*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mấy ngày nay Trừ Tịch vẫn luôn ở trong niên lịch chưa từng bước ra, nhưng không phải vì trước đây Tiêu Nam Chúc cứ thờ ơ với hắn suốt nên hắn nản lòng, mà là vì niên thú nhà hắn đúng là đã xảy ra chút vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn không nhỏ.
Bởi vì bản thân chính là hung thú kết thành từ khí ác sát trong thiên địa, thế nên mặc dù từ lúc ra đời vẫn luôn được Trừ Tịch mang theo thuần dưỡng bên người, thì xét theo số lượng thực tế và mức độ hi hữu mà nói thì nó cũng đã được xem như một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng rồi. Vào thời kỳ viễn cổ vốn có rất nhiều hung thú thượng cổ như nó, những hung thú trên Sơn Hải Kinh này nếu đặt vào hiện tại thì cũng ngang bằng với gấu ngựa, hổ và khỉ đột trong vườn thú, nhưng vì môi trường thay đổi và yếu tố con người, nên rất nhiều thần thú và hung thú đến này đều đã bị diệt sạch hoàn toàn, ngay cả giống lai cũng chẳng còn một con.
Niên thú có thể sống đến lớn như vậy, tất nhiên một phần là do Trừ Tịch dốc lòng chăm sóc, nhưng một phần nguyên nhân lớn hơn là do hung thú như nó có một thời kỳ tuổi thơ khá dài. Đừng nhìn bộ dạng đáng sợ như quái vật khổng lồ của nó hiện tại mà tưởng lầm, thực ra nó chỉ mới là một đứa bé còn chưa biết nói chuyện mà thôi, may mà Trừ Tịch có tính kiên nhẫn, có thể luôn nhịn xuống tính khí không được tốt của mình, một mạch nuôi dưỡng đại quái thú bi bô tập nói này nhiều năm như vậy. Cơ mà mấy ngày nay hắn lại bất ngờ phát hiện, con niên thú đến nay ngay cả linh khiếu còn chưa mở nhà hắn hình như sắp kết thúc thời kỳ tuổi thơ mất rồi.
Không tham ăn, cũng không chạy loạn, lúc bị Trừ Tịch răn dạy còn nghe hiểu được chút ít. Mặc dù đi kèm với sự kết thúc của thời kỳ tuổi thơ sẽ là một quá trình lột xác không mấy thoải mái, thì Trừ Tịch vẫn luôn ở bên cạnh niên thú như một người cha ngốc, thấy nó cuộn tròn bên cạnh mình như động vật nhỏ bị thương cũng cảm thấy thương tiếc trong lòng.
Nhớ nghìn năm trước lúc hắn dẫn thằng bé to xác này về từ trong sơn động ẩm ướt lạnh lẽo, nó chỉ cỡ một chú cún con, Trừ Tịch vì để nó sống sót nên mới nuôi nó trong chuồng chó của nhân loại bình thường, mặc cho sau đó thằng bé đầu óc không được linh hoạt này đã học được tiếng chó sủa giống y như đúc, đến nay vẫn chưa thể bỏ, thì hiện giờ nó cũng sắp thành con trai lớn rồi, tâm tình Trừ Tịch tất nhiên rất phức tạp, ngay cả vấn đề tình cảm cá nhân trầm tích trong lòng cũng không có thời gian suy nghĩ. Nhưng vào đúng ngày mùng 1 hôm nay, khi hắn còn đang ở trong niên lịch nghỉ ngơi sau một đêm chăm sóc niên thú thì lại có một tiểu tai họa còn chưa thành hình bỗng nhiên tìm tới cửa, hỏi ra mới biết hóa ra là lịch sư nhà hắn gặp rắc rối lớn ở bên ngoài.
Trừ Tịch vừa nghe đến đây tất nhiên chẳng buồn quan tâm gì nữa, niên thú vẫn còn bệnh phải ở lại trong nhà, hắn liền sang niên lịch cách vách tìm Đại Niên giúp đỡ, sau đó gấp rút chạy đi trong lo lắng. Tuy rằng khi hắn đến nơi thì Thanh Minh tăng ca trước thời hạn đã giúp xử lý sự việc sắp xong, nhưng khi thấy người đã mấy ngàn năm vẫn còn giận mình kia đang bày ra bộ dạng không phân rõ việc công việc tư, thì Trừ Tịch lại có chút hận thiết bất thành cương, không nhịn được mà giáo huấn cậu một câu.
"Bao nhiêu năm rồi, vẫn không một chút tiến bộ."
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy hắn sắc mặt Thanh Minh đã khó coi cực kỳ, nhiều năm vậy rồi cậu vẫn chưa đối mặt chính diện với Trừ Tịch, lúc này bị mắng tất nhiên tức giận trong lòng. Thế nhưng khi cậu còn nhỏ, Trừ Tịch vẫn luôn tồn tại như một vị huynh trưởng của cậu, ngoại trừ hai trong số ít các lịch thần xấp xỉ tuổi hắn, thì cho dù là ai cũng phải tôn xưng hắn một tiếng Trừ Tịch quân.
Huống chi tiết Thanh Minh từ khi sinh ra vốn đã là lịch thần thể nhược đáng thương, nếu không nhờ sự dạy dỗ dưỡng dục của vị thần quân này thì nói không chừng trước trăm năm đã phải chết trẻ, cũng không thể một mình kiêm luôn hai vị trí hàng đầu là ngày lễ truyền thống và tiết khí. Nhưng tình cảm trong lòng là một chuyện, căm ghét bộ dạng tàn nhẫn máu lạnh hiện giờ của Trừ Tịch lại là một chuyện khác, thế nên ngay sau đó, Thanh Minh cũng không đáp lại cho hắn một vẻ mặt tốt, chỉ trực tiếp thu lại kiếm Thu Sương trong tay, rồi mím môi lạnh lùng nói.
"Ta có tiến bộ hay không tự ta biết rõ, Trừ Tịch quân vẫn nên lo tốt cho bản thân mình trước đi, về phần ta... không nhọc ngài phí tâm nữa!"
Thanh Minh nói xong cũng mặc kệ chuyện mình tăng ca cho Sơ Nhất, ném cục diện hỗn loạn lại cho Trừ Tịch và Tiêu Nam Chúc rồi chạy mất tăm. Trừ Tịch thấy cậu biến mất cũng không ngăn lại, chỉ ôm bé gái máu chảy đầm đìa nhìn Tiêu Nam Chúc ở một bên.
Tình hình hiện giờ của Tiêu Nam Chúc cũng không tiện đi đâu, trên gương mặt nhất quát diện vô biểu tình cũng loang lổ vết máu. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Trừ Tịch chuyển tới, nam nhân vốn còn vì lời nói của Thanh Minh mà trầm mặt bỗng sửng sốt một chút, sau đó giơ bàn tay đầy máu lên vẫy vẫy với Trừ Tịch, vẽ ra một nụ cười chân tâm thật ý hiếm thấy.
"Chậm chết mất."
Lời oán giận mang theo chút mùi vị thân mật, Trừ Tịch không hiểu sao lại thấy có chút vui sướng tiềm tàng khó nói, hắn không biết mấy ngày mình biến mất Tiêu Nam Chúc đã xảy ra chuyện gì, đến cả thái độ đối với mình tựa hồ cũng có thay đổi vi diệu. Rõ ràng trước đây y vẫn luôn tỏ thái độ lạnh lùng cứng rắn không thích đáp lại mình, thế mà giờ đây lại tựa như chủ động hơn vài phần. Trừ Tịch vừa âm thầm suy đoán trong lòng, vừa giúp Tiêu Nam Chúc thu dọn sạch sẽ chuyện ma chặt đầu. Sau khi xong xuôi, hai người họ vốn đang đứng nói chuyện sau đám đông, thì Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá chợt nói với hắn một câu không đứng đắn thế này.
"Như anh nghĩ đó, bệnh tương tư."
Vừa nghe lời này liền sững người, Trừ Tịch nhướng mày tỏ vẻ kinh hách, gò má trắng bệch cũng bắt đầu lan ra sắc đỏ diễm lệ, trái tim hắn như bị một lực đạo không nặng không nhẹ nào đó nhéo một cái. Thừa biết Tiêu Nam Chúc chỉ đang nói bậy ngoài miệng đùa giỡn với mình, vậy mà vẫn không nhịn được vui vẻ, loại thăng trầm trong cảm xúc này khiến Trừ Tịch vốn có vẻ không dễ gần gũi nhìn qua như nhiễm chút hơi thở của khói lửa. Tựa hồ cũng đã nhìn thấu Trừ Tịch nhà anh thật ra rất dễ thỏa mãn, Tiêu Nam Chúc chợt thấy bản thân quá nhàm chán, đồng thời cũng có thêm một chút cảm xúc không mấy dễ chịu.
Cảm xúc này không giống với sự đồng cảm đơn thuần khi trước, nó là một loại động tâm biểu thị anh đã sản sinh sự thay đổi quan điểm đối với một sự vật nào đó. Cho dù loại động tâm này đã xảy ra trên người Trừ Tịch nhiều lần, nhưng gạt đi sự say mê đối với vẻ ngoài tuyệt mỹ của Trừ Tịch, thì tình yêu mà Tiêu Nam Chúc nảy sinh đối với chính tính cách của người này còn chân thật hơn nhiều. Dẫu sao người ngây thơ như đồ cổ thế này bây giờ cũng chẳng còn nhiều nữa, thấy hắn quan tâm mình như vậy, một người phàm phu tục tử như Tiêu Nam Chúc sao có thể khống chế nổi. Thế nên sau khi vờ như mình chỉ thuận miệng kể một câu chuyện cười không buồn cười thì anh lại rít thêm một hơi thuốc, lịch sư trẻ tuổi thon gầy kẹp lấy điếu thuốc trong sương đêm dày đặc, rồi nở nụ cười, mở miệng nói với hồng y lịch thần.
"Hiếm khi được tan làm sớm, vừa hay chỗ này cũng không xa nhà, hay là cùng nhau đi dạo chút đi... Trừ Tịch?"
............
Thể chất Trừ Tịch luôn rất kém, tuy bản thân có thần lực cường hãn, tính cách cường thế, nhưng hễ đụng một chút gió thổi cỏ lay là lại dễ dàng nhiễm phải tà túy. Trước kia hắn từng nhiễm phải dục vọng và đố kị vốn nên rất nhỏ yếu, sau đó còn suýt chút nữa làm ra chuyện sai lầm với Tiêu Nam Chúc.
Đây là vì bản thân hắn lơ là đề phòng đối với những loại tai họa cấp thấp này, cấp càng thấp thì càng dễ bị ảnh hưởng. Mà cũng vì chuyện họa sát thân kia nên Tiêu Nam Chúc mới cố ý tìm một con tai họa đói giúp mình đi tìm Trừ Tịch đến đây, nhưng con tai họa đói kia tìm thấy Trừ Tịch xong thì cũng chuyển nhượng mấy thứ bẩn thỉu trên người mình sang người Trừ Tịch luôn. Thế nên khi Tiêu Nam Chúc dẫn vị thần quân cực kỳ nổi bật giữa dòng người này đi dạo, thì dục vọng đói vừa dính lên người Trừ Tịch đã bắt đầu rục rịch phát tác.
Thoạt đầu Tiêu Nam Chúc không hề phát hiện, mãi đến khi nhìn thấy Trừ Tịch cứ trộm dán mắt vào hai dãy quán ăn vặt dọc phố Lưu Thủy không nói tiếng nào thì mới phát giác có điều kỳ lạ. Đợi khi bắt gặp vị lịch thần vẻ mặt lạnh lùng này lại bị chiếc bánh rán trên tay bé gái ngang đường hấp dẫn ánh nhìn một lần nữa, thì Tiêu Nam Chúc mới bừng tỉnh đại ngộ, anh bất đắc dĩ xoa xoa trán rồi mở miệng nói.
"Anh bị con tai họa đói kia dính vào người à?"
"Ừ... có hơi... đói."
Trừ Tịch nghe thế hoảng hốt hồi phục lại tinh thần, hắn vẻ mặt mờ mịt chỉ cảm thấy có một loại cảm xúc rất cổ quái đang ăn mòn ý chí của mình, đến nỗi khiến hắn không thể bước đi khi nhìn thấy hàng loạt những món ăn màu sắc sặc sỡ, hương thơm nức mũi này. Mắt thấy khóe miệng Trừ Tịch đều đã bị hắn dùng đầu lưỡi liếm đến chuyển đỏ, ánh mắt Tiêu Nam Chúc trầm xuống, khẩn trương quay đầu nghĩ đến chuyện khác để áp chế tà niệm trong lòng.
Dục vọng của con người luôn rất nhiều, nhưng dục vọng đói là nguyên sơ nhất. Ngay từ thuở lọt lòng, con người đã tồn tại sự đói, nhưng khi đó khát vọng đối với thức ăn lại xuất phát từ bản năng nhiều hơn, nên cái đói cũng rất đơn thuần. Tuy nhiên, khi con người dần lớn, nụ vị giác ở đầu lưỡi được thưởng thức hương vị mình yêu quý sẽ bất giác trở nên mê luyến. Sự lưu luyến mật ngọt, sự mê mẩn tươi ngon mặn nồng, sự say mê đối với các loại thịt đã khiến dục vọng khuếch đại vô hạn, vì vậy sau khi chấp niệm đối với ăn của con người trở thành một loại tà niệm gần như điên cuồng, nó sẽ sinh ra một thứ tai họa mang danh đói.
Đi dọc phố ăn vặt về đêm, nào là mùi đồ nướng, món mì, mùi bánh rán, hạt dẻ rang đều trộn lẫn vào nhau. Canh vằn thắn của bà chủ sạp nhỏ nấu thơm phức, thậm chí mùi dầu mè bà ngoại ven đường trộn mì thạch
(*) cũng tinh khiết và thơm hơn. Vụ huyết án vừa mới xảy ra đã ảnh hưởng tới sinh ý bên này ở một mức độ nào đó, nhưng có lẽ do hai họa sát thân kia đã lìa đời, nên mùi vị buồn nôn bao trùm khắp con phố cũng dần tan biến. Có điều giây phút nhân khói quạnh quẽ này cũng giúp Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch không bị ai quấy rối dọc đường, mặc cho Trừ Tịch bị dục vọng đói đánh mất tâm trí chỉ biết ôm đống đồ ăn vặt trong tay nhai nuốt không ngừng, thì Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá thấy hắn tuy rất gấp nhưng vẫn ăn một cách nhã nhặn trầm mặc lại cảm thấy có chút thú vị không rõ nguyên do.
"Cái này ngon không?"
"Ừ."
"Còn cái này?"
"Ừ."
"Vậy còn cái này?"
"......"
Trừ Tịch trông như một kẻ tham ăn nghiêm túc, thấy Tiêu Nam Chúc rảnh rỗi sinh nông nổi mà chọc ghẹo mình, hắn liền dứt khoát bơ đẹp anh luôn. Có lẽ vì lần này Trừ Tịch bị tai họa dính thân mà lại hiếm thấy chưa gây ra phiền toái gì cho mình nên trong lòng Tiêu Nam Chúc chợt có chút không quen, cơ mà thực ra nhìn bộ dáng đơn độc tinh khiết không giống ngày thường này của hắn thì Tiêu Nam Chúc cũng rất thích.
Điều này tựa hồ mang theo chút tình cảm cá nhân vô cùng ngang ngược, có điều Tiêu Nam Chúc không hề phát hiện, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Trừ Tịch. Giờ khắc này bọn họ vai kề vai, thân hình xấp xỉ của nam tử trưởng thành xếp chồng lên nhau, nét xứng đôi hiện ra trong cõi u minh, điều này làm cho bầu không khí giữa hai người dưới sương đêm trong phút chốc trở nên tốt đến khó tin. Ngay khi vừa thấy một ít vụn thức ăn còn sót lại trên khóe miệng Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc cũng không nghĩ nhiều, "chậc" một tiếng rồi duỗi ngón tay lau phủi khóe miệng thay hắn.
"Anh mau ăn thêm đi cho đỡ đói, cũng không biết con tai họa đói kia đến tột cùng là thứ gì, sao dục vọng đói lại kéo dài lâu như vậy, cơ mà tai họa dính vào người cũng không phải chuyện tốt... Ể ể ể, nhưng mà anh ăn từ từ thôi, sao cứ như A Niên thế..."
Đầu ngón tay ấm áp mang theo mùi thuốc lá chỉ thuộc về Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch luôn thấy bụng đói cồn cào bỗng chốc giật mình, hắn cảm nhận được ngón tay của Tiêu Nam Chúc gảy gảy vài cái bên môi mình không chút để ý. Yết hầu hắn trượt xuống không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó, Trừ Tịch đuôi mắt phát đỏ đột nhiên giống như động tình mà mở ra môi lưỡi, hắn ngậm ngón tay Tiêu Nam Chúc vào miệng như thưởng thức một món ăn ngon.
- ----------------------------------------------
mì thạch
(*) (凉粉):