Sau khi Du Án lấy lại được Phách Hồn đao, nàng lo cho Tống Cẩn đang đau ốm bèn vội quay về trông nom hắn.
Trong sương phòng phía Tây, lư hương đốt hương liệu an thần, sợi khói trắng phả dài nghi ngút lên không trung rồi lặng lẽ tản mát đi. Du Án rón rén bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới đi tới bên giường.
Tống Cẩn vẫn ngủ, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt ửng lên sắc đỏ khác thường, ngay cả đôi mày cũng nhíu chặt lại.
Du Án thấy tình trạng của hắn lạ quá nên vội bước lên trước, đặt nhẹ tay lên trán hắn.
Cơn sốt đã giảm rồi mà sao mặt vẫn đỏ như vậy? Chẳng lẽ là gặp ác mộng? Thoáng chốc Du Án sinh nghi, tầm mắt bỗng chú ý thấy tay hắn đang vô thức vò chăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Du Án cau mày, lo lắng nắm lấy bàn tay của hắn. Ngón tay nàng vừa luồn vào thì ngay tức khắc hắn mở bừng mắt, lật tay siết chặt lấy tay nàng.
Du Án bị dọa hết hồn, nàng giương mắt lên, đường nhìn của nàng va vào tầm mắt của hắn. Nàng khẽ hỏi vội: "Sao rồi? Khó chịu ở chỗ nào?"
"Sư tôn..." Giọng của hắn hơi khàn.
Du Án thấy hắn không có gì đáng ngại, mỉm cười: "Ta ở đây."
"Người mặc y phục từ lúc nào thế?" Ánh nhìn của hắn hơi rã ra, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh táo.
Du Án sững người, ù ù cạc cạc nhìn xuống bộ thanh y trên người: "Là sao?"
Tống Cẩn hoàn hồn, bất chợt thả lỏng tay nàng ra. Hắn chống giường nhổm dậy, hơi mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Không có chuyện gì ạ, con chỉ muốn hỏi người thay y phục từ bao giờ thôi."
Đầu Du Án mọc đầy dấu hỏi chấm: "Ta đâu có thay y phục." Câu hỏi lúc nãy là thế ư? Nhưng sao nàng cứ cảm thấy hình như hắn đã sửa chữ nào đó rồi.
"... Không có ạ? Bởi con nhớ lúc đi người mặc bộ bạch y." Tống Cẩn ngước mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt chẳng khác gì những lúc tán gẫu trong ngày thường.
Du Án nghe thế thì bật cười: "Con ngủ đến nỗi mụ mị đầu óc rồi, giờ con thử nghĩ lại xem nào, lúc ta đi mặc y phục màu gì?"
Tống Cẩn nhẹ cong môi: "Là đệ tử nhớ nhầm."
"Được rồi, ta đã lấy Phách Hồn đao về lại đây, con khỏi phải nhớ nhung chi thêm." Du Án vừa nói, vừa đặt Phách Hồn đao xuống bên gối Tống Cẩn: "Hẳn nãy giờ con đã ra không ít mồ hôi rồi, đứng dậy nào, vi sư đổi chăn chiếu cho con."
Du Án nói xong định xốc chăn trên người hắn lên nhưng Tống Cẩn vội vàng giữ tay nàng lại: "Không được!"
Du Án nghe ngữ khí nghiêm nghị ấy mà giật cả mình, bất giác thả tay ra: "Sao, sao thế?"
"... Con, con muốn ngủ thêm lúc nữa cơ. Sư tôn vừa đi một chuyến về nên chắc cũng mệt rồi, chi bằng sớm đi nghỉ đi ạ, chăn gối đợi lát nữa con dậy rồi hẵng thay." Tống Cẩn nói chuyện xem như khá bình tĩnh, chỉ có điều nhịp thở hơi dồn dập, trên gò má cũng bừng lên sắc đỏ lạ thường.
Du Án nghi ngờ ra mặt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhíu mày: "A Cẩn, con có chuyện gạt ta đúng không?"
"... Dạ?" Tống Cẩn ngẩng đầu.
Du Án nheo mắt: "Ngưng cái kiểu qua loa lấy lệ ấy với ta đi. Từ nãy giờ trông khí sắc của con cứ như đang nặng lòng vì nỗi niềm gì đó, rõ là có chuyện giấu ta."
