Thời gian trong Tàng thư các không chuyển động, tức là từ đầu đến cuối đều dừng lại tại thời điểm này. Tiểu Bạch Quả cũng không biết cô rốt cuộc đã ngây ngốc bao lâu, chỉ biết cô đã ăn hai viên Tích Cốc Đan. Dựa theo lý do thoái thác của lão cha, một viên Tích Cốc Đan có thể khiến một người bình thường cả tuần không thấy đói.
Mà lúc này cô mới chỉ lật xem được gần ba quyển bí tịch.
Không phải cô lười biếng dùng mánh khoé mà là cô gặp phải một nan đề... không biết chữ!
Lúc trước ít gì Diệp Bạch Xuyên cũng được dung hợp ký ức của mình với bản thể ở thế giới này, đối với các vấn đề thường thức tuy không biết nhiều nhưng sau khi chỉnh lý lại cũng có thể đọc sách, biết chữ. Nhưng Tiểu Bạch Quả cô đối với tu tiên giới căn bản là hoàn toàn chẳng biết gì. Lão cha không suy xét đến vấn đề này, chờ đến khi cả hai nhận thức rằng đây là vấn đề nan giải thì đã muộn.
Tiểu Bạch Quả không thể không bắt đầu học ngôn ngữ của Tu tiên giới từ đầu, ba quyển bí tịch này là lão cha trúc trắc dẫn đường cho mới miễn cưỡng hoàn thành.
Ánh mắt Tiểu Bạch Quả nhìn lão cha như chứa đầy dao nhọn, cứa thẳng vào trong lòng hắn.
Lòng dạ và da mặt hắn đều dày như nhau, không có chút ảnh hưởng nào.
Tiểu Bạch Quả tức giận hừ mũi. Cô nhìn cả một ngăn tủ đầy thư tịch, lại liếc mắt nhìn lão cha đang ung dung tự tại, nhịn vị chua trong lòng mà hỏi:
"Cha, không có mẹo bí mật gì đó sao, nhiều sách như vậy làm sao có thể đọc hết từng quyển chứ?"
Diệp Bạch Xuyên nhàn nhạt nhìn cô một cái, buông quyển sách cổ trong tay đã đọc từ lâu xuống, nghiêm túc nói:
"Con đường tu tiên làm gì có lối tắt. Công pháp thích hợp nhất với mình thì phải tự tay mình tìm ra. Tu tiên vốn đã là làm chuyện trái ý trời. Muốn đấu với trời thì phải có dũng khí chịu khổ nhọc và lòng kiên nhẫn."
Tiểu Bạch Quả cũng biết sự thật này. Trước khi cô xuyên qua đã đọc không ít tiểu thuyết. Loại hình gì cũng có. Biết rằng cho dù vai chính có được thiên mệnh sủng ái đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là gặp được thứ kỳ ngộ gì khác hẳn với người thường thôi. Phần lớn vẫn là tự mình nỗ lực làm đến nơi đến chốn. Nghe được câu trả lời của lão cha, cô cũng không hoàn toàn thất vọng, chỉ gật đầu, hai mắt lại nhìn sách cổ trên tay, ném thẳng xuống đất.
Nếu để mọi người trong môn phái tu tiên giới nhìn thấy nhất định sẽ khiến cho họ tức đến đỏ cả mắt.
"Đọc đến hoa cả mắt rồi, con nghỉ một lát đã."
Diệp Bạch Xuyên cũng chẳng cấm cản cô.
Dù sao thì trong Tàng Thư Các này cũng chẳng có thứ gì khác để giải trí. Lúc trước hắn cũng như thế này, lần nào cũng nửa đường lười biếng, ném sách xuống đi ngủ. Nhưng chờ được một lúc lại thật sự quá chán thì cũng chỉ còn cách đọc hết từng quyển một.
"Nếu không có việc gì thì cứ tu luyện ở đây đi. Tàng Thư Các là phúc địa sư tôn cố ý tìm được. Hàm lượng linh khí vượt xa thế giới bên ngoài. Tu luyện ở đây chính là làm ít công to."
Mặc kệ là đọc sách hay tu luyện, Tiểu Bạch Quả đều muốn mếu máo. Nhìn sách cổ trên mặt đất một cái, để nó lại chỗ cũ, dùng linh lực đánh dấu, ngồi xếp bằng chuẩn bị tu luyện. Trong lúc vô ý lại nghĩ tới phương pháp sàng lọc trong tiểu thuyết đọc được trước khi xuyên qua.
Căn cứ theo giả thuyết trong tiểu thuyết, hầu hết vai chính đều ít nhiều gặp được đủ loại kỳ ngộ. Cho dù bọn họ và những người khác cùng khiêu chiến một bí cảnh thì khen thưởng nhận được cũng tốt hơn đám pháo hôi một trời một vực.
Kiểu như cả đoàn người vào mộ kiếm (kiếm chủng), tu chân giả khác chỉ có thể tìm được linh khí*, nhưng đám vai chính luôn có thể dựa vào "trực giác" thần kỳ, năng lực "tương tác" lung tung vớ vẩn mà tìm được thần khí trong truyền thuyết.
(*pháp bảo, đồ dùng hoặc dụng cụ cấp bậc bét nhất. Cấp thấp nhất là linh khí, chân khí, tiên khí, thần khí là cao nhất. Mỗi cấp lại chia ra thượng phẩm/nhất phẩm/cực phẩm, trung phẩm/nhị phẩm và hạ phẩm/tam phẩm.)
Tuy biết rằng đây đều là do các vị tác giả tưởng tượng táo bạo, không thể coi là thật nhưng Tiểu Bạch Quả vẫn theo bản năng đi làm như trong tiểu thuyết.
Cô vừa tu luyện vừa giải phóng linh lực của mình ra xung quanh, dùng linh lực tiếp xúc từng quyển bí tịch, thử xem phản ứng của chúng nó.
Vốn cho rằng sẽ chẳng nhận được bất cứ phản hồi gì, mà khi cô thử dùng linh khí chạm vào cuốn sách cổ đầu tiên cũng là lúc sách cổ lập tức dùng linh khí ôn hoà hoan nghênh cô. Một quả cầu ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt từ trong sách cổ chui vào trong cơ thể Tiểu Bạch Quả. Trong đầu Tiểu Bạch Quả lập tức xuất hiện tư liệu trong cuốn bí tịch này.
Nhất phẩm: Tiên pháp gieo trồng linh dược
Mộc linh căn có thể học.
Thủy linh căn có thể học.
Thổ linh căn có thể học.
Hỏa linh căn không thể học.
Kim linh căn không thể học.
Ngũ linh căn không thể học.
Không có pháp thuật mang tính công kích. Sau khi học được có thể tu luyện khả năng khai thác tối đa tiên dược, linh dược.
Tiểu Bạch Quả:???
Sao bảo tu tiên không có lối tắt???
_________________
Người bình thường dễ bị mắc kẹt bởi lối tư duy theo thói quen. Lúc trước Diệp Bạch Xuyên bị ném tới Tàng Thư Các, tuổi còn nhỏ, không hiểu hết những tâm địa gian xảo, vô cùng đơn thuần. Nếu sư tôn đã nói muốn khảo nghiệm tâm tính hắn thì hắn nghĩ chắc hẳn là không thể gian lận, nghiêm túc bỏ ra ba năm lẻ sáu tháng ở trong Tàng Thư Các tìm công pháp tu luyện thích hợp.
Sau đó sư tôn lại phi thăng, giao Tàng Thư Các lại cho hắn. Lão cha đã tìm được công pháp tu luyện thích hợp cho mình, hơn nữa kẻ đã chống lên được một mảnh trời như lão cha làm sao lại nghĩ tới quay lại chỗ này thử dùng linh lực. Thời gian là tấm màng lọc ký ức tốt nhất. Trong trí nhớ của hắn, nơi này tràn ngập hồi ức tốt đẹp của hắn và sư tôn, là nơi độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Không ngờ nơi độc nhất vô nhị này cũng tràn ngập tâm địa gian xảo y như thế giới bên ngoài.
Tâm tình Diệp Bạch Xuyên rất phức tạp.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu, lúc trước hắn có chút tự hào, kiêu ngạo, nhảy nhót đến trước mặt sư tôn, nói với sư tôn hắn đã bỏ ra ba năm sáu tháng trong đó tự tìm ra công pháp thích hợp, ánh mắt sư tôn nhìn hắn ý vị thâm trường rốt cuộc là có ý gì.
Là ánh mắt nhìn đồ ngốc.
Lão cha:......
Diệp Bạch Xuyên móc từ trong ngực ra cuốn sổ nhỏ, ngồi bệt dưới đất, thản nhiên phất tay. Một cái bàn bên trên còn có bút lông cao cấp và nghiên mực đã mài sẵn từ xa bay tới. Diệp Bạch Xuyên chấp bút, lưu loát viết lên trên cuốn sổ.
Tiểu Bạch Quả ngồi ở chỗ đất trống đối diện hắn, hơi tò mò nhìn thoáng qua.
Sổ nhỏ không biết được làm từ thứ gì, cực kỳ đẹp, tản ra linh khí nhàn nhạt, không giống đồ bình thường. Bút và nghiên mực kia thì ngược lại. Mực nước màu đen kia lại có vẻ đặc biệt, là loại vật phẩm không phải trình độ của cô bây giờ có thể biết được.
Tiểu Bạch Quả đành đặt chú ý lên trên sổ nhỏ của lão cha.
Trên mặt sổ viết dày đặc một ít việc. Giờ mắt của cô rất tinh, nhận biết được văn tự của tu tiên giới, nhẹ nhàng đọc thầm.
"Ngày tháng năm, Bách Hoa tiên tử Bách Hoa Phái bắt nạt con cháu đệ tử môn phái ta."
"Ngày tháng năm, Tiên âm Chân nhân lão tổ của Hợp Âm Phái đàn tỳ bà quá khó nghe, tổn hại lỗ tai ta."
"Ngày tháng năm, con trai chưởng môn Liệt Hoả Tông ngỗ ngược tuyên bố ta là bại tướng dưới tay hắn."
Những chữ viết trên đó có nhiều chữ thì màu đỏ, nhiều chữ lại màu đen. Tiểu Bạch Quả nhìn thấy lão cha nhà mình đang viết xuống một câu.
"Ngày tháng năm, con gái Bạch Quả giúp sư tôn đã phi thăng lừa dối ta."
Là màu đen.
Lão cha nhìn bộ dạng hóng hớt của cô cũng hiểu, không cần đợi cô hỏi liền nói:
"Đây là sổ cha chuyên dùng để ghi chép. Vi phụ là người thù dai, ngày tháng năm nào có ai đắc tội vi phụ, vi phụ sẽ ghi tên kẻ đó vào danh sách, đợi đến lúc tìm được thì sẽ trả thù lại."
"Mực này được dẫn linh lực, có thể thay đổi màu sắc. Màu đỏ là là đã trả thù. Màu đen là chưa trả thù, nếu tìm được cơ hội, vi phụ sẽ không nương tay."
Tiểu Bạch Quả:......
Thôi được.
_________________
Ba con gà mái già trong nhà hôm nay khá tranh đua, một hơi đẻ liền ba quả trứng. Diệp lão thái rất vừa lòng, nghĩ hôm trước Tiểu Bạch Quả mới bị rơi xuống sông, Diệp Hà cũng bị chọc tức, mông trứng của bảy đứa cháu trai cũng vằn vện, nói chung là quá đáng thương nên chuẩn bị làm một bát trứng gà đường đỏ lớn cho mọi người. Đợi trứng gà được bày ra, mọi người cùng nhau ăn, vừa ấm áp, vừa bồi bổ thân thể.
Trứng gà đường đỏ muốn ăn ngon thì phải tách riêng trứng và đường. Lão thái thái đun một nồi nước nóng to trước rồi mới bỏ đường đỏ và gừng băm nhỏ vào nước nấu. Chờ đến khi đường đỏ và gừng băm đều thơm lừng mới đập liên tục năm quả trứng gà vào, mùi thơm lập tức tràn ra. Lão thái thái đang chuẩn bị đập quả trứng thứ sáu thì nghe thấy cửa sau nhà bếp kẽo kẹt một tiếng.
Lão thái thái liền biết là có người vào, bà cũng không quay đầu nhìn:
"Là vợ lão đại hay vợ lão nhị thế? Hay là Hà Nhi? Nhanh đi lấy cái bát lớn ra đây cho mẹ."
Phía sau liền truyền đến tiếng mở chạn bát. Một lát sau, tiếng nói của cháu gái nhỏ nãi thanh nãi khí vang lên:
"Bà nội, bát to của bà đây ạ."
Lão thái thái ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được là cháu gái nhỏ cục cưng của bà lại vào nhà bếp nên lập tức kinh hãi, nhanh tay quẳng cái muôi sạn vào nồi rồi ôm ngay cháu gái nhỏ ra ngoài. Nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Bạch Quả mà trong lòng bà còn chưa kịp bình tĩnh lại:
"Con cái đứa bé này, sao lại có thể vào trong bếp thế hả? Bà nội phải làm cơm, đang vội vàng, lỡ không phát hiện ra con, đổ đường đỏ trứng gà lên trên người con thì làm sao?"
Tiểu Bạch Quả ở trong lòng bà nghển cổ nhìn vào bếp, rõ ràng chẳng nghe được lời nào vào tai. Đôi mắt đen láy như hạt châu đảo loạn, viết chói lọi một chữ thôi... thèm!
Lão thái thái vốn chẳng hề tức giận. Lại thấy bộ dạng thèm thuồng này của cô, càng thêm buồn cười:
"Thèm hả? Bà nội múc trước cho con một chén, con ăn trước nhé."
Tiểu Bạch Quả vội gật đầu liên tục, ngọt ngào cười với lão thái thái:
"Bà nội tốt nhất!"
Dỗ cho lão thái thái vui đến mức lâng lâng, vui vẻ hạnh phúc múc cho Tiểu Bạch Quả một bát nhỏ trứng gà đường đỏ. Tiểu Bạch Quả cũng không rảnh lo bỏng, tay vừa nhận được đã uống ngay một ngụm lớn, hạnh phúc tít cả đôi mắt to lại, khen lão thái thái không dứt miệng:
"Thơm quá! Ăn thật ngon! Bà nội làm trứng gà đường đỏ ngon nhất! So với đầu bếp trong thành làm còn ngon hơn! Bạch Quả thích bà nội nhất!"
Bộ dạng phảng phất như thể trước nay chưa từng ăn qua món ngon như vậy. Những lời tâng bốc tầm phào thổi gió xuân cho lòng lão thái thái nở đầy hoa, lại múc cho Tiểu Bạch Quả nửa quả trứng gà rồi mới hạnh phúc đứng bên cạnh bệ bếp, nghĩ tới cháu gái nhỏ vừa mới khen ngợi mình, tâm tình lại càng vui vẻ, còn ngâm nga một khúc nhạc.
Tiểu Bạch Quả ở ngoài bếp hoan hỉ ăn trứng gà đường đỏ, xúc động đến nỗi suýt thì rơi nước mắt.
Cô khổ quá mà.
Cho dù đã tìm được bí quyết ăn gian, cô cũng mất hết gần một năm rưỡi mới tìm được công pháp thích hợp.
Một năm rưỡi không được ăn cơm đó!!
Một bát trứng gà đường đỏ, nó không chỉ là trứng gà đường đỏ, nó còn là minh chứng Bạch Quả cô đã về lại nhân gian, là nước cờ đầu của mỹ thực Hoa Hạ!
Lão cha liếm liếm môi dưới, ngồi đối diện con gái nhỏ:
"Cho cha miếng."
Tiểu Bạch Quả lập tức biến thành tiểu con nhím, thậm chí không tiếc vận dụng pháp thuật nhỏ mới học được để công kích lão cha, thề sống chết bảo vệ đồ ăn mình không dễ có được.
"Không cho! Cha tự đi tìm bà nội mà xin!"
Diệp Bạch Xuyên nhẹ nhàng hoá giải chiêu công kích của con gái, nhìn cô chỉ vì đường đỏ trứng gà mà xù lông nhím, cuối cùng cũng không đến nỗi táng tận lương tâm tranh giành, xoay người đi vào bếp tìm lão thái thái.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Xuyên: Mẹ, con cũng muốn trứng gà đường đỏ.
Lão thái thái: Mày nghĩ mày là ai?
Bạch Xuyên:...Mẹ nói thế là ý gì?
Lão thái thái: Ý là mày đi mà ăn rắm ấy!!
__________________
Ps: Hôm nay trẫm có việc phải làm, chỉ có thể đăng lên một chương, thứ bảy sẽ đền bù sau.
(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT