Thật sự là quá ghê tởm, Diệp Hà trở về cũng không dối gạt lão thái thái, một năm một mười kể hết chuyện cô phát hiện bộ mặt thật "yêu thích nam sắc" của Triệu Hổ như thế nào. Nghe xong, lão thái thái vừa tức vừa sợ.
(Các vị đạo hữu thông cảm, LGBT ở đây chúng ta không hề kỳ thị, nhưng đây là bối cảnh nông thôn những năm con người còn sống với suy nghĩ này. Vì thế để tránh gây khó chịu cho mọi người, tại hạ note ở đây.
- Giai Thiên)
Lúc thì giận con gái nhà mình to gan, dám nói dối người nhà tìm cớ đi gặp Triệu Hổ. Lúc thì lại tức Triệu gia nhà đó làm việc không có đạo nghĩa. Biết con trai nhà họ thích đàn ông rồi mà còn cố tình muốn để hắn gây hoạ cho con gái nhà khác. Còn tức cả cái cô Kỳ Hân Hinh kia dám giới thiệu một người như vậy cho nhà mình.
Sợ nhất là lúc ấy bà còn cảm thấy điều kiện Triệu gia không tồi. Nếu không phải lão tam và lão già nhà bà phản đối thì lúc này bà đã tự tay đẩy con gái ruột vào hố lửa rồi.
Nếu đây chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thì cũng thôi. Nhưng chuyện lớn như vậy, nếu không nhờ lão tam nhà bà sớm phát giác, cảm thấy không đúng, con gái bà cũng cơ trí biết quan sát thì không phải nửa đời của con gái đều sẽ bị huỷ hoại hay sao?
"Con tiện nhân đáng chết này!!! Sao có thể bắt nạt người ta như vậy chứ? Phải bắt họ cho một lời giải thích!"
Cái thứ dưa vẹo táo nứt như này mà dám giới thiệu cho con gái nhà mình?
Xe ba bánh của ba anh em cũng đi nhanh theo Diệp Hà, lúc này đã sớm về tới nhà. Thấy lão thái thái muốn ra ngoài đi đòi lại công bằng cho em gái mình, các anh trai cũng sôi nổi lên đồ. Diệp Thanh Sơn thì cầm cái cuốc, Diệp Lục Hải thì cầm cái búa. Còn Diệp Bạch Xuyên, vị tôn đại phật này lực sát thương quá lớn, tay không cũng có thể đánh lại một đám, mang theo vũ khí nữa thì thành án mạng mất.
Nào ngờ, ba anh em đã sắp xông ra cửa đến nơi lại bị lão thái thái, người luôn miệng nói phải đòi lại công bằng cho Diệp Hà, kêu bọn họ ở nhà đi. Lão thái thái nhìn ba đứa con trai đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhà mình, mặt đầy khinh thường:
"Ba anh em chúng mày cầm mấy thứ này đi là muốn làm cái gì hả?"
"Đòi công đạo cho em gái." Diệp Thanh Sơn sờ sờ đầu.
"Đòi công đạo thì đem mấy cái này làm gì?!" Lão thái thái chỉ vào đồ trong tay mấy đứa anh: "Mẹ hỏi chúng mày, mày có biết mẹ muốn đi tìm ai đòi công đạo không?"
Vấn đề này, mọi người vẫn hiểu được. Diệp Thanh Sơn có chút uất ức, nắm chặt cái cuốc trong tay, cao giọng nói:
"Mẹ hỏi gì thế? Chúng con tất nhiên là biết. Không phải là đi tìm cậu Lưu thôn mình, hỏi vợ cậu ấy và em họ cô ta rốt cuộc là có ý gì sao?"
"Mày còn biết là mình đi tìm hai người đàn bà con gái đòi công đạo cơ à?" Lão thái thái liếc mắt nhìn hai đứa con trai rồi xua tay để Diệp Bạch Xuyên đi sang một bên: "Lão tam, con mang theo Hà nhi chờ trong tam phòng trước đi. Dỗ dành em gái cho tốt, mẹ phải nói chuyện với hai anh."
Diệp Bạch Xuyên đang định xem kịch vui, đột nhiên bị điểm danh, đành bất đắc dĩ vâng lời, đi tới trước mặt Diệp Hà, ngữ khí cũng bất đắc dĩ, nói:
"Đi thôi."
Diệp Hà yên lặng xem xét hắn hồi lâu mới đi sang tam phòng. Uống chén trà nóng Tiểu Bạch Quả bê lên, cô nhấp môi, ánh mắt mang theo vài phần áy náy:
"Anh ba, em rất xin lỗi. Em không nên tức giận với anh."
Tâm tình tu tiên đại thần rõ ràng tốt lên vài phần.
Cảm thấy cuối cùng cũng không uổng phí một mảnh khổ tâm của hắn.
Tâm tình tốt lên một cái, hắn nhìn về phía Diệp Hà, nào ngờ thấy được vài phần tuệ căn trên mặt cô.
Trước kia trên mặt Diệp Hà không hề có. Diệp Bạch Xuyên đương nhiên tò mò, lập tức bấm một quẻ đơn giản, đại khái tính toán ra được kiếp này của Diệp Hà, vậy mà có thể giác ngộ Phật tính, nếu tiếp tục nghiên cứu, tương lai tiền đồ vô lượng. Hắn lập tức có vài ý tưởng.
Hai tháng nay, lão cha vẫn luôn chậm rãi học tập các loại tri thức ở thế giới này. Nhất thời không thể sửa đổi cách nói chuyện nhưng hắn cũng đã có hiểu biết nhất định, biết trên thế giới này chia làm rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia lại có hoàn cảnh, văn hoá, đặc sản khác nhau, đơn vị tiền tệ sử dụng cũng không giống nhau. Năm ngàn vạn ở quốc gia này có lẽ là rất nhiều nhưng nếu dùng để chu du vòng quanh thế giới, ăn hết tất cả đồ ăn ngon, hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý thì trăm triệu lần không đủ.
Diệp Bạch Xuyên là một người trưởng thành.
Người trưởng thành thì thích đi lối tắt.
Trong thời gian ngắn không có cách nào dựa vào nỗ lực của bản thân cho con gái hưởng vinh hoa phú quý thì lão cha chuẩn bị tìm người giúp đỡ.
Ý tưởng tìm kiếm sự giúp đỡ đã sớm có nhưng tiếc là không có ai hợp mắt hắn. Khó khăn lắm mới gặp được một người có thiên phú như Diệp Hà, Diệp Bạch Xuyên sẽ không buông tha cho cô.
Hắn nở một nụ cười hiền lành.
Tiểu Bạch Quả lập tức đề cao cảnh giác.
Cha cô không phải người lương thiện gì, bây giờ lại cười như người tốt, đảm bảo trong lòng đã nghĩ ra chuyện gì đó.
Cô phải đề cao cảnh giác giúp cô nhỏ một chút, không thể để cô bị cha tính kế.
Tiểu Bạch Quả bò lên trên ghế dựa, ngồi trên đùi Diệp Hà, muốn xem xem cha cô rốt cuộc muốn ra chiêu gì.
Diệp Bạch Xuyên nhìn về phía Tiểu Bạch Quả.
Ngàn dặm truyền âm: Con có đi hay không?
Tiểu Bạch Quả lắc đầu.
Không đi.
Lão cha cũng thu lại thần thông, nhìn về phía Diệp Hà:
"Chuyện sắp nói không nên để bọn nhỏ biết được, tống cổ hết ra ngoài chơi đi."
Diệp Hà cũng ngại nói chuyện Triệu Hổ với anh trai trước mặt cháu gái, nghe thấy vậy cũng gật đầu. Cô là người tính tình hào sảng, thẳng thắn, quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Kể cả Tiểu Bạch Quả cứ nắm lấy ống tay áo cô không chịu buông hay dùng đôi mắt to tròn ngập nước bán manh nhìn cô thì vẫn bị cô bỏ ở ngoài cửa tam phòng. Cô nói về phía bảy đứa cháu trai trong viện:
"Hôm nay giao Tiểu Bạch Quả cho mấy đứa chiếu cố. Đừng mang nó vào núi sâu rừng già đấy."
Bảy đứa anh trai lập tức gật đầu lia lịa, đảm bảo không mang em gái vào trong rừng nguy hiểm.
Dạo này bọn họ đúng là sắp bị nghẹn chết rồi.
Tiểu Bạch Quả là người có mới nới cũ.
Diệp Hà mang về cho cô đồ ăn ngon, đồ chơi vui, còn có quần áo mới, trên người vừa mềm mại vừa thơm tho, cả ngày cô cứ kè kè bám dính theo Diệp Hà. Ngay cả lão cha cũng lười nhìn mấy cái chứ không cần nói đến bảy đứa anh trai hấp tấp bộp chộp. Có thể thấy bảy đứa anh mấy ngày nay chịu biết bao dày vò.
Diệp Phi cõng Tiểu Bạch Quả lên chạy ra ngoài sân:
"Sông đóng băng rồi, mọi người đều đi trượt băng cả. Anh trai dẫn em đi chơi băng!"
Tiểu Bạch Quả:......
Cô vẫn nên mau chóng lớn lên thì hơn.
Không lớn lên, đến cả tự do thân thể cơ bản nhất cũng không có.
Nước sông trong thôn thật sự đã đóng băng. Tiểu Bạch Quả nhìn một cái, ước chừng mặt sông rộng khoảng hai, ba mươi mét, không dám bước xuống. Diệp Võ đứng cách bờ mấy mét, nhảy nhót thật mạnh để cô xem băng dưới chân cứng rắn bao nhiêu:
"Không sao đâu, dày lắm. Em xem này, anh nhảy thật mạnh mà cũng chẳng sao cả."
Thấy băng thật sự không có chút sứt mẻ, bọn trẻ ở phía xa chơi cũng thật là vui vẻ, Tiểu Bạch Quả cuối cùng cũng không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, cẩn thận bước lên trên băng, đứng một lát, nhảy nhót hai cái, phát hiện băng thật sự mười phần chắc chắc lại còn trơn trượt liền thử trượt như mấy đứa nhỏ khác.
Lúc đầu động tác còn có chút không quen nhưng dù sao cô cũng là tu chân giả, thân thể và năng lực đều mạnh hơn người bình thường nhiều, không bao lâu sau đã nắm được bí quyết, chẳng những có thể trượt băng nhanh như những người khác mà còn có thể lập tức dừng lại hoặc đột nhiên chuyển hướng. Đừng nói là so với trẻ con cùng tuổi mà nhiều người lớn hơn cô cũng chưa chắc đã làm được như vậy.
__________________
Đuổi Tiểu Bạch Quả đi xong, Diệp Hà và Diệp Bạch Xuyên cùng thở phào. Cô em gái lén đánh giá anh ba mình vài lần, cảm thấy anh ba thật là anh tuấn bất phàm. Nghĩ lại Triệu Hổ, đến cả tráng hán mổ heo ven đường cũng có thể mê luyến càng khiến cô lo lắng cho anh ba nhà mình từ tận đáy lòng.
Diệp Hà hơi do dự. Rốt cuộc có nên mở miệng nói nỗi lo của mình cho anh ba hay không. Cô sợ anh nghĩ nhiều lại sợ chuyện đó trở nên tệ hơn, nhất thời mở miệng lại ngậm miệng, biểu tình rất rối rắm.
Diệp Bạch Xuyên nhìn ra cô thất thần, biết cô có tâm sự. Tu tiên giả để ý nhất là những tâm sự dù lớn hay nhỏ. Kiểm soát không tốt là có thể dễ dàng trở thành tâm ma ngay. Hắn cũng là trong lúc vô ý sinh ra tâm ma mới độ kiếp thất bại, không thể không lập tức mở trận pháp xuyên không để tránh lôi kiếp, không khỏi thở dài, nói:
"Có tâm sự à?"
"Bị anh nhìn ra rồi hả?" Diệp Hà hơi xấu hổ cười cười, rốt cuộc quyết định trực lai trực vãng, quanh co không phải tính của cô, hít sâu một hơi: "Anh ba, anh có biết Triệu Hổ thích đàn ông không?"
Đương nhiên là biết.
Chuyện này còn có một phần công lao của hắn mà.
Diệp Bạch Xuyên đắc ý trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc:
"Em vừa nói rồi."
Diệp Hà cũng cười, chớp chớp đôi mắt:
"Anh, anh có biết người mổ heo hôm nay Triệu Hổ nhìn trúng trông thế nào không?"
Đương nhiên cũng biết.
Thị lực hắn rất tốt, hắn nhìn thấy được.
"Không biết."
"Đó là một người đầy cơ bắp, râu ria xồm xoàm, cao lớn thô kệch!" Diệp Hà khoa tay múa chân một chút: "Lông trên người anh ta dài như vậy nè. Bả vai thì to như vậy nè. Còn có cánh tay thì thô thế này. Cái đùi lớn phải bằng eo của em."
Động tác khoa tay múa chân của cô cũng khá chuẩn. Diệp Bạch Xuyên cũng muốn biết cô có ý gì nên tiếp tục nghe.
Khoa tay múa chân một hồi, Diệp Hà rốt cuộc cũng dừng lại, hơi xấu hổ nhìn Diệp Bạch Xuyên một cái, nhắc nhở hắn:
"Anh ba, em cảm thấy ngoại hình của anh đẹp hơn người mổ heo kia nhiều. Triệu Hổ đến cả người mổ heo cũng có thể nhìn trúng, chỉ sợ hôm đó sở dĩ đối xử nhiệt tình với em như thế thật ra cũng là vì nhìn trúng anh."
Diệp Bạch Xuyên không ngờ cô ngược lại lo lắng cho mình. Trong lòng lúc đầu nổi lên vài phần lúng túng và buồn cười, sau đó lại hoá thành một hồ nước ấm. Do dự một chút liền lặng lẽ đem kế hoạch ban đầu ném đi.
"Anh còn tưởng em muốn nói chuyện gì, thì ra là thế. Chuyện này em đừng lo, anh ba của em bản lĩnh cao cường, đủ để tự bảo vệ mình. Anh đối với đàn ông..." Diệp Bạch Xuyên cười, xua xua tay: "Trong lòng anh ba chỉ có thân nhân nhà mình, chỉ muốn nuôi nấng Tiểu Bạch Quả trưởng thành, không có ý định ly kinh phản đạo nào cả. Đối với phụ nữ, tạm thời cũng không có hứng thú."
Diệp Hà đương nhiên biết anh ba nhà mình chẳng có ý gì với đàn ông, nếu không thì đã chẳng cưới người phụ nữ Tô Nhược Phượng kia. Nghĩ đến người chị dâu đội mũ xanh cho anh ba của cô lại còn cuỗm tài sản nhà cô, Diệp Hà tức đầy một bụng. Không chỉ tức mà còn có chút lo lắng, sợ anh ba nhà cô thật sự không có ý với phụ nữ là bởi vì trong lòng còn có người phụ nữ này, liền hỏi:
"Anh ba, có phải anh còn nhớ chị... người phụ nữ kia không?"
Diệp Bạch Xuyên không đoán trước được cô đột nhiên nhắc đến Tô Nhược Phượng, nhất thời có chút nghi hoặc vì sao cô phải nhắc tới người này nên trầm tư một lát. Cũng chính là một lát trầm tư này bị Diệp Hà cho rằng đây là cam chịu. Cô hận rèn sắt không thành thép mà khuyên giải:
"Anh ba! Có phải anh hồ đồ rồi không? Người phụ nữ kia có gì đáng giá mà anh nhớ mong? Phải, cô ta sống ở nhà chúng ta được vài năm, còn sinh Tiểu Bạch Quả nhưng cô ta cũng để nhà ta nuôi con riêng suốt nhiều năm như vậy. Trước khi đi còn cầm tiền trong nhà. Vừa lừa tiền vừa gạt người, anh nhớ mong cô ta làm gì chứ?"
Dừng lại!
Diệp Bạch Xuyên nhanh chóng đổi đề tài, hắn đứng dậy đi tới cuối giường cạnh mấy cái rương hòm, mở một cái hộp nhỏ, lấy ra mấy trăm tệ.
Đây là món tiền đầu tiên hắn kiếm được nhờ bán ngọc phật.
Tiền mặt trong tay doanh nhân kia có hạn, không đưa ngay được số tiền lớn như thế, Diệp Bạch Xuyên đành ký khế ước với hắn, hẹn mỗi tháng trả mấy trăm đến khi hết nợ. Hiện giờ đã qua vài tháng, tiền mặt trong tay hắn rất dư dả, mấy trăm tệ chẳng là gì.
"Hôm về nhà em nói các nhà xưởng hợp tác với nhà máy em làm làm ăn không tốt, sợ là xưởng của em sớm muộn gì cũng sẽ chịu liên luỵ nên phải tính toán trước cho tốt. Anh nhớ hồi đi học thành tích của em khá tốt, tiền này em cầm đi học tập đào tạo chuyên sâu đi."
Diệp Hà ngẩn ra.
Cô ngây ngốc nhìn xấp tiền mặt kia.
Một đồng, một tệ đều có.
Viền còn có một ít nếp cuốn, không biết đã qua tay bao nhiêu người.
Cô gái nhỏ bỗng cảm thấy mũi mình hơi chua.
Cô không ngốc, bởi vì vị trí kỹ thuật viên thường xuyên phải giao tiếp với các lãnh đạo cấp cao, biết ít nhiều nội tình. Nghe nói mấy năm nay có nhiều nhà máy bắt đầu lần lượt đóng cửa, nhiều công nhân bị bắt nghỉ việc. Trong lòng cô không phải không có ý tưởng gì nhưng nghĩ đến điều kiện gia đình mình, cô lại đè những ý tưởng không thực tế ấy xuống. Không ngờ anh ba lại đối xử tốt với cô như vậy.
Nhìn cảnh này, e là anh đã lấy ra hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.
Nước mắt Diệp Hà bỗng tràn ra.
Trời còn chưa sáng, người nhà cô đã phải làm việc, chọn quả dại, lựa rau dưa. Vất vả tới lui mới làm được một đống đồ hộp, lại còn phải kéo vào huyện bán. Vất vả kiếm được mấy đồng tiền. Từng ngày, từng tuần, từng tháng trôi qua, khó khăn lắm mới tích cóp được chừng này.
Bây giờ, lại đem toàn bộ lấy ra cho cô.
Trong lòng Diệp Hà cảm thấy ấm áp dào dạt.
Cô cũng không làm ra vẻ, nhanh chóng nhận lấy số tiền này. Bởi vì cô biết, nếu người trong nhà đã lấy tiền ra thì cũng nói lên rằng đây là chuẩn bị cho cô dùng. So với việc làm ra vẻ đẩy tới đẩy lui thì lợi dụng thật tốt số tiền này, phát huy khả năng lớn nhất mới đúng.
___________________
Diệp Hà ở đây vừa cất mấy trăm tệ vào túi nhỏ trên người thì Diệp lão thái bên kia vẫn còn đang răn dạy hai đứa con trai:
"Hai đứa mày đã biết sai chỗ nào chưa?"
Diệp Thanh Sơn buồn bực:
"Nhà mình chịu thiệt, nhà mình qua nói rõ lý lẽ thì có gì sai?"
Thấy cái "rễ cây du"* này còn chưa thông suốt, lão thái thái thật tình muốn bổ đầu hắn ra xem rốt cuộc là hắn nghĩ cái gì. Bà nghiến răng hỏi Diệp Thanh Sơn:
"Mày ngu hả con? Mày tự ngẫm lại xem, ôi, ba đứa chúng mày cầm mấy thứ đó tới đòi đánh đòi giết đòi công đạo, Lưu gia thì chỉ có hai người đàn bà con gái. Để mọi người thấy, người ta đứng về phía nhà ai đây?"
(*Từ gốc là 榆木疙瘩 - "du mộc ngật đáp" nghĩa là rễ cứng, cục gỗ lồi lên ở rễ của cây du, cứng đến nỗi chặt mấy rìu cũng không ra, là một phép ẩn dụ để chỉ người có tư duy ngoan cố, cứng đầu, bảo thủ)
"Thế cũng không thể không nói lý. Rõ ràng nhà ta có lý, hai người bọn họ giới thiệu Triệu Hổ như vậy cho nhà ta, chẳng lẽ nhà ta còn phải nhịn?"
"Mày còn không bằng cả cái rễ cây du! "Rễ cây du" nhà người ta còn có ngày nở hoa chứ đầu óc mày khi nào thì thông suốt được một ngày? Nhà ta chiếm lý gì? Mày có thứ gì chứng minh là hai người đó biết Triệu Hổ có tật xấu còn cố ý giới thiệu cho nhà ta không?"
Cái này, thật sự là không có.
Hai anh em nhìn nhau.
Lão thái thái tiếp tục phân tích cho bọn họ:
"Nhà ta không có chứng cứ chứng minh, hai người họ có thể sống chết thề thốt không biết chuyện, chỉ cảm thấy điều kiện nhà gái chúng ta khá tốt, điều kiện Triệu Hổ cũng không tồi nên mới đến giới thiệu cho nhà ta!"
"Hai đứa nói xem, nếu họ thật sự nói vậy, nhà ta còn chiếm lý không? Cho dù là có, ba người chúng mày chẳng lẽ còn có thể đánh người?"
Lão thái thái trừng mắt liếc nhìn hai đứa con trai một cái.
Diệp Thanh Sơn còn khó hiểu:
"Nhưng trước kia có mấy lần nhà mình chỉ chiếm lý một chút cũng đánh người mà."
"Phi! Ba đứa con trai chúng mày có thể so với Hà nhi của mẹ hả?!"
Lão thái thái rốt cuộc cũng nổi giận.
Mặc dù bà lớn tuổi, mắt kém nhưng tâm tư vẫn rất linh hoạt. Cho dù nguyên nhân bởi thời đại, bà còn có chút quan điểm rất phong kiến, bảo thủ nhưng so với những người khác đã coi như rất không tệ rồi.
"Ở nước mình, phụ nữ từ xưa đến nay đã phải sống khổ sở rồi, không giống như đàn ông. Mấy năm trước kia phụ nữ không bó chân thì đàn ông không cần. Đàn ông có thể làm quan nhưng phụ nữ thì không thể. Đàn ông có thể không cần thanh danh, không cần mặt mũi nhưng phụ nữ không thể không cần thanh danh không cần mặt mũi! Thanh danh Hà nhi của mẹ, nhất định phải là tốt nhất."
Diệp Thanh Sơn:......
Diệp Lục Hải:......
Đã hiểu.
"Ý của mẹ, con và anh cả đã hiểu rồi." Diệp Lục Hải vẫn luôn yên lặng nghiền ngẫm dụng ý của lão thái thái rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Mẹ nói thật sự cũng có lý, là con và anh cả không suy xét chu toàn, không biết ý định của mẹ thế nào?"
Lão thái thái không nhanh không chậm bê trà lên uống một ngụm.
Lại uống một ngụm.
Diệp Thanh Sơn Diệp Lục Hải dùng ánh mắt thành khẩn, cung kính nhìn lão thái thái, hy vọng bà có thể cho một ý hay.
Nào ngờ lão thái thái thẹn quá thành giận:
"Nhìn mẹ làm gì? Hai đứa chúng mày tự nghĩ đi!"
Bà cũng không nghĩ ra được biện pháp nào vừa có thể quang minh chính đại cầm gậy gộc tới cửa đánh nhà người ta một trận mà lại không ảnh hưởng thanh danh của con gái.
Ba mẹ con cũng chỉ có thể cùng nhau nghĩ cách.
Không đợi bọn họ nghĩ ra được cách gì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ như quỷ khóc sói gào. Diệp Phi ngã lộn nhào vọt vào trong viện, vừa khóc vừa thở hổn hển, tuyệt vọng cứ như trời sập xuống đến nơi: