Chu Lan Nhân sống ở Tây viện. Trong phủ, trừ Lưu Viên và Bắc viện - nơi dành cho chủ mẫu sau này thì Tây viện là nơi nhiều ánh nắng mặt trời ấm áp nhất.

Chu thị đang ở trong hoa viên tưới nước cho mấy chậu lan quý, mỗi ngày đều tự tay chăm sóc chứ không mượn người khác. Hương Linh xách thùng, Chu Lan Nhân dùng gáo múc nước, vẩy nhẹ nhàng xuống mấy khóm hoa. Mùa đông khắc nghiệt, nước giếng lạnh buốt, nàng ta lại dường như không có cảm giác gì, mải mê suy nghĩ.

Hương Linh khuyên nhủ: “Phu nhân đừng lo lắng, có lẽ chỉ vì Vương gia đi đường xe cộ mệt mỏi, mới bảo phu nhân trở về!”

Chu Lan Nhân buông gáo nước thở dài, đi đến xích đu ngồi xuống: “Từ trước ta đã biết ngài ấy không thích ta, chỉ là ta nghĩ ba năm không gặp, ít ra cũng có thể ngồi bên ngài ấy lâu hơn một chút… Chờ sau này có tân vương phi, ta muốn đến gần Vương gia lại càng khó!”

“Phu nhân sợ gì chứ? Người là thiếp thất đang hoàng, xuất thân nhà quan, đã báo lên tiên đế. Dù trong vương phủ có chủ mẫu, cũng không thể làm gì người!”


Triều đại này nghiêm khắc hạn chế số lượng cơ thiếp của hoàng thân quốc thích. Dù chỉ nạp thiếp cũng phải báo cáo cho hoàng đế biết. Bởi vậy làm thiếp chính thức, thân phận khác hẳn nha đầu thông phòng, không được tùy ý đánh chửi bán đi, cũng không phải là hoàn toàn không có địa vị gì.

Nhưng thiếp dù sao cũng chỉ là thiếp, không có trượng phu yêu thương và nhi tử nhờ cậy vào, chắc chắn cuộc sống sẽ gian nan. Chu Lan Nhân không có vế thứ nhất, chỉ có thể cố gắng tranh thủ vế thứ hai. Những năm tuổi xuân đẹp nhất đều trải qua phòng không gối chiếc ở vương phủ, nàng ta không còn nhiều thời gian!

Đúng lúc đó, Lý ma ma từ ngoài tiến vào, phía sau còn có mấy nha hoàn ôm cuộn vải vóc. Lý ma ma vui mừng nói: “Phu nhân mau xem! Vương gia vẫn quan tâm đến người, vừa sai nha hoàn tặng mấy cuộn tơ lụa tốt nhất cho người đây này!”

Chu Lan Nhân phấn khởi đứng lên, đến chỗ mấy nha hoàn kia. Ở trong vương phủ, nàng ta đã thấy không ít thứ tốt, mấy cuộn vải này từ màu sắc đến kĩ thuật dệt đều không tồi, nhưng chưa thể gọi là quý hiếm. Tuy nhiên vải là Chu Dực Thâm tặng, giá trị ở chỗ đó. Nàng ta tinh thần phấn chấn, quay lại sai bảo Hương Linh: “Mau trang điểm, chọn xiêm y đẹp cho ta, ta muốn đi Lưu Viên để cảm tạ Vương gia!”

Lý ma ma vốn định nói Vương gia không cho gọi, tự mình chạy đến Lưu Viên e là không ổn. Nhưng nhìn phu nhân đang phấn khởi như vậy, muốn nói lại thôi. Tóm lại chỉ là đi tạ ơn, Vương gia hẳn sẽ không trách tội!

Ở bên kia Nhược Trừng đang tìm đủ mọi cách thoái thác, lại không thể không đi.


Lưu Viên là chỗ Chu Dực Thâm ở, hàng ngày có hạ nhân quét tước, cũng có phủ binh trông coi, người khác không thể tự ý tiến vào, bởi vậy Nhược Trừng là lần đầu tiên tới. Đã sớm nghe nói phong cảnh Lưu Viên đẹp nhất nhì kinh thành, nhưng hiện giờ Nhược Trừng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ muốn được sớm ra khỏi đây mà thôi.

Rất nhiều chuyện khi còn nhỏ nàng không nhớ rõ. Nhưng có một sự kiện ám ảnh không quên... Buổi trưa ngày mùa xuân ấy, nàng ở trong cung Thần phi nghịch quả bóng mới mua, bỗng nhìn thấy một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng. Cô bé lúc ấy là nàng, cười hớn hở chạy đến gọi “Ca ca”, lại bị cậu thiếu niên trừng mắt lạnh băng khiến nàng ngớ người hụt hẫng.

Thiếu niên kia chính là con trai độc nhất của Thần phi, Cửu hoàng tử Chu Dực Thâm, lúc đó được cả phụ hoàng và mẫu phi muôn vàn sủng ái.

Về sau dù Thần phi nói bao nhiêu lần, bảo nàng gọi Dực Thâm là ca ca, nàng cũng không dám mở miệng nữa.

Lý Hoài Ân đang ở trước sân chỉ huy mấy nha hoàn và người hầu xén tỉa cây, nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại, cười cười: “Cô nương tới rồi đó à? Mời cô nương chờ ở đây một lát, nô tài đi xem Vương gia đã tỉnh chưa!”

Nhược Trừng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền công công rồi!”

Lý Hoài Ân đi vào tây thứ gian, Chu Dực Thâm đã sớm tỉnh, ngồi dựa trên giường đọc sách. Cửa sổ khép hờ, xuyên qua rặng cây thưa thớt có thể nhìn thấy quang cảnh trước sân. Hắn vừa nhìn thấy Thẩm Nhược Trừng đi tới, hình dáng tròn vo, liền hối hận đã cho nàng hộp điểm tâm kia.

Hèn chi mẫu thân thích gọi nàng là Cục Bột Nhỏ, cũng không biết đã cho nàng ăn những gì mà mập như vậy.

“Ngươi bảo nàng tới?” Chu Dực Thâm cất tiếng, cũng chưa hề ngẩng đầu.


Lý Hoài Ân cười "hì hì" hai tiếng: “Bẩm vương gia, đó là hộp điểm tâm tốn mất cả buổi xếp hàng của chúng ta, quý hiếm lắm đó! Cô nương đã được quà hậu hĩnh như thế, nhất định phải tự mình tới cảm ơn Vương gia!”

Trong lòng Chu Dực Thâm biết rõ ràng, cũng không phản bác hắn. Điểm tâm không phải cố ý mua, lúc đi ngang qua Thực Cẩm Ký, bỗng nhiên hắn nhớ năm ấy tiến cung, mẫu thân nói tiếc nuối vì không mua được điểm tâm mừng sinh nhật nàng. Hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân nên mới sai người đi mua mà thôi!

Lý Hoài Ân hơi chột dạ, hay là lần này hắn vỗ mông ngựa (nịnh nọt) sai chỗ rồi? Thật vất vả mua điểm tâm về, không thưởng cho Lan phu nhân, ngược lại thưởng cho Thẩm cô nương, khiến ai cũng phải nghĩ nhiều.

Đợi một lát, Chu Dực Thâm mới nói: “Cho một mình nàng vào!”

Lý Hoài Ân lập tức ra ngoài truyền đạt. Nhược Trừng nghe nói Chu Dực Thâm chỉ cho phép một mình nàng đi vào, sợ tới mức mặt trắng bệch. Tố Vân sợ nàng nhát gan quá, nhìn thấy Vương gia sẽ hoảng loạn nói linh tinh, lại cẩn thận thương lượng với Lý Hoài Ân. Lý Hoài Ân bất đắc dĩ lắc đầu: “Tố Vân, cô đừng làm khó dễ ta! Vương gia từ trước đến nay nói một không nói hai, huống chi chỉ là trò chuyện với cô nương, cũng sẽ không ăn thịt nàng! Các cô cứ ở ngoài chờ thôi!”

Tố Vân còn định thuyết phục thêm, Nhược Trừng ôm lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Tố Vân chỉ là hạ nhân, nàng không muốn làm Tố Vân khó xử, cho nên nhanh chóng theo Lý Hoài Ân đi vào.

Tới tây thứ gian, Nhược Trừng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống tạ ơn. Hôm qua Chu Lan Nhân cho mang tới nhiều cua hấp rượu, nàng ăn rất nhiều, đầu còn váng vất chưa tỉnh táo hẳn. Nàng không phải không biết Chu Lan Nhân bỗng nhiên tỏ ra hào phóng hẳn là có lý do. Nhưng nha hoàn sau khi mang cua đến còn núp ngoài cửa sổ theo dõi. Nếu không ăn nhiều một chút, không biết sau đó sẽ còn có cái gì chờ đợi nàng!

Nếu sớm biết sẽ phải tới Lưu Viên, nàng tình nguyện ngủ một giấc cho đến tối nay luôn!

Chu Dực Thâm nghe giọng nói trẻ con, quét mắt nhìn xuống người quỳ dưới đất, không khỏi hoài nghi. Cô bé tròn vo này ngày sau sẽ là Thẩm Nhược Trừng phong hoa tuyệt đại sao?

Hắn không có cảm giác nhiều lắm đối với vẻ đẹp nữ nhân. Trong số hậu phi, Tô Kiến Vi và Thẩm Như Cẩm đều là những mỹ nhân đẹp xuất chúng. Nhưng danh tiếng nhan sắc Thẩm Nhược Trừng thậm chí vượt qua các nàng ấy, khiến nữ nhân từ trong cung đến khắp kinh thành tranh nhau noi theo cách nàng chọn lựa xiêm y, trang điểm. Ở Tô Châu, người ta còn lấy tên nàng để đặt cho các loại tơ lụa và trang sức đẹp.

Khi đó, không biết có bao nhiêu nam nhân hâm mộ Diệp Minh Tu.

“Đứng lên đi!”


Tiếng nói hắn trầm thấp, giàu từ tính dễ nghe, nhưng không mang theo bất kì cảm xúc gì. Nhược Trừng vâng lời, đứng dậy cạnh chiếc bàn trà, bên trên có bình hoa cao. Tưởng rằng tạ ân xong là có thể đi rồi, nhưng Chu Dực Thâm cũng chưa có ý cho phép nàng đi, nên nàng chỉ có thể căng da đầu ở lại.

Chu Dực Thâm cầm sách đặt xuống án kỉ, nhìn thấy nàng giống như vật nhỏ đang run rẩy sợ hãi, không khỏi nhíu mày. Từ lúc tiến vào đến giờ, nàng cũng chưa dám ngẩng đầu lên, hình như rất sợ hắn.

Đời trước, bọn họ không gặp lại nhanh như vậy. Hắn cũng không nhớ mình rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến nàng sợ đến thế.

“Ở vương phủ đã quen chưa?” Hắn mở miệng hỏi.

Nhược Trừng giật mình, không ngờ hắn hỏi chuyện này, vội vàng đáp: “Đa tạ Vương gia quan tâm, vương phủ đối với ta rất tốt!” Nàng đã nghe thấy Tố Vân nói chuyện với Bích Vân, không dám nói gì không hay về Chu Lan Nhân.

Hai người đều im lặng, bốn phía thật an tĩnh, chỉ có ánh nắng chiếu qua cửa lay động trên sàn. Dưới nền Lưu Viên có mạch nước nóng ngầm, trong phòng không đốt lò sưởi lại còn mở cửa sổ, nhưng vẫn ấm áp khô ráo hơn chỗ Nhược Trừng ở rất nhiều.

Chu Dực Thâm không biết nên đối mặt với Thẩm Nhược Trừng lúc này như thế nào.

Giữa bọn họ, không thể nói rõ ân oán thiệt hơn.

Nàng vì báo ân, cam chịu gả cho một nam nhân mà nàng không yêu. Vào thời điểm cuối cùng hắn thả nàng đi, thua trận toàn cục.

Tính nàng thật ra rất giống mẫu thân, dịu ngoan không tranh giành, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Chỉ mong đời này, nàng đừng gặp lại Diệp Minh Tu, bọn họ cũng không phải tính chuyện lợi dụng nhau nữa! Làm huynh trưởng, hắn sẽ che chở nàng, tương lai sẽ thay nàng chọn một gia đình tử tế.
 
Chu Dực Thâm đang đang định hỏi việc học tập hàng ngày của nàng, bên ngoài bỗng có tiếng lao xao:

“Lan phu nhân, sao người lại đến đây? Vương gia vẫn chưa triệu kiến…”

“Ngươi đi vào thông báo một tiếng, nói ta tới tạ ơn!”

Chu Dực Thâm nhíu mày, nghe thấy cô bé trước mặt cất tiếng: “Nếu Lan phu nhân đã tới, Nhược Trừng xin phép cáo lui!”

Nàng có vẻ rất muốn rời khỏi đây. Chu Dực Thâm cũng không miễn cưỡng, nhàn nhạt "ừ" một tiếng chấp thuận. Trên đời này, đa số nữ nhân sợ hắn, nhưng đều tìm mọi cách tiếp cận hắn. Nha đầu này ngược lại, thái độ dường như chỉ sợ tránh hắn không kịp.

Nhược Trừng trong lúc lui ra ngoài, bất giác ngước mắt, vừa kịp nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên nệm. Hắn mặc áo xanh hoa văn vĩ la tường vân, mũi thẳng, lông mày như tạc. Cặp mắt kia cực kỳ giống Thần phi, có điều ánh mắt Thần phi dịu dàng như nước, mắt hắn lại như băng kết, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.

Nhược Trừng cuống quít cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

Tuy nàng rất sợ hắn, nhưng cũng không ghét hắn. Nàng từng thấy cậu thiếu niên là hắn trốn ở sau hòn non bộ trong hoa viên vương phủ, nhìn cây ngô đồng do mẫu thân tự tay trồng mà cắn răng rơi lệ.

Sau khi Thần phi bị kéo đi tuẫn táng, trước mặt người khác hắn không hề rơi một giọt nước mắt. Hắn không phải không muốn, mà là không thể.

Thiếu niên quật cường kiêu ngạo giống như con thú nhỏ bị thương, một mình tự liếm miệng vết thương. Nhược Trừng đau lòng, cũng trộm khóc theo. Nàng hy vọng mình là muội muội ruột của hắn, như vậy có thể bước tới dịu dàng ôm hắn mà an ủi. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lặng lẽ rời đi. Bởi vì nàng luôn nhớ rõ, người mà trong lòng nàng luôn coi là huynh trưởng này, không hề thích nàng.

Hiện giờ, thiếu niên kia đã trở thành một nam nhân anh tuấn mạnh mẽ, không còn cảm xúc ngây ngô thơ trẻ ngày nào, giống như bảo kiếm trong vỏ. Chỉ mong hắn sẽ trở nên đủ vững vàng bản lĩnh, có thể đương đầu với mọi sóng gió ngấm ngầm hay công khai trong tương lai, chiến đấu kiên cường với vận mệnh đau thương này. Có như vậy, nương nương ở dưới chín suối cũng có thể an tâm.


Nhược Trừng lui ra khỏi phòng, đến trước sân thì gặp Chu Lan Nhân, bèn hành lễ với nàng ta rồi rời đi.

Hương Linh đến bên Chu Lan Nhân thì thầm: “Phu nhân, sao nàng ta lại tới nhỉ? Chẳng lẽ là đến mách lẻo với Vương gia?”

Chu Lan Nhân rất nghi hoặc, nhưng cũng chưa biết thế nào, chỉ đành chờ Lý Hoài Ân ra cho gọi nàng ta.

Bên trong Tây thứ gian, Lý Hoài Ân quỳ gối trước mặt Chu Dực Thâm, vẻ mặt đau khổ, nói nhỏ: “Vương gia, là tiểu nhân tự ý bảo nha hoàn tặng mấy cuộn vải cho Tây viện, không ngờ Lan phu nhân lại tự mình đến đây. Mấy năm qua Lan phu nhân lo liệu việc nhà, không có công lao cũng có khổ lao. Thẩm cô nương bên kia được điểm tâm mà phu nhân không có gì, thật sự là khó nghĩ. Nếu tiểu nhân làm không đúng, Vương gia cứ cho đánh trượng ạ!”

Nói xong, hắn vươn thẳng sống lưng, dáng vẻ anh dũng hy sinh.

“Bảo nàng ta tiến vào! Mấy bản tử đánh ngươi cứ tạm thời để đấy!” Chu Dực Thâm ném sách xuống kẻ đang quỳ kia, Lý Hoài Ân nhanh nhẹn thức thời mà né tránh.

“Đa tạ vương gia khai ân!”

Chu Lan Nhân bước vào tây thứ gian, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Thiếp đặc biệt tới cảm ơn Vương gia thưởng vải, thiếp rất là thích!”

Chu Dực Thâm đáp lạnh nhạt: “Trên đường về tiện tay chọn mấy cuộn, ngươi thích là được rồi!”

Chu Lan Nhân cố tình bỏ qua ngữ khí xa cách của hắn, muốn tiến đến gần nói chuyện, Lý Hoài Ân đã bê ghế đến, đặt cách giường vài bước, nhiệt tình mời nàng ta ngồi.

Nàng ta chỉ có thể thuận theo ngồi xuống.

Chu Dực Thâm không nói gì, Chu Lan Nhân liền kể lể chuyện vương phủ ba năm qua, giống như đang tổng kết sổ sách kế toán. Nghe kiểu nói này, chắc phải ba ngày ba đêm không hết.

Chu Dực Thâm đang định ngắt lời, chợt thấy Lý Hoài Ân cầm một thứ gì đó tiến vào, trình cho Chu Lan Nhân: “Thưa phu nhân, vệ binh gác cổng đưa lại đây, nói là thiệp mời của phủ Bình Quốc Công!”

Chu Lan Nhân không ngờ mấy tên gác cổng đó lại đầu gỗ như vậy, mang thiệp mời của nàng ta đến thẳng Lưu Viên, vội đứng dậy nhận lấy.

“Vì sao Bình Quốc Công phu nhân lại quan hệ với ngươi?” Chu Dực Thâm bỗng hỏi.

Bình Quốc Công thừa kế huân tước, tổ tiên theo Thái Tổ hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, lập chiến công hiển hách. Hiện nay Bình Quốc Công Từ Quảng cũng đồng thời giữ vị trí Ngũ Quân Đô Đốc. Ngoài ra, Bình Quốc Công phủ còn có Từ Ninh phi, sinh ra trưởng tử Chu Chính Hi của Đoan Hòa Đế, cũng chính là Vĩnh Minh hoàng đế sau này.

Một chủ mẫu thân phận cao quý như thế mà lại qua lại với một thiếp thất nhỏ bé của vương phủ? Hắn nhớ Chu Lan Nhân và Bình Quốc Công phủ vốn không có quan hệ cá nhân, họ hàng thân thích gì.

Chu Lan Nhân nhìn ra sự nghi hoặc của Chu Dực Thâm, vội vàng giải thích: “Lần trước Bình Quốc Công phu nhân mua một bộ "Mã Viễn sơn thủy đồ" ở Xưởng Lưu Ly (*), nghi là đồ giả, cho nên nhờ thiếp kiểm tra giúp!”
(*): Xưởng Lưu Ly: chú thích ở chương sau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play