Tống Cẩn đối mặt với sự chất vấn của nàng, yên lặng chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới cúi đầu xuống, tỏ vẻ áy náy đáp: "Đúng là có chuyện giấu sư tôn."
Căn phòng chợt lặng ngắt như tờ. Hồi lâu sau, Du Án bừng tỉnh lại, vội đứng lên: "À thì, chuyện đó, sư tôn không biết con có thói quen này, là vi sư lỗ mãng. Con, con đừng để bụng nhé, thế ta ra ngoài luôn đây."
Dứt lời, nàng gấp gáp chạy ra ngoài. Sầm một tiếng đóng cửa lại.
Du Án chạy ra sân, đứng ngây ra một lúc lâu mới thở phào một hơi, thầm nghĩ, suy cho cùng thằng bé này cũng đã lớn rồi, sau này nếu nàng có vào phòng nó thì nhất định phải gõ cửa trước mới được, chứ lỡ mà bước vào ngay khi quần áo nó đang xộc xệch đi qua đi lại sẽ lúng túng lắm.
Trong sương phòng, Tống Cẩn vén chăn lên, nhìn tiết khố dính bẩn trên người, sâu trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Sáng sớm hôm sau, Du Án vừa mới ra khỏi phòng đã thấy một dãy ga giường y phục phơi đầy cả sân. Sắc mặt Tống Cẩn tái nhợt như giấy, đang đứng vắt y phục đã giặt sạch lên dây thừng.
Du Án vội bước tới, đỡ hắn ngồi xuống bàn đá rồi hỏi với vẻ không vui: "Muốn giặt y phục sao không tìm ta? Chỉ cần một chú thuật thanh tẩy là xong việc, cần gì phải vất vả thế con?"
"A Cẩn dậy sớm, muốn tìm vài việc để làm." Tống Cẩn dịu dàng nhìn nàng.
Du Án bóp mặt hắn: "Sau này đừng vậy nữa, mệt lả như này thì làm việc thế nào được?"
"Vâng."
Du Án nhìn qua dãy y phục đang phơi, ngửi lấy mùi xà bông thơm hương bồ kết (*) đang tỏa ra trong không khí, tâm trạng khá tốt nán lại ngồi chơi với Tống Cẩn trong viện một lúc lâu.
(*) Tạo giáp: Còn gọi là gai bồ kết, một loại thực vật thuộc chi bồ kết có ở Trung Quốc.
Hôm nay A Cẩn cực kỳ ngoan, không chỉ hết sức nghe lời mà còn khó có khi không khuyên nhủ nàng như lúc này. Tâm trạng của Du Án cứ thế mà tốt đẹp suốt, cho tới lúc chạng vạng, Chu Nhân Nhân lại đến.
"... Cứ đến Điểu Ngữ Phong này suốt thế, chẳng lẽ Đại tiểu thư đây không có nhà hả?" Lần đó bị ép nhận người khiến Du Án đến nay vẫn chưa nguôi ngoai được, thế nên lần này gặp nàng ta, giọng điệu của Du Án tỏ ra rất khó chịu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Chu Nhân Nhân đưa mắt nhìn xung quanh một lượt mà không thấy Tống Cẩn đâu, bèn thả thần thức rà xem, phát hiện hắn đang ở sau núi, tức khắc lớn lối: "Du phong chủ, ta tốt bụng tặng người hầu cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, thế mà còn giết bọn họ, ngươi có ý gì thế hả?"
Du Án cạn lời: "Ai giết bọn họ?"
"Ngươi không thừa nhận?" Chu Nhân Nhân cười nhạt: "Tự bọn chúng lên Điểu Ngữ Phong của ngươi chưa hề rời đi, mà hôm nay Điểu Ngữ Phong cũng chẳng có bóng dáng của chúng. Nếu không phải là ngươi giết người rồi phi tang xác thì còn có thể có tình huống nào nữa?"
Vốn nàng định đưa bọn họ tới đây làm tai mắt, nào ngờ Du Án lại lớn gan đến nỗi giết mất xác. Đã thế thì đừng có trách nàng ta bắt thóp không buông.
"Ngày hôm đó bọn họ đưa thuốc xong rồi đi ngay, thế mà Đại tiểu thư lại nói với ta là họ chưa từng rời khỏi đây?" Du Án không nhịn được cau mày: "Tiểu thư đang cố tình gây sự đấy hả?"
"Ta thấy người cố tình gây sự là Du Phong chủ mới đúng, không bằng chúng ta tìm mấy đệ tử ngoại môn ở dưới chân núi hỏi xem những người hầu kia đã rời đi hay chưa?" Chu Nhân Nhân hùng hổ hăm dọa bước lên trước một bước.
Du Án giật giật khóe môi: "Thôi đi, nếu tiểu thư đã nói như vậy thì hẳn đã mưu tính từ sớm rồi, nếu ta đồng ý thì há chẳng phải trúng kế của ngươi sao?"
"Ngươi!" Chu Nhân Nhân trợn trừng mắt giận: "Ngươi cho là mình nói thế thì sẽ không bị trừng phạt sao? Cho dù là phong chủ, lạm sát người vô tội cũng sẽ bị hỏi tội!"
"Vậy thì mời Đại tiểu thư đưa chứng cứ ra trước rồi hẵng nói." Chút lòng kiên nhẫn của Du Án đã cạn hết, trong mắt ánh lên vẻ rét lạnh: "Còn bây giờ, mời Đại tiểu thư cút khỏi Điểu Ngữ Phong, đừng có quấy rầy sự thanh tịnh của bản tôn."
"Du, Án!" Chu Nhân Nhân không thể tin nổi rằng nàng lại dám nói năng với mình như vậy, thoáng cái giận đến nỗi muốn nổ tung.
Du Án nhếch mắt lên liếc nàng ta: "Cút."
Một từ hời hợt ấy của nàng đã triệt để đốt lên lửa giận trong người Chu Nhân Nhân. Chu Nhân Nhân không thèm nghĩ ngợi đã ra tay, đánh thẳng lên mặt Du Án.
Du Án nháy mắt thấy nàng ta ra tay liền cảnh giác ngay, ngửa người ra sau né tránh, rồi đánh ra một chưởng. Chu Nhân Nhân vội né đi, luồng linh lực tinh thuần trực tiếp phá nát đá. Chu Nhân Nhân cười khẩy một tiếng, tiếp tục tấn công, dụ Du Án sử dụng linh lực cứ một lần rồi lại một lần.
Khi linh lực của Du Án dần suy yếu, ánh mắt của Chu Nhân Nhân chợt trở nên ác độc, xông thẳng tới. Du Án giơ tay phải tụ ra linh lực, nhưng vì đã tiêu hao quá nhiều nên giờ không tụ ra được nữa, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta lao về phía mình.
Chu Nhân Nhân nhếch môi, lòng bàn tay âm thầm tụ hết chân khí lại.
Nàng ta muốn Du Án chết.
Một chưởng của Chu Nhân Nhân đập thẳng đến chỗ Du Án đang đứng đơ người. Khi chưởng phong cắt qua tóc Du Án, Du Án đột nhiên nhanh nhạy né sang một bên, đồng thời hai tay kìm chặt lấy cánh tay nàng ta, vật nàng ta xuống đất. Sau đó một tay giữ mệnh môn (*) của nàng ta, một tay bọc linh lực đấm xuống từng cú từng cú.
(*) Mệnh môn: đốt sống gần cuối cột sống.
Bụp!
Chu Nhân Nhân phun ra một búng máu, nghi ngờ tột độ nhìn Du Án. Vừa định nhổm dậy quyết một trận sinh tử thì Chu Nhân Nhân cảm giác rõ được một luồng linh lực tinh thần như đao sắc kề thẳng bên cổ nàng ta.
Chỉ cần nàng ta dám động đậy thì cổ sẽ đứt lìa ngay.
"... Du Án, ngươi muốn làm gì?" Tiếng của nàng ta run run.
Du Án tì đầu gối lên bụng nàng ta, nhìn nàng ta từ trên cao xuống: "Khó đoán lắm à? Đương nhiên là muốn giết ngươi rồi."
"Ta, ta là con gái của Tông chủ, ngươi, ngươi dám..." Lời còn chưa dứt, linh lực đã biến thành lưỡi dao cắt rách da nàng ta, Chu Nhân Nhân tức khắc im thin thít, trưng ra khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn nàng.
Du Án cong môi: "Ta biết ngươi hận ta, hận ta rõ ràng không có thiên phú tu luyện, thế nhưng lại được cha mẹ phù hộ mà lên được kim đan, trở thành người duy nhất hơn ngươi một bậc trong Tông Hợp Tiên này. Ngươi hận ta chẳng có gì trong tay nhưng A Cẩn vẫn quyết một lòng theo ta, hận ta chẳng cần làm gì cả mà vẫn có thể dễ dàng đạt được hết thảy."
Cổ họng Chu Nhân Nhân rung liên tục nhưng không thể phát ra được dù chỉ một âm tiết.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Muốn giết ta lắm đúng không? Nhưng tu vi của ngươi không đủ." Du Án bật cười, cần gợi đòn bao nhiêu thì có bấy nhiêu: "Có thể chiến tiếp thì thế nào, là thiên tài đi nữa thì có sao? Ngươi vẫn không bằng được ta, ta cũng không cần cố gắng mà lại có được tất thảy những điều ngươi mong muốn, đã thế thì dù ngươi có nói gì đi nữa cũng chỉ tổ rước thêm bực vào người thôi."
Chu Nhân Nhân: "..."
"Sau này bớt chọc đến ta đi, ta dù sao cũng là phong chủ trong Hợp Tiên Tông đấy. Ngươi muốn loại bỏ ta thì phải trở thành Tông chủ của Hợp Tiên Tông trước đã rồi tính tiếp." Du Án tát nhẹ vào mặt nàng ta, ung dung đứng dậy: "Nhưng có lẽ là ta đã lo nhiều rồi, từ trước đến nay Hợp Tiên Tông chọn Tông chủ luôn lấy thực lực làm trọng cơ mà. Nếu một người mới trúc cơ đỉnh phong như ngươi lên làm Tông chủ thì há chẳng phải là đi làm trò cười cho những tiên môn khác hay sao?"
Chu Nhân Nhân bị từng lời nói của Du Án chọc tức đến vặn vẹo cả khuôn mặt, cứ hết một câu lại nôn ra một ngụm máu.
Du Án ghét bỏ liếc nàng ta: "Trước khi đi thì lau sạch nền sân này cho ta, A Cẩn ghét mùi máu tanh nhất."
Chu Nhân Nhân: "..."
Nàng ta vốn tưởng rằng Du Án đang bỡn cợt nàng ta, kết quả đến lúc nàng ta đứng dậy rời khỏi thì lại thấy Du Án đứng chặn trước người nàng ta, dáng vẻ như muốn nện chết nàng ta, nàng ta lập tức ý thức được...
Nàng đang nghiêm túc.
Thân là đứa con gái duy nhất của Tông chủ Hợp Tiên Tông, là hậu bối đầu tiên tu luyện được đến trúc cơ đỉnh phong, đây là lần đầu tiên Chu Nhân Nhân bị khinh nhục như vậy, lê thân thể bị linh lực làm thương tổn vừa hộc máu vừa lau sân, lau mất nửa canh giờ vẫn chưa sạch.
Du Án chê nàng ta làm việc chẳng lanh lẹ xíu nào, nhưng cũng sợ nàng ta chết luôn ở đây thật, đành tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt đuổi đi. Lúc nhìn nàng ta lảo đảo bước đi, Du Án còn thầm nghĩ, nếu không phải nàng vẫn muốn tiếp tục ở lại Điểu Ngữ Phong để trông coi cửa vào vực sâu thì có khi vừa nãy nàng đã đánh chết nha đầu kia rồi.
... Không thể không nói, chút ít kinh nghiệm của Tống Giác hơi bị hữu dụng đấy.
Hì hì.
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy có bạn hỏi, nữ chính của chúng ta không đủ mạnh thì nhận học trò kiểu gì được... Tôi giải thích chuyện này chút. Giai đoạn đầu quả thật sức mạnh của nàng ấy không đủ, nhưng càng về sau sẽ càng mạnh mẽ. Còn học trò, thật ra đã đề cập đến rồi đấy, là được nàng ấy nhặt về, thời điểm đó Tống Cẩn Giác vẫn còn bọc trong tã lót. Chó còn không chê chủ nghèo thì sao Tiểu Bảo Bảo lại ngại mẹ mình xấu xí được?
———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT