*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùng Một đầu năm là ngày bọn nhỏ vui mừng nhất. Từ sáng sớm, Tiểu Bạch Quả đã bị các anh ồn ào đánh thức, thay xong áo váy xinh đẹp, thắt bím tóc thật chỉnh tề, đi chúc tết hai vợ chồng già trước. Người già vừa thêm tuổi đều thích trẻ nhỏ. Được một đám con cháu vây quanh, hai vợ chồng già vui vẻ không khép miệng được, thoải mái hào phóng lấy ra tiền mừng tuổi gói sẵn.

Số tiền mừng tuổi cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy xu, chỉ là một vật biểu tượng, ngay cả Tôn Xảo Xảo trước nay cũng chưa từng động tâm với tiền mừng tuổi của bọn nhóc.

Lũ trẻ Diệp gia vừa mới nhận được tiền mừng tuổi thì nghe được tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào. Có người tới Diệp gia chúc tết. Người lớn hai bên gặp nhau, đầu tiên là chúc tụng đầu năm, tiếp theo là lì xì cho bọn nhỏ. Trẻ con Diệp gia nhiều, ở phương diện này trước nay vẫn luôn được lời. Chẳng qua lão thái thái là người giản dị, tuy bao lì xì đưa ít nhưng tiền bên trong lại nhiều, không hề chiếm chút lợi nhà người khác.

Chờ đến khi một lượt người đi hết, các anh nhỏ cũng hưng phấn bừng bừng dẫn Tiểu Bạch Quả đi chúc tết. Trong một ngày vui mừng như vậy, cho dù ngày thường chẳng mấy thân quen thì trẻ nhỏ vẫn đặc biệt tới cửa chúc tết, ít nhất người lớn và các trưởng bối đều sẽ cho bọn chúng ăn vặt thoả thích.

Có đứa bé da mặt hơi dày, tâm tư hơi sâu, đi một vòng rồi lại quay lại, muốn được hai phần đồ ăn vặt. Ăn dè một chút thì cũng có thể để dành được nửa năm.

Tiểu Bạch Quả chẳng thiếu chút đồ ăn đó. Lão thái thái ước chừng rồi đặt mua hàng tết, Diệp Hà cũng mua nhiều đồ ăn vặt từ trong thành về. Đôi khi, thứ người ta mong muốn thật ra chỉ là bầu không khí này mà thôi.

Cô cũng tung tăng đi theo các anh la cà ăn vặt từng nhà.

Tiểu Bạch Quả thật là quá xinh đẹp, hôm nay còn mặc váy bông đỏ, ai nhìn cũng thấy vui, miệng còn ngọt, gọi cô chú ông bà một hồi, dỗ dành cho người lớn lòng đều nở đầy hoa, đưa đồ ăn vặt cho cô nhiều hơn con cháu nhà khác mấy phần. Túi Diệp Phi đã hết sạch kẹo mà Tiểu Bạch Quả thì đã phải chạy về nhà đến hai lần để cất.

Anh cả chẳng những không ghen ghét mà còn thêm tự hào: Quả nhiên em gái hắn đúng là làm người ta yêu thích không thôi.

Hôm nay là mùng Một đầu năm, bọn trẻ trong thôn lê la từng nhà, Tiểu Bạch Quả rốt cuộc có bao nhiêu đồ ăn vặt chúng đều thấy hết, hôm nay cô cũng ăn mặc rất đẹp, nhiều đứa nhỏ cũng tham gia vào tiểu đội Diệp gia thành một đại đội chạy khắp thôn, hầu như nhà nào chúng cũng dạo qua một vòng, đắc ý dào dạt, khiến người lớn thôn Táo Câu đều buồn cười.

Mùng Hai đầu năm về nhà mẹ đẻ là quy củ ở đây. Ăn sáng xong, Tôn Xảo Xảo vào Lưu Quốc Hoa tạm biệt hai vợ chồng già, trong tay đều cầm theo lễ vật đem về nhà ngoại. Lão thái thái liếc mắt nhìn đồ Tôn Xảo Xảo mang về, không nhịn được mà thở dài, xoay người nói với Diệp Hà:

"Hà Nhi, con đi lấy hai lọ đồ hộp lại đây, vớt thêm một con cá, còn có đồ ăn vặt hôm qua Bạch Quả đem về mà không ăn cũng gói lại một phần cho mẹ."

Tôn Xảo Xảo vội nói:

"Mẹ, không cần nhiều thế này đâu, con mang nhiêu đây là đủ rồi."

"Phi!"

Lão thái thái thật tình chẳng biết cô là cái kiểu con dâu gì nữa. Bà còn muốn tức nghẹn thay bà thông gia đây. Con gái nhà người ta trăm phương nghìn kế hận không thể cố hết sức trợ cấp nhà mẹ đẻ. Còn cô con dâu này nhà bà thì tốt rồi, không thèm mang đồ về nhà ngoại thì thôi lại còn đi thổi gió thu từ bên ấy về nhà chồng. Nếu Diệp gia nhà bà thật sự khốn cùng đến mức chẳng có cơm ăn thì thôi nhưng mà Diệp gia nhà bà tuy rằng chẳng đại phú đại quý như ai cũng đâu đến mức dòm ngó gia tài nhà thông gia cơ chứ.

"Bảo chị mang thì chị cứ mang đi! Chị xem chị đi, nhà mẹ đẻ chị hay nhà mình cũng đâu phải khốn cùng như nhà người ta mà sao chị lại có cái tật xấu này vậy hả? Nhà mẹ đẻ chị cũng ở thôn gần đây, năm nay nhà mình làm đồ hộp, làm thức ăn, bọn họ đều nhìn trong mắt, đều biết được nhà ta đã phát tài lên chút thế mà chị vẫn theo tiêu chuẩn năm trước. Chị làm vậy, bà thông gia sẽ nghĩ thế nào?"

Tôn Xảo Xảo a một tiếng, gãi đầu:

"Chắc là... chắc là không đến mức đó đâu......"

Lão thái thái:......

Ôi cái đứa con dâu ngốc bạch ngọt nhà bà.

"Nghe mẹ, cầm đi. Lão đại, anh cầm giúp Xảo Xảo đi."

Diệp Hà mang đồ ra, Diệp Thanh Sơn vội vàng nhận cái rổ trong tay cô, nhận thêm dây cỏ xâu qua mang hai con cá lớn, gật đầu với lão thái thái:

"Mẹ, chúng con đi trước."

Diệp Lục Hải cũng cười nắm tay Lưu Quốc Hoa:

"Mẹ, chúng con cũng đi đây."

"Đi cả đi, nhớ thay mẹ gửi lời hỏi thăm nhà thông gia mấy câu." Diệp lão thái vừa sưởi ấm vừa nói, đầu cũng không quay lại, bỏ vào trong bếp lò thêm một cục than viên.

___________________

Ồn ào náo loạn cũng tới ngày mười lăm. Tết Nguyên Tiêu, Diệp Hà mang theo thư pháp của Diệp Bạch Xuyên về thành. Trường Tiểu học Hồng Kỳ trong thôn cũng khai giảng.

Tiểu Bạch Quả còn chưa đủ tuổi nên không được học nhưng Diệp Văn, Diệp Võ đều đã tới tuổi đi học rồi. Lưu Quốc Hoa không phải Tôn Xảo Xảo, cô chịu bỏ tiền mạo hiểm đầu tư cho tiền đồ con mình. Mặc kệ hai anh em Diệp Văn, Diệp Võ có làm ầm ĩ thế nào đi nữa cũng bị Lưu Quốc Hoa nổi giận nhét vào trong lớp học.

Chuyện này làm cho hai đứa bé trai đại phòng không được đi học rất vui vẻ, khoe khoang trước các anh em được ba ngày rồi cũng bị Diệp lão nhân ngứa mắt ném vào lớp học.

Đến đây, bảy đứa anh trai toàn quân bị diệt.

Tiểu Bạch Quả ngược lại rất ung dung tự tại. Hiện giờ cô còn nhỏ tuổi, mới vừa lên bốn, không có bọn trẻ con chơi cùng, người nhà cũng không yên tâm cho cô một mình ra ngoài. Mỗi ngày cô đều chỉ có thể lật xem sách vở để ở đầu giường lão thái thái. Những cuốn sách đó tuy đều là do Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải mua giá hời về từ trạm phế phẩm nhưng không hề dơ bẩn chút nào mà còn rất sạch sẽ, là sách thư viện mới thải ra.

Sách này đều rất thích hợp để trẻ con học vỡ lòng. Diệp Bạch Xuyên rảnh rỗi cũng cùng xem. Còn có lão quỷ râu bạc giảng giải dẫn dắt, tri thức đối với thế giới này của Diệp Bạch Xuyên cũng dần trở nên phong phú.

Biết được thọ mệnh của người phàm chỉ có gần trăm năm, Diệp Bạch Xuyên nhìn như không hề để ý chút nào nhưng thật ra đã lén đổi lu nước trong bếp Diệp gia thành nước ở linh tuyền.

Tu tiên giả coi thường không thèm dùng để uống nhưng đối với người phàm, uống lâu dài lại kéo dài được tuổi thọ, cường thân kiện thể, tai thính mắt tinh, băng cơ ngọc cốt.

___________________

Những ngày bình đạm tường hoà cứ như vậy đảo mắt một cái đã qua hai tháng, khi cả nhà đã quên hẳn chuyện thư pháp của Diệp Bạch Xuyên ra sau đầu thì Diệp Hà lại gửi về nhà tin tức đầu tiên, đánh vỡ sự bình tĩnh của Diệp gia.

Vị lãnh đạo trong huyện thành kia vô cùng vừa lòng với thư pháp cô đưa ra, cho cô một vị trí công nhân chính thức trong xưởng đồ sứ.

Vị trí công nhân chính thức trong thành đó nha!

Tất cả mọi người Diệp gia đều rất kích động.

Cho dù là Tôn Xảo Xảo luôn keo kiệt hay Lưu Quốc Hoa, trong lòng cũng không khỏi kích động. Vị trí này không phải vị trí bình thường đâu, đây là vị trí công nhân chính thức trong thành có thể ăn lương nhà nước rồi đấy. Đối với người trong thôn mà nói thì chẳng khác nào vượt qua Long Môn. Sao hai cô có thể không kích động được chứ.

Tất nhiên các cô cũng chẳng nảy ra tâm tư không nên có gì.

Trong lòng hai chị em dâu đều rõ ràng, vị trí tốt như vậy đều là chú em nhà mình nên có được. Ai bảo chồng các cô không có một tay thư pháp tốt như chú ấy chứ.

Theo lý mà nói, đây hẳn là tin tốt thứ nhất.

Nhưng cái khó là lúc ấy Diệp Hà không thể về báo tin được nên nhờ người truyền tin về. Người này miệng chẳng kín kẽ, cũng có thể là tâm tư không thuần, cũng có thể là cảm thấy tin này rất vui mừng nên dọc đường nói với không ít người. Những người có quan hệ tốt một chút với Diệp gia đều biết được, đánh chủ ý lên cái danh ngạch này.

Bên Tôn Xảo Xảo, em dâu cô đã biết chuyện, bảo mẹ chồng gọi chị chồng về nhà, khóc lóc ầm ĩ đòi cô đem vị trí này nhường cho mình.

"Chị chồng, chị nghĩ lại cho kỹ đi. Diệp gia các chị thiếu gì một vị trí thế này. Nhà chị có thể trồng trọt, có thể buôn bán, kiếm tiền so với công nhân kiểu gì cũng nhiều hơn. Nhưng nhà chúng em chỉ có mỗi em trai chị làm trụ cột kinh tế. Chị chỉ có người em trai này, dưỡng lão cho mẹ cũng rơi xuống đầu chúng em. Chúng em còn phải nuôi ba đứa con nhỏ. Cho dù chị không xót thương em trai chị thì chị cũng nên đau lòng ba mẹ chị chứ?"

Nghe thấy em dâu lôi ba mẹ ra, lòng kiên định của Tôn Xảo Xảo không khỏi dao động.

Mặc dù chỉ là một chút.

Cô biết mình không phải một cô con gái tốt. Con gái tốt nhà nào mà giống cô, tiêu chút tiền cho bố mẹ còn thấy tiếc?

Nhưng chuyện này lại không giống thế. Đây là vị trí công nhân chính thức trong thành, nói ít thì cũng tốn vài trăm, còn phải có quan hệ mới tới tay được. Cô không tính được hết quanh co lòng vòng trong ấy cũng đoán được em chồng mình trong này phải tốn biết bao nhiêu công sức, chính là để giúp Diệp Bạch Xuyên. Nửa đường cướp lấy, cô cảm thấy làm vậy là không đúng.

Tôn Xảo Xảo ôn tồn phân tích cho cô ấy:

"Em dâu, không phải chị không giúp em, chuyện này thật sự không làm được. Danh ngạch này không phải Thanh Sơn nhà chị chiếm được mà là em chồng chị và Bạch Xuyên cùng nhau kiếm về. Thế nào cũng nên là cho Bạch Xuyên trước. Em nói có phải không?"

Cô đã nhẫn nhịn giải thích rõ ràng với em dâu nhưng em dâu Tôn Xảo Xảo ngược lại càng thêm bất mãn.

Cô ta đã vốn không hài lòng với cái cô chị chồng này.

Em dâu Tôn Xảo Xảo là một cô con gái nhà nông chính cống, từ nhỏ đã tiếp thu tư tưởng nông thôn này mà lớn lên, trọng nam khinh nữ cắm rễ sâu trong đầu.

Cô ta cảm thấy cái cô chị chồng Tôn Xảo Xảo này chỗ nào cũng không đủ tiêu chuẩn.

Thân là con gái đã gả ra ngoài, không trợ cấp nhà mẹ đẻ còn chưa tính, lại cứ thổi gió thu nhà mẹ đẻ. Lần trước bánh quy gì đó cô vốn định lén đưa về cho cha mẹ mình, chẳng ngờ bị mẹ chồng đưa cho chị chồng.

Nghĩ lại năm rồi, Diệp gia làm đồ hộp đã phát tài, thế mà cũng không nghĩ về dạy nhà mình. Tuy rằng từ đó về sau, cô chị chồng này tặng lễ cho nhà mẹ đẻ xa hoa hơn nhưng đem cá cho người sao bằng dạy người bắt cá. Đưa chút đồ hộp thì tính làm gì? Trực tiếp đưa phương pháp làm giàu có phải thực tế hơn không.

Lời của Tôn Xảo Xảo, không phải cô không hiểu, cũng không phải không biết đạo lý trong đó nhưng không thể ngừng lại, cảm thấy nếu đã là chị chồng thì càng phải đứng về phía em trai, phải giúp cô lấy về cái vị trí đó.

"Những cái chị nói em không hiểu. Em cũng không muốn hiểu. Em muốn hỏi anh rể, có nhà ai giống như chị không, gả đi rồi chẳng những không trợ cấp nhà mẹ đẻ mà còn lấy đồ tốt từ nhà em trai đã cưới vợ về?"

Nói rồi còn nhìn mẹ chồng, ý tứ kia thật rõ ràng.

Trách mẹ chồng đem đồ của cô ta đem tặng người khác.

Buộc mẹ chồng phải đứng ra nói chuyện thay cô ta.

Bộ dạng dầu muối không ăn như vậy thật khiến Tôn Xảo Xảo tức muốn chết. Cô quay đầu nhìn về phía mẹ già, hy vọng mẹ có thể đứng ra chủ trì công đạo:

"Nói với cô không thông được, mẹ, mẹ nói đi, vị trí này có nên cho cô ấy không?"

Thần sắc mẹ Tôn Xảo Xảo liền có chút xấu hổ. Bà cũng là một người phụ nữ nông thôn chính cống. Đối với con dâu nhà bà cũng rất tán đồng.

Lúc trước Tôn Xảo Xảo sống không tốt, quần áo mặc lúc nào cũng rách rưới, lúc về nhà mẹ đẻ lấy đồ cũng không tốt lắm. Bà cảm thấy con gái đáng thương nên cho nó lấy về một ít đồ tốt. Giờ điều kiện của nó khá hơn, bà cũng cảm thấy hẳn là con gái cũng nên giúp con trai nhà mình. Thấy cả hai đều nhìn bà, bà nhấp môi:

"Xảo Xảo à... Đó cũng là em trai con... Con làm chị, hẳn là nên giúp đỡ em trai một chút chứ? Con... con mấy ngày nay đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi, cuộc sống ở nhà chồng nhất định cũng khá tốt... nên... nên giúp em trai con đi."

Tôn Xảo Xảo nghe xong, tay lập tức nắm chặt, biểu tình cũng lập tức lạnh xuống.

"Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy em dâu nói đúng sao?"

Thần sắc mẹ Tôn Xảo Xảo càng thêm xấu hổ, còn có chút thẹn quá thành giận, cảm thấy đứa con gái này đã bị bà chiều hư rồi. Đã không có cống hiến gì cho nhà mẹ đẻ thì cũng thôi, khó khăn lắm mới hỏi nó chút đồ, nó còn dám chất vấn ngược lại bà già này, bà cũng nổi đoá lên:

"Cũng đâu có gì sai? Xảo Xảo, con nói đi, mấy năm nay con kết hôn rốt cuộc đã trợ giúp gì cho nhà mình? Nhà lão Vương hàng xóm, con gái nhà người ta gả đi, ba ngày hai bữa gửi tiền về nhà mẹ đẻ, nhà cửa nhà lão Vương cũng đều là nhờ con gái lớn trợ cấp. Còn có con gái cả nhà họ Lưu, gả đi rồi, hôm sau Lưu gia liền mua được tứ đại kiện*. Con kết hôn ngần ấy năm, tới bây giờ mẹ chưa từng hỏi con thứ gì, chỉ hy vọng con có thể giúp đỡ em trai, con lại nhẫn tâm như vậy!"

(*四大件定了亲 / sì dà jiàn dìng le qīn: tứ đại kiện định thân, gồm xe đạp, máy may, đài, đồng hồ đeo tay)

Tôn Xảo Xảo lập tức giận điên.

Cô sao lại chưa từng trợ giúp trong nhà chứ?

Tuy rằng so với nhà mẹ đẻ thì cô càng thích nhà mình hơn nhưng đây cũng là người nhà đã sinh đã dưỡng cô, đương nhiên không có khả năng cô không trợ cấp gì. Cái khác không nói, mấy năm nay em chồng mang quần áo mới cho cô, ngoại trừ để lại một hai bộ thì còn lại đều cho vị em dâu này.

Còn có thịt thỏ da thỏ Tiểu Bạch Quả bắt được, lão thái thái cũng để hai chị em dâu cô mang một phần về cho nhà mẹ đẻ...

Tôn Xảo Xảo đến cùng cũng nhìn rõ.

Người nhà mẹ đẻ cô đều là một đám hồ đồ.

Tôn Xảo Xảo trước nay luôn là kẻ hồ đồ, đối mặt với ánh mắt của hai người phụ nữ như hổ rình mồi, cuối cùng cũng thông minh ra một chút:

"Chuyện này quá lớn, con phải về suy nghĩ kỹ lại."

Hai người tuy không vừa lòng nhưng cũng biết không thể ép buộc Tôn Xảo Xảo quá. Lỡ mà Tôn Xảo Xảo trực tiếp đem chuyện này kể với Diệp gia, hai người sẽ chẳng ăn được quả ngọt gì nên cũng thay đổi thái độ ôn hoà:

"Được rồi, con về nghĩ lại cho kỹ. Chúng ta đều là người một nhà, cùng một họ, nhà em trai con sống sung túc thì con cũng được thơm lây, đúng không nào?"

Ngoài miệng thì Tôn Xảo Xảo nói phải, nhưng trong lòng lại không nhịn được thầm nghĩ.

Em trai sống có tốt đi nữa cô cũng chẳng thơm lây cái rắm gì. Có tiền ném cho em trai chi bằng cô đem về cho ba đứa con trai nhà mình.

Dù sao bọn nó còn biết gọi cô là mẹ.

_________________

Bên Lưu Quốc Hoa là cả nhà mẹ đẻ ra trận, nhồi nhét khái niệm Diệp gia thiên vị vào đầu cô.

Họ muốn trước hết để Lưu Quốc Hoa và Diệp Lục Hải giành được cái danh ngạch này, sau đó thì cho người nhà đi thay.

"Đừng nghe Diệp gia nói bậy. Nếu chỉ cần viết dăm ba chữ là được vào thành chẳng lẽ Diệp gia không sớm nghĩ cách để hắn đi hay sao? Mười phần thì có tám chín phần là cô em chồng kia ở trong thành móc nối quan hệ, bỏ ra không biết bao nhiêu tiền, tiền của cô ta ở đâu mà ra chứ? Còn không phải là lấy từ trong tay lão nhân và lão thái thái hay sao? Đây là lão nhân và lão thái thái thiên vị!"

"Hồi trước, lúc tìm đối tượng, lão nhân và lão thái thái đã bất công rồi, khinh thường nhà ta. Tiền lễ hỏi còn không bằng bên nhà lão Vương hàng xóm. Đích thị là coi thường chúng ta, bất công!"

"Nghe nói bên ấy bắt đầu làm đồ hộp. Tiền này chắc chắn đều bị lão thái thái quản trong tay. Bảo đảm là không nói thật ra, chắc chắn là biển thủ rồi. Vị trí trong thành kia hẳn là bà ta dùng tiền này mà mua, chuẩn bị riêng cho con thứ ba của bà ta. Bất công!"

Cùng kỳ năm ngoái, chắc chắn Lưu Quốc Hoa sẽ bị lải nhải thế này mà nổi lên tà hoả, tưởng tượng theo hướng tiêu cực, nhưng năm nay không giống vậy nữa.

Lão nhân, lão thái thái lười tính sổ sách, chỉ biết làm đồ hộp. Chuyện bán đồ hộp, mua bình thuỷ tinh cũng giao cho hai vợ chồng Diệp Lục Hải. Đến cùng có bao nhiêu lợi nhuận, dùng vào việc gì, người khác không biết chứ Lưu Quốc Hoa thì rõ lắm. Hai tháng uống nước linh tuyền, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Hôm nay sở dĩ cô đồng ý về nhà mẹ đẻ chủ yếu là vẫn còn chút hy vọng với người bên này, muốn xem thử rốt cuộc có phải mình lại suy nghĩ nhiều hay không. Nhà mẹ đẻ thật ra chẳng cố ý châm ngòi quan hệ của cô và nhà chồng, là cô tự đâm đầu vào sừng trâu. Nghe thấy họ nói vậy, lòng cô lập tức lạnh đi.

"Đủ rồi! Mẹ chồng tôi thế nào, tôi hiểu rõ hơn các người. Tôi nói thật cho các người biết, tiền bán đồ hộp bấy lâu nay mẹ chồng tôi đều giao cho nhị phòng chúng tôi đặt mua. Rốt cuộc kiếm được bao nhiêu, trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, không cần các người nói."

Có vài lời cô không muốn nói quá rõ. Cái gọi là biển thủ trong miệng người nhà mẹ đẻ cô, không phải lão thái thái mà ngược lại là cô.

Nhìn cả nhà trợn mắt há mồm, trong lòng Lưu Quốc Hoa càng thêm đau xót, biết lời tiếp theo sắp nói có khả năng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô và nhà mẹ đẻ nhưng vì cuộc sống của chính mình, không bị nhà ngoại châm ngòi nữa, cô vẫn phải tàn nhẫn:

"Mẹ, mẹ cũng đừng nói mẹ chồng con thiên vị nữa. Bất công nhất còn không phải là chính mẹ sao? Mấy năm nay, con lấy đồ về cho nhà mình cũng chẳng ít, nhưng tới bây giờ còn chưa thấy trên người em dâu hai bao giờ. Áo lông trên người em dâu cả cũng là con đem về. Những thứ này em dâu hai có sao?"

"Còn nữa, các người nghĩ gì tôi cũng biết rõ. Đều là cáo già cả rồi, chơi bài Liêu Trai gì chứ? Chuyện này dù sao tôi cũng không nói được. Nếu các người cảm thấy mình có tư cách thì cứ tới cửa làm trò trước mặt mẹ chồng tôi, nói bà ấy không được đem danh ngạch này cho em chồng tôi mà phải cho em trai tôi ấy. Có bản lĩnh thì tự đi mà nói." Lưu Quốc Hoa chém đinh chặt sắt nói.

_________________

Ngay cả bên Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải cũng bị không ít người đánh chủ ý. Tốt một chút thì trực tiếp nói rõ, muốn bỏ bao nhiêu tiền mua cái danh ngạch này trong tay Diệp gia. Không muốn bỏ tiền thì đánh bài tình cảm. Thậm chí có người còn xuống tay trên người bọn nhỏ Diệp gia, bảo con cái mình phải lôi kéo quan hệ với bảy anh em để bảy đứa về nói với ba mẹ chúng.

Còn có người quá nửa đêm đem tiền tới cửa. Lúc đó Diệp Lục Hải còn đang chuẩn bị cùng vợ làm chuyện đó, thình lình có tiếng gõ cửa đùng đùng đùng, sợ tới mức tí nữa thì ra bệnh.

Dù gì cũng là một đám bát tiên quá hải, ai cũng có thần thông. Nếu mà có bản lĩnh khiến lão thái thái chịu phục, sao mà nghẹn ở cái thôn nhỏ này? Quá là không biết trọng dụng nhân tài.

Một ngày hai ngày còn chịu được nhưng một tuần hai tuần rồi vẫn thế thì ai mà chịu nổi? Đã rất lâu rồi Diệp Lục Hải không dám thân mật với vợ. Chỉ sợ mới vừa thân mật một chút lại có người ở ngoài đùng đùng đập cửa. Diệp Phi và nhóm sáu đứa nhóc cả ngày bị mấy đứa bé nhà khác quấy rầy, thành tích sụt giảm. Còn Tôn Xảo Xảo và Lưu Quốc Hoa, đám phụ nữ trong thôn cứ thấy các cô là lại hỏi chuyện này khiến các cô làm việc nhà cũng không vui vẻ.

Chịu ảnh hưởng ít nhất trong nhà là Tiểu Bạch Quả và Diệp Bạch Xuyên.

Một người tuổi quá nhỏ, hỏi cũng như không. Một người thì đầu óc có tật, nói gì cũng không thể coi là thật.

Chuyện này phải mau chóng giải quyết.

Kéo dài nữa, mọi người trong nhà sẽ phát bệnh hết.

Lão thái thái đặc biệt chọn thời gian sau một buổi trưa trời trong nắng ấm để thương lượng chuyện này. Đầu tiên, bà nói đại thể tình huống một chút.

"Mọi người cũng biết đấy, bởi vì liên quan đến Hà Nhi và nguyên nhân từ thư pháp của Bạch Xuyên, nhà ta có một cái danh ngạch công nhân chính thức trong thành. Danh ngạch này cho ai, ba mẹ hôm nay thương lượng vấn đề này với mọi người."

Bà cũng có chút sầu não. Ba đứa con trai ai cũng chưa có công việc đàng hoàng. Thật ra bà cũng đã nghĩ chỉ có một danh ngạch vào thành thì nên cho ai.

Lý trí nói với bà nên cho lão nhị. Dù gì hai vợ chồng lão nhị cũng thông minh, con cái lại nhiều, còn muốn cho bọn nó đi học, nếu làm công nhân chính thức thì cũng nhẹ nhàng hơn.

Về mặt tình cảm thì bà lại thiên vị lão tam. Lão tam đã không có vợ, chỉ còn Tiểu Bạch Quả. Đầu óc lại không thông minh. Một người đàn ông đầu óc không thông minh còn mang theo con mọn, nếu còn không có công việc ổn định thì ngày tháng sau này sẽ khó khăn.

Nhưng nếu thế thì hai vợ chồng lão đại cũng rất đáng thương. Hai vợ chồng nó không giống hai vợ chồng lão nhị. Dù hai vợ chồng lão nhị không vào thành thì cũng có thể cùng hai vợ chồng già bọn họ bán đồ hộp kiếm tiền. Hai vợ chồng lão đại đều khờ khạo, nếu bỏ qua cơ hội này, có lẽ hai vợ chồng lão đại cũng chỉ có thể ở lại thôn làm việc bán sức. Ba đứa nhỏ đại phòng cũng sẽ bị trì hoãn.

Lão thái thái vẫn luôn kéo dài chưa chịu nói cũng là vì chưa quyết định được. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt. Ngày thường có thiên vị bên nào, gặp chuyện lớn như vậy cũng không dám bất công.

Vốn cho rằng ba anh em sẽ vì một danh ngạch này mà tranh cướp, nào ngờ lão thái thái đã nói xong mà ba anh em vẫn cứ nhìn nhau, chẳng ai muốn nói chuyện. Lão thái thái cuối cùng đành phải mở lời:

"Ngượng ngùng phải không? Chuyện này cũng không có cách nào, chỉ có mỗi một danh ngạch, chi bằng rút thăm đi. Ở đây có ba tờ giấy, một tờ có vẽ vòng tròn đen, chọn được thì vào thành, không thì ở lại."

Ý này hay!

Ba anh em Diệp gia nhìn thoáng qua nhau, gật gật đầu đi về phía trước.

Ba mảnh giấy lớn nhỏ lẳng lặng nằm trên mặt bàn.

Mấy người đàn ông nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía người nhà.

Diệp Thanh Sơn nhìn về phía Tôn Xảo Xảo.

Diệp Lục Hải nhìn về phía Lưu Quốc Hoa.

Diệp Bạch Xuyên nhìn về phía Tiểu Bạch Quả.

Ba đồng chí và ba vị người nhà nhìn nhau. Cuối cùng không chịu nổi ánh mắt khẩn cầu của đồng chí nam nhà mình, đành phải tiến về phía trước.

Thời khắc mấu chốt, Tôn Xảo Xảo lùi bước trước.

"Hay là mọi người chọn trước đi, tôi lấy cái cuối cùng là được."

Tôn Xảo Xảo lùi bước một cái, dũng khí của Lưu Quốc Hoa cũng tan. Cô nhìn về phía Tiểu Bạch Quả:

"Trẻ nhỏ tay sạch, để tôi cái thứ hai đi."

Tiểu Bạch Quả thấy các người đều lùi ra sau, đành phải tự giơ tay chọn.

Cô vừa mới vươn tay liền nghe thấy tiếng lão cha.

"Cái ở giữa."

Tiểu Bạch Quả nghi hoặc nhìn về phía lão cha, rốt cuộc vẫn là cầm lấy mảnh giấy ở giữa, Lưu Quốc Hoa lấy bên trái, Tôn Xảo Xảo lấy bên phải.

Lão thái thái nhìn ba người các cô:

"Được rồi, đều lấy cả rồi chứ? Vậy mở ra xem, không được phép hối hận."

Tiểu Bạch Quả liền mở ra.

Trên mặt giấy sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Cô hơi nghi ngờ nhìn về phía lão cha, bị lão cha gõ trán nhìn về phía hai nhà còn lại. Tiểu Bạch Quả vừa xoa trán vừa nhìn về phía hai nhà Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải. Vừa nhìn suýt thì bật cười.

Diệp Thanh Sơn nắm tay Tôn Xảo Xảo, mặt tràn đầy vui mừng.

Diệp Lục Hải cầm lấy một miếng giấy, gân xanh trên tay đều lộ ra. Một lúc lâu sau đột nhiên xé tan miếng giấy thành mảnh nhỏ, nhét hết vào trong miệng nhai đại hai cái rồi nuốt chửng.

Diệp lão nhân bị hành động này làm sợ ngây cả người. Ông không tin nổi, trừng Diệp Lục Hải:

"Lão nhị! Mày làm gì đó? Mày ăn miếng giấy rồi làm sao mà biết trúng hay không đây?"

Diệp lão thái nhìn ra một chút manh mối. Bà ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Diệp Lục Hải, quay đầu lại hỏi ba đứa con trai:

"Sao vậy? Không ai muốn đi hả?"

Ba anh em nhìn nhau, chần chờ một lát, gật đầu xong lại lắc đầu.

Tội nghiệp Diệp lão nhân bị hoảng sợ nửa ngày, sau khi phục hồi lại tinh thần, ông giận tím mặt.

Đây đâu phải đi chịu chết hay gì mà là vào xưởng trên huyện làm công nhân chính thức, về sau ăn lương nhà nước, sao còn cố làm ra vẻ?

Ông nghĩ mãi không ra nguyên nhân bọn họ làm như vậy.

Bảo là huynh đệ tình thâm, suy xét thay đối phương thì cũng không giống. Nếu là thay đối phương suy xét, lão tam và lão đại lúc này không thể nào cười quá sung sướng thế này, lão nhị cũng không thể nào ủ rũ đầy mặt thế kia. Nếu bảo là vị trí này không tốt, ai cũng không muốn đi thì cũng không phải. Dù sao cũng là làm công nhân chính thức trong thành, so với cuốc đất kiếm cơm phải tốt hơn nhiều chứ?

Sắc mặt ông trầm xuống, cầm cái chổi sau cửa lên:

"Chúng mày rốt cuộc có muốn đi hay không?"

Diệp Bạch Xuyên đi đầu mở lời:

"Bạch Xuyên không am hiểu giao tiếp với mọi người, không muốn đi."

Lời nói thật như vậy, ông nghĩ lại, cảm thấy lý do này cũng có thể hiểu được, liền hỏi lão đại:

"Còn anh sao không muốn đi?"

Diệp Thanh Sơn hàm hậu cười cười:

"Con... nhà con còn có heo, con cũng cảm thấy con không thích hợp, con cảm thấy ở nhà làm đồ hộp cũng khá tốt."

"Vậy còn anh? Muốn đi hay không?"

Diệp Lục Hải bị miếng giấy kia làm nghẹn. Lưu Quốc Hoa nhanh tay rót cho hắn một cốc nước. Hắn uống ừng ực xong mới quệt miệng:

"Con cũng rất muốn đi làm công nhân chính thức. Nhưng nghĩ đến chuyện vì một cái danh ngạch như vậy lâu nay bị làm phiền, suýt thì thành bệnh, thế mà nó còn tự rơi vào trong tay mình. Mẹ nó..."

Diệp lão nhân:......

Chuyện này quả là đáng giận.

Ông liếc mắt nhìn Diệp Lục Hải, lại nhìn về phía hai đứa con trai còn lại:

"Vậy thì chỉ định Lục Hải. Còn ai ý kiến gì không?"

Đương nhiên là không có ý kiến. Chuyện này cứ như vậy mà định. Diệp Lục Hải về thu dọn hành lý, báo một tiếng với thôn trưởng, viết một lá thư giới thiệu chứng minh thân phận rồi tới xưởng đồ sứ tìm Diệp Hà, lại được Diệp Hà dẫn đi gặp lãnh đạo, xác minh thư giới thiệu xong làm thủ tục. Không tới nửa ngày, Diệp Lục Hải đã thành công nhân viên chức chính thức trong xưởng đồ sứ.

____________________

Diệp gia vốn cho rằng dùng hết cái danh ngạch trong tay thì cơ thể tiếp tục sống những ngày thái bình. Nào ngờ bọn họ vừa nói chuyện này xong, những người kia chẳng những không thu liễm mà ngược lại càng thêm cần mẫn chạy đến Diệp gia, khiến lão thái thái buồn bực không thôi. Cũng chỉ có người chị em già là thím Hoàng mới một câu nói toạc thiên cơ trong đó.

Thì ra, những người đó đều cảm thấy Diệp gia có ba người con trai. Có thể cho một người vào được thì cũng có thể cho người thứ hai vào. Hai người vào thì sẽ có người thứ ba. Ba người con trai đều vào được thì thêm mấy người nữa cũng có sao.

Chuyện này làm lão thái thái bật cười.

Sao bà lại không biết mình có bản lĩnh này nhỉ?

Nhà bà mà có năng lực lớn như thế thì còn kẹt lại cái thôn này nhiều năm vậy làm gì?

Chuyển vào trong thành sống từ lâu rồi.

"Chị ơi, chị nói rõ cho em nghe bọn họ nói nhà em như thế nào."

Thím Hoàng sao lại không hiểu chị em tốt muốn tìm chút thú vị, bà gọi cô con dâu tới mô phỏng lại cho lão thái thái nghe.

"Bọn họ nói nhà thím khó lường lắm, có quen biết với quản lý cấp cao, còn cùng ăn cơm với lãnh đạo huyện, từng gặp qua thị trưởng, còn nói là nhà thím chính là cái gì mà... hoàng thân quốc thích cơ! Đúng rồi, hoàng thân quốc thích ấy!"

"Ôi chao! Khó lường, còn hoàng thân quốc thích nữa chứ!" Lão thái thái bị chọc cho cười tới đau cả bụng.

"Cô còn cười à? Haizz, hai chị em chúng ta có cảm tình bao năm nay. Cô nói thật cho chị nghe nhà cô thật sự không phải thân thích của lãnh đạo gì hả?"

Trong lòng thím Hoàng thật ra cũng có vài phần ngờ vực. Bà cũng giống hầu hết mọi người trong thôn, chẳng tin lời giải thích của lão thái thái chút nào.

Làm sao mà chỉ cần viết mỗi một chữ mà lọt vào mắt lãnh đạo được?

Lại còn là lão tam Diệp gia đầu óc có vấn đề viết.

Thím Hoàng cũng như đa số mọi người tin rằng Diệp gia thật sự có thân thích máu mặt.

Không phải lần trước thu hoạch vụ thu lãnh đạo huyện còn dẫn đội chuyên gia đến Diệp gia đấy sao? Còn ở cả đêm.

Chính là kể từ lúc đó, cuộc sống Diệp gia càng lúc càng tốt lên.

Nói không có lãnh đạo âm thầm trợ giúp thì ai mà tin?

Diệp lão thái:...

Sao cứ hết người này đến người khác nói Diệp gia có quan hệ với lãnh đạo?

Nhìn gương mặt hồi hộp chờ mong của người chị em già, lão thái thái nhất thời nổi lên lòng đùa giỡn. Bà giả vờ tỏ ra thận trọng, nhìn trái nhìn phải, cứ như có bí mật không thể để người khác phát hiện:

"Làm sao chị biết được? Chuyện này em chỉ nói cho mỗi chị thôi đấy, đừng nói với ai. Thật ra... tổ tiên Diệp gia bọn em có một nhân vật lớn vô cùng lợi hại, giống như thần tiên vậy. Nghe nói lúc đó cả Hoàng thượng cũng cố ý tới cửa cầu vị tổ tông này của nhà em. Diệp gia lúc đó cũng không khác hoàng thân quốc thích lắm..."

"Trời ơi!"

Thím Hoàng trợn mắt há hốc miệng. Ánh mắt nhìn chị em già lập tức không giống như bình thường nữa. Không ngờ cô em này lại thật sự là hoàng thân quốc thích!

"Thế... sao bây giờ nhà em lại ra nông nỗi này?" Thím Hoàng vô cùng tò mò.

Đây là hoàng thân quốc thích, dù chưa được tận mắt thấy thì bà cũng biết cuộc sống của hoàng thân quốc thích chẳng người bình thường nào sánh nổi. Nghe nói một bữa cơm của bọn họ có thể ăn tới mười mấy món ăn. Nhìn kiểu gì cũng không giống người ở chỗ hẻo lánh này.

"Haizz, vị tổ tông kia nhà em đột nhiên mất tích, không rõ vì sao đột nhiên không thấy nữa. Người thì nói là đã thành thần tiên, có người cũng nói là đã chết. Về sau trong nhà cũng không có ai kế thừa bản lĩnh của ngài nên dần dà suy bại."

Lời Diệp lão thái nói cũng là thật. Diệp gia từng có một đoạn lịch sử hưng thịnh như vậy, tiếc là niên đại đã quá xa, không có minh chứng gì để lại. Mọi người đều coi chuyện này như chuyện cổ tích, bây giờ kể chuyện này cho thím Hoàng để giải trí.

"Dù sao hiện tại nhà em chỉ là một nhà nông dân phổ thông thôi, cũng chẳng khác nông dân bình thường trên đời này, không có gì xuất sắc cả. Thư pháp của Bạch Xuyên nhà em viết rất đẹp. Câu đối xuân trên cửa lớn nhà cũng là nó viết."

"Câu đối đó là Bạch Xuyên viết?" Lực chú ý của thím Hoàng lập tức bị phân tán, không còn quan tâm gì đến lãnh đạo này kia nữa. Bà vỗ đùi:

"Chao ôi! Bọn chị còn tưởng là thầy giáo mới tới viết! Còn nói với nhau là thầy giáo Tiền tuy hơi hồ đồ nhưng chữ viết lại rất đẹp cơ..."

Lời đồn Diệp gia là thân thích của lãnh đạo gì đó lan truyền gần một tháng mới tiêu tan. Sinh hoạt ở Diệp gia cũng dần khôi phục sự yên tĩnh. Tiểu Bạch Quả vẫn thế, rảnh rỗi thì cùng cha đọc thư tịch, tu luyện, thỉnh thoảng cùng lão cha lén rời khỏi Táo Câu thôn đi huyện thành, cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

Năng lực của cô cũng dần dần tăng lên. Lúc đầu vốn chỉ thấy bên người lão cha có bóng trắng đi theo, giờ đã nhìn thấy khá rõ rồi. Lúc cô dùng hết can đảm dò hỏi lão cha, hắn mới ý thức được năng lực của con gái mình có tiến bộ, mãi không tan cảm giác thành tựu trong lòng người làm cha mẹ.

Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác dạy dỗ đồ đệ.

Nhắc đến đồ đệ, lão cha cuối cùng cũng nhớ tới hổ con bị hắn ném trên núi.

Tốt xấu gì cũng là yêu tu được thiên địa nuôi dưỡng ra. Con gái hắn sắp Trúc Cơ, hổ con hẳn là cũng tu luyện được vài phần tâm đắc rồi cũng nên.

Để hôm khác lên núi xem.

Nào ngờ, chẳng chờ đến lúc hắn lên núi, Diệp Lục Hải đã dẫn theo mấy người tới nhà, thái độ còn rất ân cần.

"Đây là em trai tôi, Bạch Xuyên. Bạch Xuyên, đây là thư ký Khương cục văn hoá của tỉnh, nhìn trúng thư pháp của chú nên muốn tâm sự với chú về phương diện nghệ thuật thư pháp. Đây là vợ con thư ký Khương".

Con trai thư ký Khương là một đứa bé trai năm tuổi, phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu, chẳng qua có chút hướng nội, nhút nhát, trốn sau lưng mẹ.

Thấy Tiểu Bạch Quả nhìn chằm chằm, bé hơi căng thẳng, đỏ bừng mặt, cúi đầu vò góc áo mình, bất lực nhìn mẹ tưởng như đang hỏi bé nên làm thế nào bây giờ. Sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ, bé cuối cùng cũng lộ ra gương mặt hơi ngượng ngùng, tươi cười về phía Tiểu Bạch Quả.

"Chào bạn, mình là Khương Cảnh Châu..."

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Quả: Chậc, cảm giác này, có lẽ là sự đáng yêu trong truyền thuyết

Hổ con: Ngao ngao ngao ngao ngao...

Diệp Bạch Xuyên: Một con hổ lớn như vậy rồi mà còn chưa biết nói. Phế vật!

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

___________________

Chào các vị đạo hữu, mèo nhà tại hạ nuôi hôm nay đi lạc mất. Vốn là định đi thiến em nó nhưng vì nó động dục liên tục, năm ngày ba bữa lại ư ư ư nên không thiến được. Thế là hôm nay ẻm đã làm một pha bỏ nhà đi bụi. Ta ở khu quận 7, tpHCM, hy vọng có ai nhìn thấy có thể báo một tiếng. Chân thành cảm ơn.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play