Diệp Minh Tu “ồ” một tiếng, bảo A Thất ra ngoài pha trà.

Lý Viên thở dài: “Việc này nói ra thì rất dài! Lý gia và Thẩm gia xem như kết giao từ thời tổ phụ. Phụ thân đệ và Thẩm bá phụ có ý kết thân, muốn đệ và Thẩm gia cô nương xem mặt. Đệ đã đến Thẩm gia vài lần, nàng đều mượn cớ bận việc không gặp, như vậy đối với đệ là vô tình! Đệ trời sinh ham bay nhảy, cũng không muốn lập gia đình sớm như thế, nhưng bị phụ thân bắt ép, không có cách nào! Nghe nói Thẩm cô nương học ở Tô gia nữ học, huynh cũng dạy ở Tô gia tộc học, cho nên đệ muốn hỏi thăm huynh!”

Họ Thẩm? Diệp Minh Tu hơi giật mình, hỏi: “Xin hỏi khuê danh của vị cô nương kia ?”

Lý Viên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thẩm Như Cẩm”.


Diệp Minh Tu âm thầm nhẹ nhàng thở phào, may mắn không phải là nàng! Nhưng Thẩm Nhược Trừng kia mới mười hai tuổi, Thẩm gia hẳn là sẽ không sốt ruột như thế! Hơn nữa hôn sự của nàng, hẳn là Thẩm gia cũng không làm chủ được! Diệp Minh Tu đã được Nhược Trừng giúp đỡ, chuyện của nàng tự nhiên sẽ lưu tâm. Lý Viên cũng không phải là người xấu, chỉ là quá ham chơi, e rằng lấy vợ xong cũng sẽ khó thay đổi.

Mấy tháng nay Diệp Minh Tu âm thầm để ý Thẩm Nhược Trừng, phát hiện hàng ngày nàng đến lớp nữ học rất sớm, nhưng lại ra về muộn nhất, học tập chăm chỉ. Ngoại trừ việc nàng được Tô Liêm đặc biệt cho phép vào lớp nữ học khiến người ta hơi thắc mắc bàn tán, thì tiểu nha đầu này vẫn luôn rất an phận thủ thường!

Đôi khi, hắn sẽ cố ý đặt mèo con ở góc tường cạnh cửa ngách lớp nữ học, nàng cũng sẽ ra vuốt ve nựng nịu chúng. Nhưng khi hắn vừa tới gần, nàng liền phát giác, vội vàng rời đi.

Hắn không hiểu vì sao nàng lại tránh mình như rắn rết, có lẽ là sợ người lạ, hoặc là nghe được lời đồn đại gì chăng? Còn về Thẩm Như Cẩm, thật ra hắn không có ấn tượng gì cả!

A Thất bưng trà tiến vào, Diệp Minh Tu rót cho Lý Viên một chén: “Ở đây ta không có trà ngon, ngươi uống tạm nhé! Ngươi nói vị Thẩm gia cô nương kia, ta thực sự không có ấn tượng gì, cho nên không dám bình luận! Nhưng mà gia môn Thẩm gia giáo dục cô nương, chắc là sẽ không kém!”

Lý Viên cười: “Ha ha, đệ quên mất hiền huynh một lòng nghiên cứu học vấn, đối với nữ tử từ trước đến nay không để ý chút nào! Có điều nghe nói Thẩm gia cô nương kia có chút tài danh, ngay cả thủ phụ đại nhân cũng từng khen ngợi, cho nên đệ mới muốn hỏi thăm huynh! Không sao, hôm nay đệ hẹn gặp cô nương kia ở Vọng Vân Lâu, gặp là biết thôi!”


Lý Viên ngồi trong chốc lát liền cáo từ, Diệp Minh Tu đích thân tiễn ra cửa, Lý Viên bái chào: “Hiền huynh không cần khách sáo! Đệ nghe nói Thiếu Bạch huynh cũng ở kinh thành, ngày khác sẽ cùng hắn lại tới bái phỏng!”

Diệp Minh Tu chào đáp lễ, không nói gì. Hắn có giao tình với Lý Viên, nhưng không qua lại với Liễu Chiêu ăn chơi trác táng kia! Liễu Chiêu là cháu trai đằng ngoại của Lý Thanh Sơn, lúc ở thư viện Bạch Lộc Động, vì thói háo sắc mà bị đuổi học. Diệp Minh Tu không có thiện cảm với người này. Hơn nữa lúc trước thi rớt, còn bị Lý Thanh Sơn lừa toàn bộ tiền bạc tích cóp, đổi lấy một tấm giấy đề cử vô dụng.

Lý Thanh Sơn thiếu chút nữa huỷ hoại hắn, hắn sẽ ghi nhớ!

***
 
Xe ngựa tới Vọng Vân Lâu, Thẩm Như Cẩm chần chừ một lát mới xuống xe, bảo Nhược Trừng: “Hôm nay không hiểu sao trong lòng ta cứ hồi hộp không yên, sáng ra mí mắt phải nháy liên tục. Lát nữa nếu muội cảm thấy có gì khác lạ, nhất định phải sang hỗ trợ ta nhé!”

Nhược Trừng chưa từng thấy Thẩm Như Cẩm tỏ vẻ lo lắng như vậy bao giờ, cười trấn an: “Tỷ tỷ chớ sợ, muội và Tố Vân Bích Vân ở ngay bên cạnh! Nếu có việc gì tỷ cứ hô to một tiếng, bọn muội sẽ nghe thấy!”

Lúc này Thẩm Như Cẩm mới yên tâm, dắt tay Nhược Trừng lên lầu. Trước khi vào nhã gian, Như Cẩm còn cố ý quay lại liếc mắt một cái, Nhược Trừng gật gật đầu, nàng mới đi vào.

Nhược Trừng cũng là lần đầu tiên tới Vọng Vân Lâu. Nhã gian tuy không lớn nhưng cũng độc đáo, trên tường treo tranh chữ của danh gia, sau bình phong còn có trường kỉ dùng để nghỉ tạm. Cửa sổ nhìn ra phố xá bên ngoài, tiếng người bán hàng rong rao hàng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nhược Trừng đứng trước một bức tranh chữ. Vốn tưởng rằng tửu lầu như vậy chắc là treo tranh dỏm, nhưng nàng càng xem càng cảm thấy ngạc nhiên, không nhịn được khẽ chạm vào dấu triện hồng kí tên tác giả, “ồ” một tiếng.


Từ nhỏ nàng đi theo Tô Liêm học tập, tiếp thu sở trường của rất nhiều danh gia. Sau lại ở vương phủ, Chu Dực Thâm cho nàng xem nhiều bút tích gốc như vậy. Về tranh chữ, nàng không dám nhận là tay thạo nghề nhưng cũng đã có thể nhận xét tám, chín phần mười chuẩn xác. Mễ Phất là danh gia Bắc Tống, chữ viết mô phỏng theo năm thư pháp gia nổi tiếng nhất đời Đường. Nếu để cho ông ta viết lại các bức thiếp cổ, thậm chí có thể đánh tráo nhau được.

Bức "Trung thu thiếp" này vốn do Vương Hiến Chi viết bản gốc, nhưng ở đây lại có đặc điểm bút pháp của Mễ Phất. Nếu đúng là bút tích của Mễ Phất, cũng có giá trị xa xỉ, vậy mà lại tùy ý bày biện trên tường ở một nhã gian tửu lâu?

Tố Vân và Bích Vân thấy nàng cứ mải mê nghiên cứu chữ trên tường, liền gọi nàng ngồi xuống ăn chút trà bánh. Nhược Trừng nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là do mình đạo hạnh còn thấp, nhìn lầm rồi cũng chưa biết chừng.

Phòng bên cạnh, Thẩm Như Cẩm ngồi sau bình phong, bảo Ninh Nhi ra cửa quan sát xung quanh một chút. Ninh Nhi kêu lên: “Cô nương, hình như Lý công tử đang tới, chỉ đi một mình!”

Hẹn gặp là buổi trưa, đối phương cố tình đến muộn, ý tứ có vài phần thiếu tôn trọng. Thẩm Như Cẩm trong lòng khó chịu, nhưng cũng không phát tác. Người nọ đi vào, cách bình phong nàng có thể nhìn thấy một nam tử tầm thước, y phục gọn gàng. Đầu tiên hắn nho nhã lễ độ mà tạ lỗi: “Để cô nương chờ lâu, thật sự là lỗi của ta! Trùng hợp là ở gần đây có một vị đồng môn ngày xưa, ta thuận đường đến thăm, cho nên lỡ mất canh giờ. Cô nương đã gọi rượu và thức ăn chưa?”

“Gọi rồi!” Thẩm Như Cẩm lười nhác trả lời, “Miễn cưỡng gọi vài món vậy! Tửu lầu này kém Hạc Minh Lâu nhiều quá! Thấy chả có gì ăn được!”

Lý Viên cứng đờ, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười: “Rượu và thức ăn ở đây tuy không so được với Hạc Minh Lâu lâu đời, nhưng cũng khá ngon miệng, cô nương thử một lần xem!”

Thẩm Như Cẩm "ừm" một tiếng. Một lát sau, tiểu nhị gõ cửa mang đồ ăn, phía sau đi theo hơn mười người chạy bàn. Trên mâm ngọc toàn các món ăn trân quý, bày ra đầy kín một bàn: sơn hào hải vị, vây cá hải sâm, cái gì cũng có. Lý Viên trợn tròn mắt, theo bản năng mà sờ sờ túi tiền, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi.

Chờ tiểu nhị bày xong đồ ăn lui xuống, Ninh Nhi nói với Thẩm Như Cẩm ở phía sau bình phong: “Cô nương, đồ ăn quả nhiên không thể sánh được với Hạc Minh Lâu đâu!”

Thẩm Như Cẩm lúc này mới từ sau bình phong đi ra. Nàng vốn dĩ xinh đẹp, nhưng vì trang điểm đậm và đeo nhiều trang sức lấp lánh, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên hơi lòe loẹt tục khí. Nàng nhìn thoáng qua đồ ăn, khẽ nhíu mày, Ninh Nhi ở bên cạnh nói: “Thẩm gia chúng ta tuy không phải nhà cao cửa rộng hiển quý gì, nhưng cô nương ăn mặc luôn là thứ tốt nhất! Lần này nếu không phải nể tình giao hảo giữa Thẩm gia và Lý gia, cô nương chúng ta sẽ không tới cái loại tửu lâu này! Cô nương chúng ta ngày thường đeo một bộ trang sức trân châu, đã phải trăm lượng bạc rồi!”

Lý Viên nghe xong, mặt lúc đỏ lúc trắng, âm thầm nắm chặt tay. Hắn sao không biết Thẩm gia hiện giờ cố gắng duy trì thể diện thôi, Thẩm Như Cẩm không có khả năng sống xa hoa như các thế gia quý nữ đó. Lời này chẳng qua là muốn tỏ ý khinh thường Lý Viên hắn nghèo hèn vô dụng, mở tiệc chiêu đãi ở một nơi thấp kém. Hắn xấu hổ buồn bực, lập tức phất tay áo đứng dậy muốn rời đi ngay.


Thẩm Như Cẩm nói: “Lý công tử, chẳng lẽ định để cho một nữ tử yếu ớt như ta chịu toàn bộ tiền rượu và thức ăn sao?”

“Đồ ăn là ngươi gọi, chúng ta hai người sao có thể ăn được nhiều thế này? Ta thấy rõ ràng là ngươi cố ý!” Lý Viên tức giận ném túi tiền lên bàn “Ta chỉ mang theo từng này tiền, phần còn lại cô nương tự lo đi!” Nói xong hắn liền xoay người muốn bỏ đi, lại bị Ninh Nhi kéo lại “Ngươi không được đi!”

Lý Viên trong cơn giận dữ, cảm thấy chính mình vô duyên vô cớ bị sỉ nhục, còn phải hao tiền, bèn tức giận đẩy Ninh Nhi ra. Ninh Nhi va vào giàn trồng hoa, hét lên một tiếng, ngã xuống đất.

Thẩm Như Cẩm không ngờ Lý Viên vì chút tiền mà động thủ, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Ninh Nhi, hét to lên: “Sao có thể khinh người quá đáng như thế?”

Nhược Trừng ở cách vách nghe thấy tiếng Thẩm Như Cẩm, vội vàng mở cửa ra ngoài. Trên lối đi nhỏ đã có không ít thực khách đứng lố nhố, chắc là nghe thấy động tĩnh, vây quanh chờ xem náo nhiệt. Nhược Trừng bước tới gõ cửa, cửa lập tức mở ra, Lý Viên hùng hổ đứng đó.

Nhìn thấy Nhược Trừng, hắn chợt ngẩn ra. Nhược Trừng theo bản năng mà lùi sang một bên, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, vội vàng đi vào hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Thẩm Như Cẩm chỉ vào Lý Viên kêu lên: “Hắn không muốn trả tiền rượu và thức ăn, còn động thủ đánh Ninh Nhi. Mau ngăn hắn lại!”

Lý Viên quay đầu lại cả giận nói: “Rõ ràng là nha hoàn của ngươi vô lễ trước, chẳng qua là ta đẩy nàng ra, sao biết nàng sẽ té ngã? Hôm nay thật là xúi quẩy, gặp phải chủ tớ hai người các ngươi!”

Thẩm Như Cẩm còn muốn cãi cọ với hắn vài câu, Nhược Trừng vội nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, ngoài cửa đã có không ít người. Sự tình ầm ĩ, truyền ra sẽ không dễ nghe, đừng tranh cãi nữa!”

Thẩm Như Cẩm lúc này mới không lên tiếng nữa. Nàng vốn chỉ muốn dọa lui Lý Viên, hắn trả tiền là xong việc, trở về tất nhiên sẽ nói với Lý gia bá phụ là không thích nàng, việc hôn nhân này không tiếp tục được. Dù đến lúc đó hắn và Lý gia bá phụ nói nàng không phải, nàng có Ninh Nhi và Nhược Trừng làm chứng, cũng có thể giải thích trước mặt phụ thân. Nhưng nào biết Lý Viên kia không chịu thiệt, còn động thủ với Ninh Nhi. Nàng dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp thanh danh bản thân.

Nghe Nhược Trừng khuyên nhủ một chút, Như Cẩm mới tỉnh táo cân nhắc. Về sau nàng muốn gả cao, thanh danh không thể bị huỷ hoại!

Lý Viên vốn là cực kì tức giận, hắn không ngại làm ầm ĩ lên cho mọi người đến bình luận phân xử. Nhưng giờ phút này, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở trên người Nhược Trừng, chỉ cảm thấy nàng tươi tắn thanh nhã, dịu dàng đáng yêu, đối lập với Thẩm Như Cẩm đanh đá lòe loẹt. Mới vừa rồi đối mặt ở cửa, nàng theo bản năng lùi lại nhường đường, cũng làm cho Lý Viên có thiện cảm. Nếu hắn đi luôn, Thẩm Như Cẩm thì hắn mặc kệ, nhưng tiểu cô nương vô tội này lại bị bọn họ liên lụy.

“Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, trên người ta không mang nhiều tiền như vậy, để ta đi xung quanh tìm bạn bè mượn một ít!” Lý Viên cố nhẫn nhịn nói xong, bước cộp cộp cộp xuống lầu.

Nhược Trừng bảo Tố Vân và Bích Vân ra giữ cửa, giải tán đám người xem náo nhiệt kia đi. Nàng liếc nhìn một bàn đầy thức ăn trân quý đắt tiền còn nóng hổi bốc khói, trong lòng cơ bản đã đoán được xảy ra chuyện gì. Một bàn rượu và thức ăn này phải tốn đến hàng trăm lượng, khó trách vị công tử kia sắc mặt khó coi như vậy!

Lý gia và Thẩm gia cảnh ngộ tương đương, một trăm lượng không phải số tiền nhỏ. Nàng sớm biết Thẩm Như Cẩm bất mãn với việc hôn nhân này, nhưng phương thức cự tuyệt có rất nhiều, làm như thế, đúng là gây sứt mẻ tình cảm!

Lý Viên lại đến chỗ Diệp Minh Tu. Diệp Minh Tu đang ở trong viện tưới hoa, thấy hắn đi rồi quay lại, hơi ngạc nhiên. Lý Viên cảm thấy khó có thể mở miệng: “Diệp huynh có thể cho tiểu đệ mượn năm mươi lượng bạc được không?”

Nhà Lý Viên tuy không tính là giàu có, nhưng từ trước đến nay cũng không thiếu tiền tiêu. Diệp Minh Tu vừa bảo A Thất đi lấy tiền, vừa hỏi Lý Viên đã xảy ra chuyện gì. Lý Viên tức giận liền kể hết mọi chuyện: “Ta không ngờ Thẩm Như Cẩm lại là người như vậy, nhưng không muốn liên lụy tiểu cô nương vô tội kia, cho nên chỉ có thể căng da đầu vay tiền Diệp huynh. Hai ngày sau, ta sẽ trả lại cho huynh!”

Diệp Minh Tu hơi suy tư, nói: “Ta có chút giao tình với chưởng quầy Vọng Vân Lâu, để ta đi cùng ngươi!”

“Có Diệp huynh ra mặt, tất nhiên là tốt nhất! Ta… haizzz, thật xui xẻo!” Lý Viên lắc lắc đầu.

Hai người trở lại Vọng Vân Lâu, trước tiên trao đổi với chưởng quầy dưới lầu một chút, sau đó mới lên lầu. Nhược Trừng và Thẩm Như Cẩm vẫn ở trong phòng. Nhược Trừng thấy Diệp Minh Tu xuất hiện, vô cùng kinh ngạc, không ngờ bằng hữu của Lý Viên lại là hắn. Bây giờ nàng cũng không thể tránh đi được, chỉ có thể ngốc tại chỗ.

Diệp Minh Tu bước vào, vẻ mặt như thường, nhìn Ninh Nhi còn nằm dưới đất, hỏi: “Cô nương bị đau ở chỗ nào?”


Ninh Nhi vừa rồi hình như bị va vào eo, liền dùng tay chống sau thắt lưng nói: “Eo ta đau không đứng dậy được!” Diệp Minh Tu đoán có lẽ tổn thương vào gân cốt rồi, bảo Thẩm Như Cẩm đặt nàng ấy nằm yên, rồi bảo Lý Viên đi mời một đại phu chuyên trị xương khớp tới, còn nói rõ địa chỉ cho hắn đi tìm.

Tiếp theo, hắn lại gọi tiểu nhị tới, hỏi tiền rượu và thức ăn. Tiểu nhị nói: “Diệp tiên sinh, chúng tôi giảm giá hết mức cũng là 110 lượng bạc. Hầu hết đồ ăn này vốn là tiểu điếm chúng tôi không có, là vị cô nương kia yêu cầu, nói không quan tâm giá cả, chúng tôi mới phải đặc biệt chạy ra ngoài mua về!”

Diệp Minh Tu không nói hai lời, gộp cả túi tiền của Lý Viên vào thanh toán. Hắn tích cóp được không nhiều, tiền này là hắn dạy học mấy tháng và bán một bức tranh chữ tổ truyền trong nhà, cũng không ngờ một bữa cơm lại nhiều tiền như vậy. Hắn nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, suy tư không biết xử trí thế nào, bỗng nghe thấy giọng nói khe khẽ phía sau: “Không bằng xin hộp gói thức ăn lại, mang về còn có thể ăn, đừng lãng phí!”

Diệp Minh Tu quay lại nhìn nàng, nàng lập tức dời ánh mắt đi. Hắn khẽ cười: “Được, làm theo lời cô nương nói!”

Lý Viên mời đại phu tới, đại phu muốn đưa Ninh Nhi đến y quán xem xét, Thẩm Như Cẩm và Nhược Trừng liền đi theo. Diệp Minh Tu và Lý Viên gọi tiểu nhị tới, chia thức ăn trên bàn vào mấy cái hộp, chuẩn bị mang về.

“Lý công tử!” Đằng sau vang lên một tiếng gọi.

Diệp Minh Tu và Lý Viên quay lại, nhìn thấy Tố Vân đứng đó. Tố Vân cúi đầu nói: “Đường cô nương nhà ta ngẫm nghĩ lại, thấy việc xảy ra hôm nay có lỗi của nàng, mong rằng không làm hỏng giao tình giữa Thẩm gia và Lý gia! Ở đây có năm mươi lượng bạc, là nàng bồi thường cho Lý công tử!” Nói xong đặt tiền trên bàn, hành lễ rời đi.

Lý Viên cảm thấy ngạc nhiên, cầm bạc lên: “Thẩm Như Cẩm cũng biết nhận lỗi? Diệp huynh, vừa vặn đủ trả lại cho huynh!”

Diệp Minh Tu mỉm cười, sao có thể là ý của Thẩm Như Cẩm? Rõ ràng là nha đầu kia nhận lỗi thay. Nàng lớn lên ở trong cung, sau lại sống ở vương phủ, hẳn là cực kì phú quý, nhưng vừa rồi lại nói muốn gói đồ ăn về, không nên lãng phí. Hiện tại lại sợ sứt mẻ tình cảm giữa Thẩm gia và Lý gia, thay mặt trả bạc, thực sự hiểu chuyện hơn đường tỷ của nàng rất nhiều!

Hắn gọi tiểu nhị tới, ghé tai dặn dò vài câu, lặng lẽ bỏ bạc vào túi thức ăn. Tiểu nhị mang túi thức ăn đuổi theo xuống lầu, giao cho Tố Vân: “Diệp tiên sinh nói hai hộp này là đồ điểm tâm, bọn họ hai nam nhân không ăn đồ ngọt, dặn tỷ mang về cho cô nương nhà tỷ!”

Tố Vân ngạc nhiên, rồi nhận lấy túi thức ăn. Nàng đã sớm nhận ra Diệp Minh Tu, cho nên vừa rồi không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Sau khi hắn tới, xử lý mọi chuyện gọn gàng đâu ra đấy, tránh cho một hồi tranh cãi, phong độ hơn Lý công tử kia nhiều!

Tiểu nhị trở lại trên lầu báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ. Lý Viên nói: “Hôm nay đa tạ Diệp huynh giải vây! Thẩm Như Cẩm kia đệ không thể ưa nổi, nhưng thật ra Thẩm tiểu cô nương lại có vẻ không tồi! Nếu phụ thân nhất định bắt đệ phải cưới Thẩm gia nữ nhi, đệ đồng ý chờ hai năm nữa cưới nàng!”

Diệp Minh Tu nhàn nhạt nói: “Minh Gia đừng chú ý đến nàng thì hơn! Hôn sự của nàng, e rằng Thẩm gia không làm chủ được!”

“Hả? Xin huynh chỉ giáo cho? Hay là nàng không phải cô nương Thẩm gia?” Lý Viên hứng thú, bước đến hỏi Diệp Minh Tu.

Diệp Minh Tu ấn hai hộp thức ăn vào lòng hắn: “Nàng sống ở Tấn Vương phủ, Tấn Vương coi nàng như muội muội ruột. Hôn sự của nàng, cũng phải Tấn Vương gật đầu mới được!”

Lý Viên hít hà một hơi, không ngờ tiểu cô nương kia lại có địa vị lớn như vậy. Ý niệm vừa mới nảy ra, lập tức phải ngậm ngùi dập tắt.
  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play