Đảo mắt đã tới tháng mười, Nhược Trừng vào lớp nữ học cũng sắp được nửa năm. Không đề cập đến chuyện bài vở, chỉ là khi lên lớp, các nữ sinh đều lạnh nhạt với nàng, không ai muốn nói chuyện cùng. Bởi vì nàng không phải bằng bản lĩnh thật sự tiến vào, mà nhờ Tô Liêm đại nhân đặc biệt cho phép. Các nữ sinh trong Tô gia nữ học đều có chút tài năng, khinh thường nàng "đi cửa sau", mà tiên sinh dạy học phần lớn cũng không thích nàng.

Nhược Trừng cũng không để ý. Từ khi ra đời nàng đã chịu đủ điều tiếng. Lúc ở trong cung, cũng có thái giám cung nữ lén nói xấu sau lưng nàng, cho nên bị người xa lánh, lạnh nhạt gì đó, hết thảy nàng đều sẽ không để trong lòng. Nàng có thể vào lớp nữ học, được tiếp thu giáo dục tốt nhất cùng với những tiểu thư khuê các đã là chuyện may mắn lắm rồi!

Lúc này đã tan học, các nữ sinh đều đã ra về hết, chỉ còn Nhược Trừng vẫn ngồi tại vị trí. Mỗi ngày việc quan trọng nhất với nàng là viết thư cho Chu Dực Thâm.

Nàng viết thư cho hắn luôn là viết rồi xóa, xóa rồi lại viết, sợ dài quá, lại phải thu gọn còn vài trang. Có lẽ hắn rất bận, hồi âm rất ít câu từ, nhìn chung thông báo đã tới nơi nào, hoặc chỉ báo bình an. Nhưng cho dù chỉ mấy chữ, Nhược Trừng cũng có thể đọc đi đọc lại nhiều lần.

Cách trăm sông ngàn núi, dù chỉ vài chữ nhưng là liên hệ quý giá giữa nàng và hắn.


Mỗi lần Nhược Trừng viết thư đều kể chuyện vui, ví dụ như nàng lại cao thêm một chút, đang đọc những quyển sách nào. Những việc này với hắn có lẽ bé nhỏ không đáng kể, nhưng nàng muốn viết hết ra mọi điều trong nửa năm qua kể từ lúc hắn rời đi, như vậy giống như mỗi ngày vẫn được ở bên hắn.

Đã nửa tháng nay nàng chưa nhận được thư hắn, trong lòng không khỏi lo lắng, liền lấy một tấm dư đồ vẫn luôn mang bên mình ra xem.


Bức dư đồ này là nàng nhờ chủ hiệu sách mua giúp, vẽ rất tỉ mỉ chi tiết. Mỗi lần Chu Dực Thâm gửi thư, nàng liền đánh dấu trên dư đồ, mục đích là để biết hành trình của hắn đã đến nơi nào. Thư cuối cùng của hắn gửi đi từ Mộc Lí Cát Vệ, bọn họ sắp vào núi Cáp Lạt Ôn. Tuy nàng chưa từng đến Nô Nhi Càn Đô Tư nhưng cũng biết vùng núi Cáp Lạt Ôn địa thế phức tạp, hẻo lánh hiểm trở, chắc là không thể thư từ qua lại. Chờ hắn tới nơi có trạm dịch, hẳn là sẽ viết thư báo bình an cho nàng.

Nghĩ như vậy, nàng mới thoáng yên tâm, lấy sách ra ôn tập.

Nữ học không chỉ có thi thư lễ nghi mà còn học cầm kỳ thi họa. Nàng vốn thiếu hụt nền tảng hơn người khác rất nhiều, bởi vậy càng phải chăm chỉ cố gắng mới được. Nàng biết những tiên sinh đó không thích mình, ngày thường muốn hỏi bài họ cũng lạnh nhạt, ngược lại là Thẩm Như Cẩm sẽ giúp nàng giải đáp.

Mới đầu nàng cảm thấy ở Thẩm gia chỉ quen biết mỗi Thẩm Như Cẩm, cho nên cố gắng gần gũi với nàng ấy để bớt cảm giác quạnh quẽ cô độc. Nhưng nửa năm qua cùng ăn cùng ở với đường tỷ, phát hiện nàng ấy rất chăm chỉ học hành, đối với mình cũng khá nhiệt tình, không khỏi thật sự có thiện cảm.

Nhưng Thẩm gia cũng không phải nơi nàng có thể ở lâu. Đại bá ngày thường chỉ ở tại tiền viện, rất ít thấy lộ diện ngoại trừ lúc ăn cơm. Đại ca thường đi học bên ngoài, hành tung bất định. Mà nhị ca ở trong nhà khá nhiều, thường thường chạm mặt, lại không nói chuyện với nàng. Sau đó Thái Tử tuyển thư đồng, không hiểu sao lựa chọn hắn, hắn liền thường xuyên tiến cung.

Bọn họ cũng còn đỡ, khiến cho Nhược Trừng đau đầu nhất chính là Thẩm lão phu nhân ở tại Bắc viện. Lão phu nhân là chính thê của Thẩm Thời Thiên. Thẩm gia tuy rằng tổ tiên làm đến chức họa sư cung đình, nhưng truyền tới thế hệ Thẩm Thời Thiên, trong nhà đã nghèo rớt mồng tơi, cho nên lúc nghị hôn chọn một người ở quê là Thẩm lão phu nhân. Thẩm lão phu nhân vẫn luôn ở tại nông thôn, phụng dưỡng cha mẹ chồng và nuôi con cái.
Sau này Thẩm Thời Thiên thanh danh vang dội, chê người vợ tào khang, liền nạp thiếp thất. Thiếp thất là thứ nữ nhà nghèo nhưng có chút tài văn chương, cực kỳ được sủng ái, sinh hạ Thẩm Uân. Vì vậy khó trách Thẩm lão phu nhân không ưa Thẩm Uân - phụ thân của nàng. Sau khi Thẩm Uân xảy ra chuyện, cũng chính bà ấy cực lực phản đối nhận nuôi Nhược Trừng.

Lần này Nhược Trừng về Thẩm gia ở tạm, Chu Dực Thâm đầu tiên là tặng lão phu nhân lễ vật rất hậu hĩnh, sau đó hứa hẹn một khi hồi kinh sẽ đón Nhược Trừng ngay. Lão phu nhân xem thân phận Chu Dực Thâm và những lễ vật đó mới miễn cưỡng đồng ý.

Tuy rằng Chu Dực Thâm hiện giờ là Vương gia lụi bại, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Thẩm lão phu nhân là một phụ nữ nông dân, không biết Thẩm Thời Thiên và Thẩm Ung quyết chí làm văn nhân không xuất thế, chỉ biết trong nhà phải có người làm quan, Thẩm gia mới có địa vị, hai cháu trai mới có tiền đồ. Bởi vậy bà ta cũng không dám đắc tội Chu Dực Thâm, nghĩ về sau còn có thể lợi dụng gì đó từ hắn.

Nhược Trừng mỗi ngày cùng Thẩm Như Cẩm đi thỉnh an, lão thái thái đều tỏ vẻ khó chịu. Lý do thứ nhất là thật sự không ưa nổi dòng giống của thiếp thất. Nhược Trừng tuy còn chưa nẩy nở, nhưng mặt mày phong thái đã rất giống phụ thân. Thứ hai Nhược Trừng đã cố gắng hạn chế nói chuyện trước mặt lão thái thái, miễn cho nói sai điều gì đắc tội bà ta. Nhưng lão thái thái xem ra vẫn không hài lòng, cho rằng nàng từ nhỏ lớn lên ở Tử Cấm Thành và vương phủ, khinh thường thân thích như bọn họ.

Tóm lại mỗi ngày thỉnh an không thể thiếu, nhưng Nhược Trừng lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, làm cái gì cũng là sai.

Thẩm lão phu nhân không chỉ không thích Nhược Trừng, mà cũng không ưa Thẩm Như Cẩm. Bà ta cho rằng sinh con gái chẳng có tác dụng gì, đã không thể duy trì nòi giống rạng rỡ tổ tông, cũng không thể làm lụng kiếm cơm nuôi gia đình. Hy vọng duy nhất chính là gả cháu gái đến nhà giàu để giúp đỡ trong nhà, nhưng lại bị Thẩm Ung quả quyết cự tuyệt. Bởi vậy bà ta càng ghét bỏ Thẩm Như Cẩm, lo nàng tới tuổi gả chồng rồi mà vẫn còn ăn vạ trong nhà, lại phải tốn thêm một miệng cơm.

Mỗi lần Thẩm Như Cẩm từ Bắc viện ra cũng nghẹn một bụng tức, Nhược Trừng còn phải an ủi.


Nhược Trừng sâu kín thở dài, tay chống cằm, đẩy sách sang bên cạnh. Nàng yêu quý Chu Dực Thâm, cũng yêu quý Thần phi nương nương. Nhưng dù vương phủ hay là trong cung, suy cho cùng đều không phải nhà của nàng. Nàng từng hứa sẽ luôn ở bên ca ca, nhưng vương phủ hiện giờ chưa có Vương phi, Chu Lan Nhân đã không thể dung nàng. Nếu về sau ca ca cưới vợ, sao có thể tiếp tục chứa chấp một bé gái mồ côi như nàng đây?


Thẩm gia càng không cần phải nói, có huyết thống lại không có tình cảm, ở lâu cũng chỉ khiến mọi người thêm chán ghét. Nàng nghĩ đến một biện pháp, tốt nhất là mua một ngôi nhà ở kinh thành, tìm nghề kiếm sống. Có thể gần vương phủ một chút, như vậy cũng không tính là vi phạm lời hứa.

Nhưng nàng vừa nghĩ xong, lập tức lắc lắc đầu. Vương phủ có vị trí nhất đẳng ở kinh thành mà! Chỉ bằng nàng, đừng nói là mua, mà muốn thuê cũng không thuê nổi chỗ nào gần vương phủ.

Nhược Trừng vỗ vỗ đầu, cảm thấy thật là hao tổn tâm trí, bèn đứng dậy ra khỏi học đường.

Đi đến chỗ cây hòe già ở góc tường, chợt nghe thấy phía ngoài tường có vài tiếng kêu "meo meo" nho nhỏ, âm thanh rất yếu ớt. Nàng nhất thời tò mò, mở cửa ngách ra. Quả nhiên dưới mái hiên chân tường có mấy con mèo con đang nằm bò lổm ngổm, đều chỉ to hơn lòng bàn tay chút xíu, lông trắng tinh hoặc vàng hoặc tam thể, cực kì đáng yêu.

Nàng vội vàng bước tới, ngồi xổm trước mặt mấy chú mèo con, sờ sờ mấy cái đầu nhỏ: “Ai để các em ở chỗ này? Bé ngoan!”

Mèo con tròn xoe mắt nhìn nàng, không ngừng kêu meo meo.

Nhược Trừng đoán rằng chúng nó đói bụng, nhưng hiện giờ trong tay lại không có đồ ăn, không biết làm thế nào. Đúng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Nàng quay lại, thấy một nam tử tay áo rộng, áo bào phấp phới, đứng dưới bóng cây hòe. Cặp mắt kia sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ tao nhã. Trên tay hắn bưng một cái bát sứ trắng rất to, nhìn thấy Nhược Trừng cũng hơi sửng sốt.

Nhược Trừng vội vàng đứng dậy. Đây không phải là Diệp tiên sinh dạy học ở lớp tộc học bên kia sao? Nửa năm trước nàng đi cùng Thẩm Như Cẩm đã từng nhìn thấy một lần. Tuy không phải tiên sinh dạy mình, nhưng nàng vẫn hành lễ.

Diệp Minh Tu đi đến trước mặt nàng, khẽ cười: “Ta còn tưởng mấy đứa nhỏ này chạy đi đâu, hóa ra là ở đây!” Nói xong hắn cúi xuống đặt chén xuống đất, bên trong có chất lỏng gì đó màu trắng ngà. Mấy vật nhỏ này vây lại như là thói quen, liếm ngon lành.

“Đây đều là mèo do tiên sinh nuôi?” Nhược Trừng cảm thấy giọng nói của hắn khá quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.

Diệp Minh Tu quay sang nhìn nàng. Tiểu cô nương này hơi mập, nhưng đôi mắt cực kỳ linh động có thần, vạn vật ở trong đó dường như đều sống động hơn. Có lẽ đây là đôi mắt đẹp nhất mà hắn đã từng nhìn thấy. Mà bên kia tường ngăn là lớp nữ học, đoán rằng nàng là nữ sinh đang học ở đây.

“Mèo mẹ mấy ngày trước bỏ đi không về, ta liền giúp đỡ nuôi nấng. Hôm nay có chút việc chậm trễ, chúng nó không chờ nổi, liền chạy tới đây. Lớp nữ học đã tan lâu rồi, sao ngươi còn chưa về?” Diệp Minh Tu vừa nhìn mấy chú mèo con vừa hỏi.


Nhược Trừng sờ sờ đầu: “Tiên sinh thật thiện tâm! Tiểu nữ về ngay đây ạ!” Người này nói chuyện tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lành lạnh, khiến người ta thấy có khoảng cách. Lúc Nhược Trừng cáo lui, bất giác quay lại nhìn thoáng qua bóng dáng thon dài kia, chỉ cảm thấy cô tịch.

Rõ ràng là người hiền hòa, lại tạo cảm giác rất khó tiếp cận!

Ánh nắng loang lổ, dưới bóng cây, mấy chú mèo con vẫn đang hăm hở liếm thức ăn, hồn nhiên ngây thơ như một đám trẻ con. Diệp Minh Tu bật cười, thiện tâm? Hắn cũng không phải người lương thiện gì, chẳng qua không muốn nhìn thấy những sinh mệnh nhỏ yếu bị chà đạp, giống như bản thân hắn. Dù cho hèn mọn như bụi đất, vẫn có quyền tồn tại!

Mà những kẻ đã từng giẫm đạp hắn, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt!

A Thất vòng tới vòng lui ở quanh khu tộc học, bao lâu sau mới tìm được Diệp Minh Tu: “Tiên sinh, ngài ở chỗ này làm ta tìm đến khổ!”

A Thất vốn là đứa bé ăn mày. Ngày ấy Diệp Minh Tu được Nhược Trừng cho bạc, vẫn chưa tiêu gì, bất giác đi tới một ngôi miếu cũ nát ở ngoại thành, gặp A Thất. A Thất bèn xé một nửa cái bánh bao chia cho hắn. Sau khi tới kinh thành, đây là người thứ hai có lòng tốt giúp đỡ hắn. Sau lại biết được A Thất từ nhỏ là trẻ mồ côi, dựa vào ăn xin để sống qua ngày. Nữ tử và trẻ nhỏ còn sẵn lòng giúp hắn, hắn đường đường là nam tử hán sao có thể từ bỏ? Vì thế Diệp Minh Tu lại có ý chí chiến đấu.

Cơ duyên trùng hợp, hắn được Tô Liêm phát hiện ra, tiến cử vào Tô gia tộc học. Bởi vì một hồi tranh luận, nổi danh kinh thành.

Diệp Minh Tu nhấc mấy chú mèo lên, ôm hết vào lòng. A Thất thu dọn cái bát, nhỏ giọng nói: “Ở quê nhắn tin cho ngài, nói Diêu gia muốn từ hôn!”

Diệp Minh Tu cũng không bất ngờ. Diêu gia và phụ thân cho các con đính ước từ khi còn nhỏ, sau đó trong nhà gặp biến cố, phụ thân mất sớm, mẫu thân sinh bệnh, gia cảnh mỗi năm lại thêm sa sút, Diêu gia đã sớm có ý từ hôn. Vẫn cố duy trì đến bây giờ, chẳng qua là thấy hắn có chút tài học, mong hắn lần này có thể đỗ đạt. Hiện giờ hắn thi rớt, Diêu gia tất nhiên là không muốn gả thấp nữ nhi cho hắn nữa.

“Từ hôn thì từ hôn đi!” Diệp Minh Tu nói với vẻ chẳng quan tâm. Nữ nhân với hắn chỉ thêm phiền toái mà thôi!

Lúc sang đường, Diệp Minh Tu nhìn thấy một chiếc xe ngựa đơn giản dừng trước cổng khu nữ học. Tiểu cô nương vừa gặp đang cười nói gì đó với hai nha hoàn, mà một nha hoàn đúng là người đã tặng bạc trước Bình Quốc Công phủ.

Diệp Minh Tu kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nhược Trừng, là nàng sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play