Cảnh sát tới thật là không đúng lúc tẹo nào, Tiêu Nam Chúc vừa nghe tiếng động bên ngoài thì liền biết bọn Bành Đông đã điều động cả đại đội đặc cảnh tới luôn rồi. Có điều hôm nay vốn là một dịp mang tính quốc tế, Bát Nạn có thể khiến việc này trở nên hưng sư động chúng như vậy quả thật cũng đủ gan to mật lớn.

Vừa khéo, Kiến Quân và Kiến Đảng đã dọn dẹp tàn cục gần xong. Tiêu Nam Chúc thấy thế cúi đầu nhìn Bát Nạn khuôn mặt dữ tợn nằm ngửa trên mặt đất, rồi bỗng móc một tờ lịch nhăn nhúm ra khỏi túi quần, miệng nhanh chóng đọc thầm một câu, sau đó nâng tay cương quyết đánh tà vật vẫn còn gào thét với anh này vào trong tờ lịch.

"Bành tổ bách kỵ! Cát thần nghi xu! Hung thần nghi kỵ! Trừ mãn bình định chấp phá nguy thành thu khai bế! Thu!"

Giấy lịch ố vàng bắn ra ánh sáng kim sắc, lúc Tiêu Nam Chúc bắt tờ lịch này về, Bát Nạn đã bị phong ấn trong đó dưới hình tượng một con ác thú hung thần ác sát, miệng đầy răng nanh. Kiến Quân và Kiến Đảng vừa thấy dáng điệu chuyên nghiệp của Tiêu Nam Chúc còn ngẩn ra vài giây, trong lòng ngẫm nghĩ "lịch sư nghĩ ra nước cờ mới mẻ này từ lúc nào thế nhờ".

Thực ra Tiêu Nam Chúc cũng vừa học đây thôi. Anh mới học được chiêu này từ quyển sách nhỏ kia trước đó không lâu, nên cũng coi như chỉ là lính mới. Bây giờ nếu nghiên cứu kỹ thì Tiêu Nam Chúc cảm thấy quyển sách nhỏ chỉ có anh đọc hiểu kia quả thật chứa đựng những phương pháp chuyên môn giúp anh ứng đối các vấn đề khó về mặt này. Nghĩ vậy, anh khó tránh khỏi nhớ đến lần tán gẫu giữa anh và Trừ Tịch vào đêm nọ.

Lịch pháp kinh, là tên quyển sách nhỏ anh mang ra khỏi địa cung, vì có quá nhiều từ lạ đọc không hiểu, nên ngay cả khi đoán mò thì Tiêu Nam Chúc cũng chỉ đọc được vài trang đầu. Hôm đó Trừ Tịch nói với anh rất có thể anh là con cháu thất lạc của dân tộc thiểu số nào đó, có lẽ dính chút quan hệ với dân tộc Hán, cũng có lẽ có chút quan hệ với hung tộc Xi Vưu thời viễn cổ.

Về điểm ấy, tất nhiên Tiêu Nam Chúc cảm thấy quay cuồng trong mơ hồ. Song, cho dù là ổ khóa viết chữ "Cơ" hay là quyển sách tên Lịch pháp kinh này, thì đều vô hình trung mở ra các phương pháp tiện lợi cho anh. Đầu tiên khoan bàn đến việc trước kia anh ra sao, tóm lại, anh của trước Tết năm nay vẫn là một người mù tít tìn tịt về hoàng lịch, kinh dịch, thậm chí là phong thủy bát quái. Tuy nhiên, sau khi bắt đầu hành nghề hoàng lịch sư, anh khó tránh khỏi tiếp xúc với những thường thức nhập môn.

Song, sau khi có được Lịch pháp kinh rồi nghiên cứu cẩn thận, anh lại bất ngờ phát hiện nếu hoàng lịch cũ là giấy chứng nhận tư cách hành nghề của anh, vậy Lịch pháp kinh này chính là sách đào tạo nghiệp vụ của anh chứ đâu. Trước đây anh chưa từng nhận bất cứ đào tạo gì đã làm hoàng lịch sư ngay, sự thật chứng minh, ngoài dựa vào thân thủ vượt trội của bản thân và mồm mép lừa người, thì anh toàn phải cậy nhờ năng lực của nhóm lịch thần mới có thể giúp bản thân hoàn thành công việc.

Nhưng kể từ khi đọc quyển sách nhỏ này, anh bỗng phát hiện thay vì nói lịch sư là một lệ thuộc phải dựa vào lịch thần mới có thể hành sự, thì chi bằng nói đây là một tồn tại thống trị tất cả lịch thần, bởi vì những thứ được nhắc tới bên trong quyển sách anh vẫn còn chưa đọc xong này rõ ràng chính là các thường thức và điểm cốt yếu dạy anh làm sao khống chế hoàng lịch một cách chân chính. Mà về điểm ấy, Trừ Tịch cũng đã cho Tiêu Nam Chúc một lời giải đáp tốt nhất.

"Hoàng lịch và lịch thần vốn được tạo ra bởi Hiên Viên thị sớm nhất, Lịch pháp kinh là do ông viết, dụng ý để truyền thừa những thứ này. Nhưng từ sau khi Nhân văn thủy tổ quy thiên, đã ít ai biết đến những thứ này, Lịch pháp kinh cũng thất lạc. Mặc dù sau này nhóm lịch sư có thể mượn năng lực của bọn ta để làm vài việc, nhưng suy cho cùng vẫn là người bình thường. Vì thiếu mất sự tồn tại của Lịch pháp kinh, nhóm lịch thần cũng không thể có được trợ giúp từ các lịch sư, bởi thế mới xuất hiện hàng loạt những rắc rối như lễ truyền thống sẽ biến mất, lịch âm dương dần dần xảy ra hỗn loạn..."

Vì suy cho cùng vẫn khuyết thiếu phương pháp sử dụng chân chính, cũng chính là quyển Lịch pháp kinh này, nên tất cả các lịch sư trước Tiêu Nam Chúc đều chỉ có cái danh lịch sư, chứ không hề nhận được bất kỳ đào tạo nghề nghiệp bài bản nào. Về điểm ấy, Tiêu Nam Chúc chỉ cảm thấy những chuyện may mình gặp được năm nay đúng thật là từng chuyện nối tiếp từng chuyện. Mà sau khi lật qua lật lại quyển sách nhỏ, anh còn thu hoạch được không ít thứ cho riêng mình.

Nghi kỵ (thích hợp – kiêng kỵ/ nên làm – không nên làm) trong hoàng lịch được người xưa tính ra dựa vào phương pháp sắp xếp thần sát, lập ra quy luật, phương pháp cụ thể có thể tham khảo <Hiệp kỷ biện phương thư>. Thông qua quan hệ của năm tháng ngày giờ, tính ra cát thần hung sát của một ngày, tỷ như hôm nay là ngày Ất Hợi, cát thần có thiên đức, hung sát có nguyệt hình.

Có được thần sát, là có thể căn cứ vào thần sát để suy đoán nghi kỵ của hôm nay. Vì sự sắp xếp có sẵn quy luật nhất định, nên nhằm vào điểm ấy, xem cát xem sát cũng có khẩu quyết tương ứng. Mỗi một trang lịch đều chịu tải thần lực của hoàng lịch, lịch sư chỉ cần phối hợp nó với "12 thần quyết kiến trừ" chỉ được ghi chép trong Lịch pháp kinh là có thể biết tỏng các hung tà tương ứng, hóa chết thành sống, nghịch chuyển âm dương. Mà trong 12 câu khẩu quyết này, mỗi một câu đều đại biểu cho một loại năng lực của lịch sư.

"12 thần quyết kiến trừ" chỉ kiến, trừ, mãn, bình, định, chấp, phá, nguy, thành, thu, khai, bế. Vì trước mắt Tiêu Nam Chúc vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được hết nội dung của Lịch pháp kinh, nên giờ anh chỉ mới học được 3 tự quyết là kiến, phá và thu, những tự quyết còn lại anh vẫn chưa hiểu rốt cuộc chúng có hàm nghĩa gì. Mà kiến, phá và thu này cũng chia nhau đại biểu cho 3 loại thuật pháp mà một lịch sư như anh có thể nắm giữ.

Kiến(1), tức luồng khí kiện vượng (sức khỏe – thịnh vượng). Lịch sư có thể triển khai thần quyết này vào ngày "kiến" của mỗi tháng, cũng là ngày cát tường nhất của tháng đó. Vì luồng khí kiện vượng có thể hóa không thành có, tương truyền Hiên Viên thị đã tạo ra vị lịch thần đầu tiên trong hoàng lịch vào ngày "kiến".

[kiến(1) (建): nghĩa là xây dựng, lập nên]

Lịch pháp kinh cũng có đề cập đến điểm này, nhưng những đoạn liên quan lại chứa số lượng từ lạ quá nhiều, Tiêu Nam Chúc cũng đọc không hiểu lắm, chỉ biết lơ mơ về chuyện của vị lịch thần đầu tiên kia. Có điều đại khái là anh có thể vận dụng năng lực của trang lịch và "12 thần quyết kiến trừ" vào ngày "kiến" để hóa không thành có, tạo ra lịch thần mới, hoặc hồi sinh lịch thần cũ đã biến mất. Mặt khác, "phá"(2) lại đại biểu cho năng lực trái ngược hoàn toàn với kiến.

[phá(2) (破): trái nghĩa với kiến, nghĩa là phá bỏ, phá vỡ]

Cái gọi là lịch thần, chính là thần minh bảo vệ sự trật tự bình thường của mỗi ngày. Vì bản thân là biểu tượng của phúc trạch, nên từ khi sinh ra đã gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Song, nếu có một ngày tâm trí lịch thần bị vấn bẩn, trở thành một sự tồn tại đi ngược lại với chính đạo, vậy lịch sư sẽ cần phải tẩy trừ họ ngay lập tức. Và "phá" chính là tự quyết tương ứng với loại năng lực này.

Về điểm ấy, Tiêu Nam Chúc đoán rằng chắc đã từng xảy ra tình huống như thế nên trong Lịch pháp kinh mới nhắc tới. Có điều anh cũng chả hứng thú mấy với chuyện này nên chỉ đọc sơ cho vui thôi. Còn tự quyết "thu" còn lại, thực ra chính là điểm mấu chốt để anh thu phục Bát Nạn ban nãy.

Hung sát tham ác, tử vật họa tinh, phàm là tai họa hay vật chết, chỉ cần dùng tự quyết "thu" này là có thể thu vào bên trong tờ lịch. Giống như trước đó cả bộ xương của Hắc Long đã bị Tiêu Nam Chúc dùng làm thử nghiệm, hôm nay lại thử thêm lần nữa trên người của Bát Nạn, anh trái lại còn cảm thấy xài tốt vl.

Dẫu sao thứ này vừa tiện lại gọn gàng, quan trọng còn rất sạch sẽ và nhanh chóng, Bát Nạn bị anh thu vào xong còn có thể đem về nhà hỏi lại từ từ. Giờ Hàn Thực đang ở nhà trông Thái tuế, đợi anh đem Bát Nạn về là vừa hay có thể thẩm vấn đồng thời cả thủ phạm lẫn tòng phạm. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc thuận tay nhét tờ lịch trấn áp tai họa vào trong túi quần, sau đó cũng chẳng lắm lời giải thích với bọn Kiến Quân, chỉ dựng cái ghế gấp ngã trên đất lên ngồi xuống, rồi thở phào một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Bành Đông.

Trong quá trình chờ Bành Đông nhận điện thoại, Tiêu Nam Chúc lại muốn hút thuốc, nhưng sực nhớ ra Hàn Thực bảo hôm nay mình không được động củi lửa, thế là anh chỉ có thể buồn bực ngồi chờ Bành Đông đang ở ngoài kêu gọi tên côn đồ là mình đầu hàng phản ứng lại. Kiến Quân mệt xỉu lên xỉu xuống trực tiếp an vị trên đất lau súng chờ tan làm, Kiến Đảng trái lại vẫn còn rất nhiệt tình, chủ động đến đỡ Đảng viên ưu tú của Đảng ta – Lý Trung Lâm lên.

Trải qua một màn mạo hiểm vừa rồi, hiện giờ Lý Trung Lâm nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp. Dẫu sao tuy rằng trước đó y cũng tin là Tiêu Nam Chúc sẽ giúp được mình, nhưng y đâu có dè phải tự mình trải nghiệm pha khủng bố bị yêu ma tai họa bắt cóc như này đâu. Kiến Đảng thấy thế cảm thấy mình nên nói gì đó, vì vậy sau khi thân thiết vỗ vỗ vai Lý Trung Lâm, vị lịch thần đại biểu cho tư tưởng cao nhất của Đảng ta liền dùng giọng Hồ Nam bật mode giáo dục nghiêm túc.

"Đồng chí Lý Trung Lâm, tuy Đảng ta tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật, nhưng trời cao biển rộng trăm hỗn tạp(3), vẫn luôn có những thứ mà chúng ta không biết —— việc hôm nay anh cũng đừng bận tâm quá mức, sau này vẫn phải tin vào chủ nghĩa, tin vào chân lý, phong kiến mê tín tuyệt đối không thể ——"

[trời cao biển rộng trăm hỗn tạp(3) gốc là 大千世界百杂碎– đại thiên thế giới bách tạp toái, ý nói thế gian rộng lớn không thiếu những thứ lạ]

Lời còn chưa dứt, Kiến Quân kế bên đã nhịn không được vỗ đùi phá lên cười ha ha, Kiến Đảng thấy thế nghiêm mặt, hiển nhiên cảm nhận được mình bị cười nhạo, Lý Trung Lâm nhìn một màn này lúng túng muôn phần, cũng chả biết nói gì cho phải.

Sau hơn hai mươi, ba mươi giây chờ đợi, tiếng không ngừng kêu gọi đầu hàng ở bên ngoài chợt đổi thành người khác, Bành Đông vừa bắt máy, Tiêu Nam Chúc sớm đã mất kiên nhẫn liền gọn gàng dứt khoát lên tiếng.

"Tôi ở trong nè, đừng hô nữa, 5 phút nữa các cậu hẵng vào, tôi ra bằng cửa sau trước, vấn đề đã giải quyết cơ bản, gọi xe cấp cứu cho các vị lãnh đạo với ông chủ đi... Ờ, còn nữa, tuần sau rảnh không, tới nhà tôi ăn bữa cơm đi."

Trong tai chỉ nghe được giọng nói tùy tiện đến không thể tùy tiện hơn của Tiêu Nam Chúc, Bành Đông đang tổ chức tấn công cho đội phòng chống bạo động ở ngoài kia vẻ mặt cứng đờ cầm di động trong tay, biểu tình có chút dại ra.

Cậu không ngờ rằng Tiêu Nam Chúc sẽ xuất hiện ở đây, càng không ngờ cậu vất vả lắm mới chạy đến đây vậy mà lại chẳng còn chuyện của bọn cậu nữa rồi. Dẫu sao trước đây cậu cũng đã từng gặp qua sống to gió lớn, nhưng về mảng này, Bành Đông vẫn cứ bị đánh bại bởi những hành động ngược đời(4) của anh Nam nhà cậu.

[hành động ngược đời(4) gốc là 不按常理出牌– ra bài không theo lẽ thường/ không theo quy tắc, ý chỉ lời nói việc làm không theo lẽ thường]

Có điều nhớ đến trước đây Tiêu Nam Chúc đã giải quyết chuyện ma chặt đầu cho cậu, lý trí của Bành Đông vẫn lựa chọn tin tưởng Tiêu Nam Chúc. Nhưng bên cạnh cậu lúc này đây là một cơn sóng lớn nào là đồng đội, nào là lãnh đạo, cậu cũng không thể nói chuyện lớn tiếng hay hỏi han gì khác. Thế nên sau khi trầm mặc mấy giây, đội trưởng Tiểu Bành vẻ mặt hơi bị tái mét nhìn hiện trường hội đàm vẫn đóng chặt cửa lớn như cũ một cái, cả buổi trời mới khô cằn nói một câu.

"Rảnh... rảnh chớ, ăn... ăn (┳_┳)"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play