*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Cơ Tể xuất hiện có thể nói là khéo đến không thể khéo hơn, thứ mà Tiêu Nam Chúc nắm giữ Lịch pháp kinh đang chờ chính là một người trong tộc có thể giúp mình một tay như vậy, có thể nhân cơ hội này quen biết nhau thì quá tuyệt vời ông mặt trời.

Anh vốn đã rất nóng lòng muốn nắm rõ nội dung phần sau của Lịch pháp kinh, bởi lẽ nó không chỉ liên quan đến an nguy của Trừ Tịch mà anh tâm tâm niệm niệm mà còn liên quan đến lợi ích tương quan của rất nhiều lịch thần khác trong hoàng lịch cũ. Còn Cơ Tể, sau khi biết Tiêu Nam Chúc đã tìm về được 3 món bảo vật của tộc thì cũng trở nên xin gì được nấy, suốt đoạn thời gian sau đó hầu như đều gọi cái là tới. Dưới sự yêu cầu của Tiêu Nam Chúc, y thậm chí còn sắp xếp lại văn tự xưa nay không truyền ra ngoài của tộc mình từng chút một, đưa cho Tiêu Nam Chúc lật đọc và xem xét.

Hai, ba tuần nữa là Cốc vũ, trong khoảng thời gian này, các trang nội dung của "kiến", "trừ", "mãn", "bình", "định", "chấp", "phá", "nguy", "thành", "thu", "khai", "bế" thuộc "12 thần quyết kiến trừ" đều do Cơ Tể và Tiêu Nam Chúc điều chỉnh lại. Tuy nói hơn nửa là ca dao và từ vựng vu thuật tối nghĩa khó hiểu, nhưng Tiêu Nam Chúc vẫn biết từng chữ có ý nghĩa gì. Song, tiếc là trình độ văn hóa của Cơ Tể có hạn, mặc dù biết hết văn tự của tộc, nhưng lại chẳng hiểu gì về y học, dệt vải, toán học và lịch pháp, vậy nên ngoài có thể giúp Tiêu Nam Chúc phiên dịch những văn tự này ra thì chả làm được gì khác. Còn Tiêu Nam Chúc thì đã có thể gọi ra năng lực của các vị thần quân niên lịch dễ như ăn cháo, làm y sốc đến mức suýt nữa ôm đùi anh gọi "anh ruột".

Về chuyện này, Tiêu Nam Chúc cũng rất khó hiểu, bởi lẽ mọi người đều là truyền nhân của tộc Hán cổ, không lý nào Cơ Tể cao to đồ sộ lại chẳng lĩnh ngộ được gì. Thế mà tên này vừa nghe hỏi chỉ ngượng ngùng cúi đầu, nửa ngày sau mới xấu hổ gãi đầu giải thích.

Lịch pháp kinh đã thất truyền từ thời nhà Thanh, tuy tộc Hán cổ ẩn cư trong núi còn tên tuổi, nhưng lại mất đi những vật duy trì văn hóa truyền thừa của tộc họ. Vào mấy trăm năm trước, đại vu trong tộc quả thật có thể chiêu dẫn lịch thần, nhưng đây đã là chuyện của biết bao thời đại về trước rồi, bây giờ ngay cả những đại vu hiểu biết sâu rộng còn chẳng biết làm, nói chi đến những người bình thường như Cơ Tể. Hôm nay những thứ này trời xui đất khiến về lại tay Tiêu Nam Chúc, vậy cũng xem như là việc đã được định sẵn bên trong vận mệnh. Song, Tiêu Nam Chúc cũng chủ động nói với Cơ Tể về ý định muốn trả lại hết Lịch pháp kinh bản gốc, bộ xương Hắc Long và Thái Tuế cho tộc Hoa Hạ của anh.

Bản thân anh không quá xem trọng những thứ này, hơn nữa hiện trạng của tộc Hoa Hạ mà Cơ Tể miêu tả cũng hơi bị thảm quá, có lẽ sự phát triển kinh tế ở nơi đó cũng không khác rất nhiều huyện thị nghèo khó bị vây trong núi sâu là bao. Tuy anh không lớn lên ở chỗ ấy, nhưng nói thế nào thì đấy cũng là nơi bố mẹ dòng họ anh từng sinh sống, làm chút gì đó cho nơi này cũng rất hợp tình hợp lý.

Dù rằng bố mẹ anh đã mất từ lâu, cái tên khai sinh nghe vào vừa buồn cười vừa xa lạ kia cũng chẳng khiến anh có mảy may xúc động, nhưng cố hương thì vẫn là cố hương, có cơ hội vẫn nên quay về thăm một chút. Vừa hay Cơ Tể mất việc ở thành phố Y, qua một thời gian ngắn đúng là muốn về nhà một chuyến. Tính toán xong xuôi, Tiêu Nam Chúc muốn tiện thể nói chuyện này cho Trừ Tịch nghe, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà dạo gần đây anh vẫn luôn chả thấy Trừ Tịch đâu. Tuy trước đó Trừ Tịch có bảo với anh rằng khoảng thời gian này hắn phải tự xử lý một số chuyện liên quan đến tai họa vào nguyệt quan cùng với mấy vị lịch thần truyền thống, chắc sẽ không xuất hiện thường xuyên, nhưng suốt mấy ngày không thấy người đâu vẫn khiến Tiêu Nam Chúc cảm thấy không quen.

Sau tiệc rượu của Thượng Tỵ lần trước, rõ ràng tâm tình Trừ Tịch đã tốt hơn rất nhiều, trang lịch vắng tanh như chùa Bà Đanh cũng thi thoảng có các lịch thần khác đến chơi, niên thú được các thần quân nhiệt tình đút bánh trôi, bánh trung thu, bánh ú nên phì nhiêu lên không ít, làm cho nó càng ngày càng mất đi dáng vẻ uy nghiêm mà một hung thú nên có.

Trùng hợp nguyệt quan sắp tới, tai họa điên cuồng lên rất nhiều, Trừ Tịch cũng không thể thường xuyên nhàn hạ ở cạnh Tiêu Nam Chúc như trước nữa. Về chuyện này, Tiêu Nam Chúc cũng muốn có ý kiến lắm chứ, nhưng vừa thấy dáng vẻ nhíu mày khó xử trăm bề của Trừ Tịch thì lại chẳng thốt ra được chữ nào, dù đại mỹ nhân nhà anh có muốn lấy mạng của anh thì anh cũng bất chấp hết luôn.

Đối với sự quan tâm này của lịch sư nhà mình, trong lòng Trừ Tịch cũng hiểu rõ. Hắn vốn thuộc kiểu tính cách cứng nhắc không hiểu tình yêu, nhưng hiện giờ cũng xem như đã mở mang chút đầu óc. Nguyệt quan đang đến gần, tai họa tăng lên đột ngột, hắn cũng buộc lòng chiếm dụng chút thời gian riêng tư bàn bạc với các vị lịch thần truyền thống trong âm thầm. Thanh Minh thấy mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, chẳng hề dị thường gì cả, nguyệt quan vốn sẽ nhiều tai họa mà, không nên để ý như thế. Tuy nhiên, Hàn Thực và Trừ Tịch lại không yên lòng, dẫu sao họ cũng lớn tuổi hơn Thanh Minh, sẽ không tùy tiện xem chuyện này là việc cỏn con không đáng để tâm như cậu. Trừ Tịch âm thầm dẫn niên thú ra ngoài mấy chuyến, lại phát hiện hình như những tai họa này không ngừng tuôn ra từ một đầu nguồn kỳ quài nào đó. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, vấn đề vậy mà lại nằm ở công trình cầu lớn đường Tân Giang lúc trước.

Xà mẫu đã chết, xà tử xà tôn tan thành tro bụi từ lâu, khi đó Tiêu Nam Chúc và hắn đã kết thúc công việc ổn thỏa, không lý nào vẫn còn sót lại tàn dư dưới đáy sông. Trừ Tịch nghĩ mãi chẳng ra là thứ gì đã khiến cho tai họa liên tục trào ra từ đáy sông ấy, nhiều lần hắn muốn dò xét nhưng lại chẳng phát hiện ra chỗ khác thường nào. Nhân những ngày Tiêu Nam Chúc và Cơ Tể bận rộn xử lý Lịch pháp kinh, Trừ Tịch và Hàn Thực đến cầu lớn Tân Giang một chuyến, nhưng ai ngờ bên trong màn đêm tăm tối, ngàn vạn tai họa bò ra khỏi đáy sông tựa như ác quỷ địa ngục. Mặc dù Trừ Tịch và Hàn Thực đã hiện thân chém giết từng con một, nhưng chính bọn hắn cũng chịu không ít sức ép. Thân thể vốn phục hồi kha khá của Trừ Tịch lại bị nhiễm bẩn quá nửa, còn suýt chút trở giáo làm tổn thương Hàn Thực.

"Trừ Tịch!! Trừ Tịch!!! Ngươi nhìn cho rõ ta là ai!! Trừ Tịch!!"

Tuy Hàn Thực long khí toàn thân đang kéo lê thân thể không mấy cường tráng của mình, nhưng vẻ mặt lạnh lùng với mái tóc hoa râm vẫn rất có sức uy hiếp. Đáng tiếc thần lực của Trừ Tịch vượt xa y, hồng y nhuốm máu cùng đôi đuôi mắt biến đỏ khiến người ta kinh hồn bạt vía. Hàn Thực kiên trì triền đấu với hắn hồi lâu, cuối cùng đành phải gọi Thanh Minh ra mới chế ngự được Trừ Tịch mất đi thần trí, suýt nữa giết luôn mình. Thanh Minh rõ ràng rất kiêng dè trước một Trừ Tịch đã lâu không có gì khác thường hôm nay lại bị tai họa nhiễm bẩn lần nữa thế này, còn Hàn Thực sắc mặt trắng bệch thì vẫn cố gắng đưa Trừ Tịch máu me đầy mình trở về. Lúc họ về đến nhà, Tiêu Nam Chúc vẫn còn ở ngoài chưa về, Trừ Tịch hòa mình vào luồng phúc trạch dồi dào quen thuộc, tạm thời phục hồi lại thần trí. Hắn ngơ ngác nhìn máu tươi đầy tay đầy người mình, nửa ngày sau mới khàn giọng nói với Hàn Thực và Thanh Minh tựa như cầu xin.

"Chuyện hôm nay phải giấu lịch sư, tai họa nhiễm thân lần này khác với mọi khi. Tuy hiện giờ ta tạm thời tỉnh táo, nhưng lại không có cách nào tiêu diệt bọn chúng triệt để..."

Lúc nói lời này, Trừ Tịch có chút khó chịu quay mặt đi. Việc tối nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, ngay cả hắn cũng không thể tin với thần lực của mình mà lại bị chiếm thể xác trở thành con rối của đám tai họa đó dễ dàng như thế. Lúc này, toàn thân hắn là máu tanh dơ bẩn, hồng y tản ra trên đất trông cực kỳ chấn động, Hàn Thực và Thanh Minh vốn đã hàn gắn quan hệ lại với hắn cũng chẳng dám đến gần hắn nữa, mà chỉ cần tinh thần hắn có hơi chút thả lỏng là lại biến thành một yêu vật cử chỉ phóng đãng, thèm giết khát máu ngay lập tức. Nghĩ đến đây, trên gương mặt trắng bệch thê lương của Trừ Tịch chợt xuất hiện một nụ cười ảm đạm.

"Chuyện dị thường dưới đáy cầu kia đợi sau khi ta phục hồi sẽ đi kiểm tra tiếp, chỉ xin các ngươi đừng nói việc này cho lịch sư biết, y ghét nhất... chính là dáng vẻ hiện giờ của ta, làm ơn."

Tình trạng của Trừ Tịch được Hàn Thực và Thanh Minh che giấu rất tốt, Tiêu Nam Chúc chỉ tưởng hắn còn đang bận việc của mình nên cũng không đến làm phiền hắn. Anh không biết Trừ Tịch đang mắc phải chuyện gì, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu mơ hồ. Đúng lúc hôm Cốc vũ có việc khác cần làm nên mới khiến anh tạm gác chuyện này sang một bên. Mắt thấy ngoài cửa sổ khung cảnh sáng sủa, trên bầu trời có hiện tượng không rõ, nam nhân thon gầy chỉ mặc áo len họa tiết nanh sói(1) lười biếng châm điếu thuốc.

(1) họa tiết nanh sói hay houndstooth



"Aiz, Cốc vũ không mưa, dấu hiệu xấu nha. Vì để nghênh đón thánh nhân nhỏ chào đời mà rõ là mệt chết ta..."

Sau lưng truyền đến giọng oán trách của phụ nữ, Tiêu Nam Chúc hơi nghiêng đầu liền trông thấy một mỹ nhân mặc váy hồng điểm hoa, lòng bàn tay cầm ô giấy họa mưa bụi Giang Nam bước đến đứng cạnh mình. Trong chiếc ô đó chứa đầy nước mưa giúp mùa màng bội thu, nhưng lúc này nữ lịch thần nọ buộc phải khép nó lại, nên khung cảnh bên ngoài mới trong xanh như thế. Thấy Cốc Vũ không vui, Tiêu Nam Chúc – người bảo nàng hôm nay đừng cho đổ mưa để thánh nhân nhỏ nhanh chóng giáng thế, nhếch miệng nở nụ cười, anh bước vài bước đến trước mặt nàng rồi híp mắt nói.

"Chờ thánh nhân được sinh ra khỏi bụng mẹ của thánh nhân, cô muốn cho đổ thế nào thì đổ thế ấy. Chúng ta thu tiền làm việc cũng không thể khiến khách hàng chịu thiệt nhỉ?"

"Lịch sư ngài đương nhiên nói gì thì là vậy gòi, ta còn có ý kiến gì được nữa..."

Cốc Vũ lắc đầu với dáng vẻ hết sức bất mãn, cái nết của nàng ta xảo quyệt hơn Nguyên Tiêu hay Xuân Phân nhiều, đương nhiên sẽ không dễ bị dụ thỏa hiệp chỉ bằng mấy câu nói của Tiêu Nam Chúc. Tiêu Nam Chúc buồn cười kẹp thuốc lá trên tay, thực ra anh đã biết tỏng nàng ta muốn vòi mình gì đó từ lúc sáng sớm nàng đến đi làm rồi, vì thế thấy dáng vẻ không nghe theo mình của cô hai này, anh chỉ giả bộ ho khan một tiếng, rồi mở miệng với sự trêu chọc hiếm thấy.

"Vậy muốn tôi đền tội thế nào với thần quân cô đây?"

"Hmm... Ta muốn lịch sư đền cho ta một cái điển cố!"

Vừa nghe Tiêu Nam Chúc hỏi đã nhanh chóng lên tiếng, Cốc Vũ thuận thế đảo con ngươi, đôi mắt hạnh nhân phong lưu đa tình lay động lòng người. Dường như đã nghĩ đến việc lấy được thứ mình muốn từ chỗ Tiêu Nam Chúc từ lâu nên vừa nghe Tiêu Nam Chúc chủ động mở lời với mình thì Cốc Vũ đã đáp liền miệng. Mà Tiêu Nam Chúc nghe vậy cũng chẳng bất ngờ, anh trực tiếp gật đầu, cất lời xem như đã hiểu.

"Tôi còn nói sao cô cứ kháy tôi, hóa ra là vì chuyện này. Mấy hôm trước Kinh Trập và Lạp Bát cũng đến hỏi điển cố và kiêng kỵ của mình, tôi cũng đã lần lượt tìm cho họ, cô gái này không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao..."

Tiêu Nam Chúc cố ý kéo dài âm điệu, anh thản nhiên nhìn biểu cảm mất tự nhiên của Cốc Vũ rồi bật cười. Cốc Vũ có hơi oán trách không hé môi, hai gò má cũng ửng đỏ, còn Tiêu Nam Chúc thì làm dáng đi đến cạnh giá sách.

Giá sách cũ bằng gỗ cây hoa lê chất đầy bản dịch và chú thích anh đã chép tay Lịch pháp kinh ra dạo gần đây, trong này xen lẫn một lượng lớn ca dao và truyền thuyết của vu tộc cổ đại đã thất truyền khá nhiều vào cận hiện đại. Tiêu Nam Chúc có nhờ Cơ Tể giúp sắp xếp lại chúng nhưng vẫn chưa kịp kiểm tra kỹ lưỡng. Vì hầu hết các ghi chép về câu chuyện truyền thống trong số đó đều liên quan ít nhiều đến lai lịch của nhóm lịch thần, nên rất nhiều lịch thần truyền lưu đến nay, nhưng đã quên mất nguồn gốc của mình từ lâu không nhịn được tò mò bèn tìm đến Tiêu Nam Chúc hỏi ý, đặc biệt là những tiết khí còn thiếu truyền thuyết điển cố lại càng cần mẫn khủng khiếp, thiếu điều muốn xem Tiêu Nam Chúc là một quyển "10 vạn câu hỏi vì sao" luôn.

"Hồi trước người ta xuất hiện như nào thế? Có truyền thuyết điển cố nào người ta hơm biết hơm? Còn vị tiên tri thánh hiền ban tặng chiếc tên này cho người ta nữa, lịch sư lịch sư, ngài tìm xem coi có hơm?"

Cốc Vũ cắn môi, dáng vẻ sốt ruột vô cùng. Tiêu Nam Chúc căn cứ theo ngày tháng trên Công lịch lật tới lật lui, vất vả lắm mới tìm được một trang thuộc về Cốc vũ. Anh cúi đầu đọc qua loa mấy lượt, thấy Cốc Vũ cứ nhìn mình chằm chằm thì có hơi buồn cười, bèn lẩm bẩm.

"Hmm... Cốc vũ, xuất hiện vào thời Xuân Thu, ngàn vạn tiên dân cổ đại đã đặt tên này cho cô, tiết khí tốt phù hộ được mùa. Trong dân gian có điển cố Cốc vũ kỵ bò cạp, bảo là thời xưa có một người con bất hiếu tên Cát Thăng, đổ Trạng nguyên xong thì không muốn nhận mẹ ruột Hồ thị của mình, còn cố ý giết luôn bà ấy. Sau đó bà mẹ hóa thành bò cạp độc, chích chết tân khoa Trạng nguyên lang đang sống sờ sờ. Vì hôm đó là Cốc vũ, nên mới có điển cố Cốc vũ kỵ bò cạp..."

"Sao lại có câu chuyện khiến người ta vừa đau lòng vừa tức giận như thế chứ! Đó giờ Cốc Vũ ta chưa từng nghe qua! Không phải lịch sư đang xí gạt ta đó chứ!"

Vừa nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy thì lập tức dựng thẳng lông mày, những điển cố dân gian này đều là phiên bản sớm nhất, qua lâu như thế Cốc Vũ không còn nhớ rõ là chuyện đương nhiên, nhưng xu là nữ lịch thần này hay cáu kỉnh, vừa nghe được điển cố không hợp ý mình là giãy nảy lên muốn đích thân đến xem thử. Tiêu Nam Chúc đâu thể cho nàng ta lục bậy, liền nhanh chóng cản nàng lại, ấy vậy mà ai ngờ vừa đụng vào đã đụng rơi luôn thứ gì đó trên giá sách. Một cuộn tranh tinh xảo bị anh đặt ở tuốt trong cùng rơi xuống đất, tầm mắt Tiêu Nam Chúc rơi trên người thần minh diễm lệ vận hồng y, sau đó không khỏi dời đến hàng lạc khoản(2) văn tự cổ từng thấy trước đây, nhưng do góc độ, lần này dường như anh đã nhìn thấu điểm khác biệt. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Nam Chúc khẽ biến đổi.

"Trừ... Tịch diệt ma đồ?"

[lạc khoản(2): phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ]

- ---------------------------------------------------

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/xiaolongbaooo

Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play