Trên người con hổ kia dính một đống phân heo, cho dù là nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp cũng khó mà trực tiếp xuống tay. May mắn mọi người đều là người có chuẩn bị, biết hôm nay tới xem hổ, trong túi công văn đều để sẵn một bộ bao tay cao su, bây giờ vừa lúc có tác dụng.

Tiểu bạch hổ còn đang đắc ý trong chuồng heo.

Nó thông minh hơn những loại thú bình thường nhiều.

Hổ làm vua của muôn thú vốn là có chút linh tính. Nó lại là hổ trắng trăm năm khó gặp, thiên địa yêu thương nó càng nhiều hơn vài phần.

Những người này tới đây, hổ con liền biết họ muốn mang mình đi, lập tức không vui.

Mặc dù chỉ mới đến Diệp gia một ngày, hổ con đã rất thích nơi này.

Đặc biệt là có thịt ngon để ăn, còn có tiểu cô nương vừa gặp đã cảm thấy thân thiết còn cho nó cào ngứa. Còn có con thú hai chân kia, tuy rằng luôn trừng nó, dùng chân đẩy mông nó nhưng rốt cuộc vẫn sợ nó sinh bệnh, đêm qua trước khi đi còn đặc biệt truyền cho nó thứ gì ấm áp dào dạt trong người. Có con hổ ngốc mới chịu đi!

Bẩn một chút thì sợ gì, có thể ở lại mới là đạo lý.

Hổ con cho rằng, nhìn thấy bộ dạng này, những con thú hai chân kia hẳn là sẽ không tới bắt nó nữa. Cho dù là mẹ nó ở trên núi thấy nó cả người dính phân trước nay cũng đều lười nói chuyện. Những con thú hai chân này yêu sạch sẽ như thế, động cũng chưa động đã đi rửa tay đổi da lông, hẳn là không chịu nổi bộ dáng này của nó.

Làm sao mà nghĩ đến những con thú hai chân này đột nhiên vào được như vậy.

Đôi mắt hổ trắng lập tức trừng to như chuông đồng, cố gắng trốn bên trong chuồng heo, vừa trốn vừa ngao ngao kêu loạn, múa may móng vuốt ra dáng ra hình. Trong cái đầu quả dưa nhỏ còn có nghi vấn lớn.

Vì sao đám thú hai chân này không sợ bẩn?

Chờ đến lúc bị nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp ép đến cùng đường, móng vuốt nhỏ của nó chộp vào trên bao tay cao su lưu hóa của nhóm chuyên gia, hàm răng cũng ghim ở trên đó. Bên trong đầu dưa của hổ con lại thêm một cái nghi vấn.

Vì sao đám thú hai chân này còn không sợ đau?

Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp đè lấy hổ con, sờ soạng một lần từ đầu tới đuôi, phát hiện nó thật ra chỉ là một con hổ con rất khỏe mạnh nên chuẩn bị kiểm tra răng và móng vuốt cho nó. Nhưng hổ con làm sao mà chịu phối hợp, ngao ngao kêu loạn nghe đau cả đầu. Rốt cuộc Tiểu Bạch Quả cũng nhịn không nổi. Cho dù là bị ngang ngược nhét lại đây nhưng hổ con lông xù xù ai mà không thích. Bây giờ hổ con bị một đám người lớn sờ sờ soạng soạng, kêu thảm như vậy, Tiểu Bạch Quả làm sao có thể nhẫn tâm?

"Chú ơi, hổ con nghe lời cháu. Các chú đừng lăn lộn nó như vậy, cứ tắm rửa cho nó trước, sau đó hong khô, cháu mang nó cho các chú kiểm tra có được không?"

Lãnh đạo huyện cũng cảm thấy một đám người đè một con hổ con không lớn hơn con mèo con bao nhiêu, lại nhìn nhãi con một thân đầy phân heo, cọ vào ống quần nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp, trong lòng cảm thấy không thể ngốc chung với bọn họ, lùi về phía sau mấy bước.

"Nghe tiểu cô nương người ta đi. Các cậu là chuyên gia đấy à? Tôi thấy con hổ chẳng thân cận các cậu một chút nào nhưng lại rất thân với cháu gái nhà người ta. Chỉ là một con hổ con, lớn có bấy nhiêu đó, sao phải dùng đến nhiều người lớn như các cậu?"

Mấy chuyên gia cục lâm nghiệp đang đè hổ con liền ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi uất ức.

Con hổ này tuy rằng nhỏ nhưng dù sao nó cũng là hổ mà, sức lực so với một con mèo lớn cũng lớn hơn. Bọn họ lại cứ không dám mạnh tay quá, sợ lực lớn đè con hổ ra tật gì mà nhẹ thì lại sợ đè không nổi, không dùng nhiều người như vậy thật sự cũng không được.

Mấy người bọn họ chỉ lo ngẩng đầu nên thật ra không chú ý tới hổ con giãy giụa lột được một cái găng tay cao su lưu hóa xuống, lộ ra một đoạn cổ tay của một người. Hổ con ngoác mồm cắn xuống một miếng to nhưng thật ra vẫn có chừng mực. Không chảy máu nhưng cũng làm đám chuyên gia sợ tới mức nhất trí buông lỏng tay. Hổ con được tự do, lông trên người đột nhiên run lên.

Ngoại trừ Diệp Bạch Xuyên nhanh tay lẹ mắt bày ra trận pháp, người trong viện đều gặp họa, ngay cả trên người thư ký huyện ủy cũng đầy dấu vết phân heo.

Tống Ủng Quân hận không thể trực tiếp ngất xỉu.

Hắn trừng mắt hổ con đang dào dạt đắc ý, trong lòng cũng biết không thể so đo với "động vật bảo hộ cấp một quốc gia" nên chỉ đành vừa nói người Diệp gia lấy khăn lông cho một hàng lãnh đạo vừa chuẩn bị trở về mang áo kiểu Tôn Trung Sơn của mình đến đây cho nhóm lãnh đạo thay. Lãnh đạo huyện gọi hắn lại, tươi cười trên mặt rất chân thành.

"Không sao, rửa sạch là được rồi. Tôi thấy vóc người các bằng hữu nông dân nhà này cũng không khác chúng tôi lắm, cứ mặc đồ của bọn họ trước là được. Thời tiết này, quần áo phơi ở bên ngoài một đêm có lẽ cũng khô rồi, ngày mai mặc trở về luôn. Không cần phiền toái như vậy."

Nghe ý tứ này là chuẩn bị buổi tới ở lại nhà bọn họ!

Từ hai vợ chồng già bên trên đến Diệp Phi, Diệp Võ bên dưới đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Đây chính là quan lại đấy!

Lão thái thái thọc trộm Diệp lão nhân một cái, biểu tình nhỏ rất là đắc ý. Ông nhìn xem, vừa rồi để cả nhà cùng nhau làm việc dọn dẹp có phải đúng đắn không? Không thì buổi tối ông bảo lãnh đạo người ta làm sao mà ngủ? Hôi đầu hôi mặt, lãnh đạo người ta nhìn có thể thoải mái sao?"

Diệp lão nhân không nói gì.

Ông cảm thấy lão thái thái nói rất đúng.

Trong nhà này về sau vẫn phải làm vệ sinh nhiều, thu thập trong ngoài sạch sẽ.

Lỡ như ngày nào đó lại có một lãnh đạo chạy tới nhà bọn họ ở thì sao?

Chỉ có Diệp Bạch Xuyên không cảm thấy có gì khó lường.

Trong đầu hắn còn không có khái niệm quan viên chính phủ.

_______________________

Trên quần áo người Diệp gia cũng bị hổ con làm dính phân heo. Giặt quần áo cho một người cũng là giặt, giặt quần áo cho hai người cũng là giặt, hai người Lưu Quốc Hoa và Tôn Xảo Xảo liền đơn giản chuẩn bị lấy khăn trải giường thay nhau giặt sạch. Sợ hổ con lại chạy lung tung khắp viện, làm dính bẩn nên đem quần áo, khăn trải giường phơi trên mái nhà.

Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp cũng sợ quần áo của bằng hữu nông dân mình mới thay bị làm bẩn, không dám tới quá gần con hổ bẩn vô cùng. Hổ con cố ý diễu võ dương oai dựng đuôi đi hai vòng trước mặt bọn họ, sung sướng chuẩn bị nhào vào ngực Tiểu Bạch Quả, bị lão cha ném một cục đá chặn lại.

Hổ con dựng lông: Lại là ngươi cái tên thú hai chân đáng ghét này!

Lão cha nhướng mày, bế Tiểu Bạch Quả lên lần nữa:

"Vừa bẩn vừa xấu, đừng chạm vào."

Tiểu Bạch Quả lộ ra chút biểu tình ghét bỏ vi diệu.

Hổ con:!!!

Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp đang phát sầu nghĩ xem làm thế nào để hổ con phối hợp một chút liền nhìn thấy hổ con bị nói "vừa bẩn vừa xấu" tự giác bò vào trong chậu gỗ vừa mới giặt quần áo, vừa lăn lộn vừa cọ trong chậu nước còn thừa lại, muốn rửa sạch sẽ da lông trên người mình.

Chuyên gia cục lâm nghiệp:...

Thành tinh rồi.

Lão thái thái thật ra không cảm thấy biểu hiện của hổ con kinh thế hãi tục bao nhiêu. Diệp gia trước kia từng nuôi một con chó già, dường như cũng giống hổ con bây giờ, biết mình ô uế nên tự vào chậu tắm. Tinh lực của lão thái thái để suy nghĩ chuyện khác nhiều hơn. Bà lén gọi hai cô con dâu vào phòng ngủ, hỏi hai người:

"Lãnh đạo huyện thành người ta tới đây, chúng ta không thể để người ta ăn bánh bột ngô bột bắp chứ? Hai người các con cũng suy nghĩ xem chiều nay làm món gì thì được."

Chuyện này thật là làm khó Tôn Xảo Xảo. Cô làm sao biết được phải chuẩn bị đồ gì để chiêu đãi lãnh đạo người ta. Cố gắng suy nghĩ cả nửa ngày, Tôn Xảo Xảo hé miệng:

"... Trứng gà chưng?"

Lão thái thái:...

Lưu Quốc Hoa:...

Tự Tôn Xảo Xảo cũng cảm thấy không lên nổi mặt bàn, lại nghẹn nửa ngày:

"... Trứng gà chưng thịt nạc?"

"Ta đã nhìn ra rồi. Con cùng với hai chữ cao cấp này không chạm tới được."

Lão thái thái che đầu ghét bỏ, chuyển qua nhìn Lưu Quốc Hoa.

"Hôm qua nhà mình vừa mới làm thịt heo, con thấy hổ con này tám phần cũng ở lại nhà mình một ngày. Thịt heo kia còn thừa lại một chút, để cùng với thịt rừng Tiểu Bạch Quả săn được trong giếng băng. Mẹ xem thử có thể làm gì không."

Tâm nhãn Lưu Quốc Hoa sâu hơn, cô không tán thành lắm việc lấy ra đồ tốt hơn chiêu đãi lãnh đạo lớn người ta. Cô cảm thấy lãnh đạo người ta thấy nhiều ăn nhiều rồi, thứ gì mà chưa từng ăn đâu. Các cô lo lắng cố gắng làm một bàn đồ ăn, chỉ cần là người không trong sạch một chút thì đều không cảm thấy hiếm lạ gì, chẳng bằng cứ giữ lại để nhà mình từ từ ăn. Mấy ngày tới thu hoạch vụ thu, kiểu gì cũng phải nhường cho đàn ông trong nhà ăn chút đồ tốt.

Còn có một khả năng là lãnh đạo người ta cũng không thể thường xuyên ăn thịt. Nhà cô vừa có món ăn thôn quê của Tiểu Bạch Quả vừa có thịt heo. Lỡ như làm lãnh đạo huyện nổi lòng nghi ngờ, cảm thấy nhà cô có tiền nhiều nên bắt tội nặng nhất chuyện con hổ thì làm sao?

Lưu Quốc Hoa liền mở miệng đem ý nghĩ của mình nói với lão thái thái. Lão thái thái đầu tiên là cảm thấy cô nói có lý, sau lại có chút phát sầu:

"Vậy làm sao? Lãnh đạo tới lại ăn giống nhà ta à?"

Tôn Xảo Xảo nhỏ giọng nói thầm:

"Cho nên con nói chưng trứng gà kia cũng khá tốt... Con cháu nhà mình ngày thường kể cả Tiểu Bạch Quả cũng hai ba ngày mới được ăn một bữa... Cũng không tính là keo kiệt. Cho thêm một ít thịt vụn, không phải khá tốt sao?"

Lão thái thái:...

Con dâu này nói cũng không phải không có lý.

Không thể quá tốt, cũng không thể quá xấu. Thịt vụn trứng gà này tuy rằng thật sự không tính là cao cấp nhưng loại thời điểm này lấy ra thật đúng là không tìm ra điểm xấu gì.

_________________________________

Diệp lão gia tử cũng không biết nữ quyến nhà mình nghĩ sẽ đãi khách đồ ăn tương đối giản dị như vậy. Ông lôi kéo lãnh đạo huyện, thổi phồng hết sức. Lúc thì nói lãnh đạo huyện tới đây làm căn nhà nhỏ này của bọn họ trở nên sạch sẽ. Lúc thì lại nói sáng nay ông thấy có chim hỷ thước kêu, khẳng định có khách quý tới cửa nên nói bà nhà và các con hôm nay trổ tài làm một bàn đồ ăn ngon. Ông còn có ít rượu trân quý, bảo lãnh đạo huyện ngàn vạn lần phải cùng ông uống vài chén.

Lãnh đạo huyện đồng ý.

Ông cũng khá tò mò mức sống của nhóm nông dân trong phạm vi quản lý của mình rốt cuộc như thế nào.

Muộn một chút, nhà chính ngồi đầy người, ba nữ quyến Diệp gia bê từng mâm từng mâm đồ ăn đi lên. Lão gia tử không nhìn kỹ liền chiêu đãi khách khứa trước:

"Tới tới tới, đừng khách khí với tôi, cứ ăn thoải mái ăn thoải mái! Ăn không đủ lấy thêm!"

Lãnh đạo huyện:...

Nhóm chuyên gia cục lâm nghiệp:...

Canh cải trắng đậu hũ, bánh bột ngô bột bắp, rau luộc, dưa chuột cắt nhỏ, cá chép hấp, trứng gà thịt vụn nhìn còn cao cấp một chút.

Trong lòng lãnh đạo huyện hiểu rõ.

Anh em nông dân trong phạm vi ông quản lý, xác thật là nghèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play