Cứ lăn lộn như vậy mà gần một tháng, mỗi ngày bốn tấm bùa, đống giấy bùa và chu sa Diệp Bạch Xuyên tích trữ cũng đã hết.
Cũng bởi thế nên lão cha còn cố ý ra ngoài một chuyến, mua về hẳn hai mươi tệ nữa.
Sau đó lại tiếp tục.
Hiện tại, trình độ vẽ bùa của Tiểu Bạch Quả đã tới bình cảnh, kinh nghiệm và nhiệt lượng đều đã đủ, chỉ còn thiếu một chút linh cảm nữa là có thể đột phá ngưỡng cửa tứ phẩm. Lão cha cũng không thúc giục cô, mỗi tối đều chỉ đạo cô vẽ bùa theo tiến độ bình thường. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch Quả mãi vẫn chưa đột phá nhưng Diệp Bạch Xuyên biết, mỗi lần thất bại đối với Tiểu Bạch Quả mà nói đều là rút ngắn khoảng cách đến thành công một chút.
Đột phá tứ phẩm chỉ là vấn đề thời gian.
Điền Ngư là đứa bé chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Trong nhà chỉ có một mình khiến bé rất chán. Hầu như mỗi sáng đều phải chạy đến Diệp gia gọi người. Hôm nay lại phá lệ, giữa trưa mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Tiểu Bạch Quả hơi lo lắng, định đi qua xem sao. Mới vừa chạy đến cổng đã thấy Diệp Lục Hải nghỉ phép về nhà, nháy mắt thần thần bí bí nhìn Lưu Quốc Hoa.
"Mình đoán xem anh nhìn thấy ai về?"
Lưu Quốc Hoa còn đang bận phơi quần áo. Hôm qua đám nhóc con nhị phòng chẳng biết có chuyện gì mà thi nhau đái dầm trên giường đất. Cả cái giường chỗ nào cũng có mùi nước tiểu khai mù mịt. Bận rộn suốt một buổi sáng, nghe thấy vậy, cô quệt mồ hôi trên đầu một cái, ngồi dậy hỏi: "Ai chứ?"
"Điền Trường Quý ấy. Hôm nay cậu ta về chung với anh. Bọn anh hàn huyên một lúc lâu. Cậu ấy nói lần này về là để nói với người nhà một tiếng. Đoàn trưởng bên đó bảo lần sau sẽ đi sâu vào biển làm một mẻ cá về, chắc sẽ đi lâu hơn cả lần này nên về nhà nói trước."
Ấy...
Điền Trường Quý đã trở lại.
Cha của Điền Ngư đã trở lại.
Lần sau hình như còn phải đi xa hơn, nguy hiểm hơn.
Bước chân Tiểu Bạch Quả đổi hướng, bất giác rảo bước vào tam phòng, lấy ra chu sa và giấy vàng, chuẩn bị động thủ.
Diệp Bạch Xuyên đứng ở cửa canh cho cô, đề phòng có người ngoài vào quấy rầy con gái.
Mặc dù hắn đứng ở ngoài, giả bộ rất giống nhưng thẳng thắn mà nói thì lão cha cũng không cảm thấy lần này con gái nhỏ có thể thành công. Thậm chí còn cảm thấy con gái nhỏ có thể vẽ được một tấm Bình An phù hạ tam phẩm cũng đã không tệ rồi.
Dù sao, phù tu cấp thấp kiêng kị nhất là tâm tình kích động.
Trình độ giống như hắn đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
"Xong rồi!" Trong lúc hắn đang tự hỏi lát nữa nên an ủi con gái nhỏ thế nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô hưng phấn của Tiểu Bạch Quả. Ngay tức khắc, cửa lớn phía sau mở ra, hắn bị Tiểu Bạch Quả túm vào trong.
Tiểu Bạch Quả đưa tấm Bình An phù mình mới làm xong ra, cứ như đang dâng đồ quý.
Linh phù này tất nhiên vẫn chưa thể xếp chung với những cái Diệp Bạch Xuyên vẽ. Nhưng phẩm chất đã đạt tới trung ngũ phẩm. Lần này có thể nói là tiến bộ vượt bậc. Linh khí trên linh phù cũng rất nồng đậm. Nếu không phải nét bút cuối cùng hơi run thì phẩm chất thậm chí còn có thể cao hơn một tầng.
"Cái này... làm rất tốt."
Nhìn tấm linh phù này, lão cha cũng phải nói lắp.
Rõ ràng là không thể tin nổi.
Lần đầu hắn vẽ bùa thật sự đã vẽ được ngũ phẩm. Nhưng khi ấy, hắn ít gì cũng đã rèn luyện trong Tàng Thư Các hơn hai mươi năm.
Mới có thể vẽ lền mạch lưu loát.
Nhưng con gái nhỏ, mới ở trong Tàng Thư Các có một năm rưỡi, mà cũng chỉ có năm tuổi rưỡi mà thôi.
Năm tuổi rưỡi, linh phù ngũ phẩm. Thật đúng là nói ra chẳng ai dám tin.
Trong lòng Diệp Bạch Xuyên tự hào, lại có chút chua.
Con gái nhỏ lần đầu vẽ được linh phù trung phẩm, lại không phải vẽ cho mình mà là cho một tên đàn ông khác.
Cho dù có biết đó là cha của bạn tốt con gái mình đi nữa, nên chua thì vẫn chua.
Sau khi chua xót trong lòng một lúc, lão cha vẫn lấy ra cái túi nhỏ màu vàng dùng để đựng lá bùa mà người ta tặng kèm lúc mua sỉ chu sa giấy vàng, xỏ một sợi chỉ đỏ vào rồi để Tiểu Bạch Quả bỏ lá bùa đã gấp lại hoàn chỉnh vào trong: "Cầm đi tặng người ta đi. Bọn họ sẽ vui lắm đấy."
Đây là ám chỉ.
Ám chỉ rằng nếu con gái nhỏ cũng tặng hắn một tấm linh phù, hắn cũng sẽ rất vui.
Tiếc là Tiểu Bạch Quả nghe không hiểu.
Trừ phi là chuyện có liên quan đến ăn, không thì khả năng nghe hiểu ý lão cha của Tiểu Bạch Quả cơ bản chỉ bằng không.
Cho nên... nghe không hiểu.
Vui sướng chạy như bay ra khỏi nhà như con bướm nhỏ, chỉ để lại một lão cha chua loét.
Diệp Bạch Xuyên xụ mặt ngồi trong sân nhìn hai vợ chồng Diệp Lục Hải ghê tởm.
Diệp Lục Hải đang giúp Lưu Quốc Hoa giặt quần áo hắt xì hai cái. Cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi chua.
————
Điền gia, Tiểu Bạch Quả cũng coi như là quen thuộc, chạy đến Điền gia như ngựa quen đường cũ. Từ rất xa đã nghe thấy tiếng Điền Ngư hưng phấn lớn tiếng và tiếng cười của Trương Lan Lan, rất ấm áp, cô không khỏi hiểu ý mà cười.
Dù sao cũng là người một nhà, ai mà không hy vọng có thể cùng sống với nhau dưới một mái nhà đâu.
Mặc dù Điền Ngư không nói, Trương Lan Lan cũng không nhắc tới nhưng hai người các cô đều rất nhớ Điền Trường Quý.
Tiểu Bạch Quả định đi vào tặng quà xong rồi về luôn.
Ngàn vạn không nên quấy rầy thời gian một nhà ba người đoàn viên hiếm có được.
Cô đứng ở cổng gõ gõ cửa.
Điền Ngư xoay người lại, nhìn thấy là cô, vẻ mặt càng thêm vui vẻ. Trương Lan Lan cũng cười cầm chút đồ ăn vặt trong nhà ra, tiện thể phổ cập tình huống cho Điền Trường Quý: "Con gái nhà mình với con gái Diệp gia là bạn bè. Hai đứa nhỏ chơi với nhau rất thân, cả ngày nắm tay nhau đi chơi khắp thôn, không khác nào chị em ruột."
Điền Trường Quý nhướng mày: "Nếu không thì lại cho Điền Ngư nhi nhà ta thêm em gái hay em trai nhé?"
"Ấy, anh này, sao lại không đứng đắn như vậy chứ!" Trương Lan Lan gõ hắn một cái, nhìn bọn nhỏ. "Bọn nhỏ vẫn còn đang ở đây mà, anh đừng có mà nói hươu nói vượn."
"Không sao đâu, trẻ con cũng nghe không hiểu." Điền Trường Quý vui tươi hớn hở tiếp đón Tiểu Bạch Quả vào nhà, nắm mấy viên kẹo sữa thỏ trắng bỏ vào trong tay Tiểu Bạch Quả. "Cháu gái Diệp gia này, ăn kẹo đi. Chiều nay ở nhà chú ăn cơm nhé. Chú xuống bếp làm cá chua ngọt, cá chiên giòn, tôm lột đậu phụ cho con. Con ăn canh cá thím làm chưa? Thím là học từ chú đấy."
Ái chà.
Không ngờ nha, còn là đầu bếp nữa.
Tiểu Bạch Quả tò mò nhìn về phía Trương Lan Lan, muốn xác định xem lời Điền Trường Quý nói là thật hay giả. Trương Lan Lan thở dài một tiếng, chọc Điền Trường Quý hai cái.
"Anh cái người này thật là đáng ghét. Bạch Quả à, tối nay ăn cơm ở nhà thím nha? Chú con cái người này ấy tuy rằng không có tài cao gì nhưng làm cá rất lợi hại. Canh cá thím làm đúng là học từ chỗ chú đấy."
Điền Ngư cũng không muốn để Tiểu Bạch Quả đi. Bé lôi kéo, nắm tay Tiểu Bạch Quả thật chặt, chớp chớp mắt: "Ở lại đi mà Tiểu Bạch Quả. Nếm thử đồ ăn ba tớ làm đi. Ba tớ là cá ăn ngon cực. Lần này ba tớ còn mang về mấy con cá trước nay chưa từng thấy luôn đó. Ở đây không có đâu. Cậu thật sự không muốn nếm thử sao?"
Cá chưa từng thấy.
Tiểu Bạch Quả thật sự đã gợi lên vài phần tò mò, nhìn bé. Điền Ngư nhanh chân mang cô vào trong bếp, xem cái thùng gỗ đổ nước dưới đất. Chưa tới gần mà mũi chó Tiểu Bạch Quả đã ngửi thấy hương vị nước biển. Vừa nhìn vào trong đã a một tiếng.
Trong đó là bốn con cá biển xấu đui.
Rốt cuộc là cá gì, Tiểu Bạch Quả cũng không rõ lắm nhưng Điền Ngư đã nghe Điền Trường Quý nói qua nên bây giờ có thể giới thiệu cho đồng bọn: "Ba tớ nói cá này tên là cái gì mà cá nha... nha phiến* ấy."
(*鸦片鱼/yā piàn yú/nha phiến ngư: Cá thuốc phiện, thuộc lớp cá xương, họ cá bơn, thuộc loại cá bơn)
Bé nuốt nước miếng hai cái, nhìn chằm chằm bốn con cá kia, cười hắc hắc.
"Ba tớ còn nói, loại cá này hương vị rất ngon, ngày thường không nỡ ăn, đều để dành bán cho người ở trên thành phố. Lần này là bởi vì ba phát hiện ra đàn cá nên đoàn trưởng mới cho ba."
"Còn có tôm nữa, không giống tôm nhỏ trong mương lạch ở chỗ mình đâu. Nó to hơn nhiều lắm."
Điền Ngư lại dẫn cô đi xem một cái bao tải. Bao tải này đặt ở bên cạnh cái thùng gỗ, bên dưới còn ướt, có lẽ là vì phòng tôm chết nên cứ một lúc lại phải ngâm vào nước biển.
Mấy thứ này, người ở thời thập niên bảy mươi, tám mươi chắc không cảm thấy nhưng đối với Tiểu Bạch Quả mà nói thì thật sự là thứ tốt.
Tiểu Bạch Quả, tham ăn.
Động tâm.
Tiểu Bạch Quả tự tìm lý do cho mình.
Ba mẹ Điền người ta đã mời cô ở lại ăn cơm chiều chân thành như vậy, nếu cô từ chối thì có phải là tổn thương ý tốt của nhà họ quá không?
Cho nên... ở lại đi.
Chứ không phải vì thèm ăn thứ tốt nhà người ta đâu.
"Vậy... đành quấy rầy chú thím ạ." Cô xoay người nói với hai vợ chồng trong sân.
"Không quấy rầy gì đâu. Làm sao mà quấy rầy được chứ. Ngày thường chú cũng không hay về nhà. Trong nhà ấm áp ồn ào chút mới vui." Điền Trường Quý cười ha ha: "Con với Ngư Ngư đi chơi trước đi, chú đi báo với ba con một tiếng. Lát nữa về sẽ trổ tài cho các con xem!"
Không cần đi thêm một chuyến, Tiểu Bạch Quả cũng vui vẻ, cùng Điền Ngư ngồi xổm dưới đất chọc mấy con cá kia. Điền Trường Quý qua Diệp gia thông báo một chuyến. Nghe thấy Tiểu Bạch Quả muốn ở lại Điền gia, một thân toàn mùi chua của Diệp Bạch Xuyên càng thêm nồng. Cuối cùng vẫn là lão thái thái không chịu được, trừng hắn một cái, sai sử:
"Lão tam! Đứng ngốc ở đấy làm gì? Ra vườn rau sau nhà lấy mấy cây hành lá, rửa mấy củ cải cho Trường Quý đem về đi."
Mấy thứ này không đáng bao tiền, Điền Trường Quý cũng biết đây là quy củ lịch sự qua lại ở nông thôn, cũng không từ chối, liền cầm mấy thứ này về nhà. Về đến nhà, hắn bắt đầu tất bật.
Trương Lan Lan phụ giúp hắn. Còn hai đứa bé Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư thì đứng trên ghế gấp, rướn vào cửa sổ nhà bếp nhìn.
Điền Trường Quý nấu ăn thật sự lộ ra hương vị của một người thạo nghề. Hắn xử lý mấy con cá kia trước. Mổ bụng, lột da, lóc xương, thái thành từng miếng, rửa nồi, đun nóng dầu, phi thơm hành, sau đó bỏ cá vào. Trước tiên rán qua dầu một chút, sau đó thêm dầu chiên nhỏ lửa.
Trong lúc chiên nhỏ lửa, hắn lại bắt đầu chuẩn bị cá chua ngọt, dùng cá chép thường thấy dưới sông thôn Táo Câu. Cạo vảy, chờ cá trong nồi chiên xong, vớt lên hết, lại đun thêm một ít dầu. Hắn cầm đuôi cá chép lên, bắt đầu dùng dầu nóng tưới lên thân cá, tạo hình cho con cá có cái đuôi vểnh lên thật đẹp.
Sau khi định hình thì chiên lên, cuối cùng rưới nước sốt chua ngọt mình tự tay làm.
Tư thái này, Tiểu Bạch Quả lúc ấy hận không thể đổi ba với Điền Ngư.
Ba người ta, sẽ không giành ăn với con gái, còn nấu món ngon cho con gái ăn.
Ba nhà mình....
Ngày nào không giành ăn với cô là đã khai ân rồi.
Chờ đến lúc chân thật ngồi xuống bàn, ăn một miếng cá chiên giòn Điền Ngư gắp cho, Tiểu Bạch Quả lại càng thêm hâm mộ cô bé.
Thơm quá.
Thật sự thơm quá đi mất.
So với tất cả hàng quán cô từng ăn trước khi xuyên qua đều thơm hơn.
Chỉ tính riêng điểm này thì cái Bình An phù ngũ phẩm cô đều không tiếc đưa.
————
Tiểu Bạch Quả không trực tiếp tặng Bình An phù.
Cô biết nếu là mình đưa tận mặt, có lẽ Điền Trường Quý sẽ biểu hiện rất coi trọng nhưng chờ đến khi quay đi, ắt hẳn cũng sẽ quẳng vào xó nào đó thôi.
Dù sao thứ này trong mắt người thường cũng chẳng đáng giá gì. Tám phần là cảm thấy trẻ nhỏ đùa giỡn.
Không thể nào bằng được để Điền Ngư tự đưa cho Điền Trường Quý.
Ăn xong cơm chiều, hai người lớn đi dọn dẹp mâm bát, Tiểu Bạch Quả nhìn về phía nhà bếp, lặng lẽ hỏi Điền Ngư: "Cái bức tranh lần trước tớ vẽ cho cậu, cậu còn mang theo người không?"
Điền Ngư đầu tiên là ngẩn ra, sau đó như nhớ tới cái gì, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Bạch Quả. Trên mặt viết đầy sự sùng bái.
"Bạch Quả, cậu thật là lợi hại. Cái bức tranh cậu vẽ tuy tớ không biết là vẽ cái gì nhưng từ khi mang theo tranh của cậu, tớ cảm thấy càng ngày càng có tinh thần, khí sắc cũng tốt, ngủ cũng ngon. Mẹ tớ cũng thấy gần đây thân mình tớ chắc nịch hơn nhiều. Cậu thật là lợi hại."
Còn mang theo bên người thì tốt.
Tiểu Bạch Quả móc Bình An phù từ trong túi ra.
"Đây là cái tới tớ muốn cho chú Điền. Là để giữ bình an. Chú Điền luôn phải làm việc trên biển. Nghe nói trên biển hay có sóng to gió lớn. Có cái này cũng yên tâm hơn một chút. Thứ này tớ đưa không tiện. Cậu đưa cho chú Điền đi."
Điền Ngư cũng không hỏi nhiều. Bé biết Tiểu Bạch Quả cũng không muốn cho người khác biết chuyện bạn ấy biết vẽ tranh nên liền nhận lấy.
Bé không hề hoài nghi lời của Tiểu Bạch Quả.
Tuy rằng Tiểu Bạch Quả không có thừa nhận nhưng bé cảm thấy những ngày qua mình thần thanh khí sảng, tinh thần tốt như vậy là có liên quan đến tranh Tiểu Bạch Quả vẽ đưa cho mình hôm ấy. Tranh Tiểu Bạch Quả vẽ linh nghiệm như vậy, đưa cho ba chắc chắn cũng là thứ tốt. Bé cũng nghe nói ngoài biển thường có sóng gió. Năm ngoái trước khi ăn tết, ba có kể một hôm gió rất lớn, sóng cũng rất mạnh, một chú rất thân với ba không cẩn thận đã rơi xuống biển, mất rồi.
Có thể giữ bình an thì không thể tốt hơn nữa.
Cô bé đứng nghiêm, giơ tay chào: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Tiểu Bạch Quả cũng lập tức đáp lễ: "Đồng chí Điền! Đây là sự tín nhiệm của tổ chức đối với cô! Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!"
Hai cô bé nhìn nhau, một đứa không nhịn được là bắt đầu cười nắc nẻ.
Lần này Điền Trường Quý ở nhà được khoảng một tuần.
Trừ chiều hôm đầu tiên ra, Tiểu Bạch Quả cũng không có đến cửa.
Quấy rầy hai vợ chồng nhà người ta tạo người là không tốt.
Chờ đến khi Điền Trường Quý rời khỏi thôn, Tiểu Bạch Quả mới lại đến tìm Điền Ngư. Chuyện đầu tiên là hỏi thăm về Bình An phù.
Lúc này Trường Lan Lan không ở nhà, cô đã xuống ruộng làm cỏ. Điền Ngư cũng không cần phải cẩn thận quá mức. Bé vui vẻ kể cho Tiểu Bạch Quả mình đã đưa món đồ giữ bình an kia cho ba.
"Ba tớ còn khen tớ hiểu chuyện đấy. Còn nói nhất định sẽ luôn mang theo trên người. Trước khi đi tớ còn đòi ba tớ treo hẳn lên trên cổ."
Tiểu Bạch Quả giơ tay chào: "Đồng chí Điền! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao! Công lao đại đại địa!"
Điền Ngư cũng đáp lễ, được một nửa lại dừng lại, dậm chân: "Ôi trời, Bạch Quả, sao cậu lại nói đại đại địa chứ. Đây là tiếng Nhật mà!"
Gì?
Đại đại tích là tiếng Nhật?
Chẳng lẽ tiếng Nhật ở thế giới này không giống tiếng Nhật cô biết?
Trong lúc cô còn đang tự nghi ngờ bản thân thì Điền Ngư lại nói. Bé đếm đầu ngón tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Trong phim điện ảnh không phải đều nói như vậy sao? Những người Nhật Bản xấu xa kia đều nói chuyện như thế mà. "Đại đại địa hoại", "Hoa cô nương địa", "Tử địa"... Tiếng Nhật không phải là chỉ cần thêm một chữ "địa" sao? Người Nhật Bản ở trong phim toàn là người xấu thôi. Bạch Quả, chúng ta đừng nói chuyện giống bọn họ."
Tiểu Bạch Quả:......
Logic này...
Hình như lúc nhỏ cô cũng có.
Còn cảm thấy mình biết tiếng Nhật.
Còn từng kiêu ngạo nói với tất cả các bạn nhỏ trong tiểu khu là mình biết nói tiếng Nhật.
Lúc ấy còn tự thấy mình rất hơn người.
Sau đó...
Sau đó cô lớn lên, hiểu chuyện.
Nghĩ đến lịch sử đen tối này, cô cũng không dám ở lâu trong tiểu khu.
Sợ có bạn thuở ấu thơ nhận ra mình.
————
Điền Trường Quý đã ra biển được một tháng rưỡi. Thời tiết đã dần ấm hơn. Cả nhà Khương Cảnh Châu lại bắt đầu lui tới Diệp gia. Ban đầu còn tương đối khách khí, nửa tháng mới đến một lần. Sau này thì một tuần tới một lần. Nhà họ ở trong thành, tin tức so với Diệp gia nắm bắt nhiều hơn. Mỗi lần Tiểu Bạch Quả và Diệp Bạch Xuyên nghe xong đều có thể học được nhiều thứ về thế giới này.
Điền Ngư cũng thích nghe vợ chồng Khương gia kể chuyện cổ tích nước ngoài. Đối với cô bé ở tuổi này mà nói, các loại chuyện cổ tích Kỷ Vân Tình kể đều như đang mở ra một thế giới khác.
Nghe nhiều, hai vợ chồng Khương gia cũng nhớ kỹ được cô bé này. Biết bé là con gái Điền gia, cha là Điền Trường Quý, mẹ là Trương Lan Lan.
Một cuối tuần nữa lại đến, Khương gia lại tới làm khách. Tiểu Bạch Quả và Điền Ngư đã sớm hẹn nhau ở trong sân lớn Diệp gia mà Khương gia vốn luôn đúng giờ nay lại đến khá muộn. Kỷ Vân Tình nhìn Điền Ngư nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không đành lòng:
"Điền Ngư, cô có thể gặp mẹ con không? Cô có chút việc, muốn hỏi thăm mẹ con một chút."
Sắc mặt cô rất nghiêm túc, cô bé cũng nhận ra gì đó, bất an nhìn về phía Tiểu Bạch Quả. Tiểu Bạch Quả nắm chặt tay nhỏ của bé, truyền nhiệt lượng sang cho cô bé có thêm dũng khí. Bé gật gật đầu, dẫn Kỷ Vân Tình tới nhà mình.
Trương Lan Lan là người phụ nữ tính tình ôn hoà. Thấy có khách tới cửa, cô nhanh tay muốn bày hạt dưa, kẹo đường mà lại bị Kỷ Vân Tình ngăn lại.
"Nữ đồng chí, tôi có thể hỏi cô một vấn đề trước không? Chồng cô tên là Điền Trường Quý, anh ấy đi theo đoàn ra biển, không biết đoàn đó đi thuyền nào?"
Trương Lan Lan lập tức như biết được chuyện gì, giọng nói cũng đột nhiên thay đổi: "Trường... Trường Quý nhà tôi... Anh ấy... anh ấy đi thuyền tên là Phong Thu..."
Mặt Kỷ Vân Tình trắng bệch, cô lắp bắp nói: "Đã xảy ra chuyện... Đã xảy ra chuyện... Tôi nghe đoàn trưởng thuyền đó nói... lúc đang đánh cá... có một người tên là Điền Trường Quý... bị dây thừng cuốn văng xuống biển."
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Ta lại dừng ở đây đấy.
Ta thật sảng.
Uây ♂ Vui ♂ Sướng
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT