chơi lá bài tình cảm, bức cho cha nàng từ bỏ tham gia thi tuyển thì vị trí Tông chủ cuối cùng thuộc về ai còn không xác định. Không nghĩ tới Tông chủ đã chết mà con gái ông ta lại bắt đầu thực hiện lại cùng một thủ thuật như vậy.
Du Án vừa nhìn đã biết Chu Nhân Nhân cùng Triệu Hòa Bình cấu kết với nhau, dự tính một khi chiếc mũ lớn đội lên, các phong chủ khác sẽ mất mặt, từ bỏ cuộc chiến tranh giành vị trí Tông chủ.
Hai người này thật đúng là tính toán tốt. Triệu Hòa Bình hiện giờ chỉ là kim đan sơ kỳ, thực lực chỉ có thể xếp ở giữa bảy vị phong chủ, địa vị Tông chủ không thể thuộc về hắn, liền cùng Chu Nhân Nhân tranh vị trí, cứ như vậy hắn liền có thể quản lý công việc của môn phái, cũng không cần từ bỏ chức phong chủ.
Về phần Chu Nhân Nhân, sau khi giành được vị trí của một Tông chủ, càng chiếm được một lợi thế lớn.
Nghĩ đến đây Du Án khẽ cười một tiếng, tiếng cười thu hút sự chú ý của mọi người trong điện.
"Du Án, ngươi cười cái gì?" Sắc mặt Chu Nhân Nhân không tốt.
Du Án quét mắt liếc nàng một cái, thong thả ung dung đi đến trước mặt nàng: "Cười các ngươi lẫn lộn đầu đuôi. Nếu Tông chủ dưới suối vàng biết, sợ là sẽ bị các ngươi làm cho tức giận từ trong quan tài nhảy ra đấy."
"Du phong chủ đây là có ý gì?" Triệu Hòa Bình gằm mặt.
Du Án nhướng mày: "Triệu phong chủ tới Hợp Tiên Tông cũng đã lâu rồi, đối với quy củ của tông môn hẳn là người hiểu biết nhất. Có biết vì sao tiên môn khác đều là Tông chủ tiền nhiệm chỉ định người thừa kế, chỉ có tiên môn chúng ta là dựa vào thực lực tranh cử không?"
Triệu Bình Hòa nheo nheo mắt: "Lão tổ truyền lại quy củ, ta làm sao biết được."
"Triệu phong chủ không biết, ta có thể nói cho ngươi." Du Án cười tủm tỉm nhìn lão ta: "Bởi vì Hợp Tiên Tông chúng ta là môn phái nhỏ, chỉ có thể để người có tu vi mạnh nhất làm Tông chủ, như vậy mới có thể đè được người ngoài."
"Du Án!" Chu Nhân Nhân sau khi đoán được nàng muốn nói gì đột nhiên trở nên buồn bực.
Du Án cười cười: "Đại tiểu thư đừng nóng vội, ta còn chưa nói đến trọng điểm đâu. Đại tiểu thư tuổi còn trẻ không có phụ thân xác thật đáng thương, chờ ta làm trưởng bối rồi khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Về phần địa vị Tông chủ... Phương thức chiếu cố đại tiểu thư có hàng ngàn cách, không cần thiết ảnh hưởng đến tiền đồ của tông môn có phải hay không?"
Nữ nhân này ngày thường tự chuốc lấy không ít phiền phức, nếu nàng ta được làm Tông chủ, e rằng sau này tông môn sẽ không còn cuộc sống tốt đẹp.
Sắc mặt Triệu Hòa Bình càng ngày càng trở nên xấu xí, mấy vị chủ phong vừa bị hắn dùng một chiếc mũ lớn làm xấu mặt, các phong chủ xấu hổ không nói nên lời cũng bắt đầu gật đầu đồng ý với Du Án.
"Du phong chủ nói không sai. Tông chủ sinh thời coi trọng nhất là tông môn, nghĩ đến người ở dưới suối vàng cũng sẽ hy vọng người có thực lực mạnh nhất kế nhiệm, làm rạng rỡ Hợp Tiên Tông."
"Nếu chúng ta vì chiếu cố Đại tiểu thư mà từ bỏ tranh cử, sợ rằng như vậy mới là làm trái với mong muốn của Tông chủ."
"Du phong chủ mới vừa rồi cũng đã nói, tham dự tranh cử cùng chiếu cố đại tiểu thư kỳ thật cũng không khác nhau. Tin rằng bất luận ai làm Tông chủ, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư hơn."
Có thể làm được vị trí phong chủ cũng không phải mấy người ngu ngốc, ai đều không nghĩ từ bỏ cơ hội làm Tông chủ, chỉ là tuổi lớn có chút bảo thủ, đã muốn quyền lực lại muốn thanh danh cho nên mới bị Triệu Hòa Bình đàn áp, muốn tranh giành thì lại mang tiếng xấu là đối xử tệ bạc với con gái độc nhất của Tông chủ.
Lúc này Du Án phản bác lại Triệu Hòa Bình, mấy người kia lập tức ngươi một lời ta một lời lật ngược tình thế. Triệu Hòa Bình mở miệng mấy lần đều bị chặn quay lại, mắt thấy mọi người đều muốn tham gia làm lão ta rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
"Mọi người nghe ta nói!" Triệu Hòa Bình đập ba cái xuống bàn, lúc này mới làm mọi người an tĩnh lại: "Nghe ta nói, Đại tiểu thư năm nay 20 tuổi đã là trúc cơ đỉnh, các vị đang ngồi đây lúc trước có ai có loại thiên phú này sao?"
Vài vị phong chủ đột nhiên ngừng nói.
Triệu Hòa Bình lúc này mới tìm về được vị trí, bình tĩnh liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Tông môn phát triển không thể chỉ nhìn ở trước mắt, còn phải nhìn về tương lai. Thiên phú của Đại tiểu thư ở toàn bộ Tu Tiên giới là cực kỳ hiếm thấy. Nàng làm Tông chủ mới là sự cân nhắc thực sự cho tông môn."
Lưu phong chủ tuổi lớn nhất nghe xong có chuyện muốn nói, Triệu Bình Hòa lại giành trước một bước: "Khi Lưu phong chủ tu thành kim đan, đã qua hơn hai trăm tuổi rồi đúng không? Nếu không phải vẫn luôn ăn Trú Nhan đan thì chỉ sợ đã già đến da đều rớt trên mặt đất rồi."
Lưu phong chủ đột nhiên nghẹn uất câm miệng, mặt khác mấy vị phong chủ còn lại cũng hai mặt nhìn nhau. Triệu Bình Hà có một câu nói đúng, Chu Nhân Nhân xác thật là người tu tiên tài ba nhất tông môn trong vòng trăm năm nay, vượt qua tất cả bọn họ, chỉ dùng có mười năm.
Triệu Bình Hà đắc ý liếc nhìn mọi người: "Cho nên mặc dù vì tương lai của tông môn, các vị cũng không thể tham gia thi tuyển. Đem cơ hội để lại cho Nhân Nhân mới là lựa chọn tốt nhất đối với tông môn."
"Ta tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của các vị trưởng bối, làm rạng rỡ Hợp Tiên Tông." Chu Nhân Nhân lập tức tiếp một câu, thuận tiện khiêu khích liếc nhìn Du Án một cái. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng nàng ta đột nhiên nao nao một chút.
Luôn cảm thấy rằng mọi thứ còn chưa kết thúc.
Sự thật chứng minh nàng ta suy đoán là đúng. Du Án nghe xong liền mở miệng: "Đại tiểu thư thì ra là hai mươi tuổi đã tu luyện đến trúc cơ đỉnh à. Ta mười bảy tuổi đã luyện thành kim đan, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần vào điểm này mà tuyển Tông chủ vậy không phải ta mới là người nên được chọn sao?"
"Đúng vậy! Du phong chủ mười bảy tuổi đã tu luyện thành kim đan, nếu nói đến thiên tài thì Du phong chủ mới là thiên tài lớn nhất tông môn." Lưu phong chủ mới vừa rồi bị tức giận lập tức phụ họa.
Các vị phong chủ khác nghe vậy vội vàng gật đầu.
"Không sai, không sai. Du phong chủ mười bảy tuổi đã tu thành kim đan, thật là tiền đồ vô hạn."
"Nói như vậy, Du phong chủ kế nhiệm mới là lựa chọn tốt nhất."
Vài vị phong chủ mồm năm miệng mười nói chuyện, đem Du Án khen đến trên trời có dưới đất không (khen không thành có). Kỳ thật trong lòng bọn họ đều rõ ràng, tu vi kim đan của Du Án là có được như thế nào, cũng rõ ràng Du Án một không thực lực hai không thế lực, không thể đảm đương nổi Tông chủ. Cho nên mới bốn phía khen nàng chẳng qua là phản bác lại Triệu Hòa Bình, quang minh chính đại tham dự tranh cử.
Chu Nhân Nhân là thiên tài không tồi, nhưng dù tài giỏi đến đâu thì hiện nay cũng chỉ là trúc cơ đỉnh, muốn bọn họ đem vị trí Tông chủ nhường cho một trúc cơ, có là ai cũng sẽ không cam tâm.
Triệu Hòa Bình rõ ràng nhìn thấu tính toán nhỏ của bọn họ, tức giận đến lời nói nói cũng không trọn vẹn: "Ngươi, các ngươi đây là nói hươu nói vượn! Du phong chủ từ đâu có tu vi kim đan các ngươi không biết sao? Sao có thể so sánh cùng Nhân Nhân chứ?!"
"Lời của Triệu phong chủ ta không thích nghe. Đều là tu vi, phân đắt rẻ sang hèn làm gì. Chẳng lẽ Đại tiểu thư là trúc cơ thì cao quý hơn những đệ tử trúc cơ khác của tông môn sao?" Du Án nhướng mày.
"Ngươi! Ngươi..." Triệu Hòa Bình "ngươi" nửa ngày cũng không "ngươi" ra được lý do gì.
Chu Nhân Nhân tiến lên một bước lạnh giọng chất vấn: "Du Án, ngươi dám cùng ta tỷ thí sao?!" Lần trước nàng ta thua bởi vì nhất thời bất cẩn, nếu tỷ thí lại tất nhiên sẽ không để cho nàng có cơ hội.
Du Án liếc xéo nàng ta một cái, ranh mãnh nói: "Không thể so, ngươi có thể làm gì ta?"
"Ta! Ta giết ngươi!" Chu Nhân Nhân tức giận rút roi từ bên thắt lưng của mình ra.
Du Án vừa lòng tránh đi: "Với tính khí này của Đại tiểu thư, ngày sau nếu làm tông chủ chỉ sợ là không thể bao dung với những người già như chúng ta đúng không?"
Nàng vừa nói như vậy, mọi người liền nhớ tới Chu Nhân Nhân ngày thường kiêu căng, trong lòng càng không muốn đem vị trí Tông chủ chắp tay nhường lại.
Chu Nhân Nhân nghe được Du Án nói tự dưng bực mình muốn vung roi, Triệu Hòa Bình lập tức gọi lại nàng: "Nhân Nhân!"
Chu Nhân Nhân dừng một chút, không tình nguyện thu tay.
"Mọi người đều biết Nhân Nhân cùng Du phong chủ từ trước đến nay bất hòa, lại nhiều lần bị khiêu khích như vậy, phát giận cũng là bình thường. Điều này chứng minh Nhân Nhân làm người thẳng thắn." Triệu Hòa Bình dăm ba câu cứu lấy mặt mũi của Chu Nhân Nhân, đến nỗi người khác tin hay không cũng mặc kệ, nói sang chuyện khác: "Tuyển Tông chủ là một chuyện rất quan trọng, mọi người không cần nóng vội, không bằng đi về trước suy xét một chút, chờ sau khi chôn cất Tông chủ xong lại đưa quyết định có được không?"
Lão ta nhìn ra tình thế không ổn, muốn kéo dài thời gian.
Chu Nhân Nhân cũng không phải kẻ ngốc, nghe được lão ta nói như vậy lập tức đỏ hốc mắt: "Đúng vậy, các vị thúc bá, xương cốt cha ta còn chưa lạnh, ta thật sự không muốn ở trước linh cữu của người thảo luận việc này, không bằng qua mấy ngày rồi lại nói."
Nàng ta đã nói như vậy, mọi người cũng không thể cãi nhau đuowjc nữa, lần lượt đồng ý lui xuống. Du Án cũng không vội, chậm rì rì đến góc túc trực bên linh cữu, toàn bộ quá trình làm lơ tầm mắt phẫn hận của Chu Nhân Nhân, chờ đến khi thời gian không sai biệt lắm liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn Du Án thoải mái rời đi, Chu Nhân Nhân hận đến hàm răng đều ngứa, Triệu Hòa Bình nhìn bộ dáng của nàng ta không khỏi buông tiếng thở dài, gọi nàng ta vào sảnh chính: "Nhân Nhân, ngươi dễ bị kích động như vậy, ngày sau làm sao có thể làm Tông chủ được đây?"
Chu Nhân Nhân nghe vậy sắc mặt biến đổi: "Triệu phong chủ, ngươi cũng không thể mặc kệ ta."
"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ cố hết sức giúp ngươi." Triệu Hòa Bình trong lòng mắng một câu ngu xuẩn: "Nhưng ngươi cũng phải giữ bình tĩnh, đừng dễ dàng bị nàng ta (Du Án) chọc giận."
"Ta đã biết, sau này sẽ chú ý." Chu Nhân Nhân vội nói: "Vậy hiện tại nên làm như thế nào bây giờ, nếu những lão già kia tham gia tranh cử, ta khẳng định sẽ thất bại."
"Không vội, tông môn chúng ta tổng cộng có năm người có tu vi kim đan. Tông chủ đã qua đời, Du Án lại là phế vật, ba người kia bây giờ đã già chỉ có thể thở. So sánh với linh lực thì tuổi thọ mới là thứ bọn họ coi trọng nhất. Chúng ta lấy lợi ích để dụ, không sợ bọn họ không từ bỏ." Triệu Hòa Bình cười lạnh một tiếng: "Nếu không được, vậy chỉ có thể dùng một số biện pháp khác."
Nghe được Triệu Hòa Bình đã sớm có tính toán, Chu Nhân Nhân dần dần thả lỏng, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "Nhưng bọn họ nếu không có ai tham gia, không khỏi cũng quá khó coi rồi, truyền ra chỉ sợ sẽ có người dị nghị."
Triệu Hòa Bình cũng dừng một chút: "Ý của Nhân Nhân là?"
"Du phong chủ không phải tự xưng là người có thiên phú nhất Hợp Tiên Tông sao, không bằng chúng ta báo danh cho nàng ta?" Chu Nhân Nhân đầy ý cười, tim lại giống như có độc: "Nàng ta là kim đan, cùng ta so đấu, không thể nói là ta cố ý bắt nạt nàng đúng không?"
Triệu Hòa Bình trầm mặc một lát, cong môi lên.
Du Án còn không biết chính mình đã bị tính kế, mới vừa trở lại Điểu Ngữ Phong liền phát hiện vực sâu chấn động. Nàng sửng sốt, trước tiên tiến đến sau núi, lại ở trước cửa vực sâu thấy được hình bóng quen thuộc.
Tống Cẩn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT