Trước mặt Tiêu Nam Chúc bày ra hai phần hợp đồng lao động, giấy a4, chữ trắng đen, bên A là tràn lan 1 chuỗi dài dấu ấn đỏ bừng của tổng cộng 365 ngón tay cái, bên B thì vẫn trống không.
Từ lúc Nhập Tứ mới vừa run cầm cập bò ra khỏi tủ lạnh đến giờ, vẻ mặt anh vẫn duy trì ở trạng thái vặn vẹo vô cùng khó khăn để hình dung, có lẽ thực sự không biết nên bày tỏ thái độ gì đối với sự kiện linh dị liên tiếp đột phát. Anh nhíu mày trực tiếp xách Nhập Tứ không hề phòng bị lên, Nhập Tứ đáng thương dù sao cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, la hét bị Tiêu Nam Chúc vác trên vai đem tới bên tường cũng vô lực phản kháng. Chờ sau khi cười lạnh mà đem hoàng lịch cũ lần nữa treo chặt trên tường, Tiêu Nam Chúc cũng không để ý Nhập Tứ luôn miệng kháng nghị, trực tiếp hốt cả người lên cứng rắn nhét vào hoàng lịch.
"A a a!! Tiêu Nam Chúc!! Ngươi điên rồi!! Đầu của bổn công tử!! A a!! Kiểu tóc của bổn công tử!!! Mặt của bổn công tử ô ô!!!"
Tiếng kêu thảm thiết của Nhập Tứ nghe vào thật sự mất mặt xấu hổ, Tiêu Nam Chúc thấy người này làm sao cũng không thể nhét về nhất thời có chút buồn bực. Mà Nhập Tứ bị anh gập đi gập lại liên tục cũng bắt đầu sợ cái người dã man thô bạo này, tranh thủ khe hở lúc anh tạm dừng mà đem hợp đồng lao động giấu trong tay áo đưa tới. Chờ đè lại cơn tức nhận lấy nhìn một chút, Tiêu Nam Chúc lại nhất thời không phản đối. Trên tám trang giấy của hợp đồng lao đồng viết chi chít rất nhiều các điều khoản, từ lương bổng phúc lợi đến nội dung công việc cụ thể đều có đề cập, mà tư tưởng trung tâm chính là con đường tương quan để trở thành một hoàng lịch sư.
Hoàng lịch sư, tương truyền là chỉ những phương sĩ có thể thay đổi sự biến hóa của bốn mùa, tiết khí và ngày lễ, đồng thời có thể dự báo điềm lành, tai ương mỗi ngày. Đến gần hiện đại, bởi vì các ngày lễ cùng kỷ niệm quốc tế ngày càng tăng nhanh, trong hàng ngũ vốn cổ xưa của hoàng lịch cũng không ngừng bị truyền vào huyết dịch mới mẻ. Khi làm đối tác của các vị lịch thần trong hoàng lịch, lợi ích của mối quan hệ giữ hoàng lịch sư và nhóm lịch thần tồn tại đều dựa trên bản hợp đồng này, vì vậy khó tránh khỏi sẽ bổ sung thật nhiều các khoản chi tiết. Như là công năng riêng của từng người trong nhóm lễ truyền thống đều có nguyên do phía sau, nhóm tiết khí thì phụ trách sự biến hóa vụ mùa cùng sự thay đổi của bốn mùa. Lịch thần một khi nghỉ ốm, nghỉ đẻ, nghỉ cưới đều sẽ nộp đơn chờ sắp xếp chuyển ca cụ thể được viết rất khuôn mẫu bày bản.
Bởi vì hiện giờ là năm 2027 dương lịch, so với lịch âm dương trong quá khứ đều có sự phân chia và quy luật rõ ràng, thì trên niên lịch bây giờ kỳ thực ngày lễ truyền thống hay ngày lễ dương lịch đều như nhau, mặc dù việc này từ một mức độ nào đó mà nói thì cũng là biểu hiện của sự xói mòn truyền thống văn hóa, nhưng cũng không thể tránh khỏi là vì sự sai lệch trong phép tính của lịch Mặt Trời(1). Vậy nên đối với hoàng lịch sư hiện tại mà nói, họ cần phải phụ trách bao quát hết thảy các lịch thần từ ngày lễ mới đến ngày lễ truyền thống và cả tiết khí. Mà quan trọng nhất là, trong danh sách nhiệm kỳ các hoàng lịch sư được nhắc tới ở dưới cùng của bản hợp đồng, Tiêu Nam Chúc thấy tên bà nội anh – Tiêu Như Hoa.
lịch Mặt Trời(1) (太阳历): Khi đó, người Ai Cập đã định cư và làm nông nghiệp ở hai bờ sông Nin. Sông Nin hàng năm cứ vào tháng 7 là nước dâng tràn, cuối tháng 10 nước lại rút xuống lòng sông, để lại một lớp phù sa màu mỡ trên đồng ruộng. Tháng 11 người Ai Cập làm công việc gieo trồng, tháng 3 tháng 4 năm sau là bắt đầu thu hoạch. Để không bị trái thời vụ, kịp thời nắm chắc việc sản xuất nông nghiệp, người Ai Cập dần dần hiểu rằng phải nắm cho được định kỳ nước sông Nin lên xuống, tính toán thời gian chuẩn xác nghĩa là cần phải có một thứ lịch. Có người đã sáng tạo ra một phương pháp hết sức đơn giản: ghi lại thời gian mỗi lần nước sông Nin dâng lên bằng cách khắc lên một cột gỗ rồi đem so sánh, qua đó phát hiện ra khoảng cách giữa hai thời kỳ nước sông dâng lên là trên dưới 365 ngày. Ngoài ra lại phát hiện thêm mỗi khi đỉnh nước sông Nin dâng cao nhất tới vùng gần thủ đô Cairô Ai Cập ngày nay thì sao Thiên Lang và mặt trời đồng thời cùng mọc và nằm ở đường chân trời. Vì vậy họ định ra một năm là 365 ngày và lấy ngày sao Thiên Lang và mặt trời cùng xuất hiện ở đường chân trời làm khởi điểm cho một năm. Một năm chia thành 12 tháng, mỗi tháng 30 ngày, còn thừa 5 ngày làm ngày Tết cuối năm. Đó là lịch Mặt trời của Cổ Ai Cập. Lịch Mặt trời chia một năm thành 365 ngày, so sánh với thời gian trái đất quay một vòng quanh mặt trời tức "năm mặt trời" là 365 ngày 5 giờ 48 phút 16 giây thì chỉ sai số có 1/4 ngày. 6000 năm trước đây tính toán được như vậy là rất chính xác. Nhưng, một năm sai 1/4 ngày không dễ cảm thấy, phải qua 4 năm mới sai 1 ngày. Trải qua 730 năm, thời gian trong lịch pháp và thời gian thực tế đã sai nhau nửa năm, nóng lạnh trái ngược nhau. Năm tháng như vậy tất nhiên mang lại phiền phức cho sản xuất nông nghiệp, mặc dù thế lịch pháp này vẫn được truyền sang Châu Âu. Bà nội Tiêu Nam Chúc khi còn sống đã ký một phần hợp đồng như vậy, trong suốt mấy chục năm bà đều giấu mọi người tất cả những thứ này, ngay cả anh là cháu trai ruột cũng hoàn toàn không biết gì. Trong ấn tượng của anh, bà nội quả thực chưa từng thất thủ tính sai ngày cho người ta, hễ là hỉ sự, tang sự do bà đặt ngày, tất cả đều thuận thuận lợi lợi làm xong. Có một lần, bà cư nhiên có thể nhìn ra chính xác chuyện một sản phụ ở gần ngõ bọn họ sẽ sinh được 5 bào thai. Phải biết rằng thời điểm bắt đầu mang thai, đến cả bệnh viện cũng không thể kiểm tra ra chuyện như vậy, không có đạo lý một bà cụ không hiểu y học lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Trước đây khi không biết rõ tình huống, Tiêu Nam Chúc chỉ coi bà là mèo mù đụng phải chuột chết ở chỗ kia mù lòa gạt người, bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy bà nội nhà mình không thích nhảy quảng trường, cao tuổi rồi còn có thể đuổi đánh anh hai con phố, quả nhiên danh bất hư truyền, chả trách có cái biệt hiệu Tiêu bà cốt
(mụ phù thủy á). Nếu không phải Nhập Tứ từ trong tủ lạnh chật vật bò ra báo cho anh biết thì tất cả những thứ nhìn này qua vô cùng vô căn cứ, Tiêu Nam Chúc quả thực phải bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về tính khả thi của công việc này.
Đầu tiên, anh trước mắt quả thực đang thiếu một công việc chính thức. Lấy tình huống hiện tại mà nói, so với việc đi bán hàng đa cấp với cái tên Tư Đồ Trương thì thà rằng làm cái nghề nghe vào có chút kỳ quái này. Mặc dù xét tỉ mỉ thì công việc này cũng chẳng theo bài bản, gì mà trừ bỏ tai họa, cầu phúc thần linh, giải mộng đổi vận, vừa nghe đã thấy không có miếng căn cứ khoa học nào...
Người trẻ tuổi hiện giờ với quá khứ không giống nhau, tư tưởng của thế hệ trước rất truyền thống nên mới có thể ôm một lòng kính nể đối với quỷ thần, còn bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển rồi, y học cũng tiến bộ, hoàn toàn khác xa với cái thời đại lạc hậu cần dùng phương thức trị liệu bệnh tật là cầu khẩn thần linh phù hộ của trăm ngàn năm trước. Mọi người khinh thường những phương pháp ngu muội vô tri này đã lấy mạng sống của họ ra đùa giỡn, vậy nên nhiều chức nghiệp truyền thống mà khoa học không có cách nào để chứng minh đều triệt để trở thành cặn bã phong kiến.
Thầy tướng số chiêm tinh trong quá khứ đã lọt top các ngành nghề có thể đảo loạn mây gió thiên hạ cũng biến thành người người gọi đánh. Bây giờ nghĩ lại, cách nói này cũng khó tránh khỏi phiến diện cực đoan, dù sao sau khi Tiêu Nam Chúc tận mắt chứng kiến các đồ vật thần thần quỷ quỷ, anh cũng không tiện nói mấy lời bác bỏ. Có điều sự chuyển biến trong ý nghĩ này vẫn chưa thể khiến anh ngay lập tức tiếp nhận nhóm người của hoàng lịch đang tâm tâm niệm niệm quăng cho anh cành ô-liu
(tượng trưng cho hòa bình), bởi vì Tiêu Nam Chúc rất nhanh đã chú ý tới... hoàng lịch sư, loại nghề nghiệp này cư nhiên hết thảy 365 ngày đều phải đi làm, một ngày nghỉ CŨNG! KHÔNG! CÓ!
"Ây dô, thời gian nghỉ ngơi nhất định là có a, cường độ công việc của chúng ta không lớn, phần lớn đều rất nhàn rỗi nha... Huống hồ hợp đồng dị thui chứ năm sau mới bắt đầu lận, lại nói tiếp, mấy ngày nay mọi người đều đang có kỳ nghỉ, chờ qua năm lại bắt đầu làm việc, tối hôm qua ngươi nhìn thấy Tiểu Niên, là một trong 22 vị lễ truyền thống, chủ ti hỏa... Nếu như ngươi có thời gian, đến lúc đó để cho bọn Mùng 1, Mùng 2 đem ngươi đi làm quen một chút quy trình làm việc..."
Nhập Tứ lắp bắp mở miệng, cũng không quên lấy cây lược ra chỉnh lại kiểu tóc. Tiêu Nam Chúc nghe thấy không bày tỏ thái độ, dáng vẻ ngạo mạn quả thực làm cho người ta muốn múc anh. Giờ phút này, anh híp mắt dựa lưng vào ghế sô pha liếc nhìn hợp đồng, dáng vẻ gác chéo chân hút thuốc cũng không nhìn ra vui giận ra sao. Đường nét kiên nghị dưới cằm cho người khác một loại cảm giác rất lạnh lùng. Cho nên người không quen biết anh khó tránh khỏi sẽ cảm thấy anh không dễ ở chung, mà sự thật cũng chứng minh, bản thân Tiêu Nam Chúc, tính cách và tướng mạo của anh quả thực là một trời một vực.
Nhập Tứ ngồi trước mặt anh không biết làm sao triển khai đề tài, dù sao cậu cũng coi như biết chút ít về tính khí của Tiêu Nam Chúc, đối với con ngựa hoang từ nhỏ đã không thể buộc này cũng bó tay hết cách. Cái nghề này nếu như Tiêu Nam Chúc không nguyện ý làm, vậy thì tiến độ công việc của bọn họ buộc phải trễ nải thêm nữa. Chờ đến lúc Tiêu Nam Chúc dùng dư quang chú ý tới Nhập Tứ đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, thì cậu cũng đang lén lút quan sát vẻ mặt anh, anh dùng ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi hướng Nhập Tứ mở miệng.
"Vừa rồi xin lỗi a, cái kia... cậu xưng hô thế nào đây a?"
Nhập Tứ một thân y bào màu xanh đang ngắm nghía quạt xếp vừa nghe thấy Tiêu Nam Chúc nói chuyện với mình, có chút xấu hổ che miệng ho khan một tiếng. Cậu chắp tay khom người chào, tiếp theo mở miệng theo khuôn phép cũ.
"Tại hạ Nhập Tứ, lúc vừa ra khỏi tủ lạnh nhất thời kinh hoảng, cử chỉ có điều thất lễ rồi..."
Âm điệu trầm bổng du dương chỉ kém mở miệng hát hí khúc, có điều Nhập Tứ lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, cổ hủ một chút cũng không làm người ta chán ghét. Tiêu Nam Chúc gật gật đầu ồ một tiếng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cuốn hoàng lịch vừa được treo về trên tường một chút, giờ khắc này trên hoàng lịch vừa vặn lật tới ngày 24 tết hôm nay, không khác gì so với bình thường, chỉ có điều người nên ở trong bức tranh thì lại chạy đến trước mặt anh.
Tiêu Nam Chúc cảm thấy có chút hoang đường không có nguyên do, dù sao trước khi về quê anh cũng không nghĩ tới mình sẽ một đường chạy lệch sang con đường quái lạ như vậy. Đối với cục diện hiện tại anh tựa hồ cũng không còn lựa chọn tốt hơn, nhưng là cái danh tự hoàng lịch sư này nghe vào thế nào vẫn có chút hèn hạ, bỉ ổi...
Trong lòng lẳng lặng ghét bỏ một hồi, Tiêu Nam Chúc trên mặt diện vô biểu tình, tiếp tục cạy mồm Nhập Tứ trước mặt. Mà Nhập Tứ hiển nhiên cũng không có tâm nhãn gì, bị mấy câu của Tiêu Nam Chúc dụ dỗ nên cái gì cũng nói ra hết.
"Ân... Lịch thần bình thường lúc làm việc đều sẽ đợi ở thế giới bên ngoài, lấy 1 ngày đêm làm tuần hoàn, cứ làm xong việc một ngày thì chúng ta sẽ trở lại trong hoàng lịch nghỉ ngơi một năm... Chúng ta chủ yếu làm ờ ừm..., chính là loại trừ mấy con tà linh tai họa chuyên núp lùm ở nhân gian, vì nhân gian mang đến phúc lợi. Bởi vì những năm gần đây mọi người dần dần không tin loại chuyện này... cho nên phạm vi khách hàng của hoàng lịch sư ngày càng thu hẹp, đành phải dựa vào nhận xem ngày cưới, tính toán ngày sinh mà nuôi sống bản thân. Đương nhiên bình thường nếu chúng ta không đi làm thì vẫn có thể ra ngoài á, còn tùy vào mood nữa... Bà nội ngài trước đây mỗi cuối năm thiếu chân chơi mạt chược đều sẽ gọi bọn Tết Nguyên Tiêu ra cùng bà đánh xuyên đêm. Có điều ta cảm thấy ngài khẳng định không nhớ rõ... Ngài khi đó còn nhỏ xíu, vẫn chỉ mới bốn, năm tuổi nhỉ..."
Nhập Tứ kể chuyện xưa lộ ra có chút hào hứng tràn trề, Tiêu Nam Chúc yên lặng lắng nghe cũng cảm thấy vài phần thú vị. Anh kỳ thực đã động tâm, chỉ là còn muốn nghe giải thích thêm một số chuyện liên quan đến cái nghề này trước khi cho Nhập Tứ một câu trả lời thuyết phục nên cũng không đánh gãy lời cậu. Ngược lại quả quyết ấn hủy nhận cuộc gọi từ cái tên Tư Đồ Trương cứ năm lần bảy lượt tìm anh ra ngoài uống rượu.
Cơ hồ có thể tưởng tượng Tư Đồ Trương đầu bên kia giậm chân ra sao, Tiêu Nam Chúc vuốt khóe miệng suy nghĩ một chút, dứt khoát tắt điện thoại, nghe Nhập Tứ bắt đầu nói cho anh từng việc. Đây dù sao cũng là chuyện có liên quan đến nghề nghiệp tương lai của mình nên anh cũng muốn sớm làm công tác chuẩn bị tâm lý, nhờ Nhập Tứ nói một chút về quy trình làm việc. Nói đến đây, không thể không khen một câu người đọc sách đúng là có tài ăn nói, miệng lưỡi trên dưới nhấp mấy cái là có thể đem mọi chuyện nói mạch lạc rõ ràng. Nhập Tứ ngày thường biết được bất quá chỉ là một ít chuyện phốt lặt vặt của các lịch thần khác, thật ra với cậu mà nói quả thật không phải chuyện gì đứng đắn, ngược lại là Tiêu Nam Chúc từ lúc bắt đầu vẫn luôn nghiêm chỉnh về sau lại không tự chủ mà bị mấy cái phốt hấp dẫn.
"Ta lén lút nói cho ngài biết, ngài ngàn vạn lần không được nói ra ngoài a. Kỳ thực a, quan hệ của Thất Tịch và Lễ Tình Nhân 14 tháng 2 vô cùng không tốt, nguyên nhân ngài biết rồi chứ? Aiz, còn không phải là vì đụng tên sao... Cho nên hai ngày nữa lúc Lễ Tình Nhân đi ra, ngài tuyệt đối đừng nhắc tới Thất Tịch với hắn, nếu không a, hắn nhất định sẽ nổi điên..."
Lời khuyên của Nhập Tứ làm Tiêu Nam Chúc buồn bực nở nụ cười. Vừa rồi Nhập Tứ đã đem Nhập Ngũ, Lễ Tình Nhân và cả lịch thần trong vài ngày kế tiếp đều lần lượt giới thiệu một bận, đợi đến lúc nói đến đêm 30 Giao Thừa, Nhập Tứ bỗng nhiên dứt khoát nhảy vọt qua luôn.
"Trừ Tịch làm sao vậy? Rất đặc biệt sao?"
Thấy cậu do dự không dám mở miệng, Tiêu Nam Chúc cũng nổi lên hứng thú. Nhập Tứ vừa nghe liền làm tư thế "xuỵt", sau đó lén lén lút lút tiến đến bên tai Tiêu Nam Chúc nhỏ giọng mở miệng.
"Trừ Tịch có chút khác với chúng ta a, vẫn là không nói cho ngài biết, ngô, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu, ân ân..."
Tiêu Nam Chúc thấy cậu bộ dáng thần thần bí bí bập bẹ cũng lười hỏi lại. Dù sao qua mấy ngày nữa cũng gặp, nếu không ở chung được thì bất quá cũng chỉ có một ngày. Đến đây thì kỳ thực Tiêu Nam Chúc cũng đã đồng ý chuyện trước tiên ở trên cương vị vinh quang hoàng lịch sư này một thời gian, dù sao Nhập Tứ cũng nói anh muốn từ chức lúc nào cũng được, chỉ là tạm thời giúp bọn họ thu xếp ông chủ mới trước. Bởi vì thu nhập của hoàng lịch sư tất nhiên phải chia cho bọn họ, vậy nên chất lượng cuộc sống của hoàng lịch sư như thế nào đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của bọn họ. Mà mấy ngày trước năm mới này coi như để anh thử việc, tất cả chờ sang năm lại nói.
Nói chuyện một phen bất tri bất giác trời cũng đã tối, Tiêu Nam Chúc nhìn qua cũng không có ý định muốn giữ Nhập Tứ ở lại ăn tối, Nhập Tứ cũng tự giác nói mình về nhà tự nấu, trước đây bà của anh cũng không bao cơm tháng.
Lúc gần đi cậu đem hợp đồng Tiêu Nam Chúc đã ký thu dọn một chút, nhưng khi cậu vừa muốn đi Tiêu Nam Chúc lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì gọi Nhập Tứ lại, tiếp theo vào nhà bếp lấy ra một con ba ba đưa cho cậu.
"Cái này..." .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bị Phá Sản |||||
Nhập Tứ có chút há hốc mồm nhìn con ba ba trên tay, Tiêu Nam Chúc thấy thế híp mắt cười cười, sau đó chỉ chỉ hoàng lịch trên tường nói.
"Giúp tôi mang cho Tiểu Niên đi, nói tôi đền cho nó, bảo nó đừng khóc nữa a, ba ba so với cá chép sống lâu hơn nhiều, cậu nói đúng không?"
Nhập Tứ: "......